Thoáng bảy năm vội vã qua, Tô Tử Câm đã từ một cái bánh bao nhỏ lớn lên thành một cái bánh bao lớn.
Bên trong Y Lan Cung, Lan Phi đang giúp Tô Tử Câm chỉnh lý y phục.
“Tử Câm, hôm nay đến học đường phải ngoan, phải biểu hiện tốt một chút biết không?”
Đôi mắt to tròn của Tô Tử Câm nhìn chằm chằm Lan Phi, nét mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.
“Phụ hoàng con đã năm năm không bước vào Y Lan Cung, nếu con không tranh đấu, hai mẹ con chúng ta liền thật sự bị vứt bỏ.”
Lan Phi nói xong liền rơi nước mắt, dường như muốn đem khổ sở những này năm phát tiết hết ra ngoài.
“Nếu thật sự bị vứt bỏ, sau này hoàng huynh nào của con kế vị, trong cung này liền không chỗ cho chúng ta sinh tồn! Bị đá đến góc, khi dễ đến chết.”
Lan Phi vừa nói vừa lau nước mắt.
“Con có nghe hay không? Học bài cho ngoan, nghe lời thái phó, không cho phép ham chơi, phải không thua kém!”
Lan Phi nói rất nhiều, Tô Tử Câm đều không trả lời, nàng ta liền có chút không vui.
Hài tử này từ nhỏ đã không ầm ĩ không nháo không hoạt bát, nàng ta thậm chí cũng hoài nghi, hài tử này có phải không thông minh hay không.
Nếu là như vậy, chẳng phải tâm huyết của nàng ta đều uổng phí sao?
“Mẫu phi, nếu như ta nói người vừa sinh ra thì đời này liền đã định trước, vô luận tranh như thế nào, trốn làm sao, đều không trốn thoát cánh tay vận mệnh kia, người tin không?”
Hai tay Lan Phi vuốt mặt Tô Tử Câm bỗng nhiên cứng đờ, nàng kinh ngạc nhìn Tô Tử Câm, trong nháy mắt quên phản ứng.
Hài tử này từ nhỏ đã an tĩnh ít nói, một lần nói ra một câu dài như vậy còn chưa nói, lại còn nói ra lời thâm ảo như vậy!
“Ta liền biết Tử Câm thông minh, Tử Câm không phải người ngu! Tử Câm có thể nói có đạo lý như vậy!”
Lan Phi cảm động đến mức lập tức ôm lấy Tô Tử Câm, nước mắt ào ào.
Tô Tử Câm giật giật khóe miệng, cái phản ứng này thật quá khiến người ta muốn hỏng mất.
Thì ra nàng trong mắt Lan Phi, không thích nói chuyện, không ầm ĩ không nháo chính là đứa ngu si.
Lan Phi vậy mà hoài nghi IQ của nàng.
Quả thực không có cách nào nói chuyện nữa.
“Tử Câm ngoan, con thông minh như vậy, đêm nay mẫu mhi làm đồ ăn ngon cho con, thế nhưng hôm nay phải biểu hiện tốt một chút ở chỗ thái phó, biết không?”
“Biết rồi.”
Bây giờ Tô Tử Câm cảm thấy sự khác nhau chính là do có một kẻ không có cách nào vượt qua rãnh nước thối.
Bình thường nếu cố vượt qua nó, cuối cùng không phải nhịn thở chết, chính là thối chết, hoặc là chết chìm.
Nói chung, vẫn là bỏ đi.
Nàng lớn tuổi rồi, cũng không tính toán cùng loại tiểu nữ nhân Lan Phi này.
Tâm tình Lan Phi nhộn nhạo sửa sang y phục cho Tô Tử Câm ngay ngắn, sau đó nắm lấy tay nàng, tự mình tiễn nàng ra khỏi Y Lan Cung.
“Tử Câm, con nghe đây, trong học đường con có thể chơi với các hoàng tử công chúa khác, thế nhưng không thể để cho bọn nó đụng vào con, biết không?”
“Biết rồi.”
“Học xong liền mau chóng về Y Lan Cung, không được theo chân bọn nó đi chơi, càng không thể cởi áo cởi quần, biết không?”
Tô Tử Câm giật giật khóe miệng.
“Mẫu phi, khi còn bé người cùng người ta đi chơi sẽ cởi áo cởi quần à? Lúc còn bé người chơi trò gì vậy? Khẩu vị nặng như vậy?”
Nghe nói thế, nụ cười đầy mặt của Lan Phi nhất thời cứng đờ.
Nàng hoàn toàn không ngờ tới, Tô Tử Câm bảy tuổi bình thường không nói lời nào, vừa nói có thể hù chết người.
“Chớ nói nhảm, mẫu phi khi còn bé rất biết điều, đoan trang lễ độ, rất có phong phạm đại gia khuê tú.”
“Ồ, vậy ta nhất định học tập giống mẫu phi, cũng phải có phong phạm đại gia khuê tú.”
Tô Tử Câm vừa dứt lời, Lan Phi hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch.
/482
|