Tô Tử Câm vùi ở Cố Lâm Uyên trong ngực, liên tục quay cuồng, giãy dụa.
Bụng nàng đau quá đau quá.
Cố Lâm Uyên nhìn Tô Tử Câm trong lòng đang khóc rống vặn vẹo thì cực kì đau lòng.
“Ngự y, ngự y đâu!” Cố Lâm Uyên tức giận quát lên.
Giọng Cố Lâm Uyên vừa thốt ra không lâu, ngự y run run rẩy rẩy từ bên ngoài cửa xông vào.
“Vi vi vi thần, tham kiến Nhiếp Chính Vương. . .”
“Quỳ cái gì, mau dậy xem bệnh!”
Ngự y ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn hoàng đế vùi trong lòng Cố Lâm Uyên, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta không khỏi cảm thán bản thân xui xẻo, làm sao vừa đến phiên ông ta lại đụng phải chuyện này chứ!
Tư thế hai người này cứ thấy thế nào ấy, đảm bảo quan hệ không tầm thường.
“Vương gia, để hoàng thượng đưa tay ra, vi thần mới có thể xem mạch.”
Ngự y nhìn tiểu hoàng đế vùi trong lòng Nhiếp Chính Vương, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cố Lâm Uyên nghe thế, vội vàng bắt cổ tay Tô Tử Câm ra.
Nhưng mà, trong đau đớn Tô Tử Câm nghe nói như thế, vội vàng co rụt lại.
Một khi xem mạch thì cái gì cũng lộ tẩy.
“Trẫm không cần xem mạch, cái tên lang băm nhà ngươi, không nhìn ra được trẫm là ăn quá no tiêu hóa kém sao?”
Tô Tử Câm giùng giằng, không cho Cố Lâm Uyên bắt.
Khuôn mặt Ngự y triệt để suy sụp, ông ta chỉ thấy tiểu hoàng đế vùi trong lòng Nhiếp Chính Vương, nơi nào biết tiểu hoàng đế là ăn nhiều tiêu hóa kém chứ?
“Hoàng thượng, ngài vẫn nên để vi thần cầm tay bắt mạch. . .”
“Lang băm lang băm lang băm, trẫm mới không cần ngươi xem mạch.”
Tô Tử Câm giùng giằng không chịu vào khuôn khổ, Cố Lâm Uyên bắt tay nàng, bắt nửa ngày cũng không bắt được, nhiều lần sợ bóp hỏng cổ tay nàng nên lại buông ra.
Ngự y thấy cảnh tượng này, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, đây quả thực là muốn mạng già của ông ta mà!
Thấy Nhiếp Chính Vương cũng không khuyên được tiểu hoàng đế, ông ta dứt khoát căng da đầu hỏi: “Vương gia, cơm tối hoàng thượng ăn bao nhiêu?”
“Không nhiều, mấy đĩa thịt cộng lại khoảng nửa cân.”
Nghe nói thế, chân ngự y mềm nhũn, suýt chút nữa té sấp mặt.
“Sao, sao lại ăn nhiều như vậy! Vậy xem ra thực sự là khó tiêu!”
Cố Lâm Uyên sững sờ, hắn nhíu mày, không vui nói: “Mới nửa cân mà, trước đây lúc tại biên cương, một lần ta có thể ăn hết một cân thịt bò, còn uống rượu.”
“Vương gia, đó là ngài thể trạng tráng kiện, hoàng thượng thân thể và gân cốt yếu, thân hình gầy gò, ngày thường chắc là sẽ không ăn nhiều.”
Ngự y nói xong lời này, Tô Tử Câm vội vàng lộ ra một cái gật đầu, trợ giúp ngự y.
“Đúng vậy bình thường ta chỉ ăn nửa bát cơm, hôm nay ăn đến mức muốn nổ cả bụng.”
Thấy dáng vẻ Tô Tử Câm ủy khuất như vậy, Cố Lâm Uyên rất đau lòng.
“Vương gia, vi thần đi sắc một thang thuốc tiêu hóa, hoàng thượng uống vào liền khỏe.”
Ngự y cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Cố Lâm Uyên.
Mà Cố Lâm Uyên thì cúi đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn Tô Tử Câm làm ổ trong lòng mình.
“Đi đi, sau đó viết một cái thực đơn bồi dưỡng thân thể, mỗi ngày ba bữa cơm không giống nhau, trong một tháng, ta muốn thấy hiệu quả.”
Cố Lâm Uyên vươn tay nhẹ nhàng dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Câm, có chút hối hận.
Ngự y sững sờ, ông ta là ngự y mà, không phải đầu bếp đâu, một ngày ba bữa không giống nhau. . . Sầu chết mất…!
Ngự y thở dài, bất đắc dĩ lui xuống.
Ngự y sau khi rời khỏi, Cố Lâm Uyên cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên gò má Tô Tử Câm.
“Thật xin lỗi, lần này là ta sai.”
Tô Tử Câm ôm bụng sững sờ, trong lòng một hồi ấm áp, chóp mũi có chút chua xót.
Cố Lâm Uyên hỗn đản này, muốn triển khai thế tiến công nhu tình sao?
/482
|