Thực ra, sau khi tất cả những chuyện kia đã xảy ra, nụ cười khiêu khích ở khóe miệng Niệm Thần cùng khuôn mặt vui vẻ lúc này giống như đã chuẩn bị sẵn để kêu gào giải tỏa sự bất mãn của cô trước mặt Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt sự cảm động của cô đã bị sự uất ức không thể kiềm chế che lấp.
Niệm Thần chỉ làm động tác vô cùng đơn giản, cánh tay cử động, đóa hoa lam xinh đẹp vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung sau đó rơi xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ, độ cao của mười tầng đủ để làm bó hoa rơi lả tả trên mặt đất, màu lam yêu mị dưới ánh trăng dường như đang tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo
Đến lúc này, đáng tiếc cho đóa hoa, đồng thời hình như càng khiến cho mọi người ta xúc động vì hành động trèo cửa sổ tỏ tình của Hoắc Cảnh Sâm, không phải bức tường hai thước, càng không phải ban công biệt thự bình thường, đó là độ cao mười tầng, Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc nhàn rỗi thế nào mới rảnh rỗi mà trèo lên?
Nếu trượt chân một cái, thì nhàn rỗi lập tức biến thành vô cùng rảnh rỗi.
Được rồi, lúc này dường như có thoải mái thế nào thì cũng bị mấy hành động khiêu khích của Niệm Thần làm phai nhạt bớt, nụ cười trên mặt Hoắc Cảnh Sâm cứng ngắc, chốc lát sau lại khôi phục như bình thường, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, bàn tay vừa tặng hoa được đặt vào trong túi quần còn lại,cơ thể dựa vào khung cửa sổ.
Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, ngay cả ánh mắt sâu sắc sâu thẳm bên trong cũng không hề gợn sóng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cỡ bàn tay của Niệm Thần, không nhúc nhích, bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ, trên người hắn có khí thế lạnh lẽo, nháy mắt đã khiến không khí xung quanh đóng băng, không thể thu lại, giống như vẩy mực, trong chớp nhoáng, toàn bộ không khí chết chóc trong phòng bệnh đều bị sự u ám này bao phủ.
Mà Hoắc Cảnh Sâm hình như rất đáng sợ, hai tay Niệm Thần vặn vẹo, sau đó rất không bình tĩnh run rẩy, lúc cô vừa mới ném bó hoa ra ngoài thật ra cũng đã hối hận, ít nhất, cô không hiểu vì sao vừa rồi mình lại làm loạn, nói đến người đàn ông này, thực sự, trong lòng cô quá rõ ràng, Hoắc Cảnh Sâm có thể ‘trong lúc cấp bách’ bớt chút thời gian tới thăm cô, cô nên rất vui mừng mới phải.
Thế nhưng cũng chỉ là nên thôi, mà lúc đó, động tác như vậy thật ra có ý bộc lộ cảm giác phẫn uất, cô nghĩ rằng cô đã không khống chế được trái tim mình, biết đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm không được yêu, nhưng lại nhìn thấy hắn đang trong lúc nguy hiểm đến tính mạng, không do dự đỡ phát súng kia cho hắn, giống như không được yêu nhưng vô cùng quan tâm, Niệm Thần kiêu ngạo đã khiến cô làm ra hành động kia, tức giận mình không có tiền đồ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, cô sao lại yêu hắn vậy?
Đúng vậy, yêu, nhưng tại sao, tại sao trái tim không thể như nước lặng?
Bên trong đều là người kiêu ngạo, hai người cứ đứng tại chỗ giằng co như vậy, sự mờ ám trong nháy mắt bị gió thổi tan, trong không khí dường như có sự lạnh lùng ảm đạm, Niệm Thần cuối cùng nhìn xuống dưới đất, giấu hơi nước không kiềm chế được ẩn chứa sâu trong mắt, âm thanh khàn khàn khác thường.
"Tôi không thích như vậy, không thích."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, bên trong rốt cục ẩn chứa bao nhiêu chua xót, có lẽ chỉ có một mình Niệm Thần mới biết.
Cho dù bình thường Niệm Thần che giấu sự yếu đuối của mình rất tốt, nhưng thực ra sự kiên cường mạnh mẽ của cô chỉ là tấm màng bảo vệ, ẩn sau trong đó là sự yếu đuối bất lực bị quên lãng, dần dần dường như cô đã quên mất dáng vẻ yếu đuối của mình.
Nếu như sáu năm trước cô có thể cứng rắn hơn, thì hôm nay sẽ không có cuộc gặp khó chịu này, cô vốn không cần quan tâm, nhưng thực ra, khi không thể bảo vệ bản thân lại gặp một người đàn ông như thế, sinh mạng vướng mắc, sao có thể ngừng lại được?
Mà giờ khắc này, ở trước mặt người đàn ông này, việc đã xảy ra không thể ngăn cản , giọng nói Niệm Thần nhẹ nhàng, có cả sự run rẩy mà chính cô cũng không biết, nhưng nếu vốn vô tình, không thích không yêu, không cần tới đây trêu chọc cô, khiến cô có có kỳ vọng không cần thiết.
Hoắc Cảnh Sâm nghẹn lời, sự tức giận trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó ánh mắt hắn dần hiện lên sự xót xa, hắn gật đầu một cái, môi mỏng ngậm chặt, sự im lặng trong phòng bệnh lớn lúc này thật không bình thường, không khí lạnh lẽo xung quanh Hoắc Cảnh Sâm biến mất dần.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm có một tia tình cảm lướt qua, nhưng lòng tự tôn quá lớn khiến hắn không giải thích gì, hắn chính là người đàn ông như vậy, bất cứ chuyện gì, dù xấu đến đâu, đối với bất kỳ người nào, làm chính là làm, tất cả giải thích đều chỉ là dư thừa, cũng không phải không quan tâm, nhưng có chút chuyện, đến hôm nay, hắn không xác định được, không giải thích được.
Sống lưng Niệm Thần run lên, lúc chuẩn bị hé môi nói thì Hoắc Cảnh Sâm đã bước đi, vài giây, cửa phòng bệnh đã mở ra, Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất khỏi phòng bệnh, mang đi không khí lạnh lẽo trong phòng, nhưng mùi Long Diên Hương đặc trưng của hắn vẫn lưu lại trong không khí.
Lúc cửa phòng đóng lại thì sâu trong trái tim Niệm Thần xuất hiện cảm giác mất mát to lớn, cô cảm giác sự đau đớn đang lan dần từ sau lưng, cả người vịn vào khung cửa sổ, độ cao mười tầng, nhưng bởi vì ánh đèn đường nhạt nhòa mà cô có thể thấy rõ bó hoa hồng màu lam đẹp đẽ kia.
Gã đàn ông đáng chết, nói chút lời dễ nghe thì chết sao, cô thể hiện chút cảm xúc thì hắn lập tức biến mất? Căn bản cũng không thể hiện thành ý đến thăm của mình, bản thân cô cũng thật là, người ta đã tới, nhiều nhất thì cố nén giận, cười vui vẻ nhận bó hoa kia cũng có sao? Nói không chừng hắn thật sự có việc gấp không trì hoãn được nên mới tới đây? Dù sao trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện, không phải sao?
Chết tiệt, đến cả con trai cũng đã có, rốt cục làm như vậy là sao?
Niệm Thần càng nghĩ càng khó chịu, định đóng cửa sổ theo cạnh giường, chán ngán, mở ti vi, không để ý hình ảnh kích thích vô cùng trên màn hình, mà trong đầu cô vẫn lơ lửng hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm lúc ra khỏi phòng, bóng lưng kia vô cùng cô đơn, hơn nửa đêm, cái xe Chery QQ nếu không an toàn thì phải làm sao?
O__O" . . . , Thực ra, tư tưởng của Mộ tiểu thư lần này thật sự rất đáng đánh đòn , cô vừa mới đuổi người ta đi, giờ lại ở đây lo lắng, đây là ý gì vậy, Hoắc Cảnh Sâm bị cô tát một cái hắn còn có thể không xấu hổ mà ở lại sao? Nếu như trên thế giới này bán thuốc hối hận, cho dù muốn Niệm Thần lấy một đứa con trai đem đi đổi, cô sẽ không do dự nói một câu, không sao, dù sao cô cũng có hai đứa con trai.
Được rồi, sự thật chứng minh thỉnh thoảng Hoắc Cảnh Sâm vẫn là người không biết xấu hổ, không đúng sao, lúc Niệm Thần đang ngồi trên giường, phiền muộn tự hỏi về vấn đề lộn xộn vừa rồi thì cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, nhưng không đợi Niệm Thần đáp lại, cánh cửa tự nhiên bị đẩy ra.
Giây kế tiếp, khuôn mặt yêu nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Niệm Thần, đèn ở hành lang bệnh viện đã được bật, lúc này Hoắc Cảnh Sâm đứng ở đó, ánh sáng càng làm nổi bật dáng vẻ của hắn, hắn đứng ngược sáng, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo từ TV trong phòng phát ra, làm nổi bật nụ cười yêu mị trên khóe miệng hắn, rất lưu manh tựa vào trên khung cửa, nhưng giọng nói lại tao nhã đến đáng ghét:
"Mộ tiểu thư nếu không thích cách biểu lộ vừa rồi của tôi, có lẽ Mộ tiểu thư thích dáng vẻ trước kia của tôi hơn? Được rồi, Mộ tiểu thư, hiện tại cô đang là thư ký riêng của tôi, làm chuyện chúng ta nên làm, như thế nào?"
Giọng nói tuyệt mĩ, trầm thấp như đàn violoncello, rồi lại bởi vì lời nói của hắn, lúc đó, cả phòng bệnh xuất hiện sự mờ ám mà Niệm Thần không tránh kịp, căn phòng lạnh lẽo không còn nữa, bị không khí mà Hoắc Cảnh Sâm vừa mang đến cuốn sạch đi, nháy mắt làm trì trệ tất cả giác quan của Niệm Thần.
Đây là lần thứ hai Niệm Thần chết lặng trong buổi tối hôm nay, cô kinh ngạc vì Hoắc Cảnh Sâm lại xuất hiện lần thứ hai, nhưng không biết mở miệng thế nào để xua tan không khí xấu hổ lúc này.
Đây mới là Hoắc Cảnh Sâm mà Niệm Thần quen thuộc, luôn luôn vô cùng không đứng đắn!
Thay đổi là một chuyện, Mộ tiểu thư là ai? Một buổi tối tuyệt đối sẽ không luống cuống lần thứ hai, hơn nữa còn phải đề phòng đối tượng là Hoắc Cảnh Sâm trước mặt.
Kết hợp buổi chiều biết chút tin tức, Mộ tiểu thư lấy dáng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nụ cười vui sướng khi người gặp họa:
"A, Tổng giám đốc Hoắc, đây là đang tìm kiếm thư ký mới? Đáng tiếc cơ thể tôi hiện tại không thể làm những việc nặng nhọc như thế, phải được chăm sóc thật tốt, nếu không, sau này việc nuôi nấng hai đứa trẻ sẽ cực kỳ khó khăn."
Xem xem, mắng người mà không có từ ngữ thô tục chính là trình độ này, mở miệng thì Tổng giám đốc Hoắc, quay lại làm thư ký cho Hoắc Cảnh Sâm thì kêu là làm việc nặng, Hoắc Cảnh Sâm là ai chứ? Cô rất không khách khí khinh bỉ Hoắc Cảnh Sâm và Mộ thị, cô nghĩ vị trí Tổng giám đốc Mộ thị như thế tất nhiên không nuôi nổi hai đứa con trai, được rồi, hàm ý ẩn sâu bên trong ngay cả Niệm Thần cũng không nhận thấy, biết Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San mười ngày sau kết hôn, Niệm Thần không biết rằng mình đang ăn dấm.
Hoắc Cảnh Sâm cũng không tức giận, hiểu được tất cả hàm ý trong câu nói của Niệm Thần thì nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, bước chân, thuận tay khép cửa phòng, thậm chí không để cho Niệm Thần biết mình đã khóa trái cửa, Hoắc Cảnh Sâm rất không khách khí đặt mông ngồi bên cạnh Niệm Thần.
Cảm giác giường lún xuống khiến Niệm Thần theo bản năng đứng lên muốn thoát khỏi nơi này, cô luôn cảm thấy tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này trở lại lần thứ hai chắc chắn là có âm mưu xấu, nhất là câu vừa rồi, làm chuyện nên làm.
Chuyện mà tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm cho rằng nên làm thì liệu có chuyện gì tốt?
Nhưng Mộ tiểu thư vừa đứng lên, cánh tay dài của Hoắc Cảnh Sâm đã đưa ra, một tay ôm hông Niệm Thần vào sát bên người, ngay sau đó hai tay đưa lên, sức lực gia tăng, cả người Niệm Thần rời khỏi mặt đất, kèm theo tiếng thét kinh hãi, sau đó cô đã đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm dưới tư thế vô cùng mập mờ: giạng chân trên đùi Hoắc Cảnh Sâm, mà cánh tay của cô theo bản năng ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm.
Lần đối mặt này, tư thế bắp đùi đối với bắp đùi, Niệm Thần sửng sốt, cảm thấy vô cùng **
Đôi tay Hoắc Cảnh Sâm đưa lên ngang hông Niệm Thần, Niệm Thần giãy giụa không thoát, thận trọng tránh vết thương trên lưng cô, gương mặt yêu nghiệt được phóng đại nhiều lần trước mặt Niệm Thần, Niệm Thần sững sờ nhìn nụ cười tà ác ở khóe miệng của hắn, lỗ chân lông trên người co rút, cảm giác tê liệt truyền lên đại não, giây kế tiếp cả người lập tức miệng đắng lưỡi khô .
" Hoắc Cảnh Sâm, anh. . . . . . anh. . . . . . anh muốn làm gì?"
Đôi tay Niệm Thần vẫn dừng trên bả vai Hoắc Cảnh Sâm, thân thể cứng ngắc giống như cô đã không thể khống chế, toàn bộ câu nói đều đứt quãng.
Nụ cười nơi khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, người đẹp trong ngực, hắn ngửi thấy cả mùi thuốc sát trùng đủ để hắn phải nhíu mày hòa lẫn cùng mùi thơm trên người Niệm Thần, trong giọng nói của có ý nhạo báng mười phần:
"À, vì báo đáp ân cứu mạng của em, tôi quyết định lấy thân báo đáp, em không phải vừa nói cơ thể của em cần chăm sóc đặc biệt sao, tôi hiểu ý của em, tôi lập tức làm ngay."
Dáng vẻ cô dâu nhỏ của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là có ý gì? Kết hợp bộ dạng đắc ý cho mình là đúng này, hiện tại, Niệm Thần thật sự kích động muốn trợn mắt ngất luôn trong lòng hắn, nhưng làm như vậy chỉ có thể là biểu hiện của bốn chữ, “tất thính quân tiện” (tất cả đều nghe theo vua, ý chị là làm thế thì hợp ý anh đó).
Niệm Thần ưu buồn thở dài một hơi, một cái tay che trái tim nhỏ đang đập loạn của mình, một tay khác vươn ra che ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm:
"Ngoan, Ngài thật sự không thể nào thích hợp với bộ dáng cô dâu nhỏ này."
Lúc này, lông mi Hoắc Cảnh Sâm nhẹ nhàng chuyển động trong lòng bàn tay Niệm Thần, khiến cô có cảm giác tê dại, cho tới khi Niệm Thần hơi khó chịu, thậm chí không an phận cử động hai lần.
Vốn Niệm Thần cử động một chút thì tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lúc này, hai người có tư thế rất mập mờ, giây kế tiếp Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, cằm đặt trên bả vai Niệm Thần, mà trong giọng nói của hắn rõ ràng đã có âm thanh khàn khàn khác thường:
"Không muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường thì ngồi yên, không được lộn xộn."
*LẬT BÀN* Ta phẫn nộ, ta uất ức, tại sao a~~~ Ngắt đúng đoạn hay, tác giả ác thật. Cơ mà các nàng đoán thử xem chương sau có thịt không. *che miệng cười gian, à, cười duyên*.
Niệm Thần chỉ làm động tác vô cùng đơn giản, cánh tay cử động, đóa hoa lam xinh đẹp vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung sau đó rơi xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ, độ cao của mười tầng đủ để làm bó hoa rơi lả tả trên mặt đất, màu lam yêu mị dưới ánh trăng dường như đang tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lẽo
Đến lúc này, đáng tiếc cho đóa hoa, đồng thời hình như càng khiến cho mọi người ta xúc động vì hành động trèo cửa sổ tỏ tình của Hoắc Cảnh Sâm, không phải bức tường hai thước, càng không phải ban công biệt thự bình thường, đó là độ cao mười tầng, Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc nhàn rỗi thế nào mới rảnh rỗi mà trèo lên?
Nếu trượt chân một cái, thì nhàn rỗi lập tức biến thành vô cùng rảnh rỗi.
Được rồi, lúc này dường như có thoải mái thế nào thì cũng bị mấy hành động khiêu khích của Niệm Thần làm phai nhạt bớt, nụ cười trên mặt Hoắc Cảnh Sâm cứng ngắc, chốc lát sau lại khôi phục như bình thường, giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, bàn tay vừa tặng hoa được đặt vào trong túi quần còn lại,cơ thể dựa vào khung cửa sổ.
Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, ngay cả ánh mắt sâu sắc sâu thẳm bên trong cũng không hề gợn sóng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cỡ bàn tay của Niệm Thần, không nhúc nhích, bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ, trên người hắn có khí thế lạnh lẽo, nháy mắt đã khiến không khí xung quanh đóng băng, không thể thu lại, giống như vẩy mực, trong chớp nhoáng, toàn bộ không khí chết chóc trong phòng bệnh đều bị sự u ám này bao phủ.
Mà Hoắc Cảnh Sâm hình như rất đáng sợ, hai tay Niệm Thần vặn vẹo, sau đó rất không bình tĩnh run rẩy, lúc cô vừa mới ném bó hoa ra ngoài thật ra cũng đã hối hận, ít nhất, cô không hiểu vì sao vừa rồi mình lại làm loạn, nói đến người đàn ông này, thực sự, trong lòng cô quá rõ ràng, Hoắc Cảnh Sâm có thể ‘trong lúc cấp bách’ bớt chút thời gian tới thăm cô, cô nên rất vui mừng mới phải.
Thế nhưng cũng chỉ là nên thôi, mà lúc đó, động tác như vậy thật ra có ý bộc lộ cảm giác phẫn uất, cô nghĩ rằng cô đã không khống chế được trái tim mình, biết đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm không được yêu, nhưng lại nhìn thấy hắn đang trong lúc nguy hiểm đến tính mạng, không do dự đỡ phát súng kia cho hắn, giống như không được yêu nhưng vô cùng quan tâm, Niệm Thần kiêu ngạo đã khiến cô làm ra hành động kia, tức giận mình không có tiền đồ, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, cô sao lại yêu hắn vậy?
Đúng vậy, yêu, nhưng tại sao, tại sao trái tim không thể như nước lặng?
Bên trong đều là người kiêu ngạo, hai người cứ đứng tại chỗ giằng co như vậy, sự mờ ám trong nháy mắt bị gió thổi tan, trong không khí dường như có sự lạnh lùng ảm đạm, Niệm Thần cuối cùng nhìn xuống dưới đất, giấu hơi nước không kiềm chế được ẩn chứa sâu trong mắt, âm thanh khàn khàn khác thường.
"Tôi không thích như vậy, không thích."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, bên trong rốt cục ẩn chứa bao nhiêu chua xót, có lẽ chỉ có một mình Niệm Thần mới biết.
Cho dù bình thường Niệm Thần che giấu sự yếu đuối của mình rất tốt, nhưng thực ra sự kiên cường mạnh mẽ của cô chỉ là tấm màng bảo vệ, ẩn sau trong đó là sự yếu đuối bất lực bị quên lãng, dần dần dường như cô đã quên mất dáng vẻ yếu đuối của mình.
Nếu như sáu năm trước cô có thể cứng rắn hơn, thì hôm nay sẽ không có cuộc gặp khó chịu này, cô vốn không cần quan tâm, nhưng thực ra, khi không thể bảo vệ bản thân lại gặp một người đàn ông như thế, sinh mạng vướng mắc, sao có thể ngừng lại được?
Mà giờ khắc này, ở trước mặt người đàn ông này, việc đã xảy ra không thể ngăn cản , giọng nói Niệm Thần nhẹ nhàng, có cả sự run rẩy mà chính cô cũng không biết, nhưng nếu vốn vô tình, không thích không yêu, không cần tới đây trêu chọc cô, khiến cô có có kỳ vọng không cần thiết.
Hoắc Cảnh Sâm nghẹn lời, sự tức giận trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó ánh mắt hắn dần hiện lên sự xót xa, hắn gật đầu một cái, môi mỏng ngậm chặt, sự im lặng trong phòng bệnh lớn lúc này thật không bình thường, không khí lạnh lẽo xung quanh Hoắc Cảnh Sâm biến mất dần.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm có một tia tình cảm lướt qua, nhưng lòng tự tôn quá lớn khiến hắn không giải thích gì, hắn chính là người đàn ông như vậy, bất cứ chuyện gì, dù xấu đến đâu, đối với bất kỳ người nào, làm chính là làm, tất cả giải thích đều chỉ là dư thừa, cũng không phải không quan tâm, nhưng có chút chuyện, đến hôm nay, hắn không xác định được, không giải thích được.
Sống lưng Niệm Thần run lên, lúc chuẩn bị hé môi nói thì Hoắc Cảnh Sâm đã bước đi, vài giây, cửa phòng bệnh đã mở ra, Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất khỏi phòng bệnh, mang đi không khí lạnh lẽo trong phòng, nhưng mùi Long Diên Hương đặc trưng của hắn vẫn lưu lại trong không khí.
Lúc cửa phòng đóng lại thì sâu trong trái tim Niệm Thần xuất hiện cảm giác mất mát to lớn, cô cảm giác sự đau đớn đang lan dần từ sau lưng, cả người vịn vào khung cửa sổ, độ cao mười tầng, nhưng bởi vì ánh đèn đường nhạt nhòa mà cô có thể thấy rõ bó hoa hồng màu lam đẹp đẽ kia.
Gã đàn ông đáng chết, nói chút lời dễ nghe thì chết sao, cô thể hiện chút cảm xúc thì hắn lập tức biến mất? Căn bản cũng không thể hiện thành ý đến thăm của mình, bản thân cô cũng thật là, người ta đã tới, nhiều nhất thì cố nén giận, cười vui vẻ nhận bó hoa kia cũng có sao? Nói không chừng hắn thật sự có việc gấp không trì hoãn được nên mới tới đây? Dù sao trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện, không phải sao?
Chết tiệt, đến cả con trai cũng đã có, rốt cục làm như vậy là sao?
Niệm Thần càng nghĩ càng khó chịu, định đóng cửa sổ theo cạnh giường, chán ngán, mở ti vi, không để ý hình ảnh kích thích vô cùng trên màn hình, mà trong đầu cô vẫn lơ lửng hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm lúc ra khỏi phòng, bóng lưng kia vô cùng cô đơn, hơn nửa đêm, cái xe Chery QQ nếu không an toàn thì phải làm sao?
O__O" . . . , Thực ra, tư tưởng của Mộ tiểu thư lần này thật sự rất đáng đánh đòn , cô vừa mới đuổi người ta đi, giờ lại ở đây lo lắng, đây là ý gì vậy, Hoắc Cảnh Sâm bị cô tát một cái hắn còn có thể không xấu hổ mà ở lại sao? Nếu như trên thế giới này bán thuốc hối hận, cho dù muốn Niệm Thần lấy một đứa con trai đem đi đổi, cô sẽ không do dự nói một câu, không sao, dù sao cô cũng có hai đứa con trai.
Được rồi, sự thật chứng minh thỉnh thoảng Hoắc Cảnh Sâm vẫn là người không biết xấu hổ, không đúng sao, lúc Niệm Thần đang ngồi trên giường, phiền muộn tự hỏi về vấn đề lộn xộn vừa rồi thì cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, nhưng không đợi Niệm Thần đáp lại, cánh cửa tự nhiên bị đẩy ra.
Giây kế tiếp, khuôn mặt yêu nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Niệm Thần, đèn ở hành lang bệnh viện đã được bật, lúc này Hoắc Cảnh Sâm đứng ở đó, ánh sáng càng làm nổi bật dáng vẻ của hắn, hắn đứng ngược sáng, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo từ TV trong phòng phát ra, làm nổi bật nụ cười yêu mị trên khóe miệng hắn, rất lưu manh tựa vào trên khung cửa, nhưng giọng nói lại tao nhã đến đáng ghét:
"Mộ tiểu thư nếu không thích cách biểu lộ vừa rồi của tôi, có lẽ Mộ tiểu thư thích dáng vẻ trước kia của tôi hơn? Được rồi, Mộ tiểu thư, hiện tại cô đang là thư ký riêng của tôi, làm chuyện chúng ta nên làm, như thế nào?"
Giọng nói tuyệt mĩ, trầm thấp như đàn violoncello, rồi lại bởi vì lời nói của hắn, lúc đó, cả phòng bệnh xuất hiện sự mờ ám mà Niệm Thần không tránh kịp, căn phòng lạnh lẽo không còn nữa, bị không khí mà Hoắc Cảnh Sâm vừa mang đến cuốn sạch đi, nháy mắt làm trì trệ tất cả giác quan của Niệm Thần.
Đây là lần thứ hai Niệm Thần chết lặng trong buổi tối hôm nay, cô kinh ngạc vì Hoắc Cảnh Sâm lại xuất hiện lần thứ hai, nhưng không biết mở miệng thế nào để xua tan không khí xấu hổ lúc này.
Đây mới là Hoắc Cảnh Sâm mà Niệm Thần quen thuộc, luôn luôn vô cùng không đứng đắn!
Thay đổi là một chuyện, Mộ tiểu thư là ai? Một buổi tối tuyệt đối sẽ không luống cuống lần thứ hai, hơn nữa còn phải đề phòng đối tượng là Hoắc Cảnh Sâm trước mặt.
Kết hợp buổi chiều biết chút tin tức, Mộ tiểu thư lấy dáng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nụ cười vui sướng khi người gặp họa:
"A, Tổng giám đốc Hoắc, đây là đang tìm kiếm thư ký mới? Đáng tiếc cơ thể tôi hiện tại không thể làm những việc nặng nhọc như thế, phải được chăm sóc thật tốt, nếu không, sau này việc nuôi nấng hai đứa trẻ sẽ cực kỳ khó khăn."
Xem xem, mắng người mà không có từ ngữ thô tục chính là trình độ này, mở miệng thì Tổng giám đốc Hoắc, quay lại làm thư ký cho Hoắc Cảnh Sâm thì kêu là làm việc nặng, Hoắc Cảnh Sâm là ai chứ? Cô rất không khách khí khinh bỉ Hoắc Cảnh Sâm và Mộ thị, cô nghĩ vị trí Tổng giám đốc Mộ thị như thế tất nhiên không nuôi nổi hai đứa con trai, được rồi, hàm ý ẩn sâu bên trong ngay cả Niệm Thần cũng không nhận thấy, biết Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San mười ngày sau kết hôn, Niệm Thần không biết rằng mình đang ăn dấm.
Hoắc Cảnh Sâm cũng không tức giận, hiểu được tất cả hàm ý trong câu nói của Niệm Thần thì nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, bước chân, thuận tay khép cửa phòng, thậm chí không để cho Niệm Thần biết mình đã khóa trái cửa, Hoắc Cảnh Sâm rất không khách khí đặt mông ngồi bên cạnh Niệm Thần.
Cảm giác giường lún xuống khiến Niệm Thần theo bản năng đứng lên muốn thoát khỏi nơi này, cô luôn cảm thấy tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm này trở lại lần thứ hai chắc chắn là có âm mưu xấu, nhất là câu vừa rồi, làm chuyện nên làm.
Chuyện mà tên lưu manh Hoắc Cảnh Sâm cho rằng nên làm thì liệu có chuyện gì tốt?
Nhưng Mộ tiểu thư vừa đứng lên, cánh tay dài của Hoắc Cảnh Sâm đã đưa ra, một tay ôm hông Niệm Thần vào sát bên người, ngay sau đó hai tay đưa lên, sức lực gia tăng, cả người Niệm Thần rời khỏi mặt đất, kèm theo tiếng thét kinh hãi, sau đó cô đã đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm dưới tư thế vô cùng mập mờ: giạng chân trên đùi Hoắc Cảnh Sâm, mà cánh tay của cô theo bản năng ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm.
Lần đối mặt này, tư thế bắp đùi đối với bắp đùi, Niệm Thần sửng sốt, cảm thấy vô cùng **
Đôi tay Hoắc Cảnh Sâm đưa lên ngang hông Niệm Thần, Niệm Thần giãy giụa không thoát, thận trọng tránh vết thương trên lưng cô, gương mặt yêu nghiệt được phóng đại nhiều lần trước mặt Niệm Thần, Niệm Thần sững sờ nhìn nụ cười tà ác ở khóe miệng của hắn, lỗ chân lông trên người co rút, cảm giác tê liệt truyền lên đại não, giây kế tiếp cả người lập tức miệng đắng lưỡi khô .
" Hoắc Cảnh Sâm, anh. . . . . . anh. . . . . . anh muốn làm gì?"
Đôi tay Niệm Thần vẫn dừng trên bả vai Hoắc Cảnh Sâm, thân thể cứng ngắc giống như cô đã không thể khống chế, toàn bộ câu nói đều đứt quãng.
Nụ cười nơi khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm càng sâu hơn, người đẹp trong ngực, hắn ngửi thấy cả mùi thuốc sát trùng đủ để hắn phải nhíu mày hòa lẫn cùng mùi thơm trên người Niệm Thần, trong giọng nói của có ý nhạo báng mười phần:
"À, vì báo đáp ân cứu mạng của em, tôi quyết định lấy thân báo đáp, em không phải vừa nói cơ thể của em cần chăm sóc đặc biệt sao, tôi hiểu ý của em, tôi lập tức làm ngay."
Dáng vẻ cô dâu nhỏ của Hoắc Cảnh Sâm lúc này là có ý gì? Kết hợp bộ dạng đắc ý cho mình là đúng này, hiện tại, Niệm Thần thật sự kích động muốn trợn mắt ngất luôn trong lòng hắn, nhưng làm như vậy chỉ có thể là biểu hiện của bốn chữ, “tất thính quân tiện” (tất cả đều nghe theo vua, ý chị là làm thế thì hợp ý anh đó).
Niệm Thần ưu buồn thở dài một hơi, một cái tay che trái tim nhỏ đang đập loạn của mình, một tay khác vươn ra che ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm:
"Ngoan, Ngài thật sự không thể nào thích hợp với bộ dáng cô dâu nhỏ này."
Lúc này, lông mi Hoắc Cảnh Sâm nhẹ nhàng chuyển động trong lòng bàn tay Niệm Thần, khiến cô có cảm giác tê dại, cho tới khi Niệm Thần hơi khó chịu, thậm chí không an phận cử động hai lần.
Vốn Niệm Thần cử động một chút thì tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là, lúc này, hai người có tư thế rất mập mờ, giây kế tiếp Hoắc Cảnh Sâm nghiêng người, cằm đặt trên bả vai Niệm Thần, mà trong giọng nói của hắn rõ ràng đã có âm thanh khàn khàn khác thường:
"Không muốn bị tôi trực tiếp đè lên giường thì ngồi yên, không được lộn xộn."
*LẬT BÀN* Ta phẫn nộ, ta uất ức, tại sao a~~~ Ngắt đúng đoạn hay, tác giả ác thật. Cơ mà các nàng đoán thử xem chương sau có thịt không. *che miệng cười gian, à, cười duyên*.
/258
|