Lên đường mười ngày liên tiếp, rốt cuộc Mộ Thanh Yên cũng trở về hoàng cung Thanh quốc.
Trở về Trường Nhạc Cung của mình, nàng thở phào một hơi, cuối cùng cũng trở lại rồi.
Quân Bắc Hàn đi xử lý chính vụ trước, hoãn lại nhiều ngày như vậy, đoán chắc rằng sẽ có rất nhiều việc gấp.
Mộ Thanh Yên ngồi trên ghế quý phi, từng li từng tí nhớ tới Ly quốc, bất giác khóe miệng lộ ra một nụ cười điềm đạm.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng hưng phấn của con thỏ.
Chớp mắt sau, một cái bóng trắng như tuyết bỗng nhiên nhào đến bên nàng, ôm lấy nàng.
“Huhu, thái hậu, rốt cuộc người cũng trở lại, làm ta sợ muốn chết.”
“Ta không bảo vệ tốt cho người, ta có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với thừa tướng, có lỗi với người. . .”
Mộ Thanh Yên lắc đầu bất đắc dĩ, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đầy nước mắt của con thỏ.
“Khóc cái gì, ta không phải chưa chết sao?”
“Vậy nếu như người chết thì sao?”
“Thì có thể sao nữa? Chết thì chết thôi.”
Con thỏ nghe vậy khóc càng to, cả viện đều vang vọng tiếng khóc của nó.
“Được rồi, khóc nữa là tai lại dài ra đấy!”
Trong nháy mắt, con thỏ liền ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít.
Mộ Thanh Yên xoa trán tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Con thỏ quấn quít lấy nàng, đòi nàng kể lại toàn bộ sự việc bị rơi xuống vách núi cho mình nghe.
Con thỏ nghe rất vui vẻ, cuối cùng, nàng bổ sung một câu: “Lần sau đánh nhau thì cứ gọi ta, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện pháp thuật, sẽ không để thua người ta!”
Mộ Thanh Yên mím môi cười khẽ.
“A! Hề Minh Dật tặng người thứ gì, người mở ra chưa?”
Mộ Thanh Yên sửng sốt: “Chưa. ”
“Chúng ta đi xem, đi xem nha!”
Mộ Thanh Yên bị con thỏ làm cho bất đắc dĩ, đành phải mang nàng cùng xem cái hộp Hề Minh Dật tặng mình.
Nàng vốn không có ý định mở ra, bởi vì trong này có bất kì cái gì đều không quan trọng, bọn họ vĩnh viễn chỉ sống trong trí nhớ của đối phương.
Mộ Thanh Yên mở hộp ra, một bức họa xuất hiện bên trong.
Bức họa chậm rãi mở ra.Mỹ nhân trong tranh từ từ hiện ra trước mắt.
Mộ Thanh Yên kinh ngạc không thôi.
“Ôi, Thái hậu, bức tranh này chính là vẽ người đấy! Vẽ thật sinh động! Nhìn rất đẹp!”
Mộ Thanh Yên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh.
Thần thái, chi tiết, khí chất đều rất sống động. Quả thực không giống một bức tranh nữa, soi gương cũng không giống đến vậy.
Tim Mộ Thanh Yên bỗng đập mạnh.
Nàng rốt cuộc cũng nhìn ra Hề Minh Dật thích mình.
Nàng chính là người nhất kiến chung tình trong miệng Đoạn Ngọc La.
Quả thật, khi Đoạn Ngọc La nói, nàng cũng nghi ngờ.
Nhưng hằng ngày ở chung, biểu hiện của Hề Minh Dật đều rất lạnh nhạt, nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, lạnh nhạt đến mức cảm xúc không hề dao động.
Cho nên trước đó, nàng không nghĩ người nhất kiến chung tình mà Đoạn Ngọc La nói là chỉ nàng.
Bây giờ, xem như nàng đã hiểu rõ tâm ý của hắn.
Hề Minh Dật là một người như vậy, nhạt như nước, tức giận cũng thờ ơ, ưa thích cũng thờ ơ, ngay cả khi ly biệt, hắn cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ có Đoạn Ngọc La mới có thể từ những cảm xúc rất nhỏ của hắn, hiểu được suy nghĩ, tình cảm của hắn.
Hề Minh Dật giống như một cơn gió mát thổi qua, không lưu lại một chút dấu vết.
Đoạn Ngọc La giống như một hồ nước trong, gió nhẹ lướt qua, để lại một vòng gợn sóng.
Ba người họ đều hiểu, Đoạn Ngọc La mới là người có thể ở bên Hề Minh Dật tới cuối đời, mà Mộ Thanh Yên, đơn giản chỉ là một vị khách qua đường.
Mộ Thanh Yên cuộn tròn bức họa, trân trọng phần tình cảm này.
Ngự Thư phòng, Quân Bắc Hàn đang múa bút thành văn ở giữa mớ tấu chương chồng chất như núi.
“Hoàng thượng, Lãnh phi cầu kiến.”
/482
|