Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Nghe như vậy, thần sắc Mạnh Tử Nam rất khó coi ngã ngồi trên ghế.
Tay hắn không cẩn thận đụng vào nghiên mực, mực nước vẩy lên, làm hỏng một nửa nhân nghĩa lễ trí tín luận án.
“Điều này. . . Điều này không có khả năng!”
Mạnh Tử Nam liều mạng lắc đầu, không tin vào lời Dao Cơ nói.
“Không có khả năng? Ngươi thật không tin chút nào sao?”
Dao Cơ tiến lên từng bước, Mạnh Tử Nam từng bước lui lại.
Hắn kỳ vọng thái bình thịnh thế, hắn kỳ vọng bách tính an khang, lẽ nào chỉ là bọt nước?
Tất cả mọi người cho rằng thần nữ vốn dĩ là yêu nữ, là thái hậu?
Hắn làm sao tiếp nhận được chuyện này?
Nhưng nếu không phải dùng yêu thuật, tai sao hoàng thượng lại lấy nàng?
Đây là bất luân!
“Thái phó, ngươi thật muốn trơ mắt nhìn Thanh quốc suy vong trong tay yêu nữ kia sao?”
Mạnh Tử Nam hít sâu một hơi, trấn định lại.
“Nếu ngươi nói thật, ngươi đã hóa thành lệ quỷ, vì sao không giết nàng báo thù cho mình?”
Dao Cơ nheo cặp mắt, nhớ lại tình cảnh xế chiều hôm nay.
Mộ Thanh Yên quá mức rêu rao, bất kỳ là đại hôn hay là đứa trẻ tròn trăm ngày đều muốn cả nước oanh động, thiên hạ đều biết.
Đối với mấy tin tức này nàng ta không thấy sao được?
Một lần thì thôi, nhưng những ngày này tin tức đầy trời, tựa như đao nhọn, một lần lại một lần đâm vào lồng ngực nàng ta.
Nàng ta ở yêu giới mấy ngày?
Tư Mệnh ở nhân gian mấy ngày?
Nàng ta hận, nàng ta không cam lòng, nàng ta không thể nhịn được nữa!
Hôm nay nàng ta trốn khỏi yêu giới, vốn định giết Tư Mệnh cùng con trai nàng.
Bỗng có một đạo pháp lực đánh tới, khi vẫn chưa tới Tử Vân Cung đã bị bắn trở về.
Dao Cơ biết Mộ Thanh Yên đã chuẩn bị đầy đủ, bên ngoài Tử Vân Cung bố trí trận pháp, cắt đứt tất cả pháp lực, bảo vệ mình an toàn.
Cho nên, nàng ta cơ bản không vào được Tử Vân Cung!
“Ta vì sao không giết nàng?” Dao Cơ cười châm chọc: “Ta chỉ là lệ quỷ, nàng có nghìn năm đạo hạnh yêu ma!”
Sắc mặt Mạnh Tử Nam trắng bệch, thần sắc hết sức khó coi.
“Nàng cũng phải vượt qua đại kiếp nạn nghìn năm, vì độ kiếp, nàng nhất định phải hấp thu đủ khí vận, cho nên Thanh quốc phát triển không ngừng chính là lựa chọn tốt nhất!”
Nghe được hai chữ khí vận, thần tình Mạnh Tử Nam lập tức kích động.
Hắn chịu long ân của tiên đế, thề sẽ ra sức bảo vệ xã tắc Thanh quốc, liên quan đến vận mệnh Thanh quốc, hắn không thể ngồi yên không để ý!
“Ngươi không tin thì hãy thăm dò xem, không phải các ngươi chưa từng thấy hoàng hậu sao? Thừa dịp yến hội trăm ngày lần này, không bằng gặp một lần?”
Mạnh Tử Nam hít sâu một hơi, đầu loạn ong ong.
“Thái phó đại nhân, ta không cần ngươi báo thù, chỉ cần Thanh quốc bất diệt.”
Dao Cơ nói đến đây đã lệ rơi đầy mặt, thương tâm khóc lên.
“Ta và hoàng thượng ân ái như thế, nhưng cuối cùng lại. . .”
“Lãnh phi, ngươi đừng khóc. . .”
“Ta không sao, thái phó không cần tin lời nói của một bên ta, chờ ngươi sau khi xem xét thì sẽ biết được thôi.”
Mạnh Tử Nam gật đầu: “Chuyện này, ta nhất định sẽ tra ra manh mối!”
“Thái phó đại nhân, muốn tra thì có thể, nhưng ngàn vạn lần không nên rút dây động rừng, Mộ Thanh Yên rất gian xảo, một khi bị nàng phát hiện, sẽ cá chết lưới rách, Thanh quốc sẽ bị hủy hoại!”
“Ta sẽ chú ý.”
“Thái phó đại nhân, ta cáo từ trước.”
Sau khi Dao Cơ nói xong, thân hình lóe lên, rời khỏi thư phòng Mạnh Tử Nam.
Nàng ta vừa đi, ánh nến trong thư phòng sáng lên, rọi sáng nét u sầu trên khuôn mặt tang thương của Mạnh Tử Nam.
<Phù Đàm Bách Diệp: Xin chào mọi người, chị Nhi rất bận nên em và chị Hạ Vy Lam sẽ trở thành edit chính của hố mình. Vì là người mới nên sẽ có nhiều sai sót, mong mọi người giúp đỡ. Xin cảm ơn ạ. Vì muốn tạo bất ngờ nên em ém hàng hơi lâu, mọi người đọc truyện vui vẻ. Đêm an lành.>
/482
|