Nghe Trạm Dực nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Quốc chủ này cũng thật quá giả nhân giả nghĩa a, tự cho mình là ân nhân cứu mạng, buộc vợ của em trai mình chịu đựng rơi vào lòng của người đàn ông khác, thậm chí còn tùy ý em dâu sinh con cho người khác, này cũng quá suy nghĩ cho em dâu và em trai rồi.”
Nghe câu châm chọc của Diệp Ân Tuấn, Trạm Dực lại thấp giọng nói: “Không, Vụ Linh không xảy ra quan hệ với Diệp Tri Thu, lúc trước Diệp Tri Thu vốn đã bị Vu Linh hạ thuốc mê, lúc Diệp Tri Thu tỉnh lại chỉ có Vu Linh ở đó, cho nên mới cho rằng là Vụ Linh lên giường với ông ta, thật ra người lên giường với Diệp Tri Thu không phải Vu Linh, mà là một người hầu Vu Linh tìm tới.”
Chuyện này khiến Diệp Ân Tuấn cũng bất ngờ.
“Có ý gì?”
“Vu Linh là người của quốc chủ a, sao có thể thật sự khiến bà ta xảy ra quan hệ thật? Nếu như vậy, sao ông ta đối mặt với Phương Nghị ở bên ngoài liều mạng cho ông ta? Cho nên thuốc của Vu Linh là quốc chủ sai người chuẩn bị, hơn nữa còn sắp xếp thế thân cho Vu Linh dùng. Diệp Tri Thu thông minh một đời, cứ nghĩ thành lũy và đảo độc lập là an toàn nhất, lại không ngờ bên trong sẽ có người của quốc chủ, lại càng không ngờ người phụ nữ thật sự sinh Diệp Tử cho ông ta vừa sinh xong đã bị diệt khẩu.
Vu Linh biết cách làm người của Diệp Tri Thu, cho nên lúc Diệp Tri Thu muốn dẫn A Tử đi, bà ta giả bộ rất đau lòng, nhưng thật ra bà ta không tổn thất gì, thậm chí bà †a còn hận không thể để Diệp Tri Thu làm thịt con gái ruột của ông ta.”
Trạm Dực nói hết những gì điều tra được cho Diệp Ân Tuấn.
Lúc này đây không có gì cần phải giấu Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hoảng sợ.
Anh vẫn luôn cảm thấy Vu Linh đối xử bạc tình bạc nghĩa với Triệu Ninh, vốn tưởng là vì Vu Phong, giờ nghĩ lại là vì A Tử căn bản không phải con gái ruột bà ta, cho nên đối xử với người yêu của A Tử sao cũng được đi?
Thậm chí bà ta có thể theo lẽ thường †ình tính kế A Tử, lợi dụng A Tử.
Một số chỉ tiết trước kia không rõ ràng, giờ xem như đã rõ hết.
“Vậy Vu Linh thật sự đã chết sao?”
Diệp Ân Tuấn bỗng nhớ tới chuyện này.
Vu Linh bị Phương Nguyên đưa tới nước T, nếu những gì bọn họ điều tra đều là thật sự, quốc chủ để ý tới mạng của Vu Linh như vậy, sao lại để Vu Linh chết dễ dàng như vậy trong phạm vi nước mình đâu?
Hơn nữa lúc ấy Vụ Phong đã ở nước T, anh ta và quốc chủ người chính diện người âm thầm, muốn bảo vệ Vu Linh hẳn không xem như việc khó đi?
Nghĩ tới khả năng này, mặt Diệp Ân Tuấn biến sắc.
Trạm Dực hơi sửng sốt.
“Chuyện này không thể nào có gì ngoài ý muốn được?”
Trong kết quả điều tra của anh ấy không có tin tức gì về cái chết của Vu Linh, thậm chí lúc đầu Phương Nguyên vì để trút giận mà lăng trì Vụ Linh là chuyện ai ai cũng biết, lẽ nào còn có ẩn tình gì ư?
Trạm Dực nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng có hơi khó hiểu.
Nghe Trạm Dực nói thế, trong lòng Diệp Ân Tuấn từ từ thả lỏng.
“Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ rằng nếu Quốc chủ quan tâm đến Vu Linh như vậy, ông ấy Trạm Dực cười nói: “Lúc đó Phương Nguyên chiếm ưu thế, mà hành động lại vừa nhanh vừa chuẩn, ngay cả Vu Phong cũng không phản ứng kịp, huống chỉ là Quốc chủ, mà tôi nghe lúc đó Quốc chủ không ở trong nước, cho nên Vu Linh cũng coi như xui xẻo, chết cũng đáng”
“Như vậy tốt nhất, nếu không tôi không ngại tự tay giết bà ta”
Nghe câu châm chọc của Diệp Ân Tuấn, Trạm Dực lại thấp giọng nói: “Không, Vụ Linh không xảy ra quan hệ với Diệp Tri Thu, lúc trước Diệp Tri Thu vốn đã bị Vu Linh hạ thuốc mê, lúc Diệp Tri Thu tỉnh lại chỉ có Vu Linh ở đó, cho nên mới cho rằng là Vụ Linh lên giường với ông ta, thật ra người lên giường với Diệp Tri Thu không phải Vu Linh, mà là một người hầu Vu Linh tìm tới.”
Chuyện này khiến Diệp Ân Tuấn cũng bất ngờ.
“Có ý gì?”
“Vu Linh là người của quốc chủ a, sao có thể thật sự khiến bà ta xảy ra quan hệ thật? Nếu như vậy, sao ông ta đối mặt với Phương Nghị ở bên ngoài liều mạng cho ông ta? Cho nên thuốc của Vu Linh là quốc chủ sai người chuẩn bị, hơn nữa còn sắp xếp thế thân cho Vu Linh dùng. Diệp Tri Thu thông minh một đời, cứ nghĩ thành lũy và đảo độc lập là an toàn nhất, lại không ngờ bên trong sẽ có người của quốc chủ, lại càng không ngờ người phụ nữ thật sự sinh Diệp Tử cho ông ta vừa sinh xong đã bị diệt khẩu.
Vu Linh biết cách làm người của Diệp Tri Thu, cho nên lúc Diệp Tri Thu muốn dẫn A Tử đi, bà ta giả bộ rất đau lòng, nhưng thật ra bà ta không tổn thất gì, thậm chí bà †a còn hận không thể để Diệp Tri Thu làm thịt con gái ruột của ông ta.”
Trạm Dực nói hết những gì điều tra được cho Diệp Ân Tuấn.
Lúc này đây không có gì cần phải giấu Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hoảng sợ.
Anh vẫn luôn cảm thấy Vu Linh đối xử bạc tình bạc nghĩa với Triệu Ninh, vốn tưởng là vì Vu Phong, giờ nghĩ lại là vì A Tử căn bản không phải con gái ruột bà ta, cho nên đối xử với người yêu của A Tử sao cũng được đi?
Thậm chí bà ta có thể theo lẽ thường †ình tính kế A Tử, lợi dụng A Tử.
Một số chỉ tiết trước kia không rõ ràng, giờ xem như đã rõ hết.
“Vậy Vu Linh thật sự đã chết sao?”
Diệp Ân Tuấn bỗng nhớ tới chuyện này.
Vu Linh bị Phương Nguyên đưa tới nước T, nếu những gì bọn họ điều tra đều là thật sự, quốc chủ để ý tới mạng của Vu Linh như vậy, sao lại để Vu Linh chết dễ dàng như vậy trong phạm vi nước mình đâu?
Hơn nữa lúc ấy Vụ Phong đã ở nước T, anh ta và quốc chủ người chính diện người âm thầm, muốn bảo vệ Vu Linh hẳn không xem như việc khó đi?
Nghĩ tới khả năng này, mặt Diệp Ân Tuấn biến sắc.
Trạm Dực hơi sửng sốt.
“Chuyện này không thể nào có gì ngoài ý muốn được?”
Trong kết quả điều tra của anh ấy không có tin tức gì về cái chết của Vu Linh, thậm chí lúc đầu Phương Nguyên vì để trút giận mà lăng trì Vụ Linh là chuyện ai ai cũng biết, lẽ nào còn có ẩn tình gì ư?
Trạm Dực nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng có hơi khó hiểu.
Nghe Trạm Dực nói thế, trong lòng Diệp Ân Tuấn từ từ thả lỏng.
“Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ rằng nếu Quốc chủ quan tâm đến Vu Linh như vậy, ông ấy Trạm Dực cười nói: “Lúc đó Phương Nguyên chiếm ưu thế, mà hành động lại vừa nhanh vừa chuẩn, ngay cả Vu Phong cũng không phản ứng kịp, huống chỉ là Quốc chủ, mà tôi nghe lúc đó Quốc chủ không ở trong nước, cho nên Vu Linh cũng coi như xui xẻo, chết cũng đáng”
“Như vậy tốt nhất, nếu không tôi không ngại tự tay giết bà ta”
/2602
|