Con thỏ vừa nói ra lời này, sắc mặt Quân Bắc Hàn càng thêm khó coi.
Nếu như Mộ Thanh Yên thật sự rơi vào tay thanh điểu, hậu quả thật không thể lường được!
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi, Mộ Thanh Yên sẽ phải chịu bao nhiêu tra tấn.
Phải biết rằng thái hậu của hắn, một ngón tay của nàng hắn đều không nỡ động đến.
Bây giờ ở trong tay người khác, nhận hết tra tấn, bảo hắn làm sao chịu được!
“Rầm” một tiếng vang lớn.
Chén trà trên mặt bàn bị Quân Bắc Hàn quét xuống đất vỡ vụn, dọa Doãn An Nhiên cùng con thỏ giật mình.
“Hoàng, hoàng thượng. . . Người người làm sao vậy?”
Con thỏ khiếp sợ hỏi, lúc nàng còn muốn nói tiếp, Doãn An Nhiên giật nhẹ góc áo nàng.
“Nếu thanh điểu là do Lãnh Lâm Sương sai khiến, chuyện tốt xấu gì cũng sẽ hồi báo cho ả, chúng ta giăng lưới bắt cá thôi!”
Quân Bắc Hàn sầm mặt lại, khóe mắt hiện lên một tia sát khí.
Đêm đó, ánh trăng dần dần bị mây đen che phủ, trên bầu trời không lọt xuống một tia sáng.
Trên Tây Lương sơn là một mảnh âm trầm.
Hầu như mọi hộ vệ đều được phái đi tìm Mộ Thanh Yên, thị vệ xung quanh hành cung vô cùng ít.
Đêm khuya, một cơn gió quỷ dị thổi qua, một tia sáng lục từ phía chân trời lướt qua, tiến vào một gian phòng bên trong hành cung.
Bên trong căn phòng, Lãnh Lâm Sương đang nhắm mắt ngủ say, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Tay trái thanh điểu đã mất.
Từ bả vai hắn trống một mảng lớn, nửa người đều bị lệch.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, bước chân lảo đảo, cả người gần như sắp ngã.
Hắn thấy Lãnh Lâm Sương an tĩnh ngủ liền lộ ra một nụ cười.
Thần nữ của hắn vĩnh viễn xinh đẹp như vậy.
Hắn không kìm lại được đi tới bên giường Lãnh Lâm Sương.
Đột nhiên, một đạo tiên quang màu lục đánh tới, trực tiếp đánh lên người thanh điểu.
Thanh điểu lui lại mấy bước, phun ra một ngụm máu.
Lần này, vết thương của hắn bị động đến, bắt đầu nứt ra chảy máu, toàn bộ vết thương nhìn thấy ghê người.
Cùng lúc đó Lãnh Lâm Sương ngồi dậy, cô ta nhíu mày.
“Chẳng phải đã nói với ngươi không được tới gần ta sao?”
Trong mắt Lãnh Lâm Sương đều là khinh thường và khinh bỉ.
“Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không thế nữa.”
Thanh điểu vừa nói vừa lui lại mấy bước.
“Sao lại biến mình thành cái dạng này? Làm hỏng việc rồi?” Lãnh Lâm Sương cau mày nói.
“Thật xin lỗi, ta không thể hủy sự thuần khiết của ả, thế nhưng ả bị ta vứt xuống vách núi chắc chắn phải chết, dù sao hiện tại ả chỉ là một phàm nhân.”
“Chẳng trách điều động nhiều người đi tìm ả ta như thế.” Lãnh Lâm Sương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ để cho ả chết như vậy, quả thực quá tiện nghi cho ả!”
“Thần nữ, vậy kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?”
“Người là ngươi hại, không có quan hệ gì với ta, sau này ngươi đừng tới tìm ta, trừ phi ta đi tìm ngươi, bằng không bị người khác phát hiện thì hậu quả khó mà lường được.”
“Nhưng mà. . .”
“Không có nhưng nhị gì cả, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho Thương Lăng biết, bằng không mọi tâm huyết của ta đều bị hủy hoại trong chốc lát.”
“Vâng, thần nữ.” Thanh điểu cúi đầu, vết thương đau không chịu nổi.
Nhưng hắn vẫn thở dài một tiếng, quay đầu đang muốn rời đi, Lãnh Lâm Sương bỗng nhiên gọi hắn lại.
Thanh điểu vui vẻ quay đầu lại.
Nhưng mặt Lãnh Lâm Sương vẫn không chút thay đổi, mười phần lạnh lùng.
“Ngươi cũng phải đi tìm Tư Mệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ sợ ả không chết, một khi ả trở về thì mọi kế hoạch của ta đều sẽ thất bại.”
“Ta bay không nổi nữa ”
“Bay không nổi cũng phải bay! Nếu là Thương Lăng, ngài sẽ không vô dụng giống ngươi đâu!”
“Vâng, thần nữ. . .”
/482
|