CHƯƠNG 894: ÔNG CŨNG XỨNG LÀM BA À.
Tử nhận được tin tức Triệu Ninh vì cô ta mà làm Thẩm Hạ Lan tức giận đến nỗi phải vào phòng cấp cứu một lần nữa, cô ta gấp muốn chết đi được.
Cô ta đứng dậy muốn rời khỏi, lại nghe thấy chú hai Diệp lạnh lùng nói: “Không muốn mẹ của con sống khổ thì tốt nhất con nên nghe lời của ba đi.”
Bước chân của Tử lập tức dừng lại.
Cô ta xoay đầu nhìn về phía người đàn ông có máu mủ với mình, tức giận lồng ngực phập phồng kịch lệ.
“Diệp Tri Thu, đó là vợ của ông, tại sao ông lại có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Chú ý đến cách nói chuyện của con đó, dù sao đi nữa thì ba cũng đã cho con sinh mệnh. Diệp Tử, tên Diệp Tri Thu là thứ cho con gọi hả, con nên gọi là ba.”
“Ông cũng xứng làm ba à?”
Tử cười lạnh, khóe mắt lại chảy nước mắt.
“Nếu như ông thật sự là một người ba, thế thì ông không nên dùng tính mạng của mẹ tôi để uy hiếp tôi, để cho tôi làm những chuyện có lỗi với anh họ, ông lại càng không nên ép buộc chồng của tôi để anh ấy lâm vào hoàn cảnh bắt nhân bắt nghĩa, ông càng sẽ không vì vật thí nghiệm mà đối xử với tôi như thế?”
Diệp Tri Thu đột nhiên đứng dậy đánh một bàn tay lên trên mặt của Tử.
“Đồ mắt dạy, nó không phải là vật thí nghiệm, nó là con trai của tao, là Diệp Phong, con trai của Diệp Tri Thu tao. Nó giỏi hơn Diệp Ân Tuấn rất nhiều, hơn nữa Diệp Ân Tuấn không phải là anh họ của mày, nó là anh ruột của mày, là anh trai ruột cùng ba khác mẹ, mày có hiểu không hả?”
Tử bị một cái tát này đánh lập tức ngã ngồi trên ghế sa lông, trên mặt đau rát, nhưng mà lại không đau bằng một phần mười nghìn nỗi đau trong tim.
“Ông cũng biết anh ấy là con ruột của ông, nhưng mà bây giờ ông lại bởi vì một vật thí nghiệm mà đối xử với anh ấy như thế.”
“Mặc dù là Diệp Phong chỉ là sản phẩm thí nghiệm, nhưng mà trong thân thể của nó có máu của tôi, có gen của tôi, tôi nói gì nó nghe đó, nó hiếu thảo với tôi, so sánh với cô và Diệp Ân Tuần, nó mạnh hơn nhiều.”
Nghe Diệp Tri Thu nói như vậy, Tử trực tiếp nở nụ cười.
“Nói gì nghe nấy hả? Ông xác định anh ta là một người hoàn chỉnh? Chỉ có chó mới có thể nói gì nghe nấy thôi, tôi với anh trai đều có suy nghĩ riêng của mình, ông không có cách nào khống chế chúng tôi, cho nên ông tạo ra một đứa con trai để quản thúc có đúng không hả? Diệp Tri Thu, ông đúng là một tên biến thái mà, ông là bệnh nhân tâm thần, người như ông nên bị thiên lôi đánh, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, ông căn bản cũng không xứng đáng để làm người.”
Tử tức giận muốn điên lên rồi.
Cô ta sống dưới sự kìm hãm của Diệp Tri Thu đã nhiều năm trời, làm những chuyện mà mình không muốn làm, lại làm trái với lương tâm và gây ra những chuyện có lỗi với Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan, bây giờ cô ta chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường với Triệu Ninh, tại sao lại khó khăn như thế?
Diệp Tri Thu nghe thấy lời mắng chửi của Tử đối với mình, ông ta cười lạnh: “Cô cứ mắng đi, cô ghen tị có đúng không, cô ghen tị sự quan tâm của tôi đối với Diệp Phong nhiều hơn so với cô, nhưng mà ai kêu cô là con gái chứ, cái bụng của mẹ cô thật vô dụng, sinh ra một đứa lỗ vốn cho tôi. Tôi có thể làm sao đây chứ, tất cả nhà họ Diệp của tôi cũng phải cần có con trai để thừa kế, cuối cùng thì con gái cũng phải lấy chồng thôi, thừa dịp lúc cô vẫn còn có giá trị lợi dụng, mà tôi lại không chịu ép khô giá trị lợi dụng của cô, chờ đến lúc cô đến nhà chồng thì sẽ kiếm tiền cho bọn họ hả?”
Hiện tại, Tử không biết phải giao tiếp với Diệp Tri Thu như thế nào.
Trình độ của ông ta không thấp, nhưng mà lại trọng nam khinh nữ, loại tư tưởng phong kiến như thế này vẫn luôn cắm rễ trong đầu óc của ông ta.
Diệp Ân Tuấn là con trai, nhưng mà trôi qua nhiều năm, Diệp Tri Thu cũng có chút chờ mong, chờ mong là Diệp Ân Tuấn có thể trở thành người con trai nghe lời mình, đáng tiếc là cuối cùng ông ta lại thất vọng.
Còn Diệp Phong là vật thí nghiệm do ông ta bồi dưỡng, làm cho ông ta cảm thấy rất hài lòng, phù hợp với yêu cầu có một đứa con trai nghe lời của ông ta, cho nên những năm gần đây Diệp Phong được ông ta nâng trong lòng bàn tay mà trưởng thành.
Bây giờ Diệp Phong lại bị Diệp Ân Tuấn đưa vào trại tạm giam, giống như là móc mắt trái tim của Diệp Tri Thu, ông ta đau đến nỗi sắp hít thở không thông, không quan tâm tới chuyện sử dụng thủ đoạn gì, mặc kệ hi sinh người nào, ông ta cũng phải cứu Diệp Phong ra ngoài.
Ông ta không thể không có đứa con trai này.
Không thẻ!
Tử cảm thấy trong lòng của Diệp Tri Thu vặn vẹo, cô ta muốn phản kháng, muốn trốn thoát, muốn có một cuộc sống thuộc về mình, nhưng mà cô ta không có năng lực, cho đến nay vẫn còn chưa tìm được chỗ ở của mẹ mình.
Diệp Tri Thu giấu bà ấy quá kỹ, cô ta đã lớn như vậy mà cũng chỉ gọi điện thoại với mẹ mình có máy lần, gọi video máy lần, mỗi một lần lại nhìn thấy bộ dạng mặt mũi của mẹ mình sưng lên do bị đánh.
Trong lòng của Tử, Diệp Tri Thu căn bản không phải là một con người.
Ông ta là cầm thú!
Không!
Ông ta còn không bằng cầm thú!
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt lóe lên sự điên cuồng của Diệp Tri Thu, Tử thông minh không nói bắt cứ lời nào kích thích ông ta.
Cô ta muốn bảo tồn sức lực, chờ đến khi có thời cơ thì sẽ chạy đi, cô ta tuyệt đối không thể trở thành quân cờ của Diệp Tri Thu được.
Suy nghĩ như thế đã chống đỡ cô ta, để cô ta bình tĩnh lại.
Diệp Tri Thu nhìn thấy cô ta im lặng, hừ lạnh một tiếng rồi đi qua một bên, bắt đầu liên lạc.
Triệu Ninh ở phía bên này, bởi vì mưu kế của Thẩm Hạ Lan mà trở nên nỗi tiếng, đi ra ngoài đều có người nhìn anh ta bằng ánh mắt khác thường, nhưng mà anh ta cũng không quan tâm.
Anh ta trở về nhà tổ nhà họ Diệp gây náo loạn một trận, sau đó rời khỏi nhà họ Diệp trong sự ngăn chặn của mọi người, chuyện này sôi lên sùng sục, toàn bộ Hải Thành đều đang mắng chửi Triệu Ninh vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói.
Diệp Tri Thu nhìn thấy tin tức này trên tivi thì vô cùng vui vẻ, nói với Tử đau lòng ở bên cạnh: “Có thấy chưa hả, đây chính là sức mạnh của tình yêu. Cái thằng ngu này lại vì cô mà ngay cả danh dự của mình cũng không cần.”
“Ông biết cái gì là tình yêu không?”
Tử ai oán hỏi Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Đương nhiên tôi biết, nhưng mà sao tôi phải thảo luận vấn đề này với cô chứ?”
“Ông có yêu mẹ tôi không?”
Diệp Tri Thu trầm mặc.
Đối với người phụ nữ đó, ông ta không muốn nói nhiều.
Có lẽ là bởi vì lời nói của Tử làm cho ông ta cảm thấy ngột ngạt, có lẽ là bởi vì cái khác, ông ta đứng dậy đi ra khỏi phòng, không khí ở bên ngoài rất lạnh, nhưng mà lại có một loại cảm giác giải thoát làm ông ta thấy thoải mái.
Tử muốn thoát khỏi sợi dây đang trói mình, tại sao Diệp Tri Thu lại buộc chặt như thế, làm cho cô bắt lực.
Đến chạng vạng tối, không biết là Triệu Ninh tập kích một đám người từ chỗ nào đó, anh ta trắng trợn đi về phía trại tạm giam.
Diệp Tri Thu nhìn video trực tiếp, có chút nhíu mày nói: “Người đàn ông của cô là một kẻ ngu hả, cậu ta muốn làm cái gì vậy, cướp ngục à?”
Trái tim của Tử cũng nhíu chặt lại.
Nhưng mà Triệu Ninh tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.
Nhưng mà mặc kệ là Tử hay là Diệp Tri Thu, đều không có cách ngăn cản Triệu Ninh.
Triệu Ninh giống như là một người bị điên dẫn theo người trực tiếp xông vào trong trại tạm giam, sau đó cứu Diệp Phong ra ngoài, kéo lên xe rồi chạy đi.
Người ở trong trại tạm giam đều ngơ ngác.
Dù sao thì bọn họ chưa từng nhìn thấy có người nào cả gan làm loạn như thế, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng lại, Triệu Ninh đã lái xe đi khỏi.
“Đuổi theo!”
Sợ trưởng cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi.
Đây là sự khiêu khích trắng trợn!
Triệu Ninh nhìn thấy ở phía sau có người đuổi theo mình, anh ta nhanh chóng quẹo một cái.
Bởi vì nằm trong góc chết của camera, Diệp Tri Thu không nhìn thấy lộ trình một phút sau đó, nhưng mà khi xe của Triệu Ninh lái ra một lần nữa thì đã bỏ rơi những người theo đuôi ở phía sau.
Cuối cùng Diệp Tri Thu cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
“Vẫn là một nhân vật hung ác, không tệ đó, mạnh hơn nhiều so với ba mẹ của cậu ta.”
Tử nhìn chằm chằm vào video, đôi mắt tuôn ra một tia ấm áp.
Là cô ta đã hại Triệu Ninh.
Đều là bởi vì cô ta.
Tử cảm thấy vô cùng có lỗi, cô ta kiên trì không ngừng cố gắng, cuối cùng đã có thể mài mòn một đoạn dây thừng, sau đó nhanh chóng cởi trói hai tay của mình.
Diệp Tri Thu còn đang nhìn chằm chằm vào đoạn video, Tử cắn răng nhìn đám bảo vệ bên ngoài, hình như là mình muốn đi ra ngoài thì có chút khó khăn, nhưng mà nếu như cô ta khống chế Diệp Tri Thu, có khi nào sẽ có phần thắng không?
Tử tính toán trong lòng, lại không ngờ rằng Diệp Tri Thu đột nhiên xoay người lại, trực tiếp đối mặt với NIÚS “Cô muốn làm gì tôi hả? Cô muốn ra tay với ba của mình? Diệp Tử, cô lật trời rồi có đúng không?”
Thấy Diệp Tri Thu đã phát hiện, Tử vội vàng ra tay, dự định nhanh chóng khống chế Diệp Tri Thu, nhưng mà cô ta không ngờ tới là thân thủ của Diệp Tri Thu không tệ, lúc cô ta đánh tới thì ông ta khẽ tránh đi, sau đó trực tiếp giữ chặt cổ tay của Tử rồi lại nhẹ nhàng hất một cái, Tử lại bị ông ta ném lên trên tường.
Tử cảm thấy xương cốt của mình muốn tan thành từng mảnh, mặc dù là mặt thảm ở bên cạnh tường có hơi mềm mại, nhưng mà sức lực cỡ này vẫn làm cho cô ta cảm thấy đau đớn.
Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Đừng tưởng là mình biết chút công phu quyền cước là có thể phách lối ở trước mặt của ông đây, tôi muốn chơi chết cô còn dễ dàng hơn là chơi chết một con kiến, cô cần phải nhớ kỹ một lát nữa người đàn ông của cô muốn giao dịch với tôi, nếu như cô lại gây ra chuyện gì, thế thì tôi cũng sẽ không dám hứa chắc là sẽ để cho người đàn ông của cô sống yên ổn rời khỏi nơi này.”
Nghe Diệp Tri Thu nói như vậy, Tử lập tức sợ hãi.
“Ông đừng động vào anh ấy!”
“Vậy thì cô ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.”
Diệp Tri Thu cũng không còn trói cô nữa, quay người tiếp tục nhìn chằm chằm vào đoạn video.
Triệu Ninh chở Diệp Phong sắp tới địa bàn của ông ta.
Lúc này, Diệp Tri Thu mới cầm lấy bộ đàm nói với người của mình: “Mở cửa để cậu ta vào đi.”
Tử lập tức muốn nhìn thấy Triệu Ninh, nhưng mà lại càng thêm bắt an.
Một mình Triệu Ninh đến đây, thật sự có thể ra ngoài được à?
Diệp Tri Thu căn bản cũng không phải là con người, cũng sẽ không nể mặt cô mà nương tay với Triệu Ninh, Triệu Ninh không nên tới đây.
Anh làm vậy là tự chui đầu vào lưới.
Nhưng mà bây giờ nói những cái này cũng đều vô dụng.
Tử biết Triệu Ninh bởi vì lo lắng cho mình, cho nên mới làm như vậy.
Cô ta chỉ có thể hít sâu, tích góp sức lực, chờ sau khi Triệu Ninh đến đây, cho dù mình có liều cái mạng này thì cũng phải đưa Triệu Ninh ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Tử im lặng, cũng thành thật hơn.
Diệp Tri Thu nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Đừng có tỏ vẻ với tôi, nếu không thì mẹ cô chịu khổ đủ đó.”
Lại lấy mẹ ra để uy hiếp cô ta.
Tử quả thật hận muốn chết, nhưng mà lại không có cách nào.
Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở cô nhi viện, điều mà cô ta khát vọng nhát chính là tình yêu thương của ba mẹ, lúc mẹ cô ta gọi video đã mang đến cảm giác ấm áp cho cô ta, để cho cả đời này cô ta cũng không quên được, sao người phụ nữ đó lại không thể bảo toàn mạng sống của mình.
Nhiều năm như thế, cô ta vẫn luôn cố gắng trau dồi bản thân, mong chờ có một ngày mình có năng lực để cứu mẹ ra, cho bà ấy một cuộc sống mà bà ấy muốn, hoàn thành trách nhiệm của một người con gái là được rồi.
Bây giờ nguyện vọng này vẫn còn chưa thực hiện nhưng mà lại liên lụy Triệu Ninh vào, Tử biết là mình phải lựa chọn, trong lòng của cô ta cũng hết sức đau khổ, nhưng mà không thể không lựa chọn Triệu Ninh.
Cứu Triệu Ninh ra khỏi đây, nếu như Diệp Tri Thu ra tay với mẹ của mình, vậy thì cùng lắm cô ta chết chung với mẹ là được rồi.
Ôm quyết tâm này, Tử cúi thắp đầu xuống vận dụng sức lực của mình chờ phát huy.
Bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ của ô tô, Tử biết là Triệu Ninh đã tới.
Trong nháy mắt, trái tim của cô nâng đến cổ họng.
/2133
|