“Em là Diệp Hồng?”
Diệp Hồng không lên tiếng, nhưng coi như là đồng ý.
Thẩm Hạ Lan càng kinh ngạc hơn.
“Không phải cô bé không thể nói à? Sao đây…
Nếu như cuống họng hoặc là dây thanh quản của Diệp Hồng có vấn đề, thì thông qua trị liệu vẫn có thể khôi phục được chức năng nói. Nhưng cô nhớ rõ, hai chị em Diệp Hồng vì bị người của câu lạc bộ tàn nhẫn cắt mất đầu lưỡi, cho nên mới mất đi năng lực nói. Bây giờ sao lại có thể nói được chứ?
Diệp Hồng thực không muốn giải thích vấn đề này.
Lam Dũng nhìn cô một cái, vừa định nói với Thẩm Hạ Lan điều gì, lại nghe Lăng Thiên Vũ ở bên cạnh nói: “Hẳn là cô bé làm tiểu phẩu trong dây thanh quản, lắp một thứ đồ nhỏ gì đó, có thể lợi dụng khí lưu rung động phát ra âm thanh. Cho dù không có đầu lưỡi cũng có thể biểu đạt được chính xác ý của mình. Nhưng mà tiểu phẫu này không thành công lắm, dây thanh quản và cuống họng của cô bé gần đây hẳn bắt đầu bị nhiễm trùng rồi.
Nghe Lăng Thiên Vũ nói vậy, Lam Dũng lập tức thấy lo lắng.
“Thật ư? Bây giờ cổ họng em bắt đầu bị nhiễm trùng hả? Đau lắm không?” . Đọc truyện hay tại * TгùмTruy ện. VN *
Lúc trước Lam Dũng tìm danh y khắp thế giới, mới tìm được một vị bác sĩ có thể làm kiểu giải phẫu này. Anh ta cũng hỏi qua ý của Diệp Hồng, cũng biết loại giải phẫu này sẽ có tai hại, nhưng Diệp Hồng muốn nói quá, đương nhiên là sốt ruột làm.
Lúc ấy Lam Dũng cho cô loại thuốc khử trùng tốt nhất, không ngờ không bao lâu sau khi giải phẫu, nhà họ Lam xảy ra chuyện. Diệp Hồng biến mất không thấy.
Bây giờ lại nhìn thấy Diệp Hồng, nghe được cô bé nói chuyện, Lam Dũng cảm thấy cực kỳ vui mừng, còn tưởng tiểu phẫu này thành công. Nhưng điều Lăng Thiên Vũ nói làm anh ta không dám không tin.
Dù sao Lăng Thiên Vũ cũng là tiến sĩ y học, là thiên tài y học. Anh ta chẳng làm gì cũng có thể nhìn ra tiểu phẫu mà Diệp Hồng từng làm xảy ra vấn đề, cho nên Lam Dũng mới lo muốn chết.
Ban đầu Diệp Hồng không muốn nói, nhưng bây giờ bị người ta bóc trần, cô bé có chút ai oán nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, sau đó nghênh đón ánh mắt nóng nảy của Lam Dũng, khẽ gật đầu.
“Bác sĩ Lăng, anh có cách thật sao?”
Lam Dũng quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên Vũ.
Anh ta và Lăng Thiên Vũ không quen, nhưng anh ta hi vọng Lăng Thiên Vũ có thể giúp Diệp Hồng.
Diệp Hồng mới mười ba tuổi, sau này cuộc sống còn rất dài. Nếu như không thể nói thì thôi, bây giờ mình cho cô bé hi vọng nói được, cũng thành công làm cho cô phát ra tiếng. Nhưng lại gặp vấn đề thế này, đối với Diệp Hồng đúng thực là quá †àn nhẫn.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn ra Diệp Hồng đối xử với Lam Dũng có vẻ khác lạ.
Đối với nhà họ Lam, đối với Lam Tử Thất và Lam Dũng, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn thấy nợ họ. Mặc dù bây giờ cô không biết Lăng Thiên Vũ có thể giúp không, nhưng nếu mình lên tiếng thì phần thắng có thể sẽ nhiều hơn một chút nhỉ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhìn Lăng Thiên Vũ, ánh mắt dịu dàng mấy phần, lại đúng lúc Diệp Ân Tuấn trông thấy, sắc mặt lập tức tái xanh.
“Lăng Thiên Vũ, anh có thể giúp không?
Ý của tôi là nếu như anh có thể làm giải phẫu này thì có thể giúp một tay không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan cực kỳ dịu dàng, cô không biết Lăng Thiên Vũ có đồng ý không, nhưng cái gọi là không đánh người mặt cười, chỉ cần mình đủ tôn kính, đủ thành ý, anh ta hẳn sẽ giúp đỡ nhỉ?
Diệp Hồng không lên tiếng, nhưng coi như là đồng ý.
Thẩm Hạ Lan càng kinh ngạc hơn.
“Không phải cô bé không thể nói à? Sao đây…
Nếu như cuống họng hoặc là dây thanh quản của Diệp Hồng có vấn đề, thì thông qua trị liệu vẫn có thể khôi phục được chức năng nói. Nhưng cô nhớ rõ, hai chị em Diệp Hồng vì bị người của câu lạc bộ tàn nhẫn cắt mất đầu lưỡi, cho nên mới mất đi năng lực nói. Bây giờ sao lại có thể nói được chứ?
Diệp Hồng thực không muốn giải thích vấn đề này.
Lam Dũng nhìn cô một cái, vừa định nói với Thẩm Hạ Lan điều gì, lại nghe Lăng Thiên Vũ ở bên cạnh nói: “Hẳn là cô bé làm tiểu phẩu trong dây thanh quản, lắp một thứ đồ nhỏ gì đó, có thể lợi dụng khí lưu rung động phát ra âm thanh. Cho dù không có đầu lưỡi cũng có thể biểu đạt được chính xác ý của mình. Nhưng mà tiểu phẫu này không thành công lắm, dây thanh quản và cuống họng của cô bé gần đây hẳn bắt đầu bị nhiễm trùng rồi.
Nghe Lăng Thiên Vũ nói vậy, Lam Dũng lập tức thấy lo lắng.
“Thật ư? Bây giờ cổ họng em bắt đầu bị nhiễm trùng hả? Đau lắm không?” . Đọc truyện hay tại * TгùмTruy ện. VN *
Lúc trước Lam Dũng tìm danh y khắp thế giới, mới tìm được một vị bác sĩ có thể làm kiểu giải phẫu này. Anh ta cũng hỏi qua ý của Diệp Hồng, cũng biết loại giải phẫu này sẽ có tai hại, nhưng Diệp Hồng muốn nói quá, đương nhiên là sốt ruột làm.
Lúc ấy Lam Dũng cho cô loại thuốc khử trùng tốt nhất, không ngờ không bao lâu sau khi giải phẫu, nhà họ Lam xảy ra chuyện. Diệp Hồng biến mất không thấy.
Bây giờ lại nhìn thấy Diệp Hồng, nghe được cô bé nói chuyện, Lam Dũng cảm thấy cực kỳ vui mừng, còn tưởng tiểu phẫu này thành công. Nhưng điều Lăng Thiên Vũ nói làm anh ta không dám không tin.
Dù sao Lăng Thiên Vũ cũng là tiến sĩ y học, là thiên tài y học. Anh ta chẳng làm gì cũng có thể nhìn ra tiểu phẫu mà Diệp Hồng từng làm xảy ra vấn đề, cho nên Lam Dũng mới lo muốn chết.
Ban đầu Diệp Hồng không muốn nói, nhưng bây giờ bị người ta bóc trần, cô bé có chút ai oán nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, sau đó nghênh đón ánh mắt nóng nảy của Lam Dũng, khẽ gật đầu.
“Bác sĩ Lăng, anh có cách thật sao?”
Lam Dũng quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên Vũ.
Anh ta và Lăng Thiên Vũ không quen, nhưng anh ta hi vọng Lăng Thiên Vũ có thể giúp Diệp Hồng.
Diệp Hồng mới mười ba tuổi, sau này cuộc sống còn rất dài. Nếu như không thể nói thì thôi, bây giờ mình cho cô bé hi vọng nói được, cũng thành công làm cho cô phát ra tiếng. Nhưng lại gặp vấn đề thế này, đối với Diệp Hồng đúng thực là quá †àn nhẫn.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn ra Diệp Hồng đối xử với Lam Dũng có vẻ khác lạ.
Đối với nhà họ Lam, đối với Lam Tử Thất và Lam Dũng, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn thấy nợ họ. Mặc dù bây giờ cô không biết Lăng Thiên Vũ có thể giúp không, nhưng nếu mình lên tiếng thì phần thắng có thể sẽ nhiều hơn một chút nhỉ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhìn Lăng Thiên Vũ, ánh mắt dịu dàng mấy phần, lại đúng lúc Diệp Ân Tuấn trông thấy, sắc mặt lập tức tái xanh.
“Lăng Thiên Vũ, anh có thể giúp không?
Ý của tôi là nếu như anh có thể làm giải phẫu này thì có thể giúp một tay không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan cực kỳ dịu dàng, cô không biết Lăng Thiên Vũ có đồng ý không, nhưng cái gọi là không đánh người mặt cười, chỉ cần mình đủ tôn kính, đủ thành ý, anh ta hẳn sẽ giúp đỡ nhỉ?
/2602
|