Giao thông trong đêm giao thừa còn loạn hơn cả ngày thường, từng chiếc từng chiếc xe trêи đường lớn giống như đàn rùa đen bò ra ngoài tập thể, chậm rì rì di chuyển về phía ngã ba.
Kể từ lúc Trịnh Thư Ý xuống xe, Thời Yến ngồi tựa lưng lên ghế, anh đã tháo mắt kính, nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, dù có ngồi khoang hạng nhất cũng khó mà có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái. Hơn nữa, Thời Yến lại là người rất kén chọn với hoàn cảnh, cho nên tính ra thì cả ngày hôm nay anh chưa được nghỉ ngơi một miếng nào.
Có lẽ tâm tư của tài xế cũng đã nghỉ phép, lái xe chạy được một lúc anh ta mới nhớ ra phải hỏi Thời Yến đi đâu.
Đêm giao thừa, thanh niên đều ra ngoài chơi, khiến thành phố càng thêm náo nhiệt.
Nhưng tối nay ở nhà cũ chẳng có ai cả.
Thời Yến quyết định quay về Bác Cảng Vân Loan.
Mở đèn, cả căn phòng sáng bừng lên, nhưng lại không có hơi thở của sự sống.
Anh tắm rửa, thay một bộ đồ thoải mái rồi đến thư phòng ngồi một lát, vốn định mở máy lên xử lý chút việc, nhưng trong hộp mail lại chứa đầy tin nhắn chúc mừng của các đối tác làm ăn.
Thời Yến bỗng không còn hứng thú nữa, tiện tay rót một ly rượu, ngồi xuống bên ban công.
Các cao ốc CBD đối diện đã lên đèn, trêи màn hình LED chiếu rất nhiều các quảng cáo chào đón năm mới.
Ánh đèn rực rỡ, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lại có chút vô vị.
Thật ra lần về nước đột xuất này của anh là quyết định được đưa ra chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng trước.
Lúc ấy công việc đã được giải quyết xong xuôi, bên đối tác tổ chức tiệc tối vô cùng long trọng, còn mời cả diễn viên nổi tiếng đến nhằm bày tỏ thành ý với anh.
Nhưng Thời Yến không có hứng thú, anh nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, sau đó gọi Trần Thịnh đến, bảo anh ta đại diện Minh Dự tham gia tiệc tối.
Còn Thời Yến, anh ngồi chuyến bay về nước cùng ngày hôm đó.
Đoạn đường từ khách sạn đến sân bay quốc tế Kennedy tuy khá xa xôi, nhưng anh vẫn có thời gian chợp mắt một lát ở trêи xe.
Tuy nhiên sau khi lên máy bay, nhìn vẻ mặt háo hức muốn về nhà của các hành khách trêи chuyến bay, Thời Yến bỗng giật mình.
Vì cái gì mà anh lại bất chợt muốn về nước ngay?
Vào lúc này, câu trả lời hiện ra vô cùng rõ ràng, không ai khác ngoài cô gái biến màn hình điện thoại của anh ngập tràn những vì sao nho nhỏ.
Loading...
Thời Yến thậm chí còn cảm thấy, nâng ly cạn chén với mấy diễn viên này ở đây, chẳng thà anh quay về xem Trịnh Thư Ý diễn kịch còn hơn.
Cái cô Trịnh Thư Ý này, mỗi một hành động của cô đều lộ rõ nét diễn “giả trân”, nhưng có lẽ chính bản thân cô cũng không hề nhận ra.
Cho nên từ trước đến nay Thời Yến chưa bao giờ đối xử với cô như một người phụ nữ đơn thuần.
Từ lúc cô bắt đầu chủ động tiếp cận anh, càng về sau lại bắt đầu giả ngây giả dại, lúc nào cô cũng thể hiện ham muốn của mình.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa có biểu hiện rõ ràng, nhưng chắc hẳn cô đang muốn lấy được một thứ gì đó từ anh.
Về điểm này thì từ trước đến nay Thời Yến chưa bao giờ nghi ngờ.
Người mang theo mục đích tiếp xúc mình, dù là nam hay nữ thì Thời Yến đều đã thấy rất nhiều, có mục tiêu là anh, mục tiêu là ba của anh, anh rể của anh, thậm chí là bạn bè anh.
Những người này đều có đặc điểm chung chính là, ai ai cũng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, biết ăn nói, làm việc kín kẽ không có lấy một lỗ hổng.
Mà người như Trịnh Thư Ý, cùng lắm chỉ có thể coi là học sinh hạng bét.
Nhưng cô lại hoàn toàn không tự nhận ra, còn tưởng mình cao tay lắm.
Nhưng kỳ lạ là, sau khi được bao bọc trong sự đáng yêu này, mục đích này lại biến thành viên đạn bọc đường, khiến người ta cam tâm tình nguyện nếm thêm một lần nữa.
…
Khác hẳn với vẻ lạnh băng của Bác Cảng Vân Loan, quán lẩu bên ngoài trường đại học Kinh tế và Tài chính lại chật kín cả người, hơn tám giờ rồi mà trước cửa vẫn còn một hàng dài đang xếp hàng chờ.
Cũng may là Trịnh Thư Ý lấy số từ sớm, nên vừa đến nơi đã có bàn.
Hai người tuy ngồi ở một cái bàn nhỏ, nhưng đồ ăn đã chất thành đống cao.
Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, Tất Nhược San được nếm hương vị mà mình mong nhớ đã lâu, bất chấp hình tượng, ăn đến mặt mày đỏ bừng bừng.
Chờ đến khi cảm thấy đã đã miệng, hai người mới bắt đầu thong thả vừa thả lẩu vừa nói chuyện phiếm.
Hôm nay, từ lúc gặp mặt “ông cậu” trong truyền thuyết của Trịnh Thư Ý kia, Tất Nhược San vô cùng kinh ngạc, chủ đề nói chuyện không rời khỏi anh lấy nửa bước.
Cô ấy như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, bấm vào vòng bạn bè của Nhạc Tinh Châu.
“Mày có biết, đến giờ tao vẫn chưa chặn thằng cha này là muốn xem thử coi hắn ta và con ả kia có thể làm mưa làm gió gì. Mày không biết đâu, từ lúc hắn bắt đầu quen con ả đó, đám bạn đại học đều ăn ý không bấm like cho hắn nữa, nhớ lại hồi trước, chỉ cần hắn ta đăng hình mày lên có biết bao nhiêu người bấm like chứ.”
Vừa nói, cô ấy vừa làm mới trang chủ, liền phát hiện ra Nhạc Tinh Châu vừa mới đăng bài mới.
Cũng giống như mấy lần trước, anh ta chỉ đăng một tấm hình của anh ta và tnc, không kèm theo nội dung gì.
Nhìn ảnh, Tất Nhược San chống cằm, cau mày lắc đầu.
“Bởi mới nói ông trời không bao giờ công bằng cả, cùng nhà, gen cũng không khác nhau là bao, sao vẻ ngoài của con tuesday này lại như thế này nhỉ?”
Cô ấy chậc chậc lưỡi, “Cô ta mà được hai phần mười của ông cậu mình thôi thì đám bạn học cũ đâu có hoảng sợ như thế, một cái like cũng không dám bấm, sợ phát hiện ra bạn học cũ của họ bị mù.”
Cô ấy lải nhải, chê bai một hồi, nhưng lại phát hiện ra Trịnh Thư Ý không hề để ý đến mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Thư Ý đang cắn đũa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Này!” Tất Nhược San huơ huơ tay trước mặt cô, “Mày có nghe tao nói không đấy?”
Trịnh Thư Ý giật mình hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn Tất Nhược San, sau đó bật cười thành tiếng.
Tất Nhược San ngơ ngác, “Mày sao thế?”
“Tao kể mày nghe, thật ra hôm nay trước khi xuống xe, Thời Yến có nói với tao một câu.” Cô đặt đũa xuống, ôm mặt cười híp mắt, “Ổng hỏi tao, sao không nói sớm cho ổng biết tao có bạn đến đón Tết cùng.”
Trêи phương diện này, Tất Nhược San có kinh nghiệm hơn Trịnh Thư Ý, vừa nghe đã hiểu ra ngay.
Cô ấy vỗ tay xuống bàn, đưa ra kết luận, “Có hi vọng rồi, có hy vọng rồi, anh ta vốn định đón Tết cùng mày, kết quả tao xuất hiện làm rối kế hoạch của anh ta.”
Trịnh Thư Ý gật đầu mạnh, “Ý của anh ấy là thế đúng không?”
“Đúng vậy, nhất định là thế.”
Tất Nhược San vui cho bạn, nhưng hồi lâu sau mới nhớ đến bản thân mình, “Thế mày đừng nói với tao là mày bỏ lại tao rồi đón Tết cùng anh ta nhé?”
Trịnh Thư Ý đang nhai cá viên trong miệng, không ừ hử gì.
“Tao cho mày hay Trịnh Thư Ý, mày không được đối xử với tao như thế, chúng ta có tình cảm bao nhiêu năm nay, nếu Tết này mày mà dám bỏ rơi tao thì con đường sau này tao sẽ tự đi một mình tao.”
Tất Nhược San bỗng cảm thấy mình thật dư thừa, nhưng cô ấy lại không cam tâm. Cô ấy gõ gõ lên mặt bàn, chân thành nói, “Hơn nữa vào lúc này, mày càng phải thận trọng, nắm chắc tiến độ, mày hiểu không?”
Nói xong, Tất Nhược San thấy mình như đang nói nhảm.
Có thể trông mong gì vào một đứa thả thính sượng trân mà ngay cả người ngoài cuộc là cô đây còn muốn đấm cho một cái?
Trịnh Thư Ý tùy ý phất tay, “Yên tâm đi, tao không bỏ rơi mày đâu.”
Nhận được câu hứa hẹn này của cô, Tất Nhược San mới yên tâm một chút.
Sau bữa ăn, hai người chuẩn bị đi đến phố đi bộ náo nhiệt nhất Giang Thành để đón giao thừa, nhưng lúc đến đó khoảng chín giờ hơn, nhưng lại quá đông người, vì tránh xảy ra xô xát, cảnh sát giao thông đã bắt đầu kiểm soát giao thông và hạn chế người ra vào.
Không được đi vào, nhưng hai người cũng không buồn mấy, dứt khoát mua đồ ăn vặt và rượu mang về nhà.
Thoải mái ngồi ở nhà tám chuyện với nhau, cũng có thể xem là một cách để thư giãn.
Đang cười cười nói nói, Trịnh Thư Ý vô thức vuốt ve điện thoại, nhìn thấy có tin nhắn mới, cô lập tức mở Wechat lên.
Là tin nhắn chúc mừng năm mới từ một bạn học cấp ba.
Trịnh Thư Ý xem tin nhắn, trả lời một tin “Cám ơn” rồi đặt điện thoại xuống.
Ở cùng Tất Nhược San, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, dù hai người chỉ ngồi cạnh nhau tám chuyện.
Đến khi ánh sáng của pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng, hắt bóng lên gương mặt của của cả hai, hai người mới nhìn ra ngoài.
Cả thành phố bỗng chốc sôi nổi trong chớp mắt, ánh đèn sáng chói, bầu trời đêm cũng vì thế mà sáng bừng lên.
Ngay thời khắc tạm biệt cái cũ đón chào cái mới, điện thoại của hai người cũng liên tục rung lên, nhóm bạn bè thân thiết và bạn bè xã giao cũng gửi tin nhắn chúc mừng năm mới tới tấp.
Nhưng đa phần đều là tin nhắn gửi theo nhóm.
Trịnh Thư Ý tinh mắt nhận ra tin nhắn của Thời Yến trong hơn một trăm tin nhắn nhận được. Suýt nữa là cô đã lướt qua anh rồi.
Mà nội dung tin nhắn anh gửi đến cũng rất đơn giản.
“Chúc mừng năm mới.”
Trịnh Thư Ý suy nghĩ một lát, nghiêm túc nhắn lại: Anh… gửi theo nhóm ư?
Chỉ có bốn chữ, qua loa quá rồi.
Nhưng không chờ anh trả lời lại, cô đã nhắn tiếp: Gửi theo nhóm cũng không sao cả.
Trịnh Thư Ý co chân lại, ngồi bên giường nhếch khóe môi nở nụ cười kỳ quái, chăm chú nhìn điện thoại mà gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Có thể nằm trong nhóm được Cố tổng gửi tin nhắn cũng là vinh hạnh của em, chắc hẳn địa vị của em cũng không tầm thường.
Trịnh Thư Ý: Mặc dù chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng lại quý giá hơn bất kỳ tin nhắn chúc mừng của những người khác.
Trịnh Thư Ý: Lòng em bây giờ đang rất thấp thỏm, rất hồi hộp, không biết phải trả lời thế nào mới hợp với bốn chữ của Thời tổng đây.
Thời Yến: Em rảnh lắm hả?
Trịnh Thư Ý, “…”
Tất Nhược San thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại, lúc thì cười lúc thì nghiêm mặt, cô ấy nhoài người tới xem thử, trợn trắng mắt không biết phải nói gì.
“Mày đừng để ý đến anh ta nữa!”
Cô ấy vừa dứt lời, tin nhắn mới lại hiện lên.
Thời Yến: Không phải em đang cùng bạn đón giao thừa sao? Vẫn còn rảnh nghĩ nhiều thế à?
Tất Nhược San nhắc nhở bên tai, “Không được trả lời, đừng trả lời, bây giờ mày đừng tỏ ra là mày dễ bị bắt chẹt, có hiểu không? Hơn nữa khó khăn lắm hai đứa mình mới gặp nhau, chúng ta không thể tám chuyện cho vui vẻ hả?”
Trịnh Thư Ý ngẫm nghĩ cũng đúng.
Tất Nhược San lại nói tiếp, “Mày nói mày muốn đi ngủ đi.”
Trịnh Thư Ý, “Mới mười hai giờ thôi đấy? Ai mà tin hả?”
Tất Nhược San mang vẻ mặt rèn sắt không thành thép dạy bảo cô, “Mày quan tâm ổng tin hay không làm gì?”
Trịnh Thư Ý cái hiểu cái không gật đầu, gõ vài chữ gửi sang cho anh.
Trịnh Thư Ý: Nếu em nói em muốn ngủ anh tin không?
Tin nhắn gửi đi, quả nhiên bên kia chậm chạp không có trả lời lại.
Trịnh Thư Ý tiếp tục cùng Tất Nhược San vừa uống rượu vừa tám chuyện.
Bỗng nhiên, trong một khoảnh khắc thoáng qua, đầu Trịnh Thư Ý bỗng lóe lên, ngay lập tức cầm điện thoại lên xem lại tin nhắn mình vừa mới gửi cho anh.
Khóe môi cô cứng đờ, vẻ mặt dại ra.
Cô giật giật khóe môi, vội vàng gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Em không có ý đó, anh đừng ngắt sai chỗ nhé!*
*Tin nhắn ở trêи của Trịnh Thư Ý có thể hiểu thành 2 nghĩa nếu ngắt không đúng chỗ, “Em muốn đi ngủ, anh tin không.” và “Em muốn ngủ với anh, anh tin không.”
Kể từ lúc Trịnh Thư Ý xuống xe, Thời Yến ngồi tựa lưng lên ghế, anh đã tháo mắt kính, nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, dù có ngồi khoang hạng nhất cũng khó mà có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái. Hơn nữa, Thời Yến lại là người rất kén chọn với hoàn cảnh, cho nên tính ra thì cả ngày hôm nay anh chưa được nghỉ ngơi một miếng nào.
Có lẽ tâm tư của tài xế cũng đã nghỉ phép, lái xe chạy được một lúc anh ta mới nhớ ra phải hỏi Thời Yến đi đâu.
Đêm giao thừa, thanh niên đều ra ngoài chơi, khiến thành phố càng thêm náo nhiệt.
Nhưng tối nay ở nhà cũ chẳng có ai cả.
Thời Yến quyết định quay về Bác Cảng Vân Loan.
Mở đèn, cả căn phòng sáng bừng lên, nhưng lại không có hơi thở của sự sống.
Anh tắm rửa, thay một bộ đồ thoải mái rồi đến thư phòng ngồi một lát, vốn định mở máy lên xử lý chút việc, nhưng trong hộp mail lại chứa đầy tin nhắn chúc mừng của các đối tác làm ăn.
Thời Yến bỗng không còn hứng thú nữa, tiện tay rót một ly rượu, ngồi xuống bên ban công.
Các cao ốc CBD đối diện đã lên đèn, trêи màn hình LED chiếu rất nhiều các quảng cáo chào đón năm mới.
Ánh đèn rực rỡ, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lại có chút vô vị.
Thật ra lần về nước đột xuất này của anh là quyết định được đưa ra chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng trước.
Lúc ấy công việc đã được giải quyết xong xuôi, bên đối tác tổ chức tiệc tối vô cùng long trọng, còn mời cả diễn viên nổi tiếng đến nhằm bày tỏ thành ý với anh.
Nhưng Thời Yến không có hứng thú, anh nghỉ ngơi ở khách sạn một lúc, sau đó gọi Trần Thịnh đến, bảo anh ta đại diện Minh Dự tham gia tiệc tối.
Còn Thời Yến, anh ngồi chuyến bay về nước cùng ngày hôm đó.
Đoạn đường từ khách sạn đến sân bay quốc tế Kennedy tuy khá xa xôi, nhưng anh vẫn có thời gian chợp mắt một lát ở trêи xe.
Tuy nhiên sau khi lên máy bay, nhìn vẻ mặt háo hức muốn về nhà của các hành khách trêи chuyến bay, Thời Yến bỗng giật mình.
Vì cái gì mà anh lại bất chợt muốn về nước ngay?
Vào lúc này, câu trả lời hiện ra vô cùng rõ ràng, không ai khác ngoài cô gái biến màn hình điện thoại của anh ngập tràn những vì sao nho nhỏ.
Loading...
Thời Yến thậm chí còn cảm thấy, nâng ly cạn chén với mấy diễn viên này ở đây, chẳng thà anh quay về xem Trịnh Thư Ý diễn kịch còn hơn.
Cái cô Trịnh Thư Ý này, mỗi một hành động của cô đều lộ rõ nét diễn “giả trân”, nhưng có lẽ chính bản thân cô cũng không hề nhận ra.
Cho nên từ trước đến nay Thời Yến chưa bao giờ đối xử với cô như một người phụ nữ đơn thuần.
Từ lúc cô bắt đầu chủ động tiếp cận anh, càng về sau lại bắt đầu giả ngây giả dại, lúc nào cô cũng thể hiện ham muốn của mình.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa có biểu hiện rõ ràng, nhưng chắc hẳn cô đang muốn lấy được một thứ gì đó từ anh.
Về điểm này thì từ trước đến nay Thời Yến chưa bao giờ nghi ngờ.
Người mang theo mục đích tiếp xúc mình, dù là nam hay nữ thì Thời Yến đều đã thấy rất nhiều, có mục tiêu là anh, mục tiêu là ba của anh, anh rể của anh, thậm chí là bạn bè anh.
Những người này đều có đặc điểm chung chính là, ai ai cũng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, biết ăn nói, làm việc kín kẽ không có lấy một lỗ hổng.
Mà người như Trịnh Thư Ý, cùng lắm chỉ có thể coi là học sinh hạng bét.
Nhưng cô lại hoàn toàn không tự nhận ra, còn tưởng mình cao tay lắm.
Nhưng kỳ lạ là, sau khi được bao bọc trong sự đáng yêu này, mục đích này lại biến thành viên đạn bọc đường, khiến người ta cam tâm tình nguyện nếm thêm một lần nữa.
…
Khác hẳn với vẻ lạnh băng của Bác Cảng Vân Loan, quán lẩu bên ngoài trường đại học Kinh tế và Tài chính lại chật kín cả người, hơn tám giờ rồi mà trước cửa vẫn còn một hàng dài đang xếp hàng chờ.
Cũng may là Trịnh Thư Ý lấy số từ sớm, nên vừa đến nơi đã có bàn.
Hai người tuy ngồi ở một cái bàn nhỏ, nhưng đồ ăn đã chất thành đống cao.
Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, Tất Nhược San được nếm hương vị mà mình mong nhớ đã lâu, bất chấp hình tượng, ăn đến mặt mày đỏ bừng bừng.
Chờ đến khi cảm thấy đã đã miệng, hai người mới bắt đầu thong thả vừa thả lẩu vừa nói chuyện phiếm.
Hôm nay, từ lúc gặp mặt “ông cậu” trong truyền thuyết của Trịnh Thư Ý kia, Tất Nhược San vô cùng kinh ngạc, chủ đề nói chuyện không rời khỏi anh lấy nửa bước.
Cô ấy như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, bấm vào vòng bạn bè của Nhạc Tinh Châu.
“Mày có biết, đến giờ tao vẫn chưa chặn thằng cha này là muốn xem thử coi hắn ta và con ả kia có thể làm mưa làm gió gì. Mày không biết đâu, từ lúc hắn bắt đầu quen con ả đó, đám bạn đại học đều ăn ý không bấm like cho hắn nữa, nhớ lại hồi trước, chỉ cần hắn ta đăng hình mày lên có biết bao nhiêu người bấm like chứ.”
Vừa nói, cô ấy vừa làm mới trang chủ, liền phát hiện ra Nhạc Tinh Châu vừa mới đăng bài mới.
Cũng giống như mấy lần trước, anh ta chỉ đăng một tấm hình của anh ta và tnc, không kèm theo nội dung gì.
Nhìn ảnh, Tất Nhược San chống cằm, cau mày lắc đầu.
“Bởi mới nói ông trời không bao giờ công bằng cả, cùng nhà, gen cũng không khác nhau là bao, sao vẻ ngoài của con tuesday này lại như thế này nhỉ?”
Cô ấy chậc chậc lưỡi, “Cô ta mà được hai phần mười của ông cậu mình thôi thì đám bạn học cũ đâu có hoảng sợ như thế, một cái like cũng không dám bấm, sợ phát hiện ra bạn học cũ của họ bị mù.”
Cô ấy lải nhải, chê bai một hồi, nhưng lại phát hiện ra Trịnh Thư Ý không hề để ý đến mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Thư Ý đang cắn đũa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Này!” Tất Nhược San huơ huơ tay trước mặt cô, “Mày có nghe tao nói không đấy?”
Trịnh Thư Ý giật mình hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn Tất Nhược San, sau đó bật cười thành tiếng.
Tất Nhược San ngơ ngác, “Mày sao thế?”
“Tao kể mày nghe, thật ra hôm nay trước khi xuống xe, Thời Yến có nói với tao một câu.” Cô đặt đũa xuống, ôm mặt cười híp mắt, “Ổng hỏi tao, sao không nói sớm cho ổng biết tao có bạn đến đón Tết cùng.”
Trêи phương diện này, Tất Nhược San có kinh nghiệm hơn Trịnh Thư Ý, vừa nghe đã hiểu ra ngay.
Cô ấy vỗ tay xuống bàn, đưa ra kết luận, “Có hi vọng rồi, có hy vọng rồi, anh ta vốn định đón Tết cùng mày, kết quả tao xuất hiện làm rối kế hoạch của anh ta.”
Trịnh Thư Ý gật đầu mạnh, “Ý của anh ấy là thế đúng không?”
“Đúng vậy, nhất định là thế.”
Tất Nhược San vui cho bạn, nhưng hồi lâu sau mới nhớ đến bản thân mình, “Thế mày đừng nói với tao là mày bỏ lại tao rồi đón Tết cùng anh ta nhé?”
Trịnh Thư Ý đang nhai cá viên trong miệng, không ừ hử gì.
“Tao cho mày hay Trịnh Thư Ý, mày không được đối xử với tao như thế, chúng ta có tình cảm bao nhiêu năm nay, nếu Tết này mày mà dám bỏ rơi tao thì con đường sau này tao sẽ tự đi một mình tao.”
Tất Nhược San bỗng cảm thấy mình thật dư thừa, nhưng cô ấy lại không cam tâm. Cô ấy gõ gõ lên mặt bàn, chân thành nói, “Hơn nữa vào lúc này, mày càng phải thận trọng, nắm chắc tiến độ, mày hiểu không?”
Nói xong, Tất Nhược San thấy mình như đang nói nhảm.
Có thể trông mong gì vào một đứa thả thính sượng trân mà ngay cả người ngoài cuộc là cô đây còn muốn đấm cho một cái?
Trịnh Thư Ý tùy ý phất tay, “Yên tâm đi, tao không bỏ rơi mày đâu.”
Nhận được câu hứa hẹn này của cô, Tất Nhược San mới yên tâm một chút.
Sau bữa ăn, hai người chuẩn bị đi đến phố đi bộ náo nhiệt nhất Giang Thành để đón giao thừa, nhưng lúc đến đó khoảng chín giờ hơn, nhưng lại quá đông người, vì tránh xảy ra xô xát, cảnh sát giao thông đã bắt đầu kiểm soát giao thông và hạn chế người ra vào.
Không được đi vào, nhưng hai người cũng không buồn mấy, dứt khoát mua đồ ăn vặt và rượu mang về nhà.
Thoải mái ngồi ở nhà tám chuyện với nhau, cũng có thể xem là một cách để thư giãn.
Đang cười cười nói nói, Trịnh Thư Ý vô thức vuốt ve điện thoại, nhìn thấy có tin nhắn mới, cô lập tức mở Wechat lên.
Là tin nhắn chúc mừng năm mới từ một bạn học cấp ba.
Trịnh Thư Ý xem tin nhắn, trả lời một tin “Cám ơn” rồi đặt điện thoại xuống.
Ở cùng Tất Nhược San, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, dù hai người chỉ ngồi cạnh nhau tám chuyện.
Đến khi ánh sáng của pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng, hắt bóng lên gương mặt của của cả hai, hai người mới nhìn ra ngoài.
Cả thành phố bỗng chốc sôi nổi trong chớp mắt, ánh đèn sáng chói, bầu trời đêm cũng vì thế mà sáng bừng lên.
Ngay thời khắc tạm biệt cái cũ đón chào cái mới, điện thoại của hai người cũng liên tục rung lên, nhóm bạn bè thân thiết và bạn bè xã giao cũng gửi tin nhắn chúc mừng năm mới tới tấp.
Nhưng đa phần đều là tin nhắn gửi theo nhóm.
Trịnh Thư Ý tinh mắt nhận ra tin nhắn của Thời Yến trong hơn một trăm tin nhắn nhận được. Suýt nữa là cô đã lướt qua anh rồi.
Mà nội dung tin nhắn anh gửi đến cũng rất đơn giản.
“Chúc mừng năm mới.”
Trịnh Thư Ý suy nghĩ một lát, nghiêm túc nhắn lại: Anh… gửi theo nhóm ư?
Chỉ có bốn chữ, qua loa quá rồi.
Nhưng không chờ anh trả lời lại, cô đã nhắn tiếp: Gửi theo nhóm cũng không sao cả.
Trịnh Thư Ý co chân lại, ngồi bên giường nhếch khóe môi nở nụ cười kỳ quái, chăm chú nhìn điện thoại mà gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Có thể nằm trong nhóm được Cố tổng gửi tin nhắn cũng là vinh hạnh của em, chắc hẳn địa vị của em cũng không tầm thường.
Trịnh Thư Ý: Mặc dù chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng lại quý giá hơn bất kỳ tin nhắn chúc mừng của những người khác.
Trịnh Thư Ý: Lòng em bây giờ đang rất thấp thỏm, rất hồi hộp, không biết phải trả lời thế nào mới hợp với bốn chữ của Thời tổng đây.
Thời Yến: Em rảnh lắm hả?
Trịnh Thư Ý, “…”
Tất Nhược San thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại, lúc thì cười lúc thì nghiêm mặt, cô ấy nhoài người tới xem thử, trợn trắng mắt không biết phải nói gì.
“Mày đừng để ý đến anh ta nữa!”
Cô ấy vừa dứt lời, tin nhắn mới lại hiện lên.
Thời Yến: Không phải em đang cùng bạn đón giao thừa sao? Vẫn còn rảnh nghĩ nhiều thế à?
Tất Nhược San nhắc nhở bên tai, “Không được trả lời, đừng trả lời, bây giờ mày đừng tỏ ra là mày dễ bị bắt chẹt, có hiểu không? Hơn nữa khó khăn lắm hai đứa mình mới gặp nhau, chúng ta không thể tám chuyện cho vui vẻ hả?”
Trịnh Thư Ý ngẫm nghĩ cũng đúng.
Tất Nhược San lại nói tiếp, “Mày nói mày muốn đi ngủ đi.”
Trịnh Thư Ý, “Mới mười hai giờ thôi đấy? Ai mà tin hả?”
Tất Nhược San mang vẻ mặt rèn sắt không thành thép dạy bảo cô, “Mày quan tâm ổng tin hay không làm gì?”
Trịnh Thư Ý cái hiểu cái không gật đầu, gõ vài chữ gửi sang cho anh.
Trịnh Thư Ý: Nếu em nói em muốn ngủ anh tin không?
Tin nhắn gửi đi, quả nhiên bên kia chậm chạp không có trả lời lại.
Trịnh Thư Ý tiếp tục cùng Tất Nhược San vừa uống rượu vừa tám chuyện.
Bỗng nhiên, trong một khoảnh khắc thoáng qua, đầu Trịnh Thư Ý bỗng lóe lên, ngay lập tức cầm điện thoại lên xem lại tin nhắn mình vừa mới gửi cho anh.
Khóe môi cô cứng đờ, vẻ mặt dại ra.
Cô giật giật khóe môi, vội vàng gõ chữ.
Trịnh Thư Ý: Em không có ý đó, anh đừng ngắt sai chỗ nhé!*
*Tin nhắn ở trêи của Trịnh Thư Ý có thể hiểu thành 2 nghĩa nếu ngắt không đúng chỗ, “Em muốn đi ngủ, anh tin không.” và “Em muốn ngủ với anh, anh tin không.”
/74
|