Thẩm Hạ Lan ở bên này vô cùng rối rắm, ngược lại Diệp Ân Tuấn lại không nghĩ gì cả, trực tiếp đến quân khu.
Bởi vì trên người có quân hàm, cho nên anh ở quân khu cũng xem là đi lại tự do.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Trạm Dực, không khỏi dừng một chút.
“Lão đại, tìm tôi có việc gì sao?”
“Không định giải thích một chút?” Trạm Dực trực tiếp đem tin tức trang chủ ném đến trước mặt Diệp Ân Tuấn.
Đây rõ là là hình ảnh Diệp Ân Tuấn nữ giả nam được Thẩm Hạ Lan cầu hôn.
Đối với chuyện này, Diệp Ân Tuấn không có phản ứng quá lớn.
“Đây chính là tôi.”
“Hồ đồ!”
Trạm Dực trực tiếp ném điện thoại lên bàn.
“Cậu biết mình là người thế nào không? Hả? Cậu là một quân nhân! Làm cái gì vậy? Đóng vai nhân vật? Cậu cho rằng cậu là diễn viên sao? Cậu có nghĩ đến những ảnh hưởng sau chuyện này không? Có biết đây là trở ngại thể nào
đối với kiếp sống quân khu của cậu không?”
Trạm Dực quả thực là tức điên lên.
Lúc mới nhìn thấy tin tức này, anh ta còn tưởng là trò đùa của ai, kết quả Diệp Ân Tuấn trực tiếp thừa nhận chính là mình.
Cưng Chiều Vợ cũng không cần phải quá, ít nhất cũng phải có một cái độ.
Cái này đóng cửa lại cưng chiều thế nào cũng không sao, nhưng mà quân hàm ở trên vai Diệp Ân Tuấn, thì không thể tùy tiện được, cái gì cũng đều là do tính của người vợ kia.
Diệp Ân Tuấn lại giống như chuyện không có gì lớn, ngược lại cầm điện thoại phóng to tấm hình.
Ở góc độ này chụp không tệ.
Quay lại anh phải bảo Phi tra xem là tòa soạn nào chụp, xem xem có thể lấy được ảnh chụp, rửa ra đặt ở tủ đầu giường, có lẽ vì sẽ rất thích.
Trạm Dực sau khi phát giận một trận xong nhìn thấy khóe miệng Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, không khỏi tức giận cầm lấy ống đựng bút bên cạnh ném đến.
“Cậu mẹ nó còn cười!”
Diệp Ân Tuấn thân thủ tốt tiếp lấy ống đựng bút, cười nhạt nói: “Chuyện không có gì lớn, anh tức giận như thế làm
gì? Dù sao cũng là như vậy rồi, anh xem một chút khi nào thì có thể giúp tôi làm thủ tục xuất ngũ”
Sắc mặt Trạm Dực lập tức trầm xuống.
“Thật sự nghĩ kỹ rồi? Ân Tuấn, cậu đi đến bước này chảy bao nhiêu mồ hôi.
Bao nhiêu lần sinh tử phấn đấu mới đi đến được vị trí này, bây giờ cậu xuất ngũ không cảm thấy đáng tiếc?”
Diệp Ân Tuấn rất thản nhiên nhìn Trạm Dực nói: “Lão đại, nửa đời trước của tôi là cho quốc gia, tuổi già của tôi muốn cho người nhà của mình.
Cái mỗi người theo đuổi đều không giống nhau, bây giờ tôi muốn nhất là thời gian ấm áp cùng vợ con, nhưng mà anh yên tâm, sau này nếu quân khu có chỗ cần đến tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó,
nhưng mà những thời gian khác tôi vẫn là muốn bên cạnh vợ con”
“Không có chí khí!”
Trạm Dực tức muốn chết.
“Cậu đây gọi là anh hùng chết yểu cậu biết không?”.
/2133
|