“Thẩm Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn không ngờ Thẩm Hạ Lan lại có sự thay đổi cảm xúc thế này, doạ anh vội vàng ấn vào nhân trung cô nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Anh lập tức luống cuống.
Diệp Ân Tuấn gọi bác sĩ tới, bác sĩ kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan rồi nói rằng cảm xúc cô dao động quá lớn, nhất thời kích dộng nên bị sốc, bây giờ đã không sao rồi, thế nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn thấy nghĩ lại mà sợ.
Trước kia anh đối xử với Thẩm Hạ Lan còn tồi tệ hơn thế này cũng không thấy khả năng chịu đựng tâm lý của cô kém như thế, bây giờ sao vậy chứ?
“Bác sĩ, cô ấy còn vấn đề gì khác nữa không?”
Thật sự Diệp Ân Tuấn vẫn hơi lo lắng.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Tố chất cơ thể cô ấy không tốt lắm, tôi phát hiện sau khi cô ấy sinh con xong có lẽ ở cữ không được tốt nên cơ thể ẩn giấu rất nhiều bệnh nhẹ, cần từ từ điều dưỡng.”
Nghe bác sĩ nói vậy, lông mày Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu.
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Rất nhiều bệnh của phụ nữ đều phải từ từ điều chỉnh.”
“Tôi biết rồi, cố gắng kiểm tra thật kỹ cho cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đi ra ngoài.
Anh muốn hút thuốc.
Từ sau khi gặp lại Thẩm Hạ Lan, có vẻ càng ngày anh càng nghiện thuốc lá.
Diệp Ân Tuấn nghịch điếu thuốc trên tay.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đây, cô thở phào một hơi đồng thời cũng nhớ tới Thẩm Minh Triết.
“Tử Thất, Minh Triết đâu?”
Cô gọi cho Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất nói: “Thẩm Minh Triết được trợ lý Diệp Ân Tuấn đón đi rồi, nói rằng Diệp Tranh tìm cậu bé, sao thế?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống.
Xem ra điều Diệp Ân Tuấn nói là thật.
“Không có gì, tớ chỉ hỏi thôi.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Cô không thể kéo Lam Tử Thất vào được.
“Diệp Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn, anh ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột đi tìm Diệp Ân Tuấn nhưng trong phòng lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô vội vã xuống giường, nhảy lò cò ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Ân Tuấn vừa gọi điện với quản lý cấp cao của công ty xong thì thấy Thẩm Hạ Lan nhảy lò cò chạy ra như con thỏ, bộ dáng vô cùng gấp gáp.
Anh vội vàng đi tới.
“Chân chưa khỏi còn chạy khắp nơi cái gì?”
Nói xong anh cũng không đợi Thẩm Hạ Lan phản ứng, bế ngang cô lên đi về phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn trước mắt, hận không thể làm thịt anh, nhưng Thẩm Minh Triết vẫn trong tay anh, cô không thể bộp chộp.
Ban đầu cô không định tiến hành kế hoạch thứ nhất, bây giờ xem ra là Diệp Ân Tuấn tự tìm chết, vậy thì đừng trách cô.
Nghĩ tới đây Thẩm Hạ Lan cắn răng nói: “Có phải tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh thì anh sẽ tha cho con trai tôi không?”
Người Diệp Ân Tuấn hơi dừng lại.
Đây không phải đáp án anh muốn.
Anh chỉ muốn Thẩm Hạ Lan nói toàn bộ sự thật cho anh, muốn chính miệng cô nói với anh thân phận của Thẩm Minh Triết, nhưng vì sao cô thà làm tình nhân của anh, khiến bản thân chịu uất ức như thế cũng không chịu nói Thẩm Minh Triết là con của hai người?
Cô không tin tưởng anh đến vậy sao?
Không muốn để anh biết sự tồn tại của Thẩm Minh Triết đến vậy ư?
Vì sao chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, cảm thấy anh không thể nhìn thấu được người phụ nữ này.
Thẩm Hạ Lan cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Diệp Ân Tuấn.
Ánh mắt quật cường mà phẫn nộ, ẩn nhẫn lại mang theo chút gì đó khác.
Diệp Ân Tuấn nhìn không hiểu, anh thấp giọng nói: “Tôi không thể nghe lời từ một phía của em, em nói đồng ý làm người phụ nữ của tôi nhưng ai biết tôi thả thằng nhóc đó xong em có bỏ chạy cùng thằng bé hay không?”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Thẩm Hạ Lan thật sự luống cuống.
Cô luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn khách sáo với Thẩm Minh Triết là vì anh vẫn còn chút lương tri, bây giờ xem ra mọi thứ đều đã được anh suy tính kỹ, là vì để Thẩm Minh Triết lơ là cảnh giác sau đó ở đây chờ cô.
Tâm lý Thẩm Hạ Lan hừng hực lửa giận, có điều cô vẫn thấp giọng nói: “Chỉ cần anh không làm hại tới Minh Triết thì anh làm gì tôi cũng được.”
Câu nói này khiến lòng Diệp Ân Tuấn càng đau đớn.
“Em yên tâm, chỉ cần em khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ đưa thằng nhóc về với em, nhưng bây giờ tạm thời không được. Lát nữa tôi sẽ bố trí cho toàn bộ thầy trò trong nhà trẻ tới một hòn đảo hoang huấn luyện đặc biệt trong vòng một tháng. Một tháng sau nếu em biểu hiện tốt thì tôi sẽ cho thằng bé về.”
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan thật sự không nhịn nổi nữa.
“Minh Triết mới chỉ là đứa bé bốn tuổi!”
“Diệp Tranh cũng sẽ đi, tất cả học sinh trong nhà trẻ đều đi, hơn nữa giáo viên cũng sẽ đi theo, em còn gì phải lo lắng nữa?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Giáo viên của nhà trẻ cũng phải đi?
Có nghĩa là Lam Tử Thất cũng sẽ bị đưa đi?
Đúng thế!
Diệp Ân Tuấn là ai?
Đương nhiên sẽ không để lại người tới giúp cô.
Lam Tử Thất là bạn thân của cô, sao anh có thể để Lam Tử Thất ở lại?
Quả nhiên Diệp Ân Tuấn vẫn như trước đây, gian trá giảo hoạt, còn máu lạnh vô tình!
“Diệp Ân Tuấn, tốt nhất anh hãy cầu phúc con trai tôi không có chuyện gì, nếu thằng bé có bất kỳ vấn đề nhỏ gì, tôi cũng sẽ liều mạng với anh!”
Thẩm Hạ Lan vì Thẩm Minh Triết mà không màng tất cả khiến lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.
Đây không phải ý anh, nhưng bây giờ cũng không thể theo anh.
Anh muốn giữ Thẩm Hạ Lan lại bên mình nhưng không có lý do hợp lý, nếu cô không chịu nói năm năm trước đã xảy ra chuyện gì thì đương nhiên anh sẽ không ép cô, nhưng anh cũng sẽ không để cô đi.
Cuộc sống như cái xác không hồn năm năm qua thật sự khiến anh sợ hãi, khó khăn lắm anh mới nắm được cơ hội lần này, cho dù cô hận anh, oán anh, anh cũng không buông tay.
“Em yên tâm, chỉ cần em biểu hiện tốt thì đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với mẹ con em.”
“Haha, chúng ta hoà thuận? Anh không sợ Sở Anh Lạc tới phá à? Anh không sợ con trai anh hỏi tôi là gì của anh à? Lẽ nào anh định nói với con trai mình, tôi là tình nhân của anh, còn người bạn thân nhất của thằng bé Thẩm Minh Triết là con trai của tình nhân ba nó?”
Lời Thẩm Hạ Lan nói vô cùng chói tai.
Lông mày Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý, em chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Vậy tổng giám đốc Diệp, tôi sống ở đâu?”
“Nhà họ Diệp!”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
“Nhà họ Diệp? Anh không sợ Sở Anh Lạc…”
“Tôi là chủ nhân nhà họ Diệp, Sở Anh Lạc chẳng qua chỉ là ở nhờ, có gì mà phải cần cô ta đồng ý, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, cô ta cũng sẽ không xuất hiện ở nhà họ Diệp nữa, em yên tâm đi.”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi quen thuộc.
Năm năm trước có phải anh cũng nói như vậy không?
Chỉ là người đương sự không phải cô bây giờ.
“Haha, tổng giám đốc Diệp đúng là xoay trái xoay phải nha, không biết cô Sở Anh Lạc có cam tâm tình nguyện rời đi hay không?! Anh để tình nhân sống ở nhà họ Diệp rồi để mẹ của con trai anh dọn ra ngoài cũng không sợ người khác nói à?”
“Thẩm Hạ Lan!”
Càng ngày Diệp Ân Tuấn càng không chịu được giọng điệu quái gở này của Thẩm Hạ Lan.
“Tôi chỉ muốn em ở lại bên tôi, chỉ thế thôi!”
Khi nói câu này, mắt Diệp Ân Tuấn hơi đỏ, bên trong còn có một tia đau lòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mắt mình mù rồi.
Người đàn ông máu lạnh vô tình này sao có thể đau lòng được?
Quả nhiên năm năm không gặp, anh đã nâng cao cấp độ, đã có thể giả vờ như thật rồi sao?
Thẩm Hạ Lan quay đầu đi, không để ý tới Diệp Ân Tuấn nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng không ép cô.
Tình cảnh này anh cũng không muốn nhưng lại không có cách nào thay đổi.
“Vừa nãy tôi đã hỏi bác sĩ, chân em bây giờ không có vấn đề gì lớn nữa, về nhà tĩnh dưỡng cũng vậy. Tôi đã bảo Tống Đình tới làm thủ tục xuất viện rồi, sau khi xuất viện em sẽ cùng tôi về nhà. Tôi sẽ bảo bác sĩ gia đình theo dõi theo bệnh tình của em.”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại thì cười khẩy: “Tổng giám đốc Diệp đúng là binh quỷ thần tốc.”
“Tuỳ em nói thế nào đi, người phụ nữ của tôi phải ở trong phạm vi tôi kiểm soát.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra.
Anh đi không lâu thì Lam Tử Thất gọi tới.
“Hạ Lan, chúng tớ phải đi huấn luyện đặc biệt, có lẽ Minh Triết cũng sẽ đi cùng, một mình cậu phải làm sao?”
Lam Tử Thất vô cùng sốt ruột.
Xem ra Diệp Ân Tuấn không nói đùa.
Anh thật sự định đưa Thẩm Minh Triết và Lam Tử Thất đi.
Lúc này Thẩm Hạ Lan có chút hối hận, hối hận vì đã đưa Thẩm Minh Triết tới Hải Thành. Nếu con trai không tới thì có phải sẽ không gặp những chuyện này?
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Tử Thất, đến căn cứ huấn luyện đặc biệt nhất định phải chăm sóc Minh Triết giúp tớ, nếu được thì đừng để bất kỳ ai lo liệu ăn uống sinh hoạt thường ngày của thằng bé.”
“Tớ sẽ làm được, nhưng nghe giọng điệu của cậu có phải cậu đã biết những điều này không?”
Lam Tử Thất rất mẫn cảm.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có, tớ chỉ lo lắng cho Minh Triết, từ khi sinh ra đến giờ thằng bé chưa từng rời xa tớ lâu như vậy.”
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc cho thằng bé, nhưng cậu thì sao? Một mình cậu ở lại đối mặt với Diệp Ân Tuấn, được không?”
“Không sao đâu, cậu quên rồi à? Tớ còn có Đường Trình Siêu giúp nữa mà. Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm gì tớ đâu.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể an ủi Lam Tử Thất.
Đây là ân oán giữa cô và Diệp Ân Tuấn, cô không thể kéo Lam Tử Thất vào.
Lam Tử Thất nghe cô nói vậy rồi lại nghĩ tới bản lĩnh của Đường Trình Siêu, thấp giọng nói: “Được, tớ biết rồi, cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan vừa cúp máy thì Thẩm Minh Triết lại gọi tới.
“Mẹ, chúng con vừa nhận được thông báo phải đi huấn luyện đặc biệt, con có thể xin nghỉ phép không?”
Nghe giọng nói mềm mại của con trai, Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn ôm con vào lòng nhưng cô biết rõ hơn ai hết, chắc chắn Diệp Ân Tuấn sẽ không cho phép Thẩm Minh Triết nghỉ phép.
Người đàn ông đó vì Thẩm Minh Triết mới phát động cuộc huấn luyện đặc biệt này, sao có thể thoả hiệp được?
Thẩm Hạ Lan đau lòng cho con trai, nhẹ giọng nói: “Minh Triết, con trai ra ngoài tham gia huấn luyện đặc biệt một chút cũng là chuyện tốt, mẹ hy vọng khi con về có thể khoẻ mạnh hơn, mẹ tin con trai mẹ là tuyệt nhất!”
“Con sẽ cố gắng! Nhưng mẹ phải làm sao?”
“Tên tâm đi, mấy ngày nữa ba nuôi con sẽ tới, mẹ không sao đâu.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nhắc tới Đường Trình Siêu, Thẩm Minh Triết lập tức yên tâm.
Trong lòng bé, Đường Trình Siêu cũng như ba. Có Đường Trình Siêu ở đây, ba nuôi sẽ không để mẹ bị thương.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ, mẹ phải nói với ba cẩn thận tiểu nhân Diệp Ân Tuấn đó nha!”
Mắt Thẩm Hạ Lan lập tức ẩm ướt.
Cảm giác được con trai quan tâm thật thích!
Tiếc rằng lần này là cô liên luỵ con trai!
Diệp Ân Tuấn không ngờ Thẩm Hạ Lan lại có sự thay đổi cảm xúc thế này, doạ anh vội vàng ấn vào nhân trung cô nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Anh lập tức luống cuống.
Diệp Ân Tuấn gọi bác sĩ tới, bác sĩ kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan rồi nói rằng cảm xúc cô dao động quá lớn, nhất thời kích dộng nên bị sốc, bây giờ đã không sao rồi, thế nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn thấy nghĩ lại mà sợ.
Trước kia anh đối xử với Thẩm Hạ Lan còn tồi tệ hơn thế này cũng không thấy khả năng chịu đựng tâm lý của cô kém như thế, bây giờ sao vậy chứ?
“Bác sĩ, cô ấy còn vấn đề gì khác nữa không?”
Thật sự Diệp Ân Tuấn vẫn hơi lo lắng.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Tố chất cơ thể cô ấy không tốt lắm, tôi phát hiện sau khi cô ấy sinh con xong có lẽ ở cữ không được tốt nên cơ thể ẩn giấu rất nhiều bệnh nhẹ, cần từ từ điều dưỡng.”
Nghe bác sĩ nói vậy, lông mày Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu.
“Rất nghiêm trọng sao?”
“Rất nhiều bệnh của phụ nữ đều phải từ từ điều chỉnh.”
“Tôi biết rồi, cố gắng kiểm tra thật kỹ cho cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đi ra ngoài.
Anh muốn hút thuốc.
Từ sau khi gặp lại Thẩm Hạ Lan, có vẻ càng ngày anh càng nghiện thuốc lá.
Diệp Ân Tuấn nghịch điếu thuốc trên tay.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đây, cô thở phào một hơi đồng thời cũng nhớ tới Thẩm Minh Triết.
“Tử Thất, Minh Triết đâu?”
Cô gọi cho Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất nói: “Thẩm Minh Triết được trợ lý Diệp Ân Tuấn đón đi rồi, nói rằng Diệp Tranh tìm cậu bé, sao thế?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống.
Xem ra điều Diệp Ân Tuấn nói là thật.
“Không có gì, tớ chỉ hỏi thôi.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Cô không thể kéo Lam Tử Thất vào được.
“Diệp Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn, anh ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột đi tìm Diệp Ân Tuấn nhưng trong phòng lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô vội vã xuống giường, nhảy lò cò ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Ân Tuấn vừa gọi điện với quản lý cấp cao của công ty xong thì thấy Thẩm Hạ Lan nhảy lò cò chạy ra như con thỏ, bộ dáng vô cùng gấp gáp.
Anh vội vàng đi tới.
“Chân chưa khỏi còn chạy khắp nơi cái gì?”
Nói xong anh cũng không đợi Thẩm Hạ Lan phản ứng, bế ngang cô lên đi về phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn trước mắt, hận không thể làm thịt anh, nhưng Thẩm Minh Triết vẫn trong tay anh, cô không thể bộp chộp.
Ban đầu cô không định tiến hành kế hoạch thứ nhất, bây giờ xem ra là Diệp Ân Tuấn tự tìm chết, vậy thì đừng trách cô.
Nghĩ tới đây Thẩm Hạ Lan cắn răng nói: “Có phải tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh thì anh sẽ tha cho con trai tôi không?”
Người Diệp Ân Tuấn hơi dừng lại.
Đây không phải đáp án anh muốn.
Anh chỉ muốn Thẩm Hạ Lan nói toàn bộ sự thật cho anh, muốn chính miệng cô nói với anh thân phận của Thẩm Minh Triết, nhưng vì sao cô thà làm tình nhân của anh, khiến bản thân chịu uất ức như thế cũng không chịu nói Thẩm Minh Triết là con của hai người?
Cô không tin tưởng anh đến vậy sao?
Không muốn để anh biết sự tồn tại của Thẩm Minh Triết đến vậy ư?
Vì sao chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, cảm thấy anh không thể nhìn thấu được người phụ nữ này.
Thẩm Hạ Lan cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Diệp Ân Tuấn.
Ánh mắt quật cường mà phẫn nộ, ẩn nhẫn lại mang theo chút gì đó khác.
Diệp Ân Tuấn nhìn không hiểu, anh thấp giọng nói: “Tôi không thể nghe lời từ một phía của em, em nói đồng ý làm người phụ nữ của tôi nhưng ai biết tôi thả thằng nhóc đó xong em có bỏ chạy cùng thằng bé hay không?”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Thẩm Hạ Lan thật sự luống cuống.
Cô luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn khách sáo với Thẩm Minh Triết là vì anh vẫn còn chút lương tri, bây giờ xem ra mọi thứ đều đã được anh suy tính kỹ, là vì để Thẩm Minh Triết lơ là cảnh giác sau đó ở đây chờ cô.
Tâm lý Thẩm Hạ Lan hừng hực lửa giận, có điều cô vẫn thấp giọng nói: “Chỉ cần anh không làm hại tới Minh Triết thì anh làm gì tôi cũng được.”
Câu nói này khiến lòng Diệp Ân Tuấn càng đau đớn.
“Em yên tâm, chỉ cần em khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ đưa thằng nhóc về với em, nhưng bây giờ tạm thời không được. Lát nữa tôi sẽ bố trí cho toàn bộ thầy trò trong nhà trẻ tới một hòn đảo hoang huấn luyện đặc biệt trong vòng một tháng. Một tháng sau nếu em biểu hiện tốt thì tôi sẽ cho thằng bé về.”
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan thật sự không nhịn nổi nữa.
“Minh Triết mới chỉ là đứa bé bốn tuổi!”
“Diệp Tranh cũng sẽ đi, tất cả học sinh trong nhà trẻ đều đi, hơn nữa giáo viên cũng sẽ đi theo, em còn gì phải lo lắng nữa?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Giáo viên của nhà trẻ cũng phải đi?
Có nghĩa là Lam Tử Thất cũng sẽ bị đưa đi?
Đúng thế!
Diệp Ân Tuấn là ai?
Đương nhiên sẽ không để lại người tới giúp cô.
Lam Tử Thất là bạn thân của cô, sao anh có thể để Lam Tử Thất ở lại?
Quả nhiên Diệp Ân Tuấn vẫn như trước đây, gian trá giảo hoạt, còn máu lạnh vô tình!
“Diệp Ân Tuấn, tốt nhất anh hãy cầu phúc con trai tôi không có chuyện gì, nếu thằng bé có bất kỳ vấn đề nhỏ gì, tôi cũng sẽ liều mạng với anh!”
Thẩm Hạ Lan vì Thẩm Minh Triết mà không màng tất cả khiến lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.
Đây không phải ý anh, nhưng bây giờ cũng không thể theo anh.
Anh muốn giữ Thẩm Hạ Lan lại bên mình nhưng không có lý do hợp lý, nếu cô không chịu nói năm năm trước đã xảy ra chuyện gì thì đương nhiên anh sẽ không ép cô, nhưng anh cũng sẽ không để cô đi.
Cuộc sống như cái xác không hồn năm năm qua thật sự khiến anh sợ hãi, khó khăn lắm anh mới nắm được cơ hội lần này, cho dù cô hận anh, oán anh, anh cũng không buông tay.
“Em yên tâm, chỉ cần em biểu hiện tốt thì đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với mẹ con em.”
“Haha, chúng ta hoà thuận? Anh không sợ Sở Anh Lạc tới phá à? Anh không sợ con trai anh hỏi tôi là gì của anh à? Lẽ nào anh định nói với con trai mình, tôi là tình nhân của anh, còn người bạn thân nhất của thằng bé Thẩm Minh Triết là con trai của tình nhân ba nó?”
Lời Thẩm Hạ Lan nói vô cùng chói tai.
Lông mày Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý, em chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Vậy tổng giám đốc Diệp, tôi sống ở đâu?”
“Nhà họ Diệp!”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
“Nhà họ Diệp? Anh không sợ Sở Anh Lạc…”
“Tôi là chủ nhân nhà họ Diệp, Sở Anh Lạc chẳng qua chỉ là ở nhờ, có gì mà phải cần cô ta đồng ý, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, cô ta cũng sẽ không xuất hiện ở nhà họ Diệp nữa, em yên tâm đi.”
Những lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi quen thuộc.
Năm năm trước có phải anh cũng nói như vậy không?
Chỉ là người đương sự không phải cô bây giờ.
“Haha, tổng giám đốc Diệp đúng là xoay trái xoay phải nha, không biết cô Sở Anh Lạc có cam tâm tình nguyện rời đi hay không?! Anh để tình nhân sống ở nhà họ Diệp rồi để mẹ của con trai anh dọn ra ngoài cũng không sợ người khác nói à?”
“Thẩm Hạ Lan!”
Càng ngày Diệp Ân Tuấn càng không chịu được giọng điệu quái gở này của Thẩm Hạ Lan.
“Tôi chỉ muốn em ở lại bên tôi, chỉ thế thôi!”
Khi nói câu này, mắt Diệp Ân Tuấn hơi đỏ, bên trong còn có một tia đau lòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mắt mình mù rồi.
Người đàn ông máu lạnh vô tình này sao có thể đau lòng được?
Quả nhiên năm năm không gặp, anh đã nâng cao cấp độ, đã có thể giả vờ như thật rồi sao?
Thẩm Hạ Lan quay đầu đi, không để ý tới Diệp Ân Tuấn nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng không ép cô.
Tình cảnh này anh cũng không muốn nhưng lại không có cách nào thay đổi.
“Vừa nãy tôi đã hỏi bác sĩ, chân em bây giờ không có vấn đề gì lớn nữa, về nhà tĩnh dưỡng cũng vậy. Tôi đã bảo Tống Đình tới làm thủ tục xuất viện rồi, sau khi xuất viện em sẽ cùng tôi về nhà. Tôi sẽ bảo bác sĩ gia đình theo dõi theo bệnh tình của em.”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại thì cười khẩy: “Tổng giám đốc Diệp đúng là binh quỷ thần tốc.”
“Tuỳ em nói thế nào đi, người phụ nữ của tôi phải ở trong phạm vi tôi kiểm soát.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn xoay người đi ra.
Anh đi không lâu thì Lam Tử Thất gọi tới.
“Hạ Lan, chúng tớ phải đi huấn luyện đặc biệt, có lẽ Minh Triết cũng sẽ đi cùng, một mình cậu phải làm sao?”
Lam Tử Thất vô cùng sốt ruột.
Xem ra Diệp Ân Tuấn không nói đùa.
Anh thật sự định đưa Thẩm Minh Triết và Lam Tử Thất đi.
Lúc này Thẩm Hạ Lan có chút hối hận, hối hận vì đã đưa Thẩm Minh Triết tới Hải Thành. Nếu con trai không tới thì có phải sẽ không gặp những chuyện này?
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Tử Thất, đến căn cứ huấn luyện đặc biệt nhất định phải chăm sóc Minh Triết giúp tớ, nếu được thì đừng để bất kỳ ai lo liệu ăn uống sinh hoạt thường ngày của thằng bé.”
“Tớ sẽ làm được, nhưng nghe giọng điệu của cậu có phải cậu đã biết những điều này không?”
Lam Tử Thất rất mẫn cảm.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có, tớ chỉ lo lắng cho Minh Triết, từ khi sinh ra đến giờ thằng bé chưa từng rời xa tớ lâu như vậy.”
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc cho thằng bé, nhưng cậu thì sao? Một mình cậu ở lại đối mặt với Diệp Ân Tuấn, được không?”
“Không sao đâu, cậu quên rồi à? Tớ còn có Đường Trình Siêu giúp nữa mà. Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm gì tớ đâu.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể an ủi Lam Tử Thất.
Đây là ân oán giữa cô và Diệp Ân Tuấn, cô không thể kéo Lam Tử Thất vào.
Lam Tử Thất nghe cô nói vậy rồi lại nghĩ tới bản lĩnh của Đường Trình Siêu, thấp giọng nói: “Được, tớ biết rồi, cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan vừa cúp máy thì Thẩm Minh Triết lại gọi tới.
“Mẹ, chúng con vừa nhận được thông báo phải đi huấn luyện đặc biệt, con có thể xin nghỉ phép không?”
Nghe giọng nói mềm mại của con trai, Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn ôm con vào lòng nhưng cô biết rõ hơn ai hết, chắc chắn Diệp Ân Tuấn sẽ không cho phép Thẩm Minh Triết nghỉ phép.
Người đàn ông đó vì Thẩm Minh Triết mới phát động cuộc huấn luyện đặc biệt này, sao có thể thoả hiệp được?
Thẩm Hạ Lan đau lòng cho con trai, nhẹ giọng nói: “Minh Triết, con trai ra ngoài tham gia huấn luyện đặc biệt một chút cũng là chuyện tốt, mẹ hy vọng khi con về có thể khoẻ mạnh hơn, mẹ tin con trai mẹ là tuyệt nhất!”
“Con sẽ cố gắng! Nhưng mẹ phải làm sao?”
“Tên tâm đi, mấy ngày nữa ba nuôi con sẽ tới, mẹ không sao đâu.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nhắc tới Đường Trình Siêu, Thẩm Minh Triết lập tức yên tâm.
Trong lòng bé, Đường Trình Siêu cũng như ba. Có Đường Trình Siêu ở đây, ba nuôi sẽ không để mẹ bị thương.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Mẹ, mẹ phải nói với ba cẩn thận tiểu nhân Diệp Ân Tuấn đó nha!”
Mắt Thẩm Hạ Lan lập tức ẩm ướt.
Cảm giác được con trai quan tâm thật thích!
Tiếc rằng lần này là cô liên luỵ con trai!
/2133
|