Chương 1181
Lưu Nghệ cầm quần áo trở lại, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đi ra ngoài ôm Diệp Nghê Nghê.
“Cô ở lại đi, cô giáo Trương Nhu, còn có giám đốc bệnh viện này đều khống chế hết lại cho tôi, thằng nhóc Từ Cường kia tại sao lại bị Nghê Nghê đánh tôi không biết, nếu là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta chịu, nhưng cô giáo, và bác sĩ xử lý chuyện này, tôi phải đòi lại công bằng cho Nghê Nghê.”
“Được rồi, nhưng mà cô tính cứ thế cùng cô chủ rời đi như vậy sao? Người cũng ướt rồi.”
Lưu Nghệ nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nhắc nhở.
Từ đây đến nội thành mất hơn một tiếng đó.
Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Tôi đã liên hệ với chú tôi cho bay máy bay riêng đến đón chúng tôi rồi, Nghê Nghê phát sốt, không đợi được nữa.”
Nói xong cô nhấc chân bỏ đi.
Diệp Nghê Nghê nóng đến mức ôm chặt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Mẹ, con lại phải vào phòng mổ sao?”
Từng rất nhiều ngày đêm, Diệp Nghê Nghê đều dựa vào bệnh viện để chống đỡ mạng sống, hiện tại đã thành bóng ma tâm lý.
“Mẹ, con có thể không đến bệnh viện được không?”
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan nhất thời ngập nước.
“Mẹ sẽ liên lạc với dì Bạch hoặc Tiêu Niệm Vi và hỏi xem họ có thể điều trị mà không đến bệnh viện hay không, có được không?”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói lời này, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nở nụ cười.
“Được.”
Mí mắt cô bé có chút nặng trĩu, áp mặt vào trong ngực Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con lạnh.”
“Mẹ đang ôm con đây.”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt Diệp Nghê Nghê.
Diệp Nghê Nghê uất ức nói: “Mẹ, con không cố ý, Từ Cường gọi con là đồ con hoang, nói con không có Mẹ và Ba. Con nói con có Mẹ và Ba, bạn ấy bảo con nói dối. Nếu con có Mẹ và Ba, sao chưa bao giờ thấy hai người đến đón con tan học? Đều là bảo mẫu và quản gia đến đón. Con tức quá nên đẩy bạn ấy ra, là bạn ấy bị rơi xuống hồ đầu bị đá đập trúng mới chảy máu, thực sự không phải con đánh.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan gần như tan nát.
Cô và Diệp Ân Tuấn luôn rất bận rộn, sau khi về nhà họ Diệp, thật sự chưa từng tự mình đi đón con, không ngờ bên ngoài lại gặp chuyện uất ức đến như vậy.
“Xin lỗi, Nghê Nghê, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của Mẹ, sau này Mẹ nhất định sẽ đón con về.”
“Không cần đâu, con biết rằng Mẹ và Ba rất bận rộn, con lớn rồi có thể tự chăm sóc bản thân. Con chỉ không thích nghe mấy bạn nói rằng con là một đứa con hoang thôi.”
Giọng của Diệp Nghê Nghê càng ngày càng nhỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn một cái, mới nhận ra Diệp Nghê Nghê đã ngủ mất rồi.
Chuyện này có thể khiến con bé sợ hãi, dù sao cũng là một đứa trẻ đã bị giáo viên bắt nạt, có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đau lòng.
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê lên sân thượng của bệnh viện, máy bay riêng của Hoắc Chấn Đình đã đến.
“Mợ Diệp, sếp Hoắc bảo chúng tôi tới đón.”
Phi công hô lên, đồng thời hạ thang xuống.
Thẩm Hạ Lan một tay ôm Diệp Nghê Nghê, một tay leo lên thang.
Cô lên đến nơi có chút thở gấp, nhưng cô không quan tâm đến bản thân mình nữa.
Phi công vội vàng nói: “sếp Hoắc đã chuẩn bị xong một bộ quần áo, không biết cô Nghê Nghê có mặc được không, cô xem thử đi. Còn nữa, sếp Hoắc đã sắp xếp bệnh viện quân khu, bác sĩ cũng đã tìm được rồi.”
“Nghê Nghê không thích mùi của bệnh viện, nên về nhà cũ nhà họ Diệp trước đi. Tôi nhớ Ân Tuấn đã chuẩn bị sẵn một căn nhà, bên trong có trang thiết bị y tế.”
“Vâng.”
Phi công xác nhận hướng bay rồi lái đi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Niệm Vi.
/2133
|