Gió ở nơi đây thổi phù phù, Thẩm Hạ Lan tìm một vị trí trốn thật kỹ.
Tiêu Nguyệt nhìn xung quanh một chút, sau đó duỗi ngón tay ra huýt sáo một tiếng, lập tức có một người áo đen xuất hiện.
Bởi vì quá tối, người áo đen lại nấp rất kỹ, làm cho Thẩm Hạ Lan không thể nhìn thấy rõ mặt của người kia, cô lại suy đoán ở trong lòng người gặp Tiêu Nguyệt là ai vậy?
Chẳng lẽ là thuộc hạ của Tiêu Nguyệt?
Nhưng mà không đợi Thẩm Hạ Lan nghĩ rõ ràng thì liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt quỳ xuống với người áo đen, sắc mặt có chút khủng hoảng.
“Bà còn dám đến đây.”
Giọng nói của người áo đen mang theo một tia tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Là đàn ông?
Hơn nữa còn là một người đàn ông không nhỏ tuổi.
Mối quan hệ giữa ông ta và Tiêu Nguyệt là gì vậy?
Tại sao Tiêu Nguyệt lại sợ ông ta?
Thân thể của Tiêu Nguyệt co rúm lại, lại thấp giọng nói: “Chủ nhân cho gọi, sao tôi lại dám không đến.”
“Chủ nhân? Bà còn biết tôi là chủ nhân của bà?”
Người áo đen đột nhiên đá vào ngực của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt liền ngã xuống đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, có thể thấy được người áo đen ra tay rất nặng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức bị nắm chặt.
Dù sao thì Tiêu Nguyệt cũng là dì cả của cô, một cước này giống như là đang đá vào người của Thẩm Hạ Lan, làm cho cô đau đớn khó chịu.
Chủ nhân?
Tiêu Nguyệt lại gọi ông ta là chủ nhân?
Thẩm Hạ Lan khá là kinh ngạc.
Tiêu Nguyệt lại cố gắng nhịn đau mà bò dậy, vẫn cung kính quỳ ở trên đất, thấp giọng nói: “Tiêu Nguyệt biết lỗi rồi.”
“Biết lỗi rồi? Bà sai ở đâu, là một phu nhân lại không chịu làm, cứ nhất định phải làm tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi như vậy thì cũng thôi đi, bà yên ổn gây dựng thể lực của mình cũng không phải là không thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng, nhưng mà bà lại chắp tay tặng thế lực của mình cho người phụ nữ Trương Linh đó làm gì vậy? Cái chiêu ve sầu thoát xác này còn có thể được nữa à?”
Giọng nói của người áo đen vô cùng lạnh lẽo, lời nói nói ra làm Tiêu Nguyệt run rẩy.
Bà ta đột nhiên lại gật đầu với người áo đen, nghẹn ngào nói: “Chủ nhân, tôi biết là tôi gieo gió gặt bão, chủ nhân muốn chém muốn giết món ruốc thịt tôi, tôi cũng không có nửa lời oán giận, chỉ cầu xin chủ nhân cho tôi gặp Hoắc Chấn Ninh một lần cuối cùng.”.
/2133
|