Chớp mắt sau đó, Quân Bắc Hàn dẫn một nhóm lớn đại thần và con cháu quý tộc vọt tới trường săn.
Khí thế to lớn, nhiệt huyết sôi trào khiến người ta nhìn thấy liền muốn sùng bái.
“Thái hậu, ngươi nói xem trong khu vực săn bắn chơi có vui không?”
Con mắt linh lợi của con thỏ đảo quanh, xem cả nửa ngày, dáng vẻ hết sức tò mò.
“Muốn đi à?”
Con thỏ gật đầu.
“Vậy ai gia dẫn ngươi đi.”
Rời khỏi Hoàng Cung đến núi Tây Lương, tâm tình Mộ Thanh Yên cũng tốt hẳn.
Lâu rồi nàng không phóng ngựa rong ruổi.
Nơi đây mặc dù không thể khoáng đạt hơn Bắc Cương, nhưng vẫn tốt hơn cái lồng son hoàng cung kia nhiều.
Nhảy lên ngựa, Mộ Thanh Yên hô một tiếng, đi thẳng vào rừng.
Con thỏ theo thật sát phía sau, nàng không biết cưỡi ngựa, thừa dịp không có người, biến lại nguyên hình nhanh như chớp.
Mộ Thanh Yên cưỡi ngựa phía trước, một con thỏ trắng như tuyết nhún nhảy chạy theo sau lưng nàng.
Đột nhiên Mộ Thanh Yên dừng lại, rút một mũi tên từ phía sau lưng lắp vào cung, sau đó bắn ra.
“Vèo”, một con thỏ xám bị bắn trúng, ngã trên mặt đất.
Lúc Mộ Thanh Yên đang dự định tiến lên thu chiến lợi phẩm, con thỏ đã chạy trước nàng một bước.
“A, tiểu Hôi, tiểu Hôi, sao ngươi lại chết!”
Con thỏ bò ra cạnh con thỏ xám đã chết, dáng vẻ cực kì khổ sở.
“Thái hậu, sao ngươi lại muốn giết tiểu Hôi!”
Mộ Thanh Yên đỡ trán, không phải nàng tới săn bắn sao?
“Thái hậu, ngươi là người xấu! Tiểu Hôi, tiểu Hôi của ta, mấy ngày hôm trước còn ăn chung cỏ xanh, hôm nay đã chết rồi, hu hu hu . . .”
“Ta hứa với ngươi về sau không bắn thỏ nữa, ngươi đừng quậy nữa, mau trợ lại đây.”
“Ta không trở lại đâu, ta muốn ở cạnh tiểu Hôi!”
Con thỏ vừa dứt lời, một mũi tên nhọn liền bắn về phía nàng.
Mộ Thanh Yên sợ hãi vội vàng rút ra một mũi tên sau lưng bắn hạ mũi tên kia, khó khăn lắm mới dừng sau lưng con thỏ, không làm nàng bị thương.
Mộ Thanh Yên thở phào một cái, nàng ngẩng đầu thấy đại tướng quân Doãn An Nhiên cưỡi ngựa qua.
” Tài bắn cung của thái hậu nương nương rất khá, khiến vi thần mở rộng tầm mắt!”
“Chút kỹ năng kém cỏi thôi, khiến đại tướng quân chê cười rồi.”
“Nếu kỹ năng của thái hậu vậy là kém cỏi, vậy khả năng bắn cung của vi thần liền khó coi.”
Doãn An Nhiên vừa dứt lời, Mộ Thanh Yên còn chưa mở miệng.
Đột nhiên, một thứ màu trắng bay tới, nhào lên người Doãn An Nhiên, há mồm cắn trên cổ tay hắn.
Doãn An Nhiên vội phủi ra, vung con thỏ ra xa, thân thể tròn vo lăn trên mặt đất.
Doãn An Nhiên cúi đầu, thấy trên cổ tay mình bị cắn ra một vệt máu.
Chân mày hắn nhíu lên: “Con thỏ này ăn thuốc nổ à?”
Mộ Thanh Yên không nhịn được bật cười.
“Doãn tướng quân chưa từng nghe qua một câu nói?”
“Hử?”
“Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, suýt chút nữa ngươi đã lấy mạng nó đấy.”
Mộ Thanh Yên vừa dứt lời, đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng lá cây xào xạt.
Một cơn gió quỷ dị bỗng nhiên thổi lên trong rừng, lá rụng cuồn cuộn cuốn đầy trời, bay lượn khắp nơi.
Mộ Thanh Yên nhíu mày, nàng đưa tay về phía nhuyễn kiếm bên hông.
“Chuyện gì xảy ra?”
Doãn An Nhiên cũng cảm giác được sự dị thường trong rừng.
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, đột nhiên một đạo ánh sáng lục bỗng nhiên bắn ra từ bên trong đám lá rụng bay đầy trời, trực tiếp đánh về phía Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên rùng mình, nhướng mày rút nhuyễn kiếm bên hông ra.
/482
|