Quân Bắc Hàn đăng cơ, Quân Diệp Hoa hạ táng, tất cả trở lại bình thường.
Thời gian thoáng vội vã trôi qua, thời gian ba năm như là bình rượu được ủ mỗi ngày đều là một hương vị.
Trong thời gian ba năm này, Mộ Thanh Yên trừ lúc lâm triều, thời gian khác cũng không tiếp tục gặp Quân Bắc Hàn nữa.
Quân Bắc Hàn cũng rất ăn ý không tới cửa tìm Mộ Thanh Yên gây phiền phức.
Tấu chương phê duyệt hoàn tất từ ba vị phụ chính đại thần được trình lên cho Mộ Thanh Yên thẩm duyệt lần cuối.
Thẩm duyệt hoàn tất thì để người đưa đếb Ngự Thư phòng cho Quân Bắc Hàn, để cho tự hắn xem xét học tập.
Chớp mắt, Quân Bắc Hàn cũng sắp đến mười sáu tuổi tự mình chấp chính, người cầm quyền thay đồi, triều cục dần dần khẩn trương.
Quân Bắc Hàn gần mười sáu đã không còn vẻ trẻ con trước đây, trở nên càng thâm trầm sắc bén.
Một cỗ khí chất đế vương tự nhiên dần hiện ra trên người hắn.
Hôm nay, Quân Bắc Hàn đang lật xem tấu chương bên trong ngự thư phòng.
Ba năm này, phía trên mỗi một bản tấu chương đều sẽ có nét chữ thanh tú của Mộ Thanh Yên.
Hoặc là bình luận việc được tấu, hoặc là tán thành hay phản đối phương thức xử lý của phụ chính đại thần, viết hết sức rõ ràng từng li từng tí.
Lúc Quân Bắc Hàn xem tấu chương, có thể học được rất nhiều thứ từ trong những câu từ của Mộ Thanh Yên.
Cũng có đoán ra cảm xúc hôm nay của Mộ Thanh Yên qua nét chữ.
Mặc dù ba năm nay bọn họ hầu như không nói lời nào, nhưng chuyện mỗi ngày của Mộ Thanh Yên, Quân Bắc Hàn đều rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù nàng rất thân cận với Mạch Lưu Thương, nhưng từ đầu đến cuối không vượt qua giới hạn kia.
Bằng không thì Quân Bắc Hàn sẽ không chung sống hòa bình với nàng ba năm thế này.
Xem xong quyển tấu chương cuối cùng, Quân Bắc Hàn day day mi tâm.
Xem ra hôm nay tâm tình Mộ Thanh Yên không tệ, từng câu từng chữ đều lộ ra một cỗ vui vẻ.
“Thái hậu hôm nay gặp ai?”
“Hồi hoàng thượng, triệu kiến thừa tướng.”
Thần sắc Quân Bắc Hàn lập tức trầm xuống, nhưng không rõ ràng giống trước đây, hắn đã có thể thu liễm cảm xúc rất khá.
Mỗi lần Mộ Thanh Yên đặc biệt vui vẻ đều là lúc triệu kiến Mạch Lưu Thương.
Quân Bắc Hàn không ngoại lệ nghe được câu trả lời như vậy, nhưng mỗi lần hắn đều muốn nghe.
Đây là nhắc nhở cho hắn, nhắc nhở hắn còn quá yếu, giang sơn còn chưa ở trong tay hắn, quyền lực còn chưa ở trong tay hắn.
Cảm xúc của Mộ Thanh Yên còn chưa khống chế được trong tay hắn.
Loại ẩn nhẫn này, loại phẫn nộ này, dần dần tích tụ trong lòng hắn, chờ một ngày phát tiết ra ngoài.
Thấy Quân Bắc Hàn im lặng không nói, Tiểu Linh Tử bên cạnh nhắc nhở hắn.
“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, người nên đi luyện võ.”
Quân Bắc Hàn khép tấu chương lại: “Biết rồi ”
Thấy tâm tình Quân Bắc Hàn hình như không tốt lắm, Tiểu Linh Tử lại đang bổ thêm vài câu.
” Võ công của hoàng thượng càng ngày càng tốt, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ có một chút thành tựu, ngay cả sư phụ người đều không phải đối thủ của người.”
“Thật sao? Vậy Mộ Thanh Yên thì sao? Ta có thể đánh được nàng ta sao?”
Tiểu Linh Tử sững sờ, hắn có chút lúng túng nói: “Hoàng thượng, người lại muốn đánh nhau với thái hậu nương nương à? Đó là việc khi còn bé mà.”
Quân Bắc Hàn không trả lời, hắn đứng lên đi tới phòng luyện công.
Trong phòng luyện công, sư phụ đang chờ hắn, hai người qua hơn mấy chục chiêu, vất vả lắm mới đánh ngang tay.
“Hoàng thượng tiến bộ thần tốc, thời gian ba năm qua, không ngờ trò giỏi hơn thầy.”
“Sư phụ quá khen.”
Đánh không lại Mộ Thanh Yên nên bị nàng đè đầu luôn là tâm bệnh của hắn, cũng là động lực của hắn.
Nhi lười biếng: hôm nay editor đi học về trễ nên chỉ làm dc 2 chương thôi nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui ^^
/482
|