Thẩm Hạ Lan mong đợi, tâm trạng có chút xúc động.
Những chuyện ở Trương Gia Trại đã vây lấy hai thế hệ, càng khiến cho Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đời này sống không tốt chút nào, bây giờ có thể tìm ra điểm mấu chốt, có hi vọng giải quyết vụ án oan năm xưa, cũng xem như viên mãn.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn, tràn đầy hi vọng về tương lai.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng buông lỏng một chút, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hạ Lan, trái tim anh mềm mại khác thường.
Sứ mệnh từ lúc sinh ra và vận mệnh bị tính kế khiến anh rất khổ sở, may mà bởi vì những chuyện này đã đẩy Thẩm Hạ Lan đến bên anh, tình cảm ngày càng tốt đẹp, đây có thể là phúc trong họa.
Diệp Nghê Nghê nhìn dáng vẻ ba mẹ tình chàng ý thiếp, không khỏi có chút buồn phiền.
Đột nhiên cảm thấy rất no thì làm sao đây?
Không có việc gì thì ở trên xe làm gì?
Vô duyên vô cớ bị thồn cơm chó.
Diệp Nghê Nghê chán nản cắn một miếng thanh long, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Diệp Tranh mím môi cười.
Xe nhanh chóng lái đến Bạch Thủy Trại, Diệp Nghê Nghê lập tức mừng rỡ khi nhìn trại nhỏ xinh đẹp trước mặt.
Cô bé lấy điện thoại di động ra chụp một vài tấm hình, sau đó gửi cho Trần Oánh Oánh, tiện tay kèm thêm một câu.
“Trần Oánh Oánh, tôi đang đến nhà dì đó, nhớ mời tôi đi ăn nhé.”
Sau khi gửi đi, Diệp Nghê Nghê vui sướng nghĩ về một bữa ăn thịnh soạn, nhưng đột nhiên bị Diệp Ân Tuấn kéo một cái.
Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nhìn khiến Diệp Nghê Nghê hồi hộp.
“Ba à, sao vậy?”
Mặc dù Diệp Nghê Nghê cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng dù sao cũng là còn thiếu kinh nghiệm.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kéo Diệp Tranh vào lòng, nói nhỏ: “Có mai phục.”
Tuy rằng cơ thể có chút yếu ớt, nhưng ý thức phòng bị cơ bản nhất và độ nhạy bén vẫn còn.
Diệp Ân Tuấn lo lắng liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Em khoan vào đó, ở bên ngoài với Diệp Tranh, anh đi vào xem thử.”
“Ba, con thì sao?”
Diệp Nghê Nghê thực sự là muốn bảo vệ cho Diệp Ân Tuấn, thế mạnh của cô là bắn tỉa, chỉ cần tìm một chỗ đất cao để ẩn mình, là có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn ra ý của cô, xoa đầu cô cười nói: “Nhiệm vụ của con là ngoan ngoãn ở với mẹ, lát nữa chuẩn bị ăn một bữa ngon.”
“Ba, con…”
“Ngoan, nghe lời.”
Diệp Ân Tuấn ngắt lời Diệp Nghê Nghê, sau đó cùng một vài vệ sĩ bước xuống xe.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chiếc xe này bây giờ là một tấm bia sống, nếu đối phương thực sự mai phục sẵn rồi, họ coi như là bị người khác làm thành sủi cảo rồi.
“Tranh Tranh, Nghê Nghê, chúng ta cần xuống xe.”.
/2133
|