Lưu Nghệ sợ cô gặp nguy hiểm, vội vàng buông Vu Linh ra, kéo Thẩm Hạ Lan lại.
“Mợ chủ, cô muốn làm gì?”
“Người của chúng ta…”
“Muộn rồi, bọn họ bây giờ đã bị chế ngự rồi.”
Vu Linh cười lạnh, thong dong đứng dậy, thậm chí còn chỉnh trang quần áo của mình, nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ tận thưởng.
“Cô rất thông minh Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc cuối cùng vẫn đi sai một nước cờ.”
“Là sao?”
Lưu Nghệ vẫn trong trạng thái mù mờ, nhìn thấy sự hung hăng đắc ý này của Vu Linh thì tức tới nỗi muốn đi tới chế ngự bà ta lần nữa, Thẩm Hạ Lan lại ngăn cản cô ta.
“Bỏ đi, Lưu Nghệ, chúng ta thua rồi.”
“Cái gì?”
Lưu Nghệ mặt mày nghi hoặc.
Thẩm Hạ Lan nhìn Vu Linh, hờ hững nói: “Thân thể của Tử xuất hiện vấn đề, trong cơ thể Triệu Ninh có thành phần ma túy, những chuyện này đều là được sắp xếp trước. Hoặc nói đó là sự cố gắng mà Vu Linh làm để dụ tôi mắc câu, tôi nói không sai chứ?”
“Không sai.”
Vu Linh không có phủ nhận, cười nhạt nói: “Tử mang thai đã qua ba tháng rồi, thai nhi cũng ổn định rồi, cho dù tôi cho nó ăn đồ ăn có ít thuốc tan máu, cũng cân đo kỹ liều lượng, chỉ sẽ khiến nó chảy ít máu, không đến mức khiến nó sảy thai, tôi là mẹ của nó, tự nhiên sẽ không làm chuyện khiến con gái tôi đau lòng.” . truyện kiếm hiệp hay
“Đây còn tính là một người mẹ sao? Vu Linh, tôi cảm thấy bà có ngộ nhận về từ mẹ này rồi.”
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi lạnh đi.
Bà ta vậy mà cho Tử ăn đồ ăn có thuốc tan máu!
Nguy hiểm như vậy!
Tử là con gái ruột của bà ta!
Vu Linh lại cười nói: “Người làm chuyện lớn không màng tiểu tiết, huống chi tôi đã nói rồi, liều lượng tôi nắm rất chắc. Huống chi cô quan tâm Tử như vậy, tự nhiên sẽ không để nó thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng biết cô quen Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi, mặc kệ là ai ra tay đều có thể khiến con gái của tôi chuyển nguy thành an.”
“Nhưng nếu như không kịp thì sao?”
Tay của Thẩm Hạ Lan siết chặt lại.
Vu Linh nói với kiểu chả sao cả: “Không kịp thì không kịp, một đứa trẻ chưa thành hình mà thôi. Cùng lắm sau này sinh đứa khác. Nói thật, tôi không xem trọng đứa con rể là Triệu Ninh này. Cậu ta căn bản không xứng với con gái của tôi.”
“Cho nên bà bỏ ma túy vào trong đồ ăn của Triệu Ninh, là vì bà căn bản không định để cậu ta làm con rể của bà phải không? Bà chẳng qua là muốn dùng thứ đó thao túng cậu ta, để cậu ta làm việc cho bà ta mà thôi.”
“Phải, tình cảm của một người đàn ông đối với phụ nữ sẽ dài cỡ nào chứ? Trên thế giới này có mấy người Diệp Tri Thu? Diệp Tri Thu tuy chung tình, nhưng rồi có tác dụng gì chứ? Ông ta không phải cũng không thể cho Mạnh Vũ Kha hạnh phúc của cả một đời hay sao? Ông ta rớt đài rồi, những người bám vào ông ta đều sẽ xui xẻo. Cho nên, phụ nữ không thể dựa vào đàn ông, phải dựa vào chính mình. Con gái của Vu Linh tôi, cho dù muốn đàn ông, cũng phải muốn một người đàn ông giúp được nó. Người giống như Triệu Ninh có thể mang lại cái gì cho Tử chứ? Con của cậu ta sinh ra cũng chỉ là một phế vật.”
Vu Linh không hề che đậy sự khinh thường và trào phúng đối với Triệu Ninh.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nói chuyện với Vu Linh thật sự kéo thấp trình độ của mình.
Lưu Nghệ lại tức điên nói: “Người phụ nữ như bà nên xuống địa ngục. Lòng dạ độc ác như vậy, bà không sợ con gái của bà sau khi biết sẽ đau lòng sao?”
“Thẩm Hạ Lan sẽ không để con gái của tôi biết nó có một người mẹ như này. Nếu không cô ta cũng sẽ không giấu con gái và thằng con rể tốt đó của tôi đi không phải sao?”
Không thể không nói, Vu Linh thật sự nhìn thấu Thẩm Hạ Lan.
Trong tình thế như này, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không có phần thắng nào.
Cô không khỏi bật cười tự giễu.
Thì ra ở trong mắt của người khác, cô lại dễ hiểu như vậy.
“Mợ chủ, cô muốn làm gì?”
“Người của chúng ta…”
“Muộn rồi, bọn họ bây giờ đã bị chế ngự rồi.”
Vu Linh cười lạnh, thong dong đứng dậy, thậm chí còn chỉnh trang quần áo của mình, nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ tận thưởng.
“Cô rất thông minh Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc cuối cùng vẫn đi sai một nước cờ.”
“Là sao?”
Lưu Nghệ vẫn trong trạng thái mù mờ, nhìn thấy sự hung hăng đắc ý này của Vu Linh thì tức tới nỗi muốn đi tới chế ngự bà ta lần nữa, Thẩm Hạ Lan lại ngăn cản cô ta.
“Bỏ đi, Lưu Nghệ, chúng ta thua rồi.”
“Cái gì?”
Lưu Nghệ mặt mày nghi hoặc.
Thẩm Hạ Lan nhìn Vu Linh, hờ hững nói: “Thân thể của Tử xuất hiện vấn đề, trong cơ thể Triệu Ninh có thành phần ma túy, những chuyện này đều là được sắp xếp trước. Hoặc nói đó là sự cố gắng mà Vu Linh làm để dụ tôi mắc câu, tôi nói không sai chứ?”
“Không sai.”
Vu Linh không có phủ nhận, cười nhạt nói: “Tử mang thai đã qua ba tháng rồi, thai nhi cũng ổn định rồi, cho dù tôi cho nó ăn đồ ăn có ít thuốc tan máu, cũng cân đo kỹ liều lượng, chỉ sẽ khiến nó chảy ít máu, không đến mức khiến nó sảy thai, tôi là mẹ của nó, tự nhiên sẽ không làm chuyện khiến con gái tôi đau lòng.” . truyện kiếm hiệp hay
“Đây còn tính là một người mẹ sao? Vu Linh, tôi cảm thấy bà có ngộ nhận về từ mẹ này rồi.”
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi lạnh đi.
Bà ta vậy mà cho Tử ăn đồ ăn có thuốc tan máu!
Nguy hiểm như vậy!
Tử là con gái ruột của bà ta!
Vu Linh lại cười nói: “Người làm chuyện lớn không màng tiểu tiết, huống chi tôi đã nói rồi, liều lượng tôi nắm rất chắc. Huống chi cô quan tâm Tử như vậy, tự nhiên sẽ không để nó thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng biết cô quen Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi, mặc kệ là ai ra tay đều có thể khiến con gái của tôi chuyển nguy thành an.”
“Nhưng nếu như không kịp thì sao?”
Tay của Thẩm Hạ Lan siết chặt lại.
Vu Linh nói với kiểu chả sao cả: “Không kịp thì không kịp, một đứa trẻ chưa thành hình mà thôi. Cùng lắm sau này sinh đứa khác. Nói thật, tôi không xem trọng đứa con rể là Triệu Ninh này. Cậu ta căn bản không xứng với con gái của tôi.”
“Cho nên bà bỏ ma túy vào trong đồ ăn của Triệu Ninh, là vì bà căn bản không định để cậu ta làm con rể của bà phải không? Bà chẳng qua là muốn dùng thứ đó thao túng cậu ta, để cậu ta làm việc cho bà ta mà thôi.”
“Phải, tình cảm của một người đàn ông đối với phụ nữ sẽ dài cỡ nào chứ? Trên thế giới này có mấy người Diệp Tri Thu? Diệp Tri Thu tuy chung tình, nhưng rồi có tác dụng gì chứ? Ông ta không phải cũng không thể cho Mạnh Vũ Kha hạnh phúc của cả một đời hay sao? Ông ta rớt đài rồi, những người bám vào ông ta đều sẽ xui xẻo. Cho nên, phụ nữ không thể dựa vào đàn ông, phải dựa vào chính mình. Con gái của Vu Linh tôi, cho dù muốn đàn ông, cũng phải muốn một người đàn ông giúp được nó. Người giống như Triệu Ninh có thể mang lại cái gì cho Tử chứ? Con của cậu ta sinh ra cũng chỉ là một phế vật.”
Vu Linh không hề che đậy sự khinh thường và trào phúng đối với Triệu Ninh.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nói chuyện với Vu Linh thật sự kéo thấp trình độ của mình.
Lưu Nghệ lại tức điên nói: “Người phụ nữ như bà nên xuống địa ngục. Lòng dạ độc ác như vậy, bà không sợ con gái của bà sau khi biết sẽ đau lòng sao?”
“Thẩm Hạ Lan sẽ không để con gái của tôi biết nó có một người mẹ như này. Nếu không cô ta cũng sẽ không giấu con gái và thằng con rể tốt đó của tôi đi không phải sao?”
Không thể không nói, Vu Linh thật sự nhìn thấu Thẩm Hạ Lan.
Trong tình thế như này, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không có phần thắng nào.
Cô không khỏi bật cười tự giễu.
Thì ra ở trong mắt của người khác, cô lại dễ hiểu như vậy.
/2602
|