Vọng Thư giật giật khóe miệng, nàng ngẩng đầu nhìn một cái liền thấy Giản Chỉ Hề đang đen mặt nhìn chằm chằm mình.
Mặt Vọng Thư biến sắc, sợ vỡi linh hồn luôn.
“Muội cũng rất sợ đúng không? Muội ở cùng với nàng ta lâu như vậy, cũng không nhận ra được nàng là loại người này?”
Vị tiên nữ kia càng nói càng hăng say.
Vọng Thư mãnh liệt lắc đầu như trống bỏi.
“Ai, muội quả nhiên không nhận ra. Cũng không trách muội được, mọi người đều bị nàng ta che mắt, cho đến khi theo Thương Lăng thượng thần đi vào hoa viên, thấy một màn như vậy.”
Vọng Thư ngẩng đầu liếc thấy ánh mắt Giản Chỉ Hề như muốn giết người, sợ đến rụt cổ.
“Muội xem, hiện tại chỉ nghĩ thôi đã sợ, nếu không phải là lúc đó muội chạy nhanh, nói không chừng nàng ta còn phát rồ vu oan cho muội.”
Vị tiên nữ kia một bên thông não, một bên thích thú.
“Nếu ngươi không câm miệng cút đi, ta liền phát rồ dạy dỗ ngươi!”
Giọng của Giản Chỉ Hề bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng tiên nữ kia, là nàng ta sợ tới run một cái, nhanh chóng đứng lên.
Nhưng ngay sau đó nàng ta kịp phản ứng lại, nàng chả có làm chuyện gì trái lương tâm, sao phải sợ!
“Ngươi, ngươi dám! Việc tự mình làm còn không cho người ta nói?”
“Không cho, ngươi cứ nói thêm một câu thử xem!”
Giản Chỉ Hề nghiêm mặt, phô trương khí thế, bình thường nàng đối xử nhẹ nhàng với mọi người là bởi vì nàng thích an tĩnh, không thích tính toán với người ta, cũng không biểu hiện cho việc nàng không biết giận.
Vị tiên nữ kia quả nhiên bị hù dọa, mặt xám xịt bỏ đi.
“Chuyện kia, Tư Mệnh à, ta không phải cố ý, ngươi biết ta mà gặp Thương Lăng thượng thần liền khẩn trương, ta…”
Vọng Thư vẻ mặt hổ thẹn, lắp bắp nói.
Còn chưa đợi Giản Chỉ Hề phát hỏa, đã nghe được tiếng nói của Thiên Đế Bệ Hạ xuyên qua toàn bộ yến hội, truyền tới cái góc nhỏ bé của Giản Chỉ Hề.
“Tư Mệnh, sao ngươi lại ngồi xa như vậy, chỗ này còn trống, qua đây ngồi đi.”
Nghe nói thế, Giản Chỉ Hề biểu tình uể oải, thần sắc đau thương, hận không thể lập tức lật bàn chạy lấy người.
Nhưng Giản Chỉ Hề phải bày ra vẻ mặt vui mừng xảo trá, cười lễ độ tiến lên, hành lễ với Thiên Đế Bệ Hạ.
“Đa tạ ý tốt của bệ hạ.”
Đùa à, đây chính là Thiên Đế Bệ Hạ, nàng sao dám phạm thượng!
Chớ thấy ông ta từ đầu tới chân đều rất hiền lành, bình dị gần gũi, ông ta mà giận lên, chỉ một câu thôi, nàng liền phải nhảy tru tiên đài!
Kia chính là việc hồn phi phách tán, không có kiếp sau!
Thật sự cho rằng Thiên Đế Bệ Hạ coi trọng nàng? Lão nhân gia Thiên Đế Bệ Hạ bất quá là cảm thấy thú vị, kéo nàng ra làm trò đùa cho Thương Lăng thượng thần thôi.
Còn Thương Lăng thượng thần có thể giận lây sang nàng hay không, Thiên Đế Bệ Hạ méo quan tâm đâu.
Người ta bắt nàng làm pháo hôi*, nàng thật phải tự thiêu để cho người khác tỏa sáng sao?
* pháo hôi: team chuyên đi làm nền cho người ta ))))
Giản Chỉ Hề từ trước đến nay co được dãn được, lúc này cũng không kém!
Quả nhiên, cái núi băng Thương Lăng thượng thần ngàn năm không tan đã hoàn toàn đen mặt.
Giống như mây đen vần vũ, cuồng phong ẩn giấu, tùy lúc còn có tuyết lở.
Giản Chỉ Hề cảm thấy lạnh cả người, không khỏi run run.
Giản Chỉ Hề nơm nớp lo sợ ngồi lên vị trí Thiên Đế Bệ Hạ ban cho, chính là ở vị trí phía dưới Thương Lăng thượng thần, song song với ngài.
Giản Chỉ Hề có thể cảm giác rõ ràng, cái mông mình vừa mới hơi dính ghế, đã có vô số ánh mắt như dao bay vụt về phía nàng.
Chi chít, nhiều vô số kể, tới từ bốn phương tám hướng, uy lực mạnh mẽ không gì sánh được.
Đương nhiên, những ánh mắt dao găm này, còn kèm theo đủ loại cảm xúc, đố kị, chán ghét, khinh thường.
Những vị sở hữu ánh mắt có dao găm ở đây đều muốn nhắn cho nàng một ý: Tư Mệnh! Thật! Không! Cần! Mặt! Mũi! Nữa!
Người ta đi nhiều, sẽ có đường thôi.
Tiếp nhận nhiều ánh mắt mang dao, có thể luyện thành tường đồng vách sắt luôn.
/482
|