Ngày hôm sau là chủ nhật, Nam Vận ngủ một giấc đến mười giờ mới dậy, sau khi tỉnh dậy toàn thân bủn rủn, cơ thể như trống rỗng, cả người như bị rút sạch đến nỗi không thể rời khỏi giường.
Trượng phu chí, càng già càng dẻo dai… Câu nói này, thật là không lệch đi đâu được, quả đúng là một kho tàng văn hóa “Hậu Hán Thư”
Nằm trên giường được một lúc, cô thò tay từ dưới chăn ra lần mò trên tủ đầu giường, nhấc điện thoại lên gọi cho chồng.
Ngày hôm nay Dã Tử lại đi làm rồi.
Ngày nào cũng tăng ca, ngay cả thời gian hẹn hò cuối tuần cũng không có.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, thanh sắc của Lâm Du Dã vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, trong giọng nói còn mang theo vài phần ý cười: “Dậy rồi sao?”
Nam Vận tức giận nói: “Em ghét anh!”
Giọng Lâm Du Dã nhẹ nhàng từ tốn: “Đêm qua hình như em yêu anh lắm mà.”
Nam Vận cả kinh cuống quít dặn dò: “Đừng nói lung tung trong văn phòng, nếu bị đồng nghiệp anh nghe thấy thì mất mặt lắm.”
Trong văn phòng riêng của chủ tịch thì căn bản cũng không có đồng nghiệp khác.
Lâm Du Dã nhịn cười nghiêm trang trả lời: “Yên tâm đi, giờ anh không ở văn phòng.”
Nam Vận hỏi: “Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”
Lâm Du Dã: “Đang trong phòng pha cà phê.”
“À.” Nam Vận suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của cuộc gọi này, cô đáng thương nói: “Đêm qua em rất mệt mỏi, nhọc chết đi được, đến giờ còn thấy bủn rủn đây này, có khi hôm nay em không xuống giường được mất, tất cả đều là tại anh.”
Lâm Du Dã hiểu rất rõ cô gái nhỏ nhà mình, anh phì cười: “Nói đi, em lại muốn làm gì nữa?”
Nam Vận mừng thầm nhưng vẫn giả vờ bất mãn: “Anh xem lại anh đi, một chút thành ý nhận sai cũng không có.”
Lâm Du Dã đành chịu, nuông chiều nói: “Được, đều tại anh, anh bồi thường cho em được không?”
“Thế này còn tạm chấp nhận.” Sau khi vòng vo một hồi, lần này Nam Vận đi thẳng vào vấn đề: “Nếu như anh thật lòng muốn bồi thường em thì trả chìa khóa xe đạp điện lại cho em.”
Kể từ lần trước cô phóng ẩu bị bắt tại trận, Lâm Du Dã nói được thì làm được, thật sự không cho cô đi xe đạp điện nữa, không chỉ lắp thêm khóa cho chiếc xe mà còn tịch thu chìa khóa xe của cô, cho dù cô nịnh nọt xin xỏ, uy hiếp dụ dỗ đến thế nào thì anh vẫn không đưa lại chìa khóa cho cô.
Để tiện cho cô đến trường, anh đã mua cho cô một chiếc xe đạp, nhưng đó không phải loại xe đạp địa hình tốc độ nhanh mà là xe đạp gấp bánh nhỏ dành cho nữ. Loại xe đạp này không thể đi nhanh, tuyệt đối sẽ không có tai họa ngầm, tóm lại là muốn chỉnh đốn cái thói quen xấu thích phóng nhanh của cô.
Nhưng Nam Vận luôn nhớ thương chiếc xe điện của mình, bởi vì cô rất thích chiếc xe này — hình dáng giống chiếc xe máy, bên ngoài màu hồng và đèn pha màu đen. Trông nó vừa đẹp vừa ngầu, khi chạy xe vừa thoải mái vừa nhanh — chính là nốt chu sa trong lòng, là ánh trăng sáng trước cửa sổ của cô.
Mà bây giờ nốt chu sa và ánh trăng sáng ấy lại bị người ta vô tình cướp đi.
“Em không đi xe nửa tháng rồi, nếu không đi chắc sẽ hỏng ắc quy mất!” Nam Vận cầu xin: “Em chỉ đi một ngày, xin anh mà, để cho em đi một ngày thôi.”
Thái độ Lâm Du Dã lại hết sức kiên quyết: “Không được.”
Chính sách dụ dỗ thất bại, Nam Vận không thể làm gì khác hơn là uy hiếp: “Nếu hôm nay anh không trả lại chìa khóa xe cho em, từ ngày mai em sẽ bắt đầu ở lì trong phòng ngủ.”
Lâm Du Dã ngoảnh mặt làm ngơ, cương quyết nói: “Chừng nào mà em nhận ra được việc phóng nhanh trên đường là nguy hiểm thì anh mới trả lại chìa khóa cho em.”
“Bây giờ em ý thức sâu sắc được sai lầm của mình rồi.” Nam Vận ngay thẳng nói, “Trên đường có muôn vàn điều luật, an toàn là điều đầu tiên, không được vi phạm giao thông, nếu không người thân nước mắt hai hàng.”
Lâm Du Dã bị chọc bật cười, anh không nhịn được cô gái nhỏ cầu xin nhiều như vậy, thái độ không còn gay gắt nói: “Còn phải xem biểu hiện của em nữa.”
Nam Vận vội vàng hỏi: “Biểu hiện như thế nào?”
Lâm Du Dã chậm rãi mở miệng: “Em nói thử xem?”
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
Lâm Du Dã nghiêm trang hỏi lại: “Sao anh lại là lưu manh?”
Nam Vận: “Anh không phải là lưu manh, anh là cầm thú, anh muốn làm giao dịch 18+ không dành cho trẻ nhỏ với em.”
Lâm Du Dã lại bị cô gái nhỏ chọc cười: “Cùng vợ mình mà gọi là làm giao dịch à?”
Nam Vận kiêu ngạo nói: “Ai là vợ anh chứ? Em còn lâu mới là vợ anh!”
Lâm Du Dã ung dung thong thả: “Không phải là vợ anh thì sao đêm qua lại gọi anh là chồng?”
Gương mặt Nam Vận bắt đầu nóng lên, thẹn thùng nói: “Đáng ghét!” Nói xong cô không thèm quan tâm đến phản ứng của anh liền cúp máy.
Nằm trên giường một lúc, cô cảm thấy hơi đói, đành phải lê cái thân thể ốm yếu của mình ra khỏi giường, bò đậy kiếm thức ăn.
Vừa mở cửa tủ lạnh, cô đã thấy phần cơm Dã Tử đã chuẩn bị cho mình trước khi đi làm: một bát cơm nhỏ, một đĩa thịt lợn băm xào tiêu xanh, một đĩa đậu phụ kho và một chén canh thịt viên.
Khi hâm cơm bằng lò vi sóng, đột nhiên cô nảy ra một kế hoạch to gan – anh không đưa chìa khóa cho em, được rồi, em sẽ tự tìm.
Sau khi vội vàng ăn xong bữa trưa, cô bắt tay vào kế hoạch to gan này, bắt đầu từ phòng khách nhìn qua các ngăn tủ, thậm chí còn không bỏ qua kẽ hở trên ghế sô pha, vẫn không phát hiện được gì, sau đó cô “đánh trận” đến phòng ngủ, cuối cùng vẫn bại trận trở về.
Đang lúc cô định bỏ cuộc, “trận chiến” bỗng có chuyển biến ở phòng sách.
Ngăn trên cùng bên trái của bàn làm việc có khóa.
Nam Vận đoán chìa khóa của xe cô tám chín phần là có thể nằm ở trong ngăn kéo này.
Nhưng làm thế nào để lấy được chìa khóa ra khỏi ngăn kéo mà không bị phát hiện đây? Đang phân vân thì cô chợt nhìn thấy hộp đựng kẹp giấy trên bàn làm việc.
Nếu không thì…. Cạy khóa!
Nói là làm, Nam Vận lập tức lấy từ trong hộp ra hai chiếc kẹp giấy, cố gắng bẻ thẳng nó ra rồi bắt đầu dùng hai dụng cụ tự chế này để cạy ổ khóa trên ngăn kéo.
Sau đó, cô nhét thêm một cây ngoáy tai vào.
Thật ra lúc đầu cô cũng ôm tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống* mà cạy ổ khóa này, nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự mở ra được.
(*) Thành ngữ chỉ sự cố gắng trong vô vọng, dù biết không thể thay đổi nhưng vẫn giữ một tia hy vọng và tích cực cứu chữa. Thường để chỉ sự nỗ lực cuối cùng.
Ngay lúc ổ khóa mở ra, Nam Vận mừng rỡ như điên, cảm thấy mình đúng là thiên tài, cô phấn khích không thôi. Nhưng giây phút ngăn kéo mở ra lại khiến cô ngây cả người.
Đầy ắp trong ngăn kéo toàn là chìa khóa xe, không phải chìa khóa xe điện, mà là chìa khóa xe hàng thật giá thật, tất cả đều là chìa khóa của những chiếc xe sang.
Có Ferrari, Maybach, Maserati, Mercedes Benz, Aston Martin… Tóm lại toàn là chìa khóa các loại xe thể thao hạng sang, muốn cái gì là có cái đó.
Chuyện, chuyện gì thế này?
Nam Vận ngẩn người.
Tất cả đều là giả, phải không? Nếu là thật hết thì giá của những chiếc xe này cộng lại có thể lên tới hàng trăm triệu USD.
Dã Tử có thể giàu như vậy không?
Không thể nào!
Ngay cả nằm mơ giữa ban ngày Nam Vận cũng không nghĩ tới, càng nghĩ cô càng cảm thấy những chiếc chìa khóa này đều chỉ là mô hình mô phỏng.
Nhưng sao Dã Tử lại thu thập nhiều chìa khóa mô hình của những chiếc xe sang này như vậy? Để thúc đẩy bản thân tiến bộ? Hay là anh cố tình dùng thủ đoạn này để không cho cô tìm được chìa khóa?
Nam Vận nghiêng về tình huống thứ hai hơn, đúng là Lâm 3 tuổi rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện nhàm chán này.
Sau đó, cô ngay lập tức bắt đầu đào bới tìm chìa khóa xe điện của mình từ đống chìa khóa xe hơi hạng sang, nỗ lực đã được đền đáp, cuối cùng cô đã tìm thấy nó.
Khoảnh khắc lấy được chìa khóa, cô ngay lập tức cảm nhận được hơi thở của sự tự do, như thể Tôn Ngộ Không đã được tháo bỏ chiếc vòng kim cô, chỉ mong ngay giây phút này được nhảy lên xe chạy để cảm nhận niềm vui như bay.
Sau đó cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Lang.
Một lúc lâu sau Lâm Lang mới bắt máy, giọng nói của cô ấy vô cùng lười biếng, mang theo năng lượng buồn ngủ khó che giấu: “Mới sáng sớm ra cậu đã gọi điện thoại làm gì?”
Nam Vận bó tay: “Giờ cũng đã gần mười một giờ mà vẫn còn sớm à?”
Tối hôm qua Lâm Lang thức đêm đọc tiểu thuyết, mãi cho đến gần sáng mới ngủ, quả thực khóc không ra nước mắt: “Chị gái à, tha cho em đi, nhà em cũng đâu có lão cán bộ nào gọi em dậy.”
Nam Vận không dài dòng nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Lão cán bộ nhà mình đi làm rồi, đi chơi đi, mình chạy xe đến mời cậu đi ăn cơm trưa!”
Lâm Lang bị chọc phì cười: “Bằng cái xe đạp con con đấy của cậu á, từ nhà cậu đến nhà mình phải đi ít nhất một tiếng.”
“Cậu khinh ai đấy?” Nam Vận kiêu ngạo nói: “Mình đi Tiểu Phấn của mình qua tìm cậu.”
Lâm Lang: “Tiểu Phấn không phải là bị cầm tù rồi sao?”
“Vậy thì mình không thể cứu được chắc?” Nam Vận kiêu hãnh kể lại cặn kẽ quá trình cạy khóa của mình cho Lâm Lang, cuối cùng đắc thắng hỏi: “Mình có lợi hại không?”
Lợi hại, thật lợi hại, cái này mà để anh cô biết được chắc chắn anh ấy sẽ dạy dỗ cô ấy một trận.
Hai người thật đúng là đang đi tìm đường chết.
Lâm Lang thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Cậu không sợ bị anh ấy nhà cậu phát hiện sao?”
“Việc này trời biết đất biết cậu biết mình biết, chỉ cần cậu không nói thì sẽ không có ai phát hiện đâu.” Nói xong, Nam Vận bỗng nhiên có chút lo lắng, lại hỏi: “Cậu sẽ không đi tố cáo mình với Dã Tử đấy chứ?”
“Sao vậy được?!” Lâm Lăng hiên ngang chính trực thề thốt, “Mình là loại người bán bạn cầu vinh sao? Mình nhất định sẽ không tố cáo với Dã Tử nhà cậu đâu!”
Nam Vận thở phào một cái: “Vậy là được, mình tin cậu.”
Lâm Lang đột nhiên cảm thấy rất áy náy, suy nghĩ xong cô ấy liền nói: “Hay là trưa nay mình mời cậu ăn cơm nhé! Cậu ăn cái gì mình mời.”
Nam Vận: “Vì sao?”
Lâm Lang đương nhiên không thể nói thật, đành phải nói: “Ngày hôm qua mình không tổ chức sinh nhật nên ba mẹ cho mình tiền, giờ mình chỉ muốn đi đốt tiền.”
Nam Vận: “Lúc cậu nói những lời này không thể nghĩ đến cảm nhận của giai cấp vô sản như mình sao?”
“….”
Cậu? Giai cấp vô sản? Bốn trăm vạn để tiêu vặt, vòng tay sáu trăm vạn, nhẫn một nghìn vạn… Cậu mà là giai cấp vô sản thì chắc mình chẳng đáng sống nữa!
Gato quá.
Trên cây chanh có quả chanh, dưới cây chanh chỉ có tôi.
(*) Chanh – Chua – Chỉ sự ghen tị
Lâm Lang hít một hơi thật sâu, khá trịnh trọng trả lời: “Bây giờ mình mời cậu ăn tối. Đợi sau này cậu trở nên giàu có thì đừng quên mình.”
Nam Vận chịu thua: “Được rồi được rồi, mình biết rồi.” Sau đó không cãi nhau với cô ấy nữa, hỏi: “Cậu có muốn ăn Dorayaki không? Mình tiện đường mang qua cho cậu một ít!”
Đúng lúc Lâm Lang cũng muốn ăn một chút đồ ăn vặt: “Được, cậu mua một phần đi, mua thêm chúng ta cũng không thể ăn hết.”
Nam Vận: “Câu muốn ăn nhân gì?”
Lâm Lang: “Mỗi loại hai cái đi, dù gì một phần cũng có tám cái ở trong đó.”
Nam Vận: “OK.”
Sau khi cúp điện thoại, cô tiện tay đóng ngăn kéo lại, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, rửa mặt trang điểm thay quần áo, sau khi chuẩn bị xong thì xách túi ra cửa.
Dù Dã Tử không cho cô đi xe nhưng sợ ắc quy hỏng nên cứ ba ngày lại sạc xe một lần, nhân tiện lau bụi trên xe nên giờ không phải lo vấn đề hết điện.
Nửa tháng nay không đi rồi, bây giờ cuối cùng cô cũng được ngồi lên chiếc xe đạp điện mình thương nhớ bấy lâu, Nam Vận không khỏi có chút phấn khích, nhưng quả thật cô đã học được một bài học rồi, nên không bao giờ dám đi xe nhanh như vậy nữa.
Ngày đó Dã Tử có nói với cô một câu: “Nếu như em xảy ra chuyện thì anh biết làm thế nào?”
Câu nói ấy như đâm mạnh vào tim cô.
Hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, không chỉ là người yêu mà còn là người thân của nhau, nếu một trong hai người xảy ra chuyện thì người kia sẽ đau lòng lắm.
Cho nên Dã Tử cũng chỉ vì muốn cô an toàn.
Doji Dorayaki ở cạnh trường mẫu giáo trực thuộc đại học Tây Phụ, chỉ cần đi ngang qua quán là có thể ngửi thấy hương đậm đà hấp dẫn, trước quán còn có tượng Doraemon lớn rất được trẻ em yêu thích.Mỗi khi tan trường, trước cửa cửa hàng sẽ có một hàng dài xếp hàng.
Hôm nay là chủ nhật, mặc dù công việc kinh doanh ở cửa hàng này không tấp nập như mọi ngày nhưng vẫn phải xếp hàng.
Nam Vận đỗ xe đạp điện ở ven đường sau đó ý thức đứng ở cuối hàng. Một lúc sau cũng có một người khác xếp hàng phía sau cô, nhưng vì cô đang mải cúi đầu chơi điện thoại nên cũng không để ý.
Một lúc sau, người đứng phía sau đột nhiên nói với cô: “Chị gái ơi, tiền của chị rơi rồi.”
Là giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
Nam Vận cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là – nhìn xuống chân mình.
Mặt đất trống không, không có tiền.
Cuối cùng khi cô nhận ra mình đã bị lừa thì người đàn ông phía sau chợt cười nói: “Tham tiền.”
“…”
Ai vậy trời?
Nam Vận tức giận quay lại, ngay giây tiếp theo thì ngây cả người, cô ngẩn ra nhìn thiếu niên tuấn tú đang đứng phía sau mình.
Cậu thiếu niên mặc áo phông trắng và áo khoác Denim. Đã ba năm không gặp, dáng người cậu ta ngày càng cao, giữa hai lông mày khi xưa có nét ngây ngô nay cũng mơ hồ lộ ra khí chất trưởng thành và vững vàng, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là dáng vẻ phóng khoáng không chịu trói buộc trong biểu cảm kia.
Nam Vận không ngờ mình lại gặp phải cậu ta ở đây.
Quý Mạch Thần mỉm cười, giơ tay búng lên trán cô: “Ngốc nghếch, không nhận ra tớ sao?”
“…”
Cái tính thiếu đòn cũng không giảm đi một chút nào.
Nam Vận tức muốn bốc khỏi: “Cậu mới là đồ ngốc!”
Trượng phu chí, càng già càng dẻo dai… Câu nói này, thật là không lệch đi đâu được, quả đúng là một kho tàng văn hóa “Hậu Hán Thư”
Nằm trên giường được một lúc, cô thò tay từ dưới chăn ra lần mò trên tủ đầu giường, nhấc điện thoại lên gọi cho chồng.
Ngày hôm nay Dã Tử lại đi làm rồi.
Ngày nào cũng tăng ca, ngay cả thời gian hẹn hò cuối tuần cũng không có.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, thanh sắc của Lâm Du Dã vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, trong giọng nói còn mang theo vài phần ý cười: “Dậy rồi sao?”
Nam Vận tức giận nói: “Em ghét anh!”
Giọng Lâm Du Dã nhẹ nhàng từ tốn: “Đêm qua hình như em yêu anh lắm mà.”
Nam Vận cả kinh cuống quít dặn dò: “Đừng nói lung tung trong văn phòng, nếu bị đồng nghiệp anh nghe thấy thì mất mặt lắm.”
Trong văn phòng riêng của chủ tịch thì căn bản cũng không có đồng nghiệp khác.
Lâm Du Dã nhịn cười nghiêm trang trả lời: “Yên tâm đi, giờ anh không ở văn phòng.”
Nam Vận hỏi: “Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”
Lâm Du Dã: “Đang trong phòng pha cà phê.”
“À.” Nam Vận suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của cuộc gọi này, cô đáng thương nói: “Đêm qua em rất mệt mỏi, nhọc chết đi được, đến giờ còn thấy bủn rủn đây này, có khi hôm nay em không xuống giường được mất, tất cả đều là tại anh.”
Lâm Du Dã hiểu rất rõ cô gái nhỏ nhà mình, anh phì cười: “Nói đi, em lại muốn làm gì nữa?”
Nam Vận mừng thầm nhưng vẫn giả vờ bất mãn: “Anh xem lại anh đi, một chút thành ý nhận sai cũng không có.”
Lâm Du Dã đành chịu, nuông chiều nói: “Được, đều tại anh, anh bồi thường cho em được không?”
“Thế này còn tạm chấp nhận.” Sau khi vòng vo một hồi, lần này Nam Vận đi thẳng vào vấn đề: “Nếu như anh thật lòng muốn bồi thường em thì trả chìa khóa xe đạp điện lại cho em.”
Kể từ lần trước cô phóng ẩu bị bắt tại trận, Lâm Du Dã nói được thì làm được, thật sự không cho cô đi xe đạp điện nữa, không chỉ lắp thêm khóa cho chiếc xe mà còn tịch thu chìa khóa xe của cô, cho dù cô nịnh nọt xin xỏ, uy hiếp dụ dỗ đến thế nào thì anh vẫn không đưa lại chìa khóa cho cô.
Để tiện cho cô đến trường, anh đã mua cho cô một chiếc xe đạp, nhưng đó không phải loại xe đạp địa hình tốc độ nhanh mà là xe đạp gấp bánh nhỏ dành cho nữ. Loại xe đạp này không thể đi nhanh, tuyệt đối sẽ không có tai họa ngầm, tóm lại là muốn chỉnh đốn cái thói quen xấu thích phóng nhanh của cô.
Nhưng Nam Vận luôn nhớ thương chiếc xe điện của mình, bởi vì cô rất thích chiếc xe này — hình dáng giống chiếc xe máy, bên ngoài màu hồng và đèn pha màu đen. Trông nó vừa đẹp vừa ngầu, khi chạy xe vừa thoải mái vừa nhanh — chính là nốt chu sa trong lòng, là ánh trăng sáng trước cửa sổ của cô.
Mà bây giờ nốt chu sa và ánh trăng sáng ấy lại bị người ta vô tình cướp đi.
“Em không đi xe nửa tháng rồi, nếu không đi chắc sẽ hỏng ắc quy mất!” Nam Vận cầu xin: “Em chỉ đi một ngày, xin anh mà, để cho em đi một ngày thôi.”
Thái độ Lâm Du Dã lại hết sức kiên quyết: “Không được.”
Chính sách dụ dỗ thất bại, Nam Vận không thể làm gì khác hơn là uy hiếp: “Nếu hôm nay anh không trả lại chìa khóa xe cho em, từ ngày mai em sẽ bắt đầu ở lì trong phòng ngủ.”
Lâm Du Dã ngoảnh mặt làm ngơ, cương quyết nói: “Chừng nào mà em nhận ra được việc phóng nhanh trên đường là nguy hiểm thì anh mới trả lại chìa khóa cho em.”
“Bây giờ em ý thức sâu sắc được sai lầm của mình rồi.” Nam Vận ngay thẳng nói, “Trên đường có muôn vàn điều luật, an toàn là điều đầu tiên, không được vi phạm giao thông, nếu không người thân nước mắt hai hàng.”
Lâm Du Dã bị chọc bật cười, anh không nhịn được cô gái nhỏ cầu xin nhiều như vậy, thái độ không còn gay gắt nói: “Còn phải xem biểu hiện của em nữa.”
Nam Vận vội vàng hỏi: “Biểu hiện như thế nào?”
Lâm Du Dã chậm rãi mở miệng: “Em nói thử xem?”
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
Lâm Du Dã nghiêm trang hỏi lại: “Sao anh lại là lưu manh?”
Nam Vận: “Anh không phải là lưu manh, anh là cầm thú, anh muốn làm giao dịch 18+ không dành cho trẻ nhỏ với em.”
Lâm Du Dã lại bị cô gái nhỏ chọc cười: “Cùng vợ mình mà gọi là làm giao dịch à?”
Nam Vận kiêu ngạo nói: “Ai là vợ anh chứ? Em còn lâu mới là vợ anh!”
Lâm Du Dã ung dung thong thả: “Không phải là vợ anh thì sao đêm qua lại gọi anh là chồng?”
Gương mặt Nam Vận bắt đầu nóng lên, thẹn thùng nói: “Đáng ghét!” Nói xong cô không thèm quan tâm đến phản ứng của anh liền cúp máy.
Nằm trên giường một lúc, cô cảm thấy hơi đói, đành phải lê cái thân thể ốm yếu của mình ra khỏi giường, bò đậy kiếm thức ăn.
Vừa mở cửa tủ lạnh, cô đã thấy phần cơm Dã Tử đã chuẩn bị cho mình trước khi đi làm: một bát cơm nhỏ, một đĩa thịt lợn băm xào tiêu xanh, một đĩa đậu phụ kho và một chén canh thịt viên.
Khi hâm cơm bằng lò vi sóng, đột nhiên cô nảy ra một kế hoạch to gan – anh không đưa chìa khóa cho em, được rồi, em sẽ tự tìm.
Sau khi vội vàng ăn xong bữa trưa, cô bắt tay vào kế hoạch to gan này, bắt đầu từ phòng khách nhìn qua các ngăn tủ, thậm chí còn không bỏ qua kẽ hở trên ghế sô pha, vẫn không phát hiện được gì, sau đó cô “đánh trận” đến phòng ngủ, cuối cùng vẫn bại trận trở về.
Đang lúc cô định bỏ cuộc, “trận chiến” bỗng có chuyển biến ở phòng sách.
Ngăn trên cùng bên trái của bàn làm việc có khóa.
Nam Vận đoán chìa khóa của xe cô tám chín phần là có thể nằm ở trong ngăn kéo này.
Nhưng làm thế nào để lấy được chìa khóa ra khỏi ngăn kéo mà không bị phát hiện đây? Đang phân vân thì cô chợt nhìn thấy hộp đựng kẹp giấy trên bàn làm việc.
Nếu không thì…. Cạy khóa!
Nói là làm, Nam Vận lập tức lấy từ trong hộp ra hai chiếc kẹp giấy, cố gắng bẻ thẳng nó ra rồi bắt đầu dùng hai dụng cụ tự chế này để cạy ổ khóa trên ngăn kéo.
Sau đó, cô nhét thêm một cây ngoáy tai vào.
Thật ra lúc đầu cô cũng ôm tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống* mà cạy ổ khóa này, nhưng không ngờ cuối cùng lại thật sự mở ra được.
(*) Thành ngữ chỉ sự cố gắng trong vô vọng, dù biết không thể thay đổi nhưng vẫn giữ một tia hy vọng và tích cực cứu chữa. Thường để chỉ sự nỗ lực cuối cùng.
Ngay lúc ổ khóa mở ra, Nam Vận mừng rỡ như điên, cảm thấy mình đúng là thiên tài, cô phấn khích không thôi. Nhưng giây phút ngăn kéo mở ra lại khiến cô ngây cả người.
Đầy ắp trong ngăn kéo toàn là chìa khóa xe, không phải chìa khóa xe điện, mà là chìa khóa xe hàng thật giá thật, tất cả đều là chìa khóa của những chiếc xe sang.
Có Ferrari, Maybach, Maserati, Mercedes Benz, Aston Martin… Tóm lại toàn là chìa khóa các loại xe thể thao hạng sang, muốn cái gì là có cái đó.
Chuyện, chuyện gì thế này?
Nam Vận ngẩn người.
Tất cả đều là giả, phải không? Nếu là thật hết thì giá của những chiếc xe này cộng lại có thể lên tới hàng trăm triệu USD.
Dã Tử có thể giàu như vậy không?
Không thể nào!
Ngay cả nằm mơ giữa ban ngày Nam Vận cũng không nghĩ tới, càng nghĩ cô càng cảm thấy những chiếc chìa khóa này đều chỉ là mô hình mô phỏng.
Nhưng sao Dã Tử lại thu thập nhiều chìa khóa mô hình của những chiếc xe sang này như vậy? Để thúc đẩy bản thân tiến bộ? Hay là anh cố tình dùng thủ đoạn này để không cho cô tìm được chìa khóa?
Nam Vận nghiêng về tình huống thứ hai hơn, đúng là Lâm 3 tuổi rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện nhàm chán này.
Sau đó, cô ngay lập tức bắt đầu đào bới tìm chìa khóa xe điện của mình từ đống chìa khóa xe hơi hạng sang, nỗ lực đã được đền đáp, cuối cùng cô đã tìm thấy nó.
Khoảnh khắc lấy được chìa khóa, cô ngay lập tức cảm nhận được hơi thở của sự tự do, như thể Tôn Ngộ Không đã được tháo bỏ chiếc vòng kim cô, chỉ mong ngay giây phút này được nhảy lên xe chạy để cảm nhận niềm vui như bay.
Sau đó cô lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Lang.
Một lúc lâu sau Lâm Lang mới bắt máy, giọng nói của cô ấy vô cùng lười biếng, mang theo năng lượng buồn ngủ khó che giấu: “Mới sáng sớm ra cậu đã gọi điện thoại làm gì?”
Nam Vận bó tay: “Giờ cũng đã gần mười một giờ mà vẫn còn sớm à?”
Tối hôm qua Lâm Lang thức đêm đọc tiểu thuyết, mãi cho đến gần sáng mới ngủ, quả thực khóc không ra nước mắt: “Chị gái à, tha cho em đi, nhà em cũng đâu có lão cán bộ nào gọi em dậy.”
Nam Vận không dài dòng nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Lão cán bộ nhà mình đi làm rồi, đi chơi đi, mình chạy xe đến mời cậu đi ăn cơm trưa!”
Lâm Lang bị chọc phì cười: “Bằng cái xe đạp con con đấy của cậu á, từ nhà cậu đến nhà mình phải đi ít nhất một tiếng.”
“Cậu khinh ai đấy?” Nam Vận kiêu ngạo nói: “Mình đi Tiểu Phấn của mình qua tìm cậu.”
Lâm Lang: “Tiểu Phấn không phải là bị cầm tù rồi sao?”
“Vậy thì mình không thể cứu được chắc?” Nam Vận kiêu hãnh kể lại cặn kẽ quá trình cạy khóa của mình cho Lâm Lang, cuối cùng đắc thắng hỏi: “Mình có lợi hại không?”
Lợi hại, thật lợi hại, cái này mà để anh cô biết được chắc chắn anh ấy sẽ dạy dỗ cô ấy một trận.
Hai người thật đúng là đang đi tìm đường chết.
Lâm Lang thầm thở dài trong lòng, hỏi: “Cậu không sợ bị anh ấy nhà cậu phát hiện sao?”
“Việc này trời biết đất biết cậu biết mình biết, chỉ cần cậu không nói thì sẽ không có ai phát hiện đâu.” Nói xong, Nam Vận bỗng nhiên có chút lo lắng, lại hỏi: “Cậu sẽ không đi tố cáo mình với Dã Tử đấy chứ?”
“Sao vậy được?!” Lâm Lăng hiên ngang chính trực thề thốt, “Mình là loại người bán bạn cầu vinh sao? Mình nhất định sẽ không tố cáo với Dã Tử nhà cậu đâu!”
Nam Vận thở phào một cái: “Vậy là được, mình tin cậu.”
Lâm Lang đột nhiên cảm thấy rất áy náy, suy nghĩ xong cô ấy liền nói: “Hay là trưa nay mình mời cậu ăn cơm nhé! Cậu ăn cái gì mình mời.”
Nam Vận: “Vì sao?”
Lâm Lang đương nhiên không thể nói thật, đành phải nói: “Ngày hôm qua mình không tổ chức sinh nhật nên ba mẹ cho mình tiền, giờ mình chỉ muốn đi đốt tiền.”
Nam Vận: “Lúc cậu nói những lời này không thể nghĩ đến cảm nhận của giai cấp vô sản như mình sao?”
“….”
Cậu? Giai cấp vô sản? Bốn trăm vạn để tiêu vặt, vòng tay sáu trăm vạn, nhẫn một nghìn vạn… Cậu mà là giai cấp vô sản thì chắc mình chẳng đáng sống nữa!
Gato quá.
Trên cây chanh có quả chanh, dưới cây chanh chỉ có tôi.
(*) Chanh – Chua – Chỉ sự ghen tị
Lâm Lang hít một hơi thật sâu, khá trịnh trọng trả lời: “Bây giờ mình mời cậu ăn tối. Đợi sau này cậu trở nên giàu có thì đừng quên mình.”
Nam Vận chịu thua: “Được rồi được rồi, mình biết rồi.” Sau đó không cãi nhau với cô ấy nữa, hỏi: “Cậu có muốn ăn Dorayaki không? Mình tiện đường mang qua cho cậu một ít!”
Đúng lúc Lâm Lang cũng muốn ăn một chút đồ ăn vặt: “Được, cậu mua một phần đi, mua thêm chúng ta cũng không thể ăn hết.”
Nam Vận: “Câu muốn ăn nhân gì?”
Lâm Lang: “Mỗi loại hai cái đi, dù gì một phần cũng có tám cái ở trong đó.”
Nam Vận: “OK.”
Sau khi cúp điện thoại, cô tiện tay đóng ngăn kéo lại, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, rửa mặt trang điểm thay quần áo, sau khi chuẩn bị xong thì xách túi ra cửa.
Dù Dã Tử không cho cô đi xe nhưng sợ ắc quy hỏng nên cứ ba ngày lại sạc xe một lần, nhân tiện lau bụi trên xe nên giờ không phải lo vấn đề hết điện.
Nửa tháng nay không đi rồi, bây giờ cuối cùng cô cũng được ngồi lên chiếc xe đạp điện mình thương nhớ bấy lâu, Nam Vận không khỏi có chút phấn khích, nhưng quả thật cô đã học được một bài học rồi, nên không bao giờ dám đi xe nhanh như vậy nữa.
Ngày đó Dã Tử có nói với cô một câu: “Nếu như em xảy ra chuyện thì anh biết làm thế nào?”
Câu nói ấy như đâm mạnh vào tim cô.
Hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, không chỉ là người yêu mà còn là người thân của nhau, nếu một trong hai người xảy ra chuyện thì người kia sẽ đau lòng lắm.
Cho nên Dã Tử cũng chỉ vì muốn cô an toàn.
Doji Dorayaki ở cạnh trường mẫu giáo trực thuộc đại học Tây Phụ, chỉ cần đi ngang qua quán là có thể ngửi thấy hương đậm đà hấp dẫn, trước quán còn có tượng Doraemon lớn rất được trẻ em yêu thích.Mỗi khi tan trường, trước cửa cửa hàng sẽ có một hàng dài xếp hàng.
Hôm nay là chủ nhật, mặc dù công việc kinh doanh ở cửa hàng này không tấp nập như mọi ngày nhưng vẫn phải xếp hàng.
Nam Vận đỗ xe đạp điện ở ven đường sau đó ý thức đứng ở cuối hàng. Một lúc sau cũng có một người khác xếp hàng phía sau cô, nhưng vì cô đang mải cúi đầu chơi điện thoại nên cũng không để ý.
Một lúc sau, người đứng phía sau đột nhiên nói với cô: “Chị gái ơi, tiền của chị rơi rồi.”
Là giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
Nam Vận cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là – nhìn xuống chân mình.
Mặt đất trống không, không có tiền.
Cuối cùng khi cô nhận ra mình đã bị lừa thì người đàn ông phía sau chợt cười nói: “Tham tiền.”
“…”
Ai vậy trời?
Nam Vận tức giận quay lại, ngay giây tiếp theo thì ngây cả người, cô ngẩn ra nhìn thiếu niên tuấn tú đang đứng phía sau mình.
Cậu thiếu niên mặc áo phông trắng và áo khoác Denim. Đã ba năm không gặp, dáng người cậu ta ngày càng cao, giữa hai lông mày khi xưa có nét ngây ngô nay cũng mơ hồ lộ ra khí chất trưởng thành và vững vàng, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là dáng vẻ phóng khoáng không chịu trói buộc trong biểu cảm kia.
Nam Vận không ngờ mình lại gặp phải cậu ta ở đây.
Quý Mạch Thần mỉm cười, giơ tay búng lên trán cô: “Ngốc nghếch, không nhận ra tớ sao?”
“…”
Cái tính thiếu đòn cũng không giảm đi một chút nào.
Nam Vận tức muốn bốc khỏi: “Cậu mới là đồ ngốc!”
/67
|