Diệp Ân Tuấn dẫn họ đến đại sảnh chữ thiên thường tụ hội.
Trạm Dực đã dẫn An Nhiên cùng cặp trai gái Trạm Dương, Trạm Nguyệt Nhi tới rồi, Tô Nam ở bên Bạch Tử Đồng bụng lớn, thấy đám người Diệp Ân Tuấn tới, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ.
“Lão nhị tới rồi.”
“Ừ, vợ tôi Thẩm Hạ Lan, con gái tôi Diệp Nghê Nghê.”
Diệp Ân Tuấn giới thiệu.
Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên gặp được Trạm Dực.
Người này vừa nhìn liền biết là quân nhân, toàn thân tản ra hơi thở khiến người ta liếc mắt liền khó quên.
“Chào thủ trưởng Trạm.”
“Gọi tôi đại ca đi, nơi này không có thủ trưởng Trạm.”
Trạm Dực cười nhàn nhạt.
Diệp Nghê Nghê lại nhìn thấy Trạm Dương, cười chạy tới.
“Anh Trạm Dương, anh cũng đến rồi?”
“Ừa, cho em.”
Trạm Dương lấy trong túi ra một thanh socola đưa cho Diệp Nghê Nghê.
“Cảm ơn anh Trạm Dương.”
Diệp Nghê Nghê ngọt ngào nhận, cười cảm ơn.
Trạm Nguyệt Nhi nhìn Trạm Dương, trêu ghẹo: “Em còn đang thắc mắc không biết tại sao anh không nỡ ăn thanh socola này, thì ra là muốn để cho Diệp Nghê Nghê.”
“Nhiều chuyện.”
Trạm Dương nhàn nhạt đáp trả một câu, sau đó kéo tay Diệp Nghê Nghê nói: “Nghê Nghê, anh dẫn em sang bên đó xem có món gì ngon không.”
“Dạ!”
Diệp Nghê Nghê là nhóc tham ăn, đương nhiên sẽ không từ chối lời mời như vậy.
Thẩm Hạ Lan thấy con mình và Trạm Dương ở chung rất hòa hợp, mới yên tâm.
“Lương Tử còn chưa tới?”
Diệp Ân Tuấn treo áo khoác của Thẩm Hạ Lan lên, tiện miệng hỏi.
“Đang trên đường, hẳn sắp tới rồi.”
Đang nói, Lương Thiệu Cảnh liền đi vào.
“Đều đến rồi à?”
“Lương Tử, sao có mình cậu? Vợ con nhà cậu đâu?”
Tô Nam nhìn phía sau Lương Thiệu Cảnh.
Lương Thiệu Cảnh nhàn nhạt nói: “Lát nữa sẽ tới, Niệm Vi đi đón chúng rồi, tôi đến trước.”
“Sao một mình tới chứ? Để một người phụ nữ đi đón hai đứa trẻ cậu cũng yên tâm?”
Trạm Dực rõ ràng có chút không vui.
Lương Thiệu Cảnh tủi thân nói: “Anh cả, không phải tôi không muốn giúp chia sẻ, là Tiêu Niệm Vi muốn tôi đến trước, tôi có cách nào? Mệnh lệnh của bà xã đại nhân thì phải tuân theo không phải sao?”
“Được rồi được rồi, chúng ta đã lâu không đánh mạt chược rồi, tới đi, vừa khéo vào một bàn.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt Trạm Dực thả lỏng vài phần.
An Nhiên vội đứng dậy nói: “Phụ nữ chúng ta đến bên này ngồi?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan và An Nhiên đến sofa bên cạnh.
Bụng Bạch Tử Đồng rất lớn, Thẩm Hạ Lan nhìn có chút hâm mộ.
“Còn mấy tháng nữa là sinh rồi ha? Tô Thanh đâu? Sao không dẫn tới?”
“Thanh ra ngoài học rồi, tạm thời không về được. Năng lực học tập của đứa bé này rất mạnh, chúng tôi không muốn mai một thiên phú của nó, Tô Nam nói nếu nó có lòng, tương lai để nó kế thừa chúng tôi.”
Trạm Dực đã dẫn An Nhiên cùng cặp trai gái Trạm Dương, Trạm Nguyệt Nhi tới rồi, Tô Nam ở bên Bạch Tử Đồng bụng lớn, thấy đám người Diệp Ân Tuấn tới, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ.
“Lão nhị tới rồi.”
“Ừ, vợ tôi Thẩm Hạ Lan, con gái tôi Diệp Nghê Nghê.”
Diệp Ân Tuấn giới thiệu.
Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên gặp được Trạm Dực.
Người này vừa nhìn liền biết là quân nhân, toàn thân tản ra hơi thở khiến người ta liếc mắt liền khó quên.
“Chào thủ trưởng Trạm.”
“Gọi tôi đại ca đi, nơi này không có thủ trưởng Trạm.”
Trạm Dực cười nhàn nhạt.
Diệp Nghê Nghê lại nhìn thấy Trạm Dương, cười chạy tới.
“Anh Trạm Dương, anh cũng đến rồi?”
“Ừa, cho em.”
Trạm Dương lấy trong túi ra một thanh socola đưa cho Diệp Nghê Nghê.
“Cảm ơn anh Trạm Dương.”
Diệp Nghê Nghê ngọt ngào nhận, cười cảm ơn.
Trạm Nguyệt Nhi nhìn Trạm Dương, trêu ghẹo: “Em còn đang thắc mắc không biết tại sao anh không nỡ ăn thanh socola này, thì ra là muốn để cho Diệp Nghê Nghê.”
“Nhiều chuyện.”
Trạm Dương nhàn nhạt đáp trả một câu, sau đó kéo tay Diệp Nghê Nghê nói: “Nghê Nghê, anh dẫn em sang bên đó xem có món gì ngon không.”
“Dạ!”
Diệp Nghê Nghê là nhóc tham ăn, đương nhiên sẽ không từ chối lời mời như vậy.
Thẩm Hạ Lan thấy con mình và Trạm Dương ở chung rất hòa hợp, mới yên tâm.
“Lương Tử còn chưa tới?”
Diệp Ân Tuấn treo áo khoác của Thẩm Hạ Lan lên, tiện miệng hỏi.
“Đang trên đường, hẳn sắp tới rồi.”
Đang nói, Lương Thiệu Cảnh liền đi vào.
“Đều đến rồi à?”
“Lương Tử, sao có mình cậu? Vợ con nhà cậu đâu?”
Tô Nam nhìn phía sau Lương Thiệu Cảnh.
Lương Thiệu Cảnh nhàn nhạt nói: “Lát nữa sẽ tới, Niệm Vi đi đón chúng rồi, tôi đến trước.”
“Sao một mình tới chứ? Để một người phụ nữ đi đón hai đứa trẻ cậu cũng yên tâm?”
Trạm Dực rõ ràng có chút không vui.
Lương Thiệu Cảnh tủi thân nói: “Anh cả, không phải tôi không muốn giúp chia sẻ, là Tiêu Niệm Vi muốn tôi đến trước, tôi có cách nào? Mệnh lệnh của bà xã đại nhân thì phải tuân theo không phải sao?”
“Được rồi được rồi, chúng ta đã lâu không đánh mạt chược rồi, tới đi, vừa khéo vào một bàn.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến ánh mắt Trạm Dực thả lỏng vài phần.
An Nhiên vội đứng dậy nói: “Phụ nữ chúng ta đến bên này ngồi?”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan và An Nhiên đến sofa bên cạnh.
Bụng Bạch Tử Đồng rất lớn, Thẩm Hạ Lan nhìn có chút hâm mộ.
“Còn mấy tháng nữa là sinh rồi ha? Tô Thanh đâu? Sao không dẫn tới?”
“Thanh ra ngoài học rồi, tạm thời không về được. Năng lực học tập của đứa bé này rất mạnh, chúng tôi không muốn mai một thiên phú của nó, Tô Nam nói nếu nó có lòng, tương lai để nó kế thừa chúng tôi.”
/2602
|