Trong lòng ông ta thấp thỏm không yên, nhưng khoảnh khắc khi thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, không biết có phải vì bọn họ dẫn ông ta ra ngoài không mà tất cả sự lo lắng và sợ hãi của ông ta lập tức biến mất tăm.
“Là hai người à, chào.”
Hoắc Chấn Ninh chào hỏi trước.
Cả người Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.
Tối hôm qua khi nhìn thấy Hoắc Chấn Ninh, dáng vẻ ông ta vô cùng chật vật đến nỗi nhìn không ra tướng mạo cụ thể của ông ta.
Nhưng bây giờ sau khi Hoắc Chấn Ninh được Tiêu Nguyệt chỉnh trang sạch sẽ lại, ông ta giống hệt người cha mà cô nhìn thấy trong bức ảnh.
Không tiếp xúc với ánh mặt trời trong một thời gian dài khiến nước da ông tái nhợt, thậm chí nhìn như có bệnh, còn mái tóc của ông ta lại trắng như tuyết, khiến người khác thấy rất chói mắt.
Giọng của Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên nghẹn ngào.
“Chú hai, tóc của chú…”
Tuy Tiêu Nguyệt đã cắt rất ngắn nhưng màu trắng kia vẫn cực kỳ chói mắt.
Nhưng Hoắc Chấn Ninh lại tỏ vẻ không sao nói: “Không sao đâu, người còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Lời này nghe vô cùng phóng khoáng nhưng lại khiến người nghe thấy đau lòng hơn.
Thẩm Hạ Lan lập tức chạy tới, ôm lấy Hoắc Chấn Ninh, vừa khóc vừa kêu: “Chú hai, chú hai!”
Cô không biết bản thân nên nói gì, và có thể nói gì.
Hơn hai mươi năm trước cô vẫn chưa chào đời, cũng không rõ Hoắc Chấn Ninh đã xảy ra chuyện gì, nói thông cảm thì có vẻ hơi đạo đức giả và không thực tế, nhưng người trước mặt này chính là chú hai của cô, cũng là người đàn ông có khuôn mặt giống hệt ba cô.
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ gặp ba, nhưng bây giờ thấy Hoắc Chấn Ninh cô lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Thật ra dáng vẻ của bốn anh em nhà họ Hoắc rất giống nhau, nhưng Hoắc Chấn Phong và Hoắc Chấn Ninh đẹp trai hơn, hơn nữa bọn họ đều mang khí chất thư sinh, không giống như Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình.
Hai người họ nam tính hơn, điều này một phần do họ được rèn luyện trong môi trường quân đội.
Tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho Hoắc Chấn Ninh rất đặc biệt, mang theo sự khao khát và mong đợi dành cho ba mình, lúc này cô chỉ thấy vui mừng khôn tả.
Hoắc Chấn Ninh hơi kích động.
Con gái của anh cả đã lớn như vậy, còn ông ta đời này coi như hết hy vọng.
Hoắc Chấn Ninh vỗ vai Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Con như vậy nếu bị anh cả nhìn thấy chắc chắn anh ấy sẽ ghen tỵ đấy.”
Thẩm Hạ sững sờ một lúc, sau đó nghẹn ngào nói: “Con chưa bao giờ được gặp ba.”
Cô kể ngắn gọn cho Hoắc Chấn Ninh nghe về những chuyện mình đã trải qua.
Nghe được cuộc đời chìm nổi của Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Ninh bỗng thấy đau lòng.
“Tủi thân cho con rồi.
Con tên Thẩm Hạ Lan à? Tại sao không phải họ Hoắc?”
Nhất thời Thẩm Hạ Lan không biết giải thích như thế nào.
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Chú hai, chúng con gọi quen rồi.”.
/2133
|