"Chị?" Ôn Như Cảnh sững sờ, cô thật không ngờ sẽ gặp Liên Hoa ở triển thị, không phải bọn họ đồng thời hẹn với Triển thị chứ?
"Thì ra là Ôn tổng."Liên Hoa sóng lớn vẫn không sợ hãi khẽ cười khẽ, “Trùng hợp như thế, hôm nay cô cũng tới Triển thị, thật là cuộc đời bất tương phùng.”
Thịnh Thế Liên Hoa có thể biết được hiện tại Triển lão gia rãnh rỗi mà hẹn trước, như vậy người khác biết cũng rất bình thường, Ôn Như Cảnh nóng lòng muốn lấy được thiết kế của Triển thị nên sẽ tìm đủ mọi cách để nịnh bợ Triển lão gia,Thịnh Thế Liên Hoa có thể biết được Triển lão gia tử hiện tại có rãnh rỗi hẹn ông ấy, hoàn toàn trong dự đoán của Liên Hoa. Chỉ là không nghĩ sẽ trùng hợp như thế, thời gian hẹn của cô và Ôn Như Cảnh lại trùng nhau
Thư ký thấy hai người quen biết, im lặng đưa thức uống lên, xoay người rời đi: “Bây giờ tổng giám đốc còn đang bận, xin hai vị chờ một chút, tôi sẽ nhắn cho tổng giám đốc biết hai người đã tới.”
Khẽ đóng cửa, kinh ngạc trên mặt Ôn Như Cảnh hoàn toàn bị che dấu sạch sẽ, cô tiến tới bên cạnh Liên Hoa, lấy lòng cười nói: “Chị, em và mẹ biết chị trở về, vẫn luôn muốn gặp mặt chị, hôm nay gặp ở chỗ này, thật là quá tốt!”
"Thi Hoan, Thi Nhạc, hai người đi xử lí công việc trước đi, tôi ở chỗ này một mình là được rồi.” Liên Hoa nhẹ giọng ra lệnh với hai người cấp dưới, xem ra ngày hôm nay là ngày cô và Ôn Như Cảnh chính thức đấu, cô không biết Ôn Như Cảnh sẽ nói ra bao nhiêu chuyện riêng liên quan đến cô, cấp dưới không cần ở chỗ này.
Liên Hoa chờ Thi Hoan và Thi Nhạc rời đi, mới khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ, Ôn Như Cảnh, cô muốn giả bộ diễn chị thân thiết em kính cẩn bao lâu, cô và Ôn Ngữ thật sự cho rằng hoàn toàn gạt được tôi sao?”
Khoé mắt Ôn Như Cảnh lập tức dâng lên nước mắt: “Chị, em biết đột nhiên năm đó xảy ra chuyện, bởi vì em và Yến Thừa sai lầm để cho chị tức giận mà bỏ hôn lễ, mặc kệ bỏ lại Liên thị, bất đắc dĩ em và mẹ mới tiếp nhận. . . . . Em không biết chị còn giận đến bây giờ, nhưng chị mất tích ở thành phố K, Liên thị không thể không ai quản lí. . .
Liên Hoa giận quá hoá cười: “Vậy tôi đã về, cô trả lại Liên thị cho tôi đi.”
Ôn Như Cảnh không nói gì, Liên Hoa lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đừng giả bộ! Phải nói cô là bất đắc dĩ mới quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, nói Ôn Ngữ là bất đắc dĩ mới gạt tôi kí tài liệu sang nhượng tài sản, nói hai người là bất đắc dĩ mới tìm người chuẩn bị giết tôi, nói hai người bất đắc dĩ mới đổi tên Liên thị thành Ôn thị, dù công việc tối mày tối mặt nhưng nắm chặt trong tay, không cho bất kỳ ai thu mua nó, không cho nó đổi chủ!”
Vẻ mặt của Ôn Như Cảnh không ngừng biến hoá, cô thật không nghĩ chuyện gì Liên Hoa cũng biết! Cô vẫn cho là Liên Hoa tức giận vì cô cướp lấy Đỗ Yến Thừa, tức giận vì hai mẹ con cô tiếp quản Liên thị mà giương cung bạt kiếm ở tiệc rượu, cô có thể giải thích bởi vì tình thế bắt buộc cô mới có thể làm như vậy, nhưng bây giờ Liên Hoa lại trực tiếp vạch trần hai mẹ con cô là cố ý âm mưu hại người, để cho cô không thể giả bộ trốn đi đâu được!
"Thì ra là Ôn tổng."Liên Hoa sóng lớn vẫn không sợ hãi khẽ cười khẽ, “Trùng hợp như thế, hôm nay cô cũng tới Triển thị, thật là cuộc đời bất tương phùng.”
Thịnh Thế Liên Hoa có thể biết được hiện tại Triển lão gia rãnh rỗi mà hẹn trước, như vậy người khác biết cũng rất bình thường, Ôn Như Cảnh nóng lòng muốn lấy được thiết kế của Triển thị nên sẽ tìm đủ mọi cách để nịnh bợ Triển lão gia,Thịnh Thế Liên Hoa có thể biết được Triển lão gia tử hiện tại có rãnh rỗi hẹn ông ấy, hoàn toàn trong dự đoán của Liên Hoa. Chỉ là không nghĩ sẽ trùng hợp như thế, thời gian hẹn của cô và Ôn Như Cảnh lại trùng nhau
Thư ký thấy hai người quen biết, im lặng đưa thức uống lên, xoay người rời đi: “Bây giờ tổng giám đốc còn đang bận, xin hai vị chờ một chút, tôi sẽ nhắn cho tổng giám đốc biết hai người đã tới.”
Khẽ đóng cửa, kinh ngạc trên mặt Ôn Như Cảnh hoàn toàn bị che dấu sạch sẽ, cô tiến tới bên cạnh Liên Hoa, lấy lòng cười nói: “Chị, em và mẹ biết chị trở về, vẫn luôn muốn gặp mặt chị, hôm nay gặp ở chỗ này, thật là quá tốt!”
"Thi Hoan, Thi Nhạc, hai người đi xử lí công việc trước đi, tôi ở chỗ này một mình là được rồi.” Liên Hoa nhẹ giọng ra lệnh với hai người cấp dưới, xem ra ngày hôm nay là ngày cô và Ôn Như Cảnh chính thức đấu, cô không biết Ôn Như Cảnh sẽ nói ra bao nhiêu chuyện riêng liên quan đến cô, cấp dưới không cần ở chỗ này.
Liên Hoa chờ Thi Hoan và Thi Nhạc rời đi, mới khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ, Ôn Như Cảnh, cô muốn giả bộ diễn chị thân thiết em kính cẩn bao lâu, cô và Ôn Ngữ thật sự cho rằng hoàn toàn gạt được tôi sao?”
Khoé mắt Ôn Như Cảnh lập tức dâng lên nước mắt: “Chị, em biết đột nhiên năm đó xảy ra chuyện, bởi vì em và Yến Thừa sai lầm để cho chị tức giận mà bỏ hôn lễ, mặc kệ bỏ lại Liên thị, bất đắc dĩ em và mẹ mới tiếp nhận. . . . . Em không biết chị còn giận đến bây giờ, nhưng chị mất tích ở thành phố K, Liên thị không thể không ai quản lí. . .
Liên Hoa giận quá hoá cười: “Vậy tôi đã về, cô trả lại Liên thị cho tôi đi.”
Ôn Như Cảnh không nói gì, Liên Hoa lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đừng giả bộ! Phải nói cô là bất đắc dĩ mới quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, nói Ôn Ngữ là bất đắc dĩ mới gạt tôi kí tài liệu sang nhượng tài sản, nói hai người là bất đắc dĩ mới tìm người chuẩn bị giết tôi, nói hai người bất đắc dĩ mới đổi tên Liên thị thành Ôn thị, dù công việc tối mày tối mặt nhưng nắm chặt trong tay, không cho bất kỳ ai thu mua nó, không cho nó đổi chủ!”
Vẻ mặt của Ôn Như Cảnh không ngừng biến hoá, cô thật không nghĩ chuyện gì Liên Hoa cũng biết! Cô vẫn cho là Liên Hoa tức giận vì cô cướp lấy Đỗ Yến Thừa, tức giận vì hai mẹ con cô tiếp quản Liên thị mà giương cung bạt kiếm ở tiệc rượu, cô có thể giải thích bởi vì tình thế bắt buộc cô mới có thể làm như vậy, nhưng bây giờ Liên Hoa lại trực tiếp vạch trần hai mẹ con cô là cố ý âm mưu hại người, để cho cô không thể giả bộ trốn đi đâu được!
/308
|