Ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, xuyên qua tán cây thành những vệt loang lổ trên mặt đất.
Gió nhẹ nhàng thổi, lá cây lay động xào xạt.
Khi Mộ Thanh Yên tỉnh dậy, ngoài cửa sổ chính là cảnh sắc điềm tĩnh này.
Trong lòng Mộ Thanh Yên lập tức có một loại cảm giác an lòng khó nói thành lời.
Nàng nhớ lại một chút, nàng bị thanh điểu do Dao Cơ sai khiến làm bị thương, bị ném xuống vách núi đập vào trên vách đá, sau đó lăn xuống bên dưới vách núi.
Sau đó nàng liền mất đi ý thức.
Đây là nơi nào?
Mộ Thanh Yên vô thức đứng dậy, lại phát hiện toàn thân mềm nhũn không có một chút sức lực nào, trên người quấn đầy băng vải.
Lúc này, một tiếng đẩy xe lăn từ cửa truyền đến.
Mộ Thanh Yên ngước mắt lên, xa xa liền thấy một nam tự ngồi xe lăn.
Trong nháy mắt, tim nàng bỗng nhiên đập mạnh, hô hấp trở nên gấp gáp, thân thể cũng run rẩy theo.
Nàng nhìn nam tử tuấn tú ngồi xe lăn kia dần dần tới gần mình, nội tâm khiếp sợ kinh ngạc, nàng há miệng nhưng lại không thốt ra được một chữ nào.
Mãi cho đến khi nam tử kia đến bên giường nàng.
“Rốt cuộc nàng cũng tỉnh. Nàng bị thương rất nặng, đừng cử động.”
Nam tử kia đến trước giường Mộ Thanh Yên ấn nàng về giường, nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn.
Thoáng chốc, khóe mắt Mộ Thanh Yên liền ướt át, nàng phảng phất như thấy được Hề Minh Húc đời trước.
Dáng dấp bọn họ giống nhau như vậy, bọn họ đều ngồi xe lăn, bọn họ đều có vẻ mặt và thần thái ôn nhu này.
“Nàng làm sao vậy? Đau lắm phải không?”
Nam tử kia hơi cau mày, đưa tay sờ trán Mộ Thanh Yên.
“Không phát sốt, vết thương cũng không nhiễm trùng, khôi phục khá tốt mà.”
Nam tử kia lại xem xét mạch của nàng.
“Mạch tượng ổn định, bây giờ nàng không nói được sao?”
Nam tử kia lo lắng nhìn Mộ Thanh Yên, từ lúc hắn đến, nàng cứ sững sờ nhìn hắn như vậy.
Trong mắt chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, khiến người ta bỗng thấy đau lòng.
“Ngươi, ngươi là ai?”
Mộ Thanh Yên rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Hắn là ai, vì sao dáng dấp lại giống Hề Minh Húc như thế?
Vì sao trên người hắn có sự ôn nhu khiến người ta say mê mà hãm sâu?
Nơi đây, rốt cuộc là nơi nào?
“Ta là người nhặt nàng về, ta tên Hề Minh Dật, nơi này là Lam Thiên sơn trang, nàng tên là gì?”
Trong lòng Mộ Thanh Yên chấn động, đây là trùng hợp? Sao có thể có trùng hợp như vậy?
“Nơi đây. . . Là nơi nào?”
“Ly quốc ”
Hô hấp của Mộ Thanh Yên cứng lại, cả đầu ong ong vang.
Ly quốc, rốt cuộc nàng lại trở về Ly quốc.
Nàng chỉ biết là khai quốc hoàng đế của Hề thị Hoàng Tộc là Hề Minh Húc đăng cơ ba năm, sau đó bệnh chết tại kinh thành.
Sau khi Hề Minh Húc bệnh chết, thái thượng hoàng Hề Hoằng Tân kế vị.
Tất nhiên mọi việc phía sau đều không có quan hệ gì với hắn, nàng cũng không hỏi gì, cũng không điều tra gì.
Nhưng làm sao nàng cũng không ngờ tới, vận mệnh xoay vòng lại đem nàng trở về Ly quốc.
Ly quốc đã từng chôn vùi một nhà Hạ thị của nàng, Ly quốc từng khiến nàng huy hoàng, khiến nàng đau lòng.
“Nàng làm sao vậy?”
Hề Minh Dật thấy sắc mặt Mộ Thanh Yên rất kém, hắn lo lắng hỏi.
“Huynh là hoàng tử sao?”
Hề Minh Dật sững sờ, nhưng rất nhanh liền lộ ra một nụ cười ôn hòa.
“Ta nghĩ nàng là người Thanh quốc, chắc cũng không hiểu rõ tình hình của Ly quốc rồi.”
Hề Minh Dật lại nói: “Dù sao Ly quốc và Thanh quốc đường xá xa xôi, nơi biên giới Bắc Cương còn bị tiên hoàng hậu sử dụng dây leo ngăn cách nữa.”
Dây leo. . .
Mộ Thanh Yên nhớ lại, đó là chuyện thứ nhất nàng làm vì Bắc Cương.
/482
|