Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Nhìn dáng vẻ Quân Bắc Hàn, hẳn không uống say.
Đoán rằng cũng không ai dám rót rượu cho hắn.
“Tỉnh rồi?”
“Ừ”
“Có sức không? Ta đưa nàng đến một nơi?”
“Được!”
Quân Bắc Hàn đỡ Mộ Thanh Yên dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Khắp nơi trong hoàng thành náo nhiệt, bữa tiệc vui, các đại thần vẫn còn ăn uống linh đình. Nhân lúc trăng sáng Quân Bắc Hàn đưa Mộ Thanh Yên đi trên đường nhỏ yên tĩnh.
“Chàng muốn dẫn ta đi nơi nào?”
“Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ đến.”
Hai người đi thẳng, thẳng đến hoàng cung thành lâu phía trước, dừng lại.
“Đi, ta mang nàng lên.”
Quân Bắc Hàn nắm tay Mộ Thanh Yên muốn đi lên, nhưng Mộ Thanh Yên bỗng đứng nguyên tại chỗ, không chịu tiến lên phía trước.
Quân Bắc Hàn nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy mặt Mộ Thanh Yên đã trắng bệch.
“Sao thế?”
Trong đầu Mộ Thanh Yên hiện lên tường thành loang lổ, nhuốm máu đầm đìa.
Năm đó, ở trên tường thành, Hạ Thiên Túng thả người nhảy xuống, kết thúc sinh mạng mình, thành toàn cho nàng.
Ngày đó, ánh tà dương đỏ như máu, tiếng gió than khóc rên rỉ.
Tâm Mộ Thanh Yên bỗng nhiên đau xót: “Ta không lên đâu.”
“Vì sao?”
Mộ Thanh Yên nhắm hai mắt lại, lắc đầu: “Ta không muốn lên, đừng hỏi vì sao.”
Nhìn thấy thần sắc thống khổ của Mộ Thanh Yên, Quân Bắc Hàn hoảng hốt.
“Thanh Yên, trước đây đã xảy ra bất kỳ chuyện gì, về sau cũng sẽ không tái hiện, ta ở bên cạnh nàng, không còn ai dám khi dễ nàng.”
Quân Bắc Hàn thử suy đoán thăm dò sự thống khổ của Mộ Thanh Yên.
Chỉ thấy Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, lui lại hai bước, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tâm Quân Bắc Hàn lộp bộp, xem ra hắn đoán đúng.
“Thanh Yên, đừng sợ, nàng không thích chúng ta sẽ không đi.”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại.
“Đi thôi, đi lên xem một chút.”
Tâm Quân Bắc Hàn tâm bỗng nhiên tê rần: “Không nên cưỡng ép mình.”
“Ta không sao, đừng lo lắng.”
Nghe được lời như vậy, Quân Bắc Hàn càng hận mình không thể ở cùng nàng khi nàng yếu ớt nhất.
“Thanh Yên, ta hận mình lúc ấy không ở bên cạnh nàng.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, sau đó nở một nụ cười, nàng nói: “Chàng ở.”
Quân Bắc Hàn nâng phía dưới, Mộ Thanh Yên chậm rãi đi lên tường thành.
Đây là lần đầu tiên nàng đi lên sau khi Hạ Thiên Túng nhảy xuống tường thành.
Nơi đó như cũ có gió mát phất phơ, lại không lạnh thấu xương giống ngày thường.
Dưới ánh trăng, tường thành càng có vẻ lạnh lẽo.
Nàng vươn tay, khẽ vuốt lên tường thành.
Trong lòng nói: Hoàng huynh, bây giờ ta sống rất tốt, ta có thể buông xuống, cũng có thể tiêu tan, cám ơn ngươi đã thương yêu cùng thành toàn.
Tâm Mộ Thanh Yên bỗng nhiên nhẹ đi, kiếp trước đau xót cách xa nàng, nàng kiên trì cuối cùng cũng có hồi đáp.
Đời này, nàng muốn hạnh phúc.
Lúc này, chỉ nghe “Bành” một tiếng vang thật lớn, trên bầu trời nổ ra một đóa pháo hoa cực lớn.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, chỉ thấy ánh sáng pháo hoa chiếu sáng mặt đất, đẹp khiến người hít thở không thông.
“Thích không?” Quân Bắc Hàn cười khẽ.
Mộ Thanh Yên sững sờ: “Đây là. . .”
“Cả nước cùng chúc mừng, ta để cho người ta chuẩn bị pháo hoa.”
Lúc này, lại nghe được “Bành bành bành” vài tiếng, vài đóa pháo hoa ở giữa không trung tản ra.
Đêm lóe sáng, gió thổi nhẹ, còn thổi tới xa xa bá tánh kêu lên âm thanh vui mừng.
Chưa bao giờ Mộ Thanh Yên cảm thấy pháo hoa đẹp như vậy.
“Thanh Yên, tân hôn hạnh phúc.”
Mộ Thanh Yên quay đầu, nhìn về phía Quân Bắc Hàn: “Tân hôn hạnh phúc.”
/482
|