Toàn thân Mộ Thanh Yên cứng đờ, tay run rẩy lướt lên trên một đoạn, vừa lúc sờ đến rốn Quân Bắc Hàn.
Nói cách khác, cái nàng mới sờ là. . .
Ngay tức khắc, khuôn mặt Mộ Thanh Yên đỏ bừng, nóng đến mức có thể luộc chín một quả trứng gà.
Nàng nhanh chóng rút tay về, thân thể giật bắn lên.
Hành động này làm chăn rơi xuống, lộ ra cơ thể trơn bóng của nàng.
“A. . .”
Mộ Thanh Yên kêu thảm thiết, nhanh chóng kéo chăn lên che kín cơ thể.
Nàng khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đã làm gì?”
Mộ Thanh Yên không phải người ngu, kiếp trước đã trải qua một lần, bây giờ toàn thân đau nhức, nàng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Tên khốn này thừa dịp nàng uống say đè nàng!
“Khốn nạn, ngươi giậu đổ bìm leo, ngươi đè ta, ngươi vô sỉ, ngươi hạ lưu, ngươi không biết xấu hổ.”
Quân Bắc Hàn không nháo không giận, hắn từ tốn chống tay lên đầu nằm nghiêng người.
Mái tóc đen dài rũ xuống đối lập với da thịt trắng nõn.
Hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, cười như không cười.
“Nàng suy nghĩ thật kỹ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, chịu đựng một trận hỗn loạn trong đầu, bắt đầu cẩn thận nhớ lại.
Từng chuyện từng chuyện tái hiện lại trong đầu nàng, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có ấn tượng.
Nàng càng nghĩ càng hoảng sợ, làm sao lại như thế. . .sao lại…
Say rượu mất lý trí, say rượu nổi điên, say rượu xong thì. . . đánh Quân Bắc Hàn. Chẳng những đánh, còn đè hắn. . .
Mộ Thanh Yên muốn gào thét, muốn phát cuồng, muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Tại sao lại như vậy?
Treo cổ, cắt cổ, đời này không tính, một lần nữa đầu thai lại được không?
Phải biết, đời này của Quân Bắc Hàn kết thúc, Thương Lăng đều nhớ kỹ tất cả mọi chuyện đó. . .
Là một nam nhân, nam thần vạn chúng, chiến thần mà tam giới kính ngưỡng, làm mưa làm gió. . .
Vừa bị đè vừa bị đánh, nhất định là vô cùng nhục nhã!
Nàng và Quân Bắc Hàn thì dễ nói rồi, nhưng nàng và Thương Lăng thì không thể đâu!
Đây là Mộ Thanh Yên đang tìm đường chết, đắc tội với Thương Lăng.
Đôi mắt không cẩn thận lướt đến hai hàng dấu răng trên vai Quân Bắc Hàn, đếm một chút, bảy tám cái, đối xứng hai bên bả vai.
Mộ Thanh Yên không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng.
Đôi mắt lại không cẩn thận lướt đến khóe miệng Quân Bắc Hàn, một mảng xanh tím rõ ràng.
Mộ Thanh Yên lại không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng.
“Nhớ ra rồi?”
Quân Bắc Hàn cười như không cười hỏi.
Thân thể Mộ Thanh Yên run lên.
“Đầu ta đau quá đau quá đau quá, rượu này sao lại mạnh như vậy. . .”
Mộ Thanh Yên ôm đầu ngã xuống, nằm trợ lại giường.
Một lát sau, hô hấp đều đều, ngủ rồi.
Quân Bắc Hàn cười lạnh, duỗi tay đắp kín chăn cho Mộ Thanh Yên.
Sau đó lành lạnh nói: “Ngủ đi, ngủ lâu thế nào thì cũng phải rời giường. Tối nay lại tính, lợi tức có thể thu được càng nhiều nha.”
Mộ Thanh Yên trong lòng rơi lộp bộp, vô cùng hối hận.
Trước đây nàng chưa từng uống say như vậy, nên cũng không ngờ chính mình lại có thể điên loạn như vậy.
Là nàng sai sao?
Rõ ràng không phải mà. . .
Nhưng nàng luôn xui xẻo như vậy.
Xác thực mà nói, từ khi gặp Thương Lăng liền không ngừng gặp xui xẻo.
“Trừ cái này, nàng còn nợ ta rất nhiều lời giải thích, uống say nói thật. Thanh Yên, tốt nhất nàng nên chuẩn bị tốt một lời giải thích hợp lý.”
Hai mắt Mộ Thanh Yên nhắm nghiền, tâm can run lên.
Nói thật cái gì? Giải thích cái gì? Nàng nói hươu nói vượn cái gì?
Thật tra tấn người ta mà. . .
Một lần uống say, hậu họa khôn lường, phiền phức không ngừng.
Mộ Thanh Yên than nhẹ, thật hoa mắt chóng mặt, trong chốc lát liền ngủ mất.
/482
|