Không phải con nói mẹ con chơi ba trò sẽ không ảnh hưởng gì mà? Thế này mà con nói không sao à? Nhìn mặt mẹ con mà xem, trắng đến mức có thể dọa người rồi! Đứa con trai bất hiếu này còn muốn kéo mẹ đi chơi nữa à!
Ánh mắt anh nhìn Tiểu Bạch chính là truyền lời nói này, còn ý nghĩ thực sự trong lòng anh thì chỉ có mình anh biết thôi…
Tiểu Bạch bị ánh mắt lạnh lùng của Triển Thiếu Khuynh làm run lên, sao ánh mắt của cha còn có sức ép hơn cả khi mẹ giận thế nhỉ!
Cậu hiểu rõ ý trách của cha, nhưng lại thấy tủi thân hết sức, cười gượng dựa vào Liên Hoa, kéo tay cô nói: “Mẹ ơi, là tại con, hu hu…Con chỉ muốn để mẹ chơi vui vẻ thôi mà, không ngờ lại thành ra thế này, đều tại con…”
Liên Hoa nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Tiểu Bạch rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đưa tay xoa gương mặt tròn trịa giống bánh bao mới ra lò của con trai, giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng nói với cậu: “Tiểu Bạch à Tiểu Bạch ~”
“Mẹ ơi ~” Tiểu Bạch đương nhiên đón nhận sự trêu ghẹo của mẹ rồi, mặc dù lúc này Liên Hoa rõ ràng rất thất thường nhưng Tiểu Bạch nhìn mẹ mình nhõng nhẽo nũng nịu quen rồi vì vậy không hề cảm thấy sự gượng gạo của mẹ có gì bất thường.
Cậu chà chà cánh tay mẹ, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi lát nữa chúng ta đi chơi mấy trò nhẹ nhàng thôi nhé? Mẹ muốn chơi trò gì?”
Triển Thiếu Khuynh đã lấy điện thoại truyền lệnh cho vệ sĩ, anh nói với con trai: “ Tiểu Bạch, cha đã gọi vệ sĩ và bảo mẫu đến chơi với con rồi, họ sẽ chăm sóc con mà, con muốn chơi trò gì cũng được. Mẹ con ở đây sẽ có cha bên cạnh, uhm, một tiếng nữa chúng ta sẽ tập trung ở cửa của khu vui chơi nhé, cả nhà mình cùng về!”
Tiểu Bạch nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ, lại nhìn cha kiên quyết không thay đổi, rồi thấy phía sau là vệ sĩ và bảo mẫu đã đến, việc đến nước này thì một cái bánh bao như cậu còn nói được gì nữa…
Tiểu Bạch chỉ còn cách để mẹ lại cho cha chăm sóc, tự mình đi chơi với nhân viên hộ tống thôi.
Haizz, cậu nhường mẹ cho cha, cũng coi như đền đáp lại việc hôm nay cha giúp cậu che giấu vậy, đi chơi với mấy người vệ sĩ và bảo mẫu được huấn luyện bài bản này ít ra cậu cũng có thể chơi hết tất cả các trò mạo hiểm hoặc đáng sợ mà không cần cố kị gì hết, trong vòng một tiếng này sẽ chơi thỏa thích…
TRước khi đi Tiểu Bạch bước đến trước mặt cha, nói nhỏ với anh: “Cha ơi, cha phải nhớ lịch trình mà con đã sắp xếp đấy nhé! Tiếp theo nhất định không được cho mẹ chơi bất kỳ trò gì có xoay vòng, trước khi về phải cho mẹ chơi nhà ma, nếu
Ánh mắt anh nhìn Tiểu Bạch chính là truyền lời nói này, còn ý nghĩ thực sự trong lòng anh thì chỉ có mình anh biết thôi…
Tiểu Bạch bị ánh mắt lạnh lùng của Triển Thiếu Khuynh làm run lên, sao ánh mắt của cha còn có sức ép hơn cả khi mẹ giận thế nhỉ!
Cậu hiểu rõ ý trách của cha, nhưng lại thấy tủi thân hết sức, cười gượng dựa vào Liên Hoa, kéo tay cô nói: “Mẹ ơi, là tại con, hu hu…Con chỉ muốn để mẹ chơi vui vẻ thôi mà, không ngờ lại thành ra thế này, đều tại con…”
Liên Hoa nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Tiểu Bạch rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đưa tay xoa gương mặt tròn trịa giống bánh bao mới ra lò của con trai, giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng nói với cậu: “Tiểu Bạch à Tiểu Bạch ~”
“Mẹ ơi ~” Tiểu Bạch đương nhiên đón nhận sự trêu ghẹo của mẹ rồi, mặc dù lúc này Liên Hoa rõ ràng rất thất thường nhưng Tiểu Bạch nhìn mẹ mình nhõng nhẽo nũng nịu quen rồi vì vậy không hề cảm thấy sự gượng gạo của mẹ có gì bất thường.
Cậu chà chà cánh tay mẹ, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi lát nữa chúng ta đi chơi mấy trò nhẹ nhàng thôi nhé? Mẹ muốn chơi trò gì?”
Triển Thiếu Khuynh đã lấy điện thoại truyền lệnh cho vệ sĩ, anh nói với con trai: “ Tiểu Bạch, cha đã gọi vệ sĩ và bảo mẫu đến chơi với con rồi, họ sẽ chăm sóc con mà, con muốn chơi trò gì cũng được. Mẹ con ở đây sẽ có cha bên cạnh, uhm, một tiếng nữa chúng ta sẽ tập trung ở cửa của khu vui chơi nhé, cả nhà mình cùng về!”
Tiểu Bạch nhìn gương mặt trắng bệch của mẹ, lại nhìn cha kiên quyết không thay đổi, rồi thấy phía sau là vệ sĩ và bảo mẫu đã đến, việc đến nước này thì một cái bánh bao như cậu còn nói được gì nữa…
Tiểu Bạch chỉ còn cách để mẹ lại cho cha chăm sóc, tự mình đi chơi với nhân viên hộ tống thôi.
Haizz, cậu nhường mẹ cho cha, cũng coi như đền đáp lại việc hôm nay cha giúp cậu che giấu vậy, đi chơi với mấy người vệ sĩ và bảo mẫu được huấn luyện bài bản này ít ra cậu cũng có thể chơi hết tất cả các trò mạo hiểm hoặc đáng sợ mà không cần cố kị gì hết, trong vòng một tiếng này sẽ chơi thỏa thích…
TRước khi đi Tiểu Bạch bước đến trước mặt cha, nói nhỏ với anh: “Cha ơi, cha phải nhớ lịch trình mà con đã sắp xếp đấy nhé! Tiếp theo nhất định không được cho mẹ chơi bất kỳ trò gì có xoay vòng, trước khi về phải cho mẹ chơi nhà ma, nếu
/308
|