Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Minh Triết rất thú vị, giống hệt anh khi còn bé, hơi kiêu ngạo, hơi khó gắn, đáng vẻ không muốn nợ người khác.
Trước kia, anh luôn cảm thấy mình như vậy không tốt, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Thẩm Minh Triết, anh đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.
Có một đứa bé bụ bẫm đáng yêu như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều niềm vui thú.
Đáng tiếc anh đã bỏ lỡ thời gian năm năm trưởng thành này của nó, đây là tiếc nuối cả đời anh.
"Mẹ con đã từng nói với con là thật ra con rất khó ưa hay chưa?"
Diệp Ân Tuấn đùa với Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết vừa rồi còn đang bối rối không biết có nên tiếp tục chán ghét Diệp Ân Tuấn hay không, nghe anh nói vậy thì cảm thấy hơi buồn bực.
"Mẹ cháu chỉ từng nói với cháu, cháu rất giống người ba không đáng tin đó của cháu."
"Không đáng tin ư?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình cực kỳ oan uổng.
Anh không đáng tin chỗ nào chứ?
Nhưng hiện con trai là một con lừa bướng bỉnh cân được vỗ về, nên Diệp Ân Tuấn cũng không thêm so đơ với nó.
"Hãy nói với ba xem năm năm qua mẹ con đã sống như thế nào?”
Ngoài thời gian con trai lớn lên, Diệp Ân Tuấn đau khổ nhất chính năm năm nay đã không ở bên Thẩm Hạ Lan. Trước kia, anh cũng biết trận hỏa hoạn đã khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều bị ám ảnh, nhưng biết là một chuyện, có thể nghe chính miệng Thẩm Minh Triết nói lại là một chuyện khác.
Thẩm Minh Triết hơi tức giận, lại thấp giọng nói: "Khi đó cháu còn nhỏ, không rõ lắm, chỉ nghe ba nuôi nói, hai năm đầu mẹ thường xuyên không dám nhắm mắt lại, không dám ra ngoài, không dám nhìn đến đồ vật có ánh sáng. Ba nuôi côn nói, có một thời gian mẹ bị bệnh trầm cảm, muốn nhảy từ tầng 2, tầng 3 xuống. Nếu không phải ba nuôi phát hiện kịp thời, có lẽ hiện tại mẹ đã không còn nữa"
Thẩm Minh Triết càng nói càng nhỏ, trái tim Diệp Ân Tuấn trở nên hết sức nặng nề.
"Bệnh trầm cảm?"
"Đúng vậy, cháu đã lên mạng tra, bệnh trầm cảm thật không dễ điều trị. Ba nuôi nói nếu như lúc trước không có cháu, có lẽ mẹ thật không muốn sống nữa"
Thời gian đó, Thẩm Hạ Lan đã phải chịu đựng rất nhiều, vất vả trăm cay nghìn đẳng mới sinh được con, khi bác sĩ chẩn đoán thận bị suy kiệt bẩm sinh, mới không sống được mấy năm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả thế giới của mình đều đổ sụp.
Thẩm Nghê Nghê tuổi còn nhỏ đã phải bị giày vò bởi dụng cụ chữa bệnh, nêu không phải vì còn Thẩm Minh Triết, có lẽ Thẩm Hạ Lan thật sẽ ôm Thẩm Nghê Nghê từ trên tầng cao nhảy xuống.
Khi đó cô cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì lưu luyến nữa.
Bị người đàn ông của mình bỏ rơi, thậm chí còn muốn đề cô và con chết, con cô vừa ra đời đã bị giày vò bởi bệnh tật, mà cô lại bị hỏa hoạn thiêu, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, căn bản không có cách nào gặp người, thậm chí trong giây phút con mở mắt ra đó, dung mạo của cô đã dọa con sợ khóc thét lên.
Đứa con mình trăm cay nghìn đắng sinh ra mà lại không cho mình ôm, điều này đúng là một đả kích trí mạng với Thẩm Hạ Lan.
Nếu không phải Đường Trình Siêu cả ngày lẫn đêm canh bên cạnh cô, chăm sóc cô, còn có Thẩm Minh Triết ngoan ngoãn, có lẽ Thẩm Hạ Lan đã không thể tiếp tục kiên trì rồi.
Nhưng những điều này Thẩm Minh Triết không biết, nên không thể nói rõ với Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại có thể tưởng tượng ra được.
Một người phụ nữ phải tuyệt vọng cỡ nào mới có thể muốn ôm con nhảy lầu.
Nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình.
"Gọi điện cho Tống Đình, bảo cậu ta giao tất cả mọi người cho Hoắc Chấn Đình. Ba không quan tâm nhà họ Hoäc dùng bất kỳ thủ đoạn nào, ba chỉ muốn biết chân tướng, bao gồm cả trận hỏa hoạn năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì-
Sự lạnh lùng khắc nghiệt của Diệp Ân Tuấn lúc này khiến Thẩm Minh Triết hơi sững sờ, nó chợt phát hiện Diệp Ân Tuấn thật ra một người đàn ông rất lợi hại.
Thẩm Minh Triết hơi ngơ ngác nhìn Diệp Ân Tuấn.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới phát giác Thẩm Minh Triết không phải là cấp dưới mà là con mình, anh dịu giọng nói: "Mẹ con đã chịu khổ nhiều như vậy, ba không thể để những kẻ tiểu nhân đã hại mẹ con con ung dung ngoài vòng pháp luật. Ba phải bắt những kẻ đó tự mình nếm thử tất cả những gì mẹ con đã trải qua mới được"
Nghe vậy, tâm trạng Thẩm Minh Triết mới tốt hơn một chút.
"Cháu biết là ai muốn hại mẹ cháu, nhưng chú sẽ không tin đâu."
Lời này của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
"Tại sao ba sẽ không tin?”
"Bởi vì người đó là mẹ của con trai chú."
Thẩm Minh Triết cúi đầu, hai tay bắt đầu nghịch ngón tay mình, lông mày cũng hơi nhíu lên, rõ ràng có chút bài xích sự thật Diệp Ân Tuấn còn có một đứa con trai khác.
Diệp Ân Tuấn rất thông minh, lập tức hiếu Thẩm Minh Triết đang nói đến ai.
"Con đã nghe được cái gì rồi phải không?"
"Ừm, cháu đã quay video lại và đưa cho mẹ cháu rồi. Cháu biết chú sẽ không xử trí bà ta, cháu cũng biết bà ta là mẹ của Diệp Tranh, mà Diệp Tranh là anh em tốt nhất của cháu, nhưng trong lòng cháu rất khó chịu."
Bản thân Thẩm Minh Triết cũng rất khó xử và do dự.
Nó không biết tại sao mình lại trở thành anh em tốt của Diệp Tranh. Rõ ràng ngay từ đầu nó đã quyết định ghét bỏ Diệp Tranh, nhưng ai bảo Diệp Tranh đần như vậy, còn bám người như vậy chứ.
Thế là nó bất giác xem Diệp Tranh là anh em tốt, nhưng giờ mẹ của Diệp Tranh lại làm tổn thương mẹ nó, rốt cuộc nó phải làm thế nào mới tốt?
Dù sao Thẩm Minh Triết vẫn là đứa bé, sự lựa chọn tình cảm thế này khiến nó rất bối rối.
Diệp Ân Tuấn nhìn con trai như vậy, cảm thấy hơi đau lòng.
"Minh Triết, Diệp Tranh không phải con trai ruột của ba, con của ba chỉ có con."
Câu nói này khiến Thẩm Minh Triết ngẩng phắt đầu lên.
"Nhưng mà..."
"Diệp Tranh là con trai của em trai song sinh với ba, cũng chính là con trai của chú con, nói cho cùng các con vẫn là anh em, anh em ruột. Bây giờ em trai ba đã qua đời, mà Diệp Tranh mồ côi, ba không thể để nó bị người đời nói này nói kia, nên đành nhận nó làm con ba. Con cũng nhớ kỹ cho ba, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, hai đứa các con đều là anh em ruột, anh em ruột dù có đánh gãy xương thì vẫn còn tình, biết không?"
Diệp Ân Tuấn biết có lẽ Thẩm Minh Triết không thể nghe hiểu hết lời mình, nhưng ý mà anh muốn biểu đạt với Thẩm Minh Triết vẫn rất rõ ràng.
Thẩm Minh Triết ngơ ngác nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi đột nhiên hiểu lời dặn dò của bạch Diệp Ân Tuấn, nó gật đầu kiên định nói: "Chú yên tâm đi, sau này có cháu ở đây, cháu sẽ không đế cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt Diệp Tranh. Nó là anh em của cháu, anh em ruột cả đời."
Khóe mắt Diệp Ân Tuấn hơi ấm ướt, dường như anh nhìn thấy mình và Diệp Nam Phương mấy chục năm trước. Lúc đó, Diệp Nam Phương cũng vỗ ngực như này nói: "Anh, anh thông minh hơn em, em sẽ luyện công phu, sau này ai dám bắt nạt anh, em nhất định đánh cho kẻ đó răng rơi đầy đất."
Bây giờ những lời thề kia vẫn quanh quẩn bên tai, nhưng Diệp Nam Phương lại không có ở đây.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút khổ sở.
Thẩm Minh Triết nhạy cảm nhận ra.
"Cháu đã nói sai gì sao?”
"Không có, ba chỉ nhớ tới em trai ba, chú ấy không thông minh lắm, nhưng chú ấy đối với ba rất tốt."
Diệp Ân Tuấn muốn cười với Thẩm Minh Triết, nhưng anh không làm được.
Trong lòng anh vẫn có một nơi yếu ớt nhất giữ lại cho người thân.
Thẩm Minh Triết chưa từng thấy một người đàn ông trưởng thành đau lòng, nó nhìn Diệp Ân Tuấn trước mặt, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, khẽ nói: "Chú có thể cầm tay cháu, mẹ nói như vậy có thể chia sẻ bi thương của một người cho một người khác, hai người cùng gánh chịu bi thương thì bi thương của chú sẽ ít đi một chút."
Diệp Ân Tuấn đột nhiên muốn khóc, nhưng dù sao anh cũng là người đàn ông trưởng thành nên anh vẫn nhịn được.
Anh nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Minh Triết, cười nói: "Mẹ con đã dạy con rất tốt."
"Ừm, mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên thế giới. Lão Diệp, nếu chú không quý trọng thì chú sẽ hối hận."
Thẩm Minh Triết giống ông cụ non nói.
Diệp Ân Tuấn nín khóc mà cười.
"Ba sẽ, sau này ba nhất định sẽ đối đãi với mẹ con và con như báu vật."
"Còn có một người nữa, chú cũng phải đối xử thật tốt. Nhưng bây giờ là bí mật, sau này mẹ sẽ nói chú biết, nó là một thiên sứ."
Thẩm Minh Triết cười vui vẻ.
Nhớ tới Thẩm Nghê Nghê, nó lập tức bất giác mỉm cười.
Thẩm Nghê Nghê đúng là thiên sứ, là thiên sứ của nó và mẹ, còn của ba nuôi nữa. Nó tin, Nghê Nghê chắc chắn cũng sẽ là thiên sứ của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không biết người Thẩm Minh Triết nói tới là ai, còn tưởng rằng là Đường Trình Siêu, nên nhất thời cảm thấy có chút ghen ty. Tuy nhiên, nghĩ đến năm năm qua Đường Trình Siêu đã làm bạn và bảo vệ mẹ con Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đành nén sự ghen ty xuống.
Anh nên cảm ơn Đường Trình Siêu.
Nhưng về mặt tình cảm anh cũng biết, Đường Trình Siêu là tình địch của mình, rõ ràng, Thẩm Minh Triết rất thích Đường Trình Siêu.
"Minh Triết, con rất thích Đường Trình Siêu phải không?”
"Tất nhiên. Ba nuôi đối với cháu rất tốt, tất cả bản lĩnh của cháu đều do ba nuôi tìm người dạy cháu."
Khi nhắc đến Đường Trình Siêu, Thẩm Minh Triết rất kiêu ngạo và tự hào, điều này khiến tim Diệp Ân Tuấn nhói đau.
"Thật ra kỹ thuật Hacker của con vẫn chưa tới mức hoàn mỹ, dù Đường Trình Siêu tìm người dạy con, nhưng vẫn chưa lợi hại, hôm nào ba sẽ dạy con.
Thẩm Minh Triết vừa định nói không cần, nhưng nó nhớ tới khi giao thủ với Diệp Ân Tuấn, nó suýt nữa thất bại thảm hại, thì mới không cam tâm tình nguyện nói: "Cháu còn nhỏ, đừng khinh thiếu niên nghèo."
"Ồ, còn biết tục ngữ đừng khinh thiếu niên nghèo nữa sao, ngôn ngữ của con rất linh hoạt, mẹ con dạy con à?"
"Cháu tự đọc sách. Trong nhà ba nuôi có rất nhiều sách, khi rảnh rỗi, cháu thích vùi mình ở trong đó."
Thẩm Minh Triết mở miệng ngậm miệng đều là Đường Trình Siêu, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng đau.
"Nếu con thích, ba sẽ bao cả thư viện cho con
"Ba nuôi nói, nếu thật sự thích thứ gì đó thì không thể chiếm thành của mình, phải chia sẻ cho mọi người mới được. Đặc biệt là tài sản như tri thức này, càng không thể bởi vì ích kỷ bản thân mà khiến người khác mất đi cơ hội đọc. Cho nên chú không cần vì cháu mà bao cả thư viện, cháu sẽ trở về thư viện đọc sách."
Thẩm Minh Triết chững chạc nói, càng khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu.
"Ba nuôi con nói, ba nuôi con nói, ngoài ba nuôi con, con còn bội phục những người khác nữa không?
"Không có, ba nuôi con rất lợi hại, chẳng những giỏi làm ăn, còn đấu kiếm, chạy bộ, không có gì ba nuôi không làm được.
Thẩm Minh Triết càng nói như vậy, Diệp Ân Tuấn càng không ngừng ghen ty.
Phụ nữ của mình được người đàn ông khác chăm sóc năm năm đã đủ khiến anh buồn bực rồi, huống hô người đàn ông đó còn có tâm tư khác với Thẩm Hạ Lan, mà con của mình cũng sùng bái tình địch của mình như thế, như vậy có ổn không?
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến Thẩm Minh Triết nể phục anh đây?
Trước kia, anh luôn cảm thấy mình như vậy không tốt, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Thẩm Minh Triết, anh đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt.
Có một đứa bé bụ bẫm đáng yêu như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều niềm vui thú.
Đáng tiếc anh đã bỏ lỡ thời gian năm năm trưởng thành này của nó, đây là tiếc nuối cả đời anh.
"Mẹ con đã từng nói với con là thật ra con rất khó ưa hay chưa?"
Diệp Ân Tuấn đùa với Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết vừa rồi còn đang bối rối không biết có nên tiếp tục chán ghét Diệp Ân Tuấn hay không, nghe anh nói vậy thì cảm thấy hơi buồn bực.
"Mẹ cháu chỉ từng nói với cháu, cháu rất giống người ba không đáng tin đó của cháu."
"Không đáng tin ư?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình cực kỳ oan uổng.
Anh không đáng tin chỗ nào chứ?
Nhưng hiện con trai là một con lừa bướng bỉnh cân được vỗ về, nên Diệp Ân Tuấn cũng không thêm so đơ với nó.
"Hãy nói với ba xem năm năm qua mẹ con đã sống như thế nào?”
Ngoài thời gian con trai lớn lên, Diệp Ân Tuấn đau khổ nhất chính năm năm nay đã không ở bên Thẩm Hạ Lan. Trước kia, anh cũng biết trận hỏa hoạn đã khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều bị ám ảnh, nhưng biết là một chuyện, có thể nghe chính miệng Thẩm Minh Triết nói lại là một chuyện khác.
Thẩm Minh Triết hơi tức giận, lại thấp giọng nói: "Khi đó cháu còn nhỏ, không rõ lắm, chỉ nghe ba nuôi nói, hai năm đầu mẹ thường xuyên không dám nhắm mắt lại, không dám ra ngoài, không dám nhìn đến đồ vật có ánh sáng. Ba nuôi côn nói, có một thời gian mẹ bị bệnh trầm cảm, muốn nhảy từ tầng 2, tầng 3 xuống. Nếu không phải ba nuôi phát hiện kịp thời, có lẽ hiện tại mẹ đã không còn nữa"
Thẩm Minh Triết càng nói càng nhỏ, trái tim Diệp Ân Tuấn trở nên hết sức nặng nề.
"Bệnh trầm cảm?"
"Đúng vậy, cháu đã lên mạng tra, bệnh trầm cảm thật không dễ điều trị. Ba nuôi nói nếu như lúc trước không có cháu, có lẽ mẹ thật không muốn sống nữa"
Thời gian đó, Thẩm Hạ Lan đã phải chịu đựng rất nhiều, vất vả trăm cay nghìn đẳng mới sinh được con, khi bác sĩ chẩn đoán thận bị suy kiệt bẩm sinh, mới không sống được mấy năm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả thế giới của mình đều đổ sụp.
Thẩm Nghê Nghê tuổi còn nhỏ đã phải bị giày vò bởi dụng cụ chữa bệnh, nêu không phải vì còn Thẩm Minh Triết, có lẽ Thẩm Hạ Lan thật sẽ ôm Thẩm Nghê Nghê từ trên tầng cao nhảy xuống.
Khi đó cô cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì lưu luyến nữa.
Bị người đàn ông của mình bỏ rơi, thậm chí còn muốn đề cô và con chết, con cô vừa ra đời đã bị giày vò bởi bệnh tật, mà cô lại bị hỏa hoạn thiêu, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, căn bản không có cách nào gặp người, thậm chí trong giây phút con mở mắt ra đó, dung mạo của cô đã dọa con sợ khóc thét lên.
Đứa con mình trăm cay nghìn đắng sinh ra mà lại không cho mình ôm, điều này đúng là một đả kích trí mạng với Thẩm Hạ Lan.
Nếu không phải Đường Trình Siêu cả ngày lẫn đêm canh bên cạnh cô, chăm sóc cô, còn có Thẩm Minh Triết ngoan ngoãn, có lẽ Thẩm Hạ Lan đã không thể tiếp tục kiên trì rồi.
Nhưng những điều này Thẩm Minh Triết không biết, nên không thể nói rõ với Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại có thể tưởng tượng ra được.
Một người phụ nữ phải tuyệt vọng cỡ nào mới có thể muốn ôm con nhảy lầu.
Nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình.
"Gọi điện cho Tống Đình, bảo cậu ta giao tất cả mọi người cho Hoắc Chấn Đình. Ba không quan tâm nhà họ Hoäc dùng bất kỳ thủ đoạn nào, ba chỉ muốn biết chân tướng, bao gồm cả trận hỏa hoạn năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì-
Sự lạnh lùng khắc nghiệt của Diệp Ân Tuấn lúc này khiến Thẩm Minh Triết hơi sững sờ, nó chợt phát hiện Diệp Ân Tuấn thật ra một người đàn ông rất lợi hại.
Thẩm Minh Triết hơi ngơ ngác nhìn Diệp Ân Tuấn.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới phát giác Thẩm Minh Triết không phải là cấp dưới mà là con mình, anh dịu giọng nói: "Mẹ con đã chịu khổ nhiều như vậy, ba không thể để những kẻ tiểu nhân đã hại mẹ con con ung dung ngoài vòng pháp luật. Ba phải bắt những kẻ đó tự mình nếm thử tất cả những gì mẹ con đã trải qua mới được"
Nghe vậy, tâm trạng Thẩm Minh Triết mới tốt hơn một chút.
"Cháu biết là ai muốn hại mẹ cháu, nhưng chú sẽ không tin đâu."
Lời này của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
"Tại sao ba sẽ không tin?”
"Bởi vì người đó là mẹ của con trai chú."
Thẩm Minh Triết cúi đầu, hai tay bắt đầu nghịch ngón tay mình, lông mày cũng hơi nhíu lên, rõ ràng có chút bài xích sự thật Diệp Ân Tuấn còn có một đứa con trai khác.
Diệp Ân Tuấn rất thông minh, lập tức hiếu Thẩm Minh Triết đang nói đến ai.
"Con đã nghe được cái gì rồi phải không?"
"Ừm, cháu đã quay video lại và đưa cho mẹ cháu rồi. Cháu biết chú sẽ không xử trí bà ta, cháu cũng biết bà ta là mẹ của Diệp Tranh, mà Diệp Tranh là anh em tốt nhất của cháu, nhưng trong lòng cháu rất khó chịu."
Bản thân Thẩm Minh Triết cũng rất khó xử và do dự.
Nó không biết tại sao mình lại trở thành anh em tốt của Diệp Tranh. Rõ ràng ngay từ đầu nó đã quyết định ghét bỏ Diệp Tranh, nhưng ai bảo Diệp Tranh đần như vậy, còn bám người như vậy chứ.
Thế là nó bất giác xem Diệp Tranh là anh em tốt, nhưng giờ mẹ của Diệp Tranh lại làm tổn thương mẹ nó, rốt cuộc nó phải làm thế nào mới tốt?
Dù sao Thẩm Minh Triết vẫn là đứa bé, sự lựa chọn tình cảm thế này khiến nó rất bối rối.
Diệp Ân Tuấn nhìn con trai như vậy, cảm thấy hơi đau lòng.
"Minh Triết, Diệp Tranh không phải con trai ruột của ba, con của ba chỉ có con."
Câu nói này khiến Thẩm Minh Triết ngẩng phắt đầu lên.
"Nhưng mà..."
"Diệp Tranh là con trai của em trai song sinh với ba, cũng chính là con trai của chú con, nói cho cùng các con vẫn là anh em, anh em ruột. Bây giờ em trai ba đã qua đời, mà Diệp Tranh mồ côi, ba không thể để nó bị người đời nói này nói kia, nên đành nhận nó làm con ba. Con cũng nhớ kỹ cho ba, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, hai đứa các con đều là anh em ruột, anh em ruột dù có đánh gãy xương thì vẫn còn tình, biết không?"
Diệp Ân Tuấn biết có lẽ Thẩm Minh Triết không thể nghe hiểu hết lời mình, nhưng ý mà anh muốn biểu đạt với Thẩm Minh Triết vẫn rất rõ ràng.
Thẩm Minh Triết ngơ ngác nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi đột nhiên hiểu lời dặn dò của bạch Diệp Ân Tuấn, nó gật đầu kiên định nói: "Chú yên tâm đi, sau này có cháu ở đây, cháu sẽ không đế cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt Diệp Tranh. Nó là anh em của cháu, anh em ruột cả đời."
Khóe mắt Diệp Ân Tuấn hơi ấm ướt, dường như anh nhìn thấy mình và Diệp Nam Phương mấy chục năm trước. Lúc đó, Diệp Nam Phương cũng vỗ ngực như này nói: "Anh, anh thông minh hơn em, em sẽ luyện công phu, sau này ai dám bắt nạt anh, em nhất định đánh cho kẻ đó răng rơi đầy đất."
Bây giờ những lời thề kia vẫn quanh quẩn bên tai, nhưng Diệp Nam Phương lại không có ở đây.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút khổ sở.
Thẩm Minh Triết nhạy cảm nhận ra.
"Cháu đã nói sai gì sao?”
"Không có, ba chỉ nhớ tới em trai ba, chú ấy không thông minh lắm, nhưng chú ấy đối với ba rất tốt."
Diệp Ân Tuấn muốn cười với Thẩm Minh Triết, nhưng anh không làm được.
Trong lòng anh vẫn có một nơi yếu ớt nhất giữ lại cho người thân.
Thẩm Minh Triết chưa từng thấy một người đàn ông trưởng thành đau lòng, nó nhìn Diệp Ân Tuấn trước mặt, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, khẽ nói: "Chú có thể cầm tay cháu, mẹ nói như vậy có thể chia sẻ bi thương của một người cho một người khác, hai người cùng gánh chịu bi thương thì bi thương của chú sẽ ít đi một chút."
Diệp Ân Tuấn đột nhiên muốn khóc, nhưng dù sao anh cũng là người đàn ông trưởng thành nên anh vẫn nhịn được.
Anh nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Minh Triết, cười nói: "Mẹ con đã dạy con rất tốt."
"Ừm, mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên thế giới. Lão Diệp, nếu chú không quý trọng thì chú sẽ hối hận."
Thẩm Minh Triết giống ông cụ non nói.
Diệp Ân Tuấn nín khóc mà cười.
"Ba sẽ, sau này ba nhất định sẽ đối đãi với mẹ con và con như báu vật."
"Còn có một người nữa, chú cũng phải đối xử thật tốt. Nhưng bây giờ là bí mật, sau này mẹ sẽ nói chú biết, nó là một thiên sứ."
Thẩm Minh Triết cười vui vẻ.
Nhớ tới Thẩm Nghê Nghê, nó lập tức bất giác mỉm cười.
Thẩm Nghê Nghê đúng là thiên sứ, là thiên sứ của nó và mẹ, còn của ba nuôi nữa. Nó tin, Nghê Nghê chắc chắn cũng sẽ là thiên sứ của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không biết người Thẩm Minh Triết nói tới là ai, còn tưởng rằng là Đường Trình Siêu, nên nhất thời cảm thấy có chút ghen ty. Tuy nhiên, nghĩ đến năm năm qua Đường Trình Siêu đã làm bạn và bảo vệ mẹ con Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đành nén sự ghen ty xuống.
Anh nên cảm ơn Đường Trình Siêu.
Nhưng về mặt tình cảm anh cũng biết, Đường Trình Siêu là tình địch của mình, rõ ràng, Thẩm Minh Triết rất thích Đường Trình Siêu.
"Minh Triết, con rất thích Đường Trình Siêu phải không?”
"Tất nhiên. Ba nuôi đối với cháu rất tốt, tất cả bản lĩnh của cháu đều do ba nuôi tìm người dạy cháu."
Khi nhắc đến Đường Trình Siêu, Thẩm Minh Triết rất kiêu ngạo và tự hào, điều này khiến tim Diệp Ân Tuấn nhói đau.
"Thật ra kỹ thuật Hacker của con vẫn chưa tới mức hoàn mỹ, dù Đường Trình Siêu tìm người dạy con, nhưng vẫn chưa lợi hại, hôm nào ba sẽ dạy con.
Thẩm Minh Triết vừa định nói không cần, nhưng nó nhớ tới khi giao thủ với Diệp Ân Tuấn, nó suýt nữa thất bại thảm hại, thì mới không cam tâm tình nguyện nói: "Cháu còn nhỏ, đừng khinh thiếu niên nghèo."
"Ồ, còn biết tục ngữ đừng khinh thiếu niên nghèo nữa sao, ngôn ngữ của con rất linh hoạt, mẹ con dạy con à?"
"Cháu tự đọc sách. Trong nhà ba nuôi có rất nhiều sách, khi rảnh rỗi, cháu thích vùi mình ở trong đó."
Thẩm Minh Triết mở miệng ngậm miệng đều là Đường Trình Siêu, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng đau.
"Nếu con thích, ba sẽ bao cả thư viện cho con
"Ba nuôi nói, nếu thật sự thích thứ gì đó thì không thể chiếm thành của mình, phải chia sẻ cho mọi người mới được. Đặc biệt là tài sản như tri thức này, càng không thể bởi vì ích kỷ bản thân mà khiến người khác mất đi cơ hội đọc. Cho nên chú không cần vì cháu mà bao cả thư viện, cháu sẽ trở về thư viện đọc sách."
Thẩm Minh Triết chững chạc nói, càng khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu.
"Ba nuôi con nói, ba nuôi con nói, ngoài ba nuôi con, con còn bội phục những người khác nữa không?
"Không có, ba nuôi con rất lợi hại, chẳng những giỏi làm ăn, còn đấu kiếm, chạy bộ, không có gì ba nuôi không làm được.
Thẩm Minh Triết càng nói như vậy, Diệp Ân Tuấn càng không ngừng ghen ty.
Phụ nữ của mình được người đàn ông khác chăm sóc năm năm đã đủ khiến anh buồn bực rồi, huống hô người đàn ông đó còn có tâm tư khác với Thẩm Hạ Lan, mà con của mình cũng sùng bái tình địch của mình như thế, như vậy có ổn không?
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến Thẩm Minh Triết nể phục anh đây?
/2133
|