Anh vốn tưởng rằng Thanh Loan sẽ trở thành khiên chắn và bến bờ an toàn nhất cho bọn họ, nhưng hiện tại xem ra, tình cảm mà Thanh Loan dành cho anh có khả năng sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất để gây tổn thương cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không thể không đề phòng.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày anh phải đề phòng Thanh Loan – người mà anh thân thiết như anh em, nhưng bây giờ anh lại nghĩ đến sự ngây thơ của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn không biết có nên nói cho Thẩm Hạ Lan biết về chuyện quá khứ giữa anh và Thanh Loan hay không.
Phụ nữ đều sẽ ghen, huống chi cô ta còn là người phụ nữ mà anh từng muốn cưới, nếu để Thẩm Hạ Lan biết được chuyện này, cô sẽ như thế nào?
Diệp Ân Tuấn không biết, cũng không dám cược.
Càng trân trọng một người thì lại càng cẩn thận, bây giờ anh mới hiểu được những lời này.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn nghĩ gì, nghe anh nói như thế, không khỏi cười nắm tay anh.
“Yên tâm đi, em cũng không phải người dễ bị ăn hiếp, cho dù không giúp được gì cho anh thì ít nhất em cũng có thể tự bảo vệ bản thân, anh đừng quên, ở đây cũng có người của em.”
Thẩm Hạ Lan cười tươi, càng làm cho Diệp Ân Tuấn đau lòng hơn.
Người của cô?
Trương Vũ sao?
Chỉ sợ sau vụ tiết lộ tình báo lần trước, Vu Phong đã phát hiện ra, mà hiện tại vẫn không biết được Trương Vũ còn sống hay đã chết.
Diệp Ân Tuấn không nói cho Thẩm Hạ Lan biết việc này, dù sao không nhìn thấy Trương Vũ thì vẫn có hy vọng, mà có đôi khi con người có hy vọng thì tốt hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại vang lên, nhìn thấy người gọi là Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn có hơi xoắn xuýt.
“Sao không nghe đi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn do dự thì có hơi tò mò, đi lên nhìn thoáng qua, phát hiện là điện thoại của Thanh Loan, không khỏi cười nói: “Có phải Thanh Loan có chuyện gì muốn nói với chúng ta không? Anh mau nghe máy đi, nói không chừng là tin tức tốt gì đó.”
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thẩm Hạ Lan, trong lòng không khỏi áy náy, tuy anh không làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Hạ Lan, nhưng lại cảm thấy vô cùng áp lực và đau lòng.
“Bây giờ đang bão, cho dù có tin tức tốt thì chúng ta cũng không ra ngoài được, có nghe hay không cũng vậy thôi, đúng không?”
“Không thể nói như thé được, ai da, anh rề rà cái gì thế, không lẽ anh còn sợ em hiểu lầm anh và Thanh Loan sao? Hai người có tình nghĩa biết bao năm qua, nếu có cái gì thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi, đúng không? Em không keo kiệt đến thế đâu!”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại định nhấn nút nghe máy giúp Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn muốn cản cũng không kịp nữa rồi, anh thầm thở dài trong lòng, cũng không biết nên nói cái gì về cô vợ ngây thơ của anh nữa.
Cái gì mà tình nghĩa nhiều năm qua, nếu có cái gì thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi chứ? Rốt cuộc cô có biết tình cảnh hiện tại của cô không vậy?
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày anh phải đề phòng Thanh Loan – người mà anh thân thiết như anh em, nhưng bây giờ anh lại nghĩ đến sự ngây thơ của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn không biết có nên nói cho Thẩm Hạ Lan biết về chuyện quá khứ giữa anh và Thanh Loan hay không.
Phụ nữ đều sẽ ghen, huống chi cô ta còn là người phụ nữ mà anh từng muốn cưới, nếu để Thẩm Hạ Lan biết được chuyện này, cô sẽ như thế nào?
Diệp Ân Tuấn không biết, cũng không dám cược.
Càng trân trọng một người thì lại càng cẩn thận, bây giờ anh mới hiểu được những lời này.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn nghĩ gì, nghe anh nói như thế, không khỏi cười nắm tay anh.
“Yên tâm đi, em cũng không phải người dễ bị ăn hiếp, cho dù không giúp được gì cho anh thì ít nhất em cũng có thể tự bảo vệ bản thân, anh đừng quên, ở đây cũng có người của em.”
Thẩm Hạ Lan cười tươi, càng làm cho Diệp Ân Tuấn đau lòng hơn.
Người của cô?
Trương Vũ sao?
Chỉ sợ sau vụ tiết lộ tình báo lần trước, Vu Phong đã phát hiện ra, mà hiện tại vẫn không biết được Trương Vũ còn sống hay đã chết.
Diệp Ân Tuấn không nói cho Thẩm Hạ Lan biết việc này, dù sao không nhìn thấy Trương Vũ thì vẫn có hy vọng, mà có đôi khi con người có hy vọng thì tốt hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại vang lên, nhìn thấy người gọi là Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn có hơi xoắn xuýt.
“Sao không nghe đi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn do dự thì có hơi tò mò, đi lên nhìn thoáng qua, phát hiện là điện thoại của Thanh Loan, không khỏi cười nói: “Có phải Thanh Loan có chuyện gì muốn nói với chúng ta không? Anh mau nghe máy đi, nói không chừng là tin tức tốt gì đó.”
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thẩm Hạ Lan, trong lòng không khỏi áy náy, tuy anh không làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Hạ Lan, nhưng lại cảm thấy vô cùng áp lực và đau lòng.
“Bây giờ đang bão, cho dù có tin tức tốt thì chúng ta cũng không ra ngoài được, có nghe hay không cũng vậy thôi, đúng không?”
“Không thể nói như thé được, ai da, anh rề rà cái gì thế, không lẽ anh còn sợ em hiểu lầm anh và Thanh Loan sao? Hai người có tình nghĩa biết bao năm qua, nếu có cái gì thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi, đúng không? Em không keo kiệt đến thế đâu!”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại định nhấn nút nghe máy giúp Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn muốn cản cũng không kịp nữa rồi, anh thầm thở dài trong lòng, cũng không biết nên nói cái gì về cô vợ ngây thơ của anh nữa.
Cái gì mà tình nghĩa nhiều năm qua, nếu có cái gì thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi chứ? Rốt cuộc cô có biết tình cảnh hiện tại của cô không vậy?
/2602
|