Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Giản Chỉ Hề bị rống lui lại hơn chục bước.
Khi nàng dừng chân hẳn, ngẩng đầu, thấy một cái đầu tiên thú, thân hình như hổ, đuôi giống như rồng, cũng kim cũng ngọc, sau vai còn có một cánh chim mở rộng.
Là Tì Hưu!
Chỉ thấy, một hơi thở của Tì Hưu nhanh chóng cuốn ba người nổi lên đặt trên lưng, sau đó một đôi con mắt cực lớn chăm chú nhìn Giản Chỉ Hề, trong đôi mắt lộ ra sát khí.
Thân thể Tì Hưu cực lớn cùng vóc dáng nhỏ xinh của Giản Chỉ Hề, như sư tử cùng với con kiến, cách xa rất lớn.
“Tì Hưu, nhanh, nuốt tiện nhân này!”
Thanh âm vô sỉ của Tấn Hoa trên Tì Hưu truyền đến, Giản Chỉ Hề nắm chặt kiếm trong tay, chuẩn bị liều mạng.
Chỉ nghe Tì Hưu gào một tiếng, mở miệng rộng, cắn tới phía Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề quá nhỏ, Tì Hưu quá lớn, một ngụm này, căn bản cũng không đủ nhét kẽ răng!
Làm sao bây giờ?
Giản Chỉ Hề vận pháp lực toàn thân, nghĩ cho Tì Hưu đón đầu một kích như thế nào, sau đó thừa dịp nó bị thương chạy trốn.
Nàng toàn thân cao thấp, quang mang đại lóe, nhìn ra được, nàng đã muốn liều mạng!
Giản Chỉ Hề một kiếm vung tới, hướng phía con mắt Tì Hưu, tấn công mạnh.
Nhưng móng vuốt Tì Hưu duỗi một cái, đánh bay kiếm khí của nàng.
Sau đó nó mở miệng rộng, mãnh liệt rống một tiếng.
Giản Chỉ Hề bị gió mạnh trong miệng nó thổi tới bỗng nhiên lui lại, gió mạnh mang lưỡi dao, ở trên người nàng để lại rất nhiều vết thương.
Mấy vết trên mặt đều chảy máu, nhìn rất chật vật.
Tì Hưu là thần thú bảo vệ Xích Đế Cung, sống ít nhất trên vạn năm, bảo vệ cẩn thận mấy đời Xích Đế.
Mà Giản Chỉ Hề xuyên đến nơi đây không đến một ngàn năm, một ngàn năm này, coi như nàng chăm chỉ luyện tập pháp thuật, không có công pháp, không có kỳ ngộ, nàng cũng không có cách nào địch nổi con Tì Hưu này.
Thực lực cách biệt quá xa!
Lúc này, Giản Chỉ Hề đang nghĩ ngợi làm thế nào để chạy trốn, Tì Hưu đã tấn công tới.
Nó mở miệng rộng, cắn xuống phía Giản Chỉ Hề một ngụm.
Mắt thấy quái vật lớn đã xuống muốn nuốt gọn nàng, đột nhiên, một tiếng thú gào lay động thiên địa, đinh tai nhức óc truyền đến.
Thanh âm kia vừa phát ra, gần như có thể hủy thiên diệt địa.
Một cái chớp mắt tiếp theo, thân ảnh Tì Hưu trong nháy mắt cách xa nàng.
Giản Chỉ Hề trừng lớn hai mắt, chỉ thấy một con rồng lớn bạc trắng cuộn mình trong mây, thật lớn, trang nghiêm, thần thánh, một cái liếc mắt khiến người người không khỏi sùng kính.
Đó là thần long, là thần thú!
Biển mây phía trên chỉ có thể nhìn được thần lực đầu và đuôi, thân thể hoàn toàn chìm trong biển mây phía dưới, nhưng cái này cũng không gây trở ngại tưởng tượng nó thật lớn của Giản Chỉ Hề.
Vạn Lý Trường Thành còn kém nó nhiều lắm.
Giản Chỉ Hề ngàn vạn lần không nghĩ tới, nàng vậy mà có thể nhìn thấy thần thú ở nơi đây! Quá khiến người khiếp sợ!
Mà lúc này, trong miệng nó còn ngậm Tì Hưu.
So với cự long, Tì Hưu kia, cũng chỉ đủ nhét kẽ răng.
Nó vừa mở miệng, dĩ nhiên toàn bộ Tì Hưu cũng bị nó nuốt vào.
Giản Chỉ Hề khiếp sợ nói không ra lời, Tì Hưu kia thực sự là quá xui xẻo.
Vạn năm không ra Xích Đế Cung, vừa ra đã bị làm đồ ăn vặt.
Nếu để cho Xích Đế biết, bi thương chảy thành sông nhỉ?
Dường như trên lưng Tì Hưu kia còn có con trai thứ hai của hắn Tấn Hoa?
Lần này thực sự là đoạn tử tuyệt tôn.
Chỉ thấy thần long kia nuốt Tì Hưu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Giản Chỉ Hề, nhìn đến mức tâm thần Giản Chỉ Hề run lên.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nó quay đầu, đuôi đảo qua, một cơn lốc thổi tới, thổi bay thân thể nhỏ nhỏ của Giản Chỉ Hề lên.
Ngay sau đó, lưng nàng đụng phải một cái ôm ấp, dừng lại.
/482
|