Đau không?
“A ưm . . . . .
Rất đau đúng không? Loại cảm giác này cực kì mạnh mẽ đúng không?
“Ưm …
Mới trôi qua được mười phút, còn hơn nửa giờ nữa, thật sự sẽ càng ngày càng đau đấy.”
“Cô ít nói nhảm đi!” Cơ thể Triển Thiểu Khuynh co quắp run rẩy, tiếng kêu bén nhọn nặn ra từ kẽ răng. Anh luôn nghĩ hét lớn một tiếng có thể trút đi đau đớn của cơ thể, luôn nghĩ muốn rút hết những chất lỏng đang tàn sát bừa bãi trong chân mình ra!
“Anh xem, nếu như tôi không thêm cho anh thuốc giảm đau, anh thật sự không có cách nào chịu được đau đớn lúc trị liệu.” Tố giống như chỉ đang đối mặt với một khúc gỗ, tỉnh táo nhìn Triển Thiếu Khuynh đau đến lăn lộn: “Đây là anh tự chuốc lấy phiền phức, tôi đã khuyên anh không cần làm mấy việc quyết định này, muốn để anh không phải trải qua loại thống khổ này, nếu anh ngoan ngoãn dựa theo quá trình chữa thương của tôi, mà không phải tự ngược đãi tự tìm khổ, tại sao sẽ như vậy chứ?”
“Ưm a …— Tiếng Triển Thiểu Khuynh gầm lên: “Cô câm miệng! Tôi có thể chịu, nhất định tôi có thể chịu được!”
Anh nhất định phải chịu đựng vượt qua, phải chiến thắng trong ván bài này! Anh muốn biết cuối cùng thì người phụ nữ biến thái này muốn cái gì, tuyệt đối không thể bị cô ta nắm mũi dắt đi!
Được rồi, tôi vốn định cùng anh tâm sự để dời đi sự chú ý của anh một chút.” Tố nhún nhún vai, đứng dậy rời đi: “Anh đã không cảm kích, tôi liền mặc kệ anh. Lúc không chịu nổi nhớ gọi tôi, tôi sẽ không để cho anh đau đến mức cắn đứt đầu lưỡi, cơ thể của anh phải được khỏe mạnh.”
Tố vừa rời đi, Triển Thiểu Khuynh cũng khống chế không nổi nữa thấp giọng rên rỉ, đau, chưa từng đau như vậy, tê tâm liệt phế, khắc cốt ghi tâm, cho tới bây giờ anh chưa từng trải qua loại thống khổ này!
So với lúc bị thương năng do tai nạn xe cộ năm năm trước, còn thảm thiết hơn, so với lúc anh luyện tập lúc trước còn bứt rứt hơn, bắp chân bên trái của anh khiến anh đau đớn tuyệt vọng, kéo dài triền miên dây dưa không ngớt, mỗi một khắc không ngừng nghỉ!
Gian phòng yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào. Triển Thiểu Khuynh chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, thần kinh đối với từng chút sinh ra trên đùi cũng cực kỳ nhạy cảm, mỗi một chút cảm giác đau ở chân cũng bị phóng đại vô hạn. Thậm chí anh có thể cảm nhận được tế bào chuyển động trên chân! Vết thương của anh dùng tốc độ có thể nhìn ra, đang khép lại hồi phục!
Dưới sự kích thích của chất thuốc màu xanh dương kia, dòng máu nóng bỏng như nham thạch sôi trào quay cuồng, xương cốt bành trướng giãn ra, vô số da thịt nhỏ bé bị dồn ép bị xé nát, dọn chỗ trống cho những tế bào mới sinh, chân của anh là một chiến trường, diễn ra vô số màn cắn xé, đấu tranh và tử vong…
Loại đau đớn này có lẽ thật sự có thể bức người phát điên…
Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một thế kỷ, Tố chợt đi tới, cô kiểm tra một chút
/308
|