Chương 1230
“Không phải là ngày mai phải gặp anh cả Trạm hả, đã lâu lắm rồi em không đi mua quần áo, ra ngoài đi dạo một chút.”
Thật ra là Thẩm Hạ Lan rất khẩn trương.
Đã kết hôn tám năm, con đều đã lớn hết rồi, vậy mà mình chưa từng gặp anh em tốt của Diệp Ân Tuấn, bây giờ rốt cuộc cũng đã gặp mặt, cô vô cùng căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn cũng cảm nhận sự căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, anh vươn tay ra nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Căng thẳng hả?”
“Không có.”
Thẩm Hạ Lan là con vịt chết mạnh miệng.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch lên.
“Ngày mai chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường, là do anh không tốt, nên giới thiệu cho mọi người quen nhau từ sớm.”
Thẩm Hạ Lan khoác lên cánh tay của anh, thấp giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, mọi người trở thành anh em như thế nào vậy? Dù sao thì bọn họ cũng không phải là người cùng một lĩnh vực với anh có đúng không.”
Tầm mắt của Diệp Ân Tuấn có chút âm trầm, ký ức cũng có hơi sâu xa.
Anh thấp giọng nói: “Bọn anh đều là quân nhân, là chiến hữu, là mối quan hệ bò ra từ số người qua đời.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nghe Diệp Ân Tuấn kể chuyện trước kia ở bộ đội, bởi vì liên quan đến cơ mật, cô không biết là mình có nên hỏi không, cho nên dứt khoát không hỏi nữa.
Bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói về những chuyện này, không khỏi cảm thấy anh có chút nặng nề.
“Ân Tuấn, có phải là tình cảm chiến hữu của bọn anh vô cùng vững chắc?”
“Có thể nói là như vậy, bọn anh có thể đánh đổi mạng sống vì nhau.”
Thẩm Hạ Lan không hiểu loại tình nghĩa mà Diệp Ân Tuấn đang nói tới.
Có lẽ là chỉ có quân nhân mới có thể hiểu loại tình cảm này, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút ghen tị.
“Thật sự ghen tị với tình cảm này của cánh đàn ông.”
“Không cần phải ghen tỵ, anh cũng có thể vì em mà đánh đổi mạng sống, đến chết cũng không thay đổi.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói lời tâm tình làm gương mặt của Thẩm Hạ Lan thay đổi.
“Anh vẫn nên giữ cái mạng này để yêu thương em cho thật tốt đi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, bản thân cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ra khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn cũng không gấp gáp khởi động xe mà là thấp giọng nói: “Em có biết không? Bọn anh là cùng một đội, được phân cùng một đội lúc làm tân binh, đó chính là duyên phận. Đội bọn anh có tám người, cuối cùng đi đến hiện tại cũng chỉ có bốn người bọn anh mà thôi.”
“Còn bốn người khác đâu?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn vô cùng đau buồn.
“Hi sinh rồi, bọn anh tận mắt nhìn thấy bọn họ ngã xuống ở trước mặt của mình, một phút trước bọn họ vẫn còn vừa nói vừa cười với bọn anh, nhưng mà một giây sau liền biến thành cái xác lạnh băng, có lẽ bây giờ có rất nhiều người không có cách nào hiểu ý nghĩa của chiến tranh và thủ vệ, nhưng mà trên thế giới này cũng không phải là ở đâu cũng hòa bình, mỗi ngày đều có chiến tranh, bất cứ lúc nào nó cũng có thể ập đến một cách bất ngờ. Anh chỉ hy vọng là trong quãng đời còn lại của mình có em có bọn nhỏ, thế là đủ rồi, về phần một vài tiếc nuối nhỏ bé ấy cũng không quan trọng bằng việc mất đi bọn em.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy nặng nề.
Cô nắm chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
“Có người nói với anh nếu như gặp phải một gia đình giống vũng bùn sâu như nhà họ Diệp, phụ nữ bình thường đã sớm chạy mất rồi, cũng chỉ có cô gái ngốc nghếch là em đây mới có thể chịu khổ chịu tội với anh đến bây giờ. Anh rất trân trọng em, Hạ Lan, thật sự thật sự rất trân trọng em, quãng đời còn lại, cho dù là có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra với em, anh cũng không thể chịu đựng nổi.”
Thẩm Hạ Lan nghe nói như vậy, trong lòng rất thoải mái, nhưng mà cô cũng không quên lời mà Diệp Ân Tuấn vừa mới nói.
“Cái tên ngu ngốc nào nói em ngốc nghếch vậy hả?”
Câu nói này lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngơ người.
Không phải là lúc phụ nữ nghe lời tâm tình thì sẽ hết sức cảm động hả, tại sao lực chú ý của Thẩm Hạ Lan với người khác không giống nhau vậy chứ?
/2133
|