Editor: Trà sữa trà xanh
Ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh nhìn chằm chằm giường bệnh, nóng lòng hận không thể xông lên phía trước, anh phải nhìn kỹ con trai của mình, hỏi thăm rốt cuộc tại sao con trai bị thương nằm bệnh viện, anh muốn gánh chịu trách nhiệm mình chưa bao giờ thực hiện, ôm con trai đang bị thương vào trong ngực, thật tốt hôn vào mặt con. . . . . .
Anh càng muốn tiến lên tóm lấy Liên Hoa rống to mấy câu với cô, hỏi cô tại sao lại giấu diếm mọi chuyện với anh, hỏi cô rốt cuộc muốn hai cha con anh như người lạ đến bao lâu, hỏi cô sau này cô sẽ làm như thế nào. . . . . . Anh là cha của con trai cô, sinh mệnh của hai người hoàn toàn đan vào từ năm năm trước, chẳng lẽ cô vẫn muốn kháng cự anh, còn muốn đứa bé không nhận cha sao!
Nhưng khi nhìn Liên Hoa bổ nhào lên người con trai, cẩn thận hỏi thăm bác sĩ, gương mặt con trai nhỏ nhắn tái nhợt, cực kỳ yếu ớt vô lực nằm trên giường, ánh mắt anh lập tức mềm mại, sát khí toàn thân tiêu tán toàn bộ.
Trong lòng chậm rãi tích tụ niềm vui sướng nho nhỏ, đó là người phụ nữ và con trai của anh, anh có thể ôm hai người vào trong ngực, từ nay về sau, anh sẽ yêu thương Liên Hoa và con trai!
Anh phải nói chuyện với Liên Hoa, anh phải thật tự nhiên đến gần con trai, sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc con trai đang bị thương, cố hết khả năng của chính mình yêu thương hai mẹ con, nhưng không phải là xông lên phía trước, biến ngày gặp lại vui sướng thành ngày cãi vả. . . . . .
Rốt cuộc Liên Hoa đã hỏi bác sĩ xong, Tiểu Bạch đang bị thương, dưới tác dụng của thuốc giúp giảm đau phần nào nên bé đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Cho dù bé đang ngủ, nhưng vẫn nắm thật chặt ngón tay Liên Hoa, giống như sợ cô biến mất, hơi thở đều đều ngủ say.
Lông mi thon dài của Tiểu Bạch khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không bình thường, thỉnh thoảng muốn hoạt động tay chân, lại động đến vết thương, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn không thoải mái nhẹ nhàng ngọa nguậy, ngay cả lông mày thanh tú của bé cũng nhíu lại.
Liên Hoa hôn trán con trai, dịu dàng rút ngón tay ra, Tiểu Bạch lập tức bị kinh động ngồi bật dậy, miệng nói lẩm nhẩm điều gì.
Tiểu Bạch ngoan, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, vĩnh viễn không rời khỏi con. . . . . . Liên Hoa vội vàng đè động tác của bé lại, nhỏ giọng dụ dỗ bên tai bé. Dịu dàng vỗ ngực của bé, cho đến khi Tiểu Bạch đã ngủ say, cô mới đặt tay bé xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Bạch, mới xoay người lại.
Nàng nhìn hiệu trưởng ngồi trên sa lon trong một góc, nhẹ nhàng đi tới, lông mày khẽ nhíu thoáng nhìn mấy vị lãnh đạo, cuối cùng mở miệng hỏi: Các người đều là người phụ
Ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh nhìn chằm chằm giường bệnh, nóng lòng hận không thể xông lên phía trước, anh phải nhìn kỹ con trai của mình, hỏi thăm rốt cuộc tại sao con trai bị thương nằm bệnh viện, anh muốn gánh chịu trách nhiệm mình chưa bao giờ thực hiện, ôm con trai đang bị thương vào trong ngực, thật tốt hôn vào mặt con. . . . . .
Anh càng muốn tiến lên tóm lấy Liên Hoa rống to mấy câu với cô, hỏi cô tại sao lại giấu diếm mọi chuyện với anh, hỏi cô rốt cuộc muốn hai cha con anh như người lạ đến bao lâu, hỏi cô sau này cô sẽ làm như thế nào. . . . . . Anh là cha của con trai cô, sinh mệnh của hai người hoàn toàn đan vào từ năm năm trước, chẳng lẽ cô vẫn muốn kháng cự anh, còn muốn đứa bé không nhận cha sao!
Nhưng khi nhìn Liên Hoa bổ nhào lên người con trai, cẩn thận hỏi thăm bác sĩ, gương mặt con trai nhỏ nhắn tái nhợt, cực kỳ yếu ớt vô lực nằm trên giường, ánh mắt anh lập tức mềm mại, sát khí toàn thân tiêu tán toàn bộ.
Trong lòng chậm rãi tích tụ niềm vui sướng nho nhỏ, đó là người phụ nữ và con trai của anh, anh có thể ôm hai người vào trong ngực, từ nay về sau, anh sẽ yêu thương Liên Hoa và con trai!
Anh phải nói chuyện với Liên Hoa, anh phải thật tự nhiên đến gần con trai, sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc con trai đang bị thương, cố hết khả năng của chính mình yêu thương hai mẹ con, nhưng không phải là xông lên phía trước, biến ngày gặp lại vui sướng thành ngày cãi vả. . . . . .
Rốt cuộc Liên Hoa đã hỏi bác sĩ xong, Tiểu Bạch đang bị thương, dưới tác dụng của thuốc giúp giảm đau phần nào nên bé đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Cho dù bé đang ngủ, nhưng vẫn nắm thật chặt ngón tay Liên Hoa, giống như sợ cô biến mất, hơi thở đều đều ngủ say.
Lông mi thon dài của Tiểu Bạch khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không bình thường, thỉnh thoảng muốn hoạt động tay chân, lại động đến vết thương, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn không thoải mái nhẹ nhàng ngọa nguậy, ngay cả lông mày thanh tú của bé cũng nhíu lại.
Liên Hoa hôn trán con trai, dịu dàng rút ngón tay ra, Tiểu Bạch lập tức bị kinh động ngồi bật dậy, miệng nói lẩm nhẩm điều gì.
Tiểu Bạch ngoan, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, vĩnh viễn không rời khỏi con. . . . . . Liên Hoa vội vàng đè động tác của bé lại, nhỏ giọng dụ dỗ bên tai bé. Dịu dàng vỗ ngực của bé, cho đến khi Tiểu Bạch đã ngủ say, cô mới đặt tay bé xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Bạch, mới xoay người lại.
Nàng nhìn hiệu trưởng ngồi trên sa lon trong một góc, nhẹ nhàng đi tới, lông mày khẽ nhíu thoáng nhìn mấy vị lãnh đạo, cuối cùng mở miệng hỏi: Các người đều là người phụ
/308
|