Thẩm Hạ Lan cũng không biết có chuyện gì, gần đây cô luôn cảm thấy không có tinh thần.
Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì hơi lo lắng.
“Lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ tới khám cho em.”
“Em không sao, anh đừng làm ầm lên, chắc do lần trước em không nghỉ ngơi đầy đủ, cần từ từ chăm sóc lại, gần đây nhiều việc nên cũng không chăm lo cho bản thân lắm.”
Thẩm Hạ Lan biết tình trạng thể chất của mình, cô sợ Diệp Ân Tuấn lo lắng nên vội vàng giải thích.
Nhưng cô không giải thích thì thôi, cô giải thích lại càng khiến Diệp Ân Tuấn thêm áy náy.
“Đều là lỗi của anh, là do anh sơ suất.
Tranh Tranh về rồi, anh liền quên mất chuyện này, là anh làm không tốt.
Khi nào về anh sẽ bảo bác sĩ khám cho em, sau đó kê cho ít thuốc.”
Thẩm Hạ Lan biết nếu mình từ chối lần nữa Diệp Ân Tuấn sẽ càng cảm thấy áy náy, vì thế đành đáp: “Được, anh nói sao thì làm vậy, nghe anh hết.”
“Thế mới ngoan chứ.”
Diệp Ân Tuấn đưa tay gãi mũi Thẩm Hạ Lan, sau đó mới quay người rời khỏi phòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy toàn thân đau nhức, cô dựa vào giường muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Ân Tuấn quay lại thì thấy Thẩm Hạ Lan đang ngủ, vì thế anh lại càng thêm lo lắng.
Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, đưa tay sờ trán cô thấy không nóng mới yên tâm.
Lần này anh không gọi Thẩm Hạ Lan dậy ăn nữa mà gọi điện cho bác sĩ.
Bác sĩ khám cho Thẩm Hạ Lan một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, mợ Diệp thiếu cả khí lực và khí huyết, lại chưa quen với khí hậu ở đây nên mới mệt mỏi, thèm ngủ.
Tôi sẽ kê một ít thuốc nhưng tốt nhất hai người nên rời khỏi đây đi, dù sao liên quan đến khí hậu thì không thể cải thiện được.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan không sao mới thấy yên tâm.
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tiễn bác sĩ về, Diệp Ân Tuấn vẫn xoắn xuýt có nên gọi Thẩm Hạ Lan dậy không thì cô đã bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.
“Hế? Sao em lại ngủ thiếp đi vậy?”
Cô hơi khó hiểu.
Diệp Ân Tuấn cười đáp: “Không sao, cũng chưa ngủ được bao lâu.”
“Vừa nãy em thấy hơi mệt.”
Thẩm Hạ Lan ngồi dậy, vươn vai.
Diệp Ân Tuấn kê một cái gối sau lưng cô: “Hôm qua em cứu được chú hai ra nên kích động, cả đêm ngủ không yên giấc, bây giờ chú hai đã không sao, tâm trạng em thả lỏng tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn giải thích như vậy, Thẩm Hạ Lan ngẫm nghĩ thấy có vẻ đúng là như thế, cô cười ngốc nghếch hỏi: “Lát nữa ăn xong em ngủ bù có được không?”
“Được, anh ngủ cùng em.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng không có việc gì làm, bên phía cậu Mặc chưa có tin gì, anh ngủ cùng vợ cũng không sao..
/2133
|