Vải quấn ngực rách ra, lộ ra cái yếm đào cùng xương quai xanh trước ngực.
Một màn này khiến Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc Nhiễm kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ há to mồm, trừng lớn hai mắt, ngây người đến quên phản ứng.
Chỉ là trong nháy mắt, chỉ thấy mơ hồ đại khái, còn chưa thấy rõ.
Đột nhiên, một tấm chăn bỗng nhiên đánh úp lại, bọc thân thể xinh xắn của Tô Tử Câm lại.
Ngay lúc đó một chưởng mạnh mẽ đánh tới, trực tiếp đánh trên ngực Hạ Dực Thần, ném thân thể hắn đụng vào tường.
Hạ Dực Thần lộn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt Tô Tử Câm trắng bệch, chậm rãi quay đầu.
Thấy Cố Lâm Uyên chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, hắn trầm mặt, ôm Tô Tử Câm bọc chăn lại.
“Ngươi. . . Các ngươi. . .”
Hạ Dực Thần quỳ rạp trên mặt đất, ngực đau đến gần như không thể nhúc nhích.
“Tử Câm, ngươi vậy mà là. . . là. . . Nữ tử. . . Cố Lâm Uyên, ngươi không có trúng độc!”
Cố Lâm Uyên trầm mặt, ánh mắt lóe lên một tia sát khí, hắn tiến lên một bước, đang muốn giết Hạ Dực Thần.
Tô Tử Câm sốt ruột, nàng vội vàng ôm lấy cánh tay Cố Lâm Uyên.
“Đừng mà!”
Tô Tử Câm khẩn cầu nhìn Cố Lâm Uyên.
Nhưng sắc mặt Cố Lâm Uyên lạnh như sông băng vạn năm không thay đổi, bây giờ trong tròng mắt hắn còn nổi lên bão tuyết tàn sát bừa bãi.
“Không được? Tô Tử Câm, ngươi được lắm!”
Cố Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, nhưng vào lúc này, hai hắc y thị vệ nghiêm chỉnh huấn luyện xông vào.
“Khởi bẩm Vương gia, tất cả thích khách đã bị bắt, không đầu hàng đã xử tử, không sót một kẻ nào!”
“Nơi đây, còn có hai tên.”
Cố Lâm Uyên lạnh lùng nhìn Hạ Dực Thần trên đất cùng Thẩm Mộc Nhiễm phía sau cửa.
“Vâng!”
Thị vệ kia lĩnh mệnh, sau đó đem hai người đi.
“Tô Tử Câm, ngươi phản bội chúng ta, ngươi chưa hạ dược Cố Lâm Uyên, ngươi lòng lang dạ sói, ngươi không biết xấu hổ!”
Hạ Dực Thần bị bắt đi liên tục chửi ầm lên.
“Ngươi làm cho chúng ta quá thất vọng!”
Mà Thẩm Mộc Nhiễm luôn ở vào trạng thái trống rỗng, mặt đầy nước mắt, gần như không thể tin được những gì mình thấy.
“Tử Câm ca ca. . . Tử Câm ca ca. . .”
Thẩm Mộc Nhiễm bị thị vệ mang đi, vừa đi, vừa kêu khóc, dáng vẻ mười phần đáng thương.
Tô Tử Câm khiếp sợ nhìn hết thảy, trong lòng nàng hàng ngàn hàng vạn tư vị.
Nàng đã luôn cảm thấy hết thảy quá dễ dàng, Cố Lâm Uyên không phải kẻ sơ ý như vậy.
Nàng thật sự không ngờ tới, lo lắng của nàng rốt cuộc cũng biến thành sự thật.
Hết thảy đều là Cố Lâm Uyên giăng lưới, vì một lưới bắt hết, hắn giả bộ trúng mê dược hôn mê.
Trong lòng nàng đau xót, đang muốn đi ra cửa, lại bị Cố Lâm Uyên kéo trở về.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Đừng tổn thương bọn họ có được không?”
Tô Tử Câm ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Cố Lâm Uyên.
“Ngươi còn dám nói điều kiện với ta?”
Hai tròng mắt Cố Lâm Uyên tối tăm, bên trong nổi lên một trận mưa rền gió dữ.
Hắn tức giận, tràn ra đôi mắt, khí thế kia rất dọa người, vẻn vẹn liếc mắt là có thể khiến người ta rơi vào vòng xoáy, cực kì sợ hãi.
“Ta. . . Ta. . .”
Tô Tử Câm lập tức nghẹn lời.
Nàng còn nói điều kiện, nàng dựa vào cái gì bàn điều kiện, nàng làm loại chuyện này, Cố Lâm Uyên không giết nàng là tốt rồi.
Chớp mắt sau, thân thể Tô Tử Câm nhẹ bẫng, nàng bị Cố Lâm Uyên trực tiếp vứt lên giường.
Sau lưng đụng vào ván giường, đau đến mức thân thể nàng cong tới.
Ngay tại lúc đó, Cố Lâm Uyên áp lên, hắn dùng sức kéo cái chăn bọc trên người nàng ra, không chút lưu tình.
Chăn kéo ra, toàn bộ Tô Tử Câm đều bại lộ trước mắt Cố Lâm Uyên.
<<Nhi lười: sắp có thịt chăng?>>
/482
|