Lãnh Lâm Sương thấy Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đứng dậy rời đi, nụ cười cứng đờ trên mặt, ngu người.
“Hoàng thượng, bây giờ người muốn đi đâu. . .”
Lãnh Lâm Sương đứng lên, lại cảm thấy đầu choáng váng.
Cô ta bắt đầu cảm thấy thân thể giống như bị lửa đốt, toàn thân khô nóng, mặt đỏ tới mang tai, cơ thể cảm nhận được từng đợt sóng triều.
Hô hấp của Lãnh Lâm Sương khựng lại. Đây là. . . Mị dược?
Cơ thể cô ta rõ ràng là tiên thể, làm sao có thể trúng mị dược của trần gian?
Chuyện gì xảy ra vậy? Là ai hạ dược cô ta?
Lẽ nào?
Hô hấp Lãnh Lâm Sương căng thẳng, lồng ngực đau đớn. Cô ta không dám nghĩ, cũng không dám tin tất cả chuyện này do Quân Bắc Hàn làm!
Lãnh Lâm Sương đang định vận tiên lực bức mị dược ra khỏi cơ thể, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Từ bên ngoài có ba nam nhân đi vào, một đại hán râu quai nón cao lớn, một tên mập mạp người đầy mỡ, một tên lùn nhỏ gầy.
Dáng vẻ và phong cách mỗi người không giống nhau, nhưng giống nhau ở điểm, cực kì đáng khinh bỉ, cực kì xấu xí.
“Các ngươi là ai? Đi ra ngoài cho ta!” Lãnh Lâm Sương hét lớn.
Nhưng ba người kia không hề dao động, còn đóng cửa phòng lại.
“Chúng ta tới hầu hạ nàng đó!”
Tên lùn nhỏ gầy xoa xoa tay, thoạt nhìn vô cùng háo sắc.
“Đại mỹ nhân thật đẹp!”
“Đêm nay thật có phúc!”
Lãnh Lâm Sương cười lạnh: “Muốn chết ư!”
Cô ta vừa nhấc tay, định đánh ra một đạo tiên lực.
Bỗng nhiên, cô ta phát hiện tiên lực của mình bị phong bế!
Chuyện gì đã xảy ra?
Lãnh Lâm Sương cúi đầu cẩn thận quan sát mình. Bộ váy này có vấn đề!
Cô ta vận tiên lực một lần nữa, nhưng bộ váy trên người căng cứng, tiên lực cũng không thể thoát ra ngoài.
Lúc này cô ta vô cùng hoảng sợ.
Tiên lực cô ta bị phong bế!
Cô ta duỗi tay, không để ý trước mắt có ba nam tử, phải đem váy kéo xuống.
Nhưng mặc dù cô ta xé thế nào, bộ váy này vẫn gắt gao bao lấy người cô ta, không chút sứt mẻ.
Lãnh Lâm Sương rốt cục cũng nhận ra, Khổn Tiên Thừng!
Cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy?
Quân Bắc Hàn không phải chẳng biết gì sao?
Lẽ nào. . . Thanh điểu đã bán đứng cô ta?
Lãnh Lâm Sương đột nhiên lùi lại mấy bước, bỗng nhiên chạy đến phía cửa sổ.
Nhưng cô ta vừa đụng tới cửa sổ, phù quang trên cửa lóe lên, cô ta lại bị bắn ngược trở về!
Cả phòng đều bị phong tỏa!
Lãnh Lâm Sương kinh hoàng, vào lúc này, ba tên nam nhân đáng khinh kia sờ đến người cô ta.
“Không muốn, không muốn đâu!”
Một loạt tiếng kêu thê lương thảm thiết từ Quảng Trần Cung vang lên tận mây xanh, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Trường Nhạc Cung.
Mộ Thanh Yên vừa mới tắm xong, ra khỏi phòng tắm.
Mùi hương trên người nàng lan tỏa trong không khí, khiến người ta mê loạn.
Đi vào tẩm điện, Mộ Thanh Yên nhìn thấy Quân Bắc Hàn ngồi bên cạnh bàn.
Thằng nhãi này, càng ngày càng không có quy củ.
Nói đến là đến, không thèm thông báo gì.
Mộ Thanh Yên ngồi xuống bên cạnh Quân Bắc Hàn.
“Tại sao hôm nay hoàng thượng lại có hứng thú tới đây?”
“Một ngày không gặp như cách ba thu.”
“Đêm nay lật thẻ bài của ai?”
“Lãnh Lâm Sương.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, nàng bỗng nhiên gấp gáp nói: “Ngươi sẽ không dùng cách tống cổ mấy phi tử khác đến tống cổ nàng ta chứ?”
Nghìn vạn lần không được!
Dao Cơ là tiên, người phàm căn bản không làm gì được cô ta!
Làm như vậy là rút dây động rừng, tăng thêm thù hận. Cô ta sẽ còn quay lại trả thù, mất nhiều hơn được.
Mộ Thanh Yên nói xong định đứng lên, nàng phải ngăn cản chuyện này xảy ra.
Ai ngờ, Quân Bắc Hàn vòng tay từ phía sau ôm nàng vào trong lòng.
/482
|