Hạ Triều Ca mở thư ra, nhanh chóng đọc xong, sau đó trả lại cho Địch Phỉ Nhiên.
“Hề Minh Húc vậy mà dùng Vu Vinh Vĩ để đổi lấy ta?”
Nét mặt Hạ Triều Ca vô cùng kinh ngạc, nhưng không có lộ ra thần sắc mừng rỡ, bởi vì nàng biết, Địch Phỉ Nhiên vẫn còn tỉ mỉ quan sát nàng như cũ.
“Vu tướng quân là tâm phúc của ta, lúc đầu ta phái hắn đi đánh đại bản doanh tạm thời của Ly quân, không nghĩ tới bị người của Hề Minh Húc vây quét toàn bộ. Lâu như vậy không có tin tức, ta còn tưởng rằng hắn đã hi sinh cho tổ quốc.” Địch Phỉ Nhiên thở dài.
Hạ Triều Ca nhớ Hề Minh Húc từng nói, hắn biết trong Ly quân có gian tế, ắt sẽ thừa dịp bọn họ rời khỏi mà đi đánh lén đại bản doanh.
Cho nên hắn an bài đám người Trình Phi Dương quay lại giải vây đại bản doanh trước, sau đó trở lại lục soát núi cứu hắn.
“Chỉ Hề, nàng cảm thấy thế nào?” Địch Phỉ Nhiên hỏi.
Hạ Triều Ca cười tự giễu, nàng nói: “Ta có thể cảm thấy thế nào? Nếu hắn có lòng thật sự, cũng không kéo dài tới hiện tại. Kéo dài lâu như vậy mà hắn cũng không sợ ta bị xử tử.”
Địch Phỉ Nhiên gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
“Lần này hắn bỗng nhiên muốn đổi người, có tâm tư gì đây?” Địch Phỉ Nhiên suy ngẫm.
Trong lòng Hạ Triều Ca âm thầm trừng mắt với Địch Phỉ Nhiên, nói chuyện với loại mặt người dạ thú này thiệt là mệt.
Trong lòng hắn rõ ràng có suy nghĩ mà vẫn còn phải làm bộ không biết, muốn cho người ta đoán.
“Đại khái là thời gian dài như vậy, ngài không giết ta mà vẫn giữ lại trong quân, hắn sốt ruột sợ việc quân cơ Ly quốc tiết ra ngoài.”
Địch Phỉ Nhiên gật đầu tán thành.
“Nếu như lần này trao đổi thành công, hắn liền có thể bắt ta một lần nữa, nếu như không thành công, hắn cũng không tổn thất, chí ít khiến ngài nghi ngờ ta, hai bên không có kết quả tốt. Hề Minh Húc bàn tính cũng thật cẩn thận tài tình.” Hạ Triều Ca cười tự giễu.
“Chỉ Hề nàng thật thông minh, một chút thủ đoạn của hắn nàng liền dễ dàng nhìn thấu được.”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối với Hề Minh Húc, ta hiểu.”
Địch Phỉ Nhiên càng vui vẻ, hắn lại hỏi: “Chỉ Hề, vậy nàng cảm thấy ta phải trả lời hắn thế nào?”
“Tam hoàng tử, đây là cơ hội tốt, lợi dụng được, chỉ lời không lỗ.” Hạ Triều Ca cong môi khẽ cười.
“Ồ? Xem ra Chỉ Hề rấtcó lòng tin?”
“Ta không tin trong lòng tam hoàng tử không có tính toán gì, ngài chỉ là đang khảo nghiệm ta thôi.” Hạ Triều Ca cười khẽ.
Địch Phỉ Nhiên cười ha hả, hắn nói: “Để ta xem tân quân sư của ta đánh một trận thế nào.”
“Dương đông kích tây, nội ứng ngoại hợp.” Hạ Triều Ca nói.
“Lúc đổi ta qua, ta động thủ trước, hấp dẫn Hề lực chú ý của Minh Húc, chờ lúc hắn thất kinh, ngài ở đằng sau bồi thêm một mũi tên, tiễn hắn lên trời. Sau đó Ly quân sẽ loạn, sau đó tam hoàng tử chuẩn bị tốt, thừa dịp loạn lạc đem ta về.”
“Hay, hay cho một chiêu dương đông kích tây, nội ứng ngoại hợp. Hề Minh Húc nhất định không nghĩ tới, lúc đổi người sẽ xảy ra sai lầm như vậy!” Địch Phỉ Nhiên khen ngợi gật đầu.
“Một chiêu này tam hoàng tử đã sớm nghĩ đến rồi nhỉ?”
Địch Phỉ Nhiên cười, hắn nói: “Chỉ Hề, nàng thật sự rất mưu lược, có thể có được nàng, là hạnh phúc to lớn của ta!”
Hạ Triều Ca cũng cười theo.
“Đến đây, ta cho nàng xem một vật.”
Địch Phỉ Nhiên lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, dùng ổ khóa mở nó ra, mười phần cẩn thận.
Sau khi mở hộp ra, một khẩu súng lục bằng đồng tinh xảo nằm ở bên trong.
Hai mắt Hạ Triều Ca sáng ngời, trong lòng mừng rỡ, vẻ mặt lại nghi hoặc: “Đây là cái gì?”
/482
|