Lời Clemens nói nhìn như tùy ý, lại mang theo một chút khiêu khích như có như không. Xem ra hắn ta thật sự ghi tạc trong lòng việc Tần Trình không đầu tư vào đoàn phim trước đó, Dung Hủ hợp tác với đạo diễn này mấy tháng, từ trong giọng nói của đối phương, cậu có thể rõ ràng nghe ra hương vị không vui nào đó.
Mà nghe Clemens nói, Tần Trình bình tĩnh đánh giá vị đạo diễn thiên tài không lùn hơn mình bao nhiêu ấy, sau đó lặng lẽ nhìn thiếu niên nhà mình một cái. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tần Trình nói: “Vừa lúc đến Luân Đôn có việc, tiện đường tham ban.”
Clemens cười nói: “Jennifer?”
Jennifer bỗng nhiên bị điểm danh: “???”
Vẻ mặt Tần Trình bình tĩnh.
Clemens lại nói: “Dung Hủ?”
Thiếu niên bị chắn ở phía sau đạo diễn tóc vàng, không thể đi tới: “…”
Ánh mắt Tần Trình sâu thẳm nhìn Clemens, không trả lời.
Chỉ thấy vị đạo diễn trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh ấy khẽ cười một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, rất quen thuộc ôm lấy vai Tần Trình, nói: “Hóa ra là cậu đến tham ban tôi. Tần, không cần khách khí như thế, vừa vặn kế tiếp chúng tôi tính đi chúc mừng một chút, cậu muốn đi chung không…”
Tần Trình cũng không trả lời, hắn quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, người kia cũng kinh ngạc nhìn hắn, dường như không rõ sao Clemens lại đột nhiên nói như vậy. Vì thế, lấy bất biến ứng vạn biến, Tần Trình thản nhiên nói: “Cùng mọi người chúc mừng à? Tôi rất vinh hạnh.”
Một giờ sau.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Tầng năm mươi bảy của nhà ăn xoay tròn gần như nằm ở tầng cao nhất của thành phố, cửa sổ sát đất cỡ lớn vây quanh 360°, thu hết toàn bộ cảnh đêm Luân Đôn vào đáy mắt. Thành viên tham gia hoạt động tuyên truyền toàn cầu lần này của đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» có tất cả ba mươi hai người, giờ phút này bọn họ đều ở trong sảnh tiệc đứng của nhà ăn cao cấp này ăn no uống say, ngoài ra thường thường có người đến mời rượu cảm ơn Tần Trình.
“Ốc sên nơi này thật sự là mỹ vị, Tần tiên sinh!”
“Tần tiên sinh, ly rượu này kính ngài!”
Tần Trình thường xuyên hợp tác đóng phim với Hollywood, phần lớn nhân viên có thể tham gia hoạt động tuyên truyền toàn cầu đều có chút địa vị trong giới. Trong bọn họ có người từng hợp tác với Tần Trình, có người chỉ là quen biết sơ, nhưng khi họ đều khoái trá hưởng thụ mỹ thực, bọn họ sôi nổi cảm thấy, Tần Trình thật sự là rất khẳng khái!
Nhà hàng buffet Efes này, chi phí của một người khách đã gần năm chữ số bảng Anh. Số tiền này không phải họ không bỏ ra nổi, nhưng mà bọn họ cũng không hào phóng đến mức mời ba mươi hai người tới nơi này ăn cơm… A đúng, cộng thêm Tần Trình, là ba mươi ba người.
Trước khi vào khách sạn, Clemens đã nói: “Không ngờ cậu lại cố ý đến tham ban tôi, Tần, có phải là cậu muốn hoàn thành ước định lần đó không?”
Trước đó Tần Trình cũng không có đầu tư «Ba nghìn hai trăm dặm», khi đàm phán hợp tác không thành, Từ Tấn hết sức tùy tiện hứa hẹn với người chế tác đoàn phim: “Lần này thật sự là tiếc nuối, không ngờ kết cục sẽ là như vậy, lần sau tôi mời Clemens Hult tiên sinh ăn cơm.”
Lời như thế vào tai người Hoa Hạ, căn bản là lời khách sáo. Từ Tấn là thuận miệng nói, người chế tác kia cũng không tưởng thật, chỉ là sau đó từng oán giận với Clemens, không ngờ Clemens lại ghi tạc trong lòng, còn cố ý mang vẻ mặt đương nhiên mà nói ra lúc nhìn thấy Tần Trình.
Người đại diện của cậu nói muốn mời tôi ăn cơm, vậy đổi thành cậu cũng thế thôi.
Chỉ mời mình tôi ăn cơm cũng không phải là không thể, nhưng mà phía sau tôi có một đoàn phim lớn như vậy đi theo, mời một người, mặt mũi của cậu cũng không đẹp đi.
Vì thế liền có tình huống hiện giờ.
Tần Trình cũng chưa từng nghĩ rằng, lúc trước mình có thể thuận lợi bứt ra, không đầu tư một phân tiền cho bộ phim này, hiện giờ lại vẫn bị hố một khoản. Có điều hắn cũng thực bình tĩnh, không phản đối yêu cầu gần như vô sỉ của Clemens, ngược lại đi theo mọi người vào nhà hàng, lấy vài món xong liền ngồi ở trên bàn, động tác tao nhã cắt bít tết, sau đó im lặng không lên tiếng đổi đĩa với Dung Hủ.
Giờ phút này, cũng không có mấy người ngồi ở chung bàn Dung Hủ, bọn họ đều cầm đủ loại kiểu dáng mỹ thực.
Dung Hủ hạ mắt nhìn đĩa thịt bò tươi mới nhiều nước trước mặt mình, thật lâu sau, cậu than nhẹ một tiếng, nói: “Ai bảo anh không nói với em, tự mình lén chạy tới. Em không có thời gian nội ứng ngoại hợp với anh, để giờ bị Clemens bắt lấy.”
“Nội ứng ngoại hợp?” Cái từ này nghe vào có chút quái quái. Tần Trình kiên nhẫn lột một con tôm, hắn chậm rãi bỏ đầu tôm, hỏi: “Hiện tại không tốt sao?”
Cái gọi là niềm vui bất ngờ, chính là phải có bất ngờ, mới có thể có niềm vui.
Dung Hủ nâng mắt: ”Lúc anh chưa tới, Clemens chưa từng đề cập chuyện chúc mừng. Sự keo kiệt của hắn em tràn đầy lĩnh hội, nếu anh không đến, hiện tại hẳn là em đã trở lại khách sạn nghỉ ngơi, nói không chừng đã tùy tiện đặt chút đồ ăn.” Dừng một chút, thiếu niên thở dài nói: “Quan trọng nhất là, không cần tốn số tiền này.”
Tần Trình bỏ tôm vào trong đĩa của Dung Hủ, không đợi hắn mở miệng, một nhân viên công tác liền tới mời rượu hắn. Chờ đối phương đi rồi, hắn cười nhạt, nói: “Không sao, dù sao cũng là tiền anh.”
Vừa nghe lời này, Dung Hủ trừng hai mắt: “Vậy chẳng phải tiền của em à?!”
Người đàn ông hơi hơi ngơ ngẩn, qua hồi lâu, lặp lại: “Tiền của anh… chính là tiền của em?”
Dung Hủ nhếch môi, bàn tay giấu dưới bàn nhẹ nhàng nhéo người đàn ông nào đó một chút, nói ra trọng điểm: “Nhưng mà tiền của em, vẫn là tiền của em.”
Tần Trình: “…”
Một lát sau, Tần Trình bắt đầu ăn. Người đàn ông vừa rồi còn nghiêm túc lột tôm, cắt bít tết, đột nhiên trở nên không chờ đợi được như vậy, khiến Dung Hủ có chút kinh ngạc. Cậu theo bản năng hỏi: “Em nghĩ anh sẽ lột tôm cho em nữa chứ?”
Người đàn ông tuấn mỹ ngẩng đầu, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Tốc chiến tốc thắng, chúng ta về khách sạn sớm một chút.”
Dung Hủ sửng sốt: “Tại sao?”
Tần Trình nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy không thể để cho em ở chung một chỗ với Clemens Hult nữa, keo kiệt là sẽ lây.”
Dung Hủ: “…”
Sau một lúc lâu, “cái này gọi là tiết kiệm!!!”
Bất luận là keo kiệt hay là tiết kiệm, Dung Hủ và Tần Trình đều là người đầu tiên rời khỏi nhà hàng xoay. Dưới tình huống xác nhận Tần Trình đã trả tiền, Clemens hoàn toàn không có ngăn cản hành vi rời đi trước của bọn họ, tiếp tục mở một bình rượu, nói chuyện phiếm với Jennifer.
Clemens đương nhiên biết, Tần Trình không có khả năng là tới thăm mình, vậy hẳn là tới thăm Jennifer hoặc là Dung Hủ, hai người này mới là bạn chân chính của hắn. Có điều Clemens vĩnh viễn cũng không đoán được, vừa về tới phòng Dung Hủ, tay người đàn ông nào đó còn chưa đụng tới chốt mở đèn, đã bỗng nhiên bị thiếu niên kéo lại cà vạt, kéo xuống.
Trong ánh sáng mờ, mới đầu Tần Trình chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Dung Hủ, sau lại từ từ nhìn rõ cặp mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên nhà mình. Ánh đèn thành phố xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, Dung Hủ kéo cà vạt Tần Trình, kéo hắn đến trước mặt mình, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.
Trong huyền quan rộng một thước bỗng nhiên có hai người đứng đó, không khỏi có hơi chật chội. Tần Trình trấn định nhìn thiếu niên nhà mình, Dung Hủ thở ra hơi nóng phả trên khuôn mặt hắn, thổi bay sợi tóc bên tai hắn, cảm giác tê ngứa nhất thời nảy lên trong lòng.
Ai cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Tần Trình nhịn không được thấp giọng nỉ non: “Tiểu Hủ…”
Tiếng cười dễ nghe vang lên từ trong cổ thiếu niên, Dung Hủ nhướn mi, hỏi: “Em keo kiệt, hay là tiết kiệm? Tần tiên sinh, tiền của anh… rốt cuộc có phải là tiền của em hay không?”
Khi Dung Hủ nói chuyện, cặp mắt vốn sáng ngời kia lóe ra ánh sáng lấp lánh, nói xong lời cuối cùng, cậu hơi hơi ngửa đầu, từng bước một tới gần người đàn ông. Trong tích tắc một chữ cuối cùng vang lên, cánh môi mềm mại sượt qua môi Tần Trình, cảm giác điện giật tức khắc truyền khắp toàn thân.
Gần như không có một chút chần chờ, nụ hôn nhiệt liệt liền hạ xuống, che lại đôi môi ép hỏi nguy hiểm của thiếu niên.
Dung Hủ giống như đã sớm dự đoán được, cậu nhắm hai mắt lại, ôm vòng eo thon gầy hữu lực của đối phương, đáp lại nụ hôn.
Đầu lưỡi giao nhau, mút vào liếm cắn, trong phòng quanh quẩn tiếng nước bọt chậc chậc mờ ám và tiếng hít thở dồn dập. Chờ nụ hôn này chấm dứt, hai mắt Dung Hủ ướt át nhìn người đàn ông ở trước mắt, chỉ thấy ánh mắt Tần Trình thâm trầm chăm chú nhìn cậu, hô hấp cực nóng phả ra trên mặt cậu, làm cậu run nhè nhẹ, sau đó là một tiếng cười trầm thấp từ tính vang lên: “Tiền của anh là của em, anh cũng là của em, tiểu Hủ… em có muốn hay không?”
Trong huyền quan nhỏ hẹp, nhiệt độ không khí từ từ tăng lên.
Thật lâu sau, chỉ nghe thiếu niên thấp giọng cười một tiếng, hỏi: “Chỉ cần tiền, không cần anh, không được hả?”
Tần Trình nghiêm túc nói: “Không được.”
Dung Hủ tiếc hận: “Vậy em đây liền gắng gượng nhận luôn cả anh vậy.”
Lời này vừa ra, người đàn ông nào đó không thể chờ đợi được lập tức hôn lên, nhưng khi tay hắn duỗi vào trong quần áo, chuẩn bị sờ lên làn da trơn loáng của thiếu niên nhà mình, Dung Hủ lại một phen giữ chặt, nghĩa chính ngôn từ nói rằng: “Tắm rửa! Tần tiên sinh, anh phải yêu sạch sẽ.”
Tần Trình không yêu sạch sẽ: “…”
Phòng khách sạn rất lớn, nhưng phòng tắm chỉ có một, Dung Hủ bị người đàn ông nào đó kéo vào tắm cùng, tắm tắm, liền thay đổi hương vị. Khi trong hành lang truyền đến âm thanh của nhân viên đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm», người đàn ông vừa mới đi vào một chút, hai người đều tức khắc dừng lại.
Ngoài cửa, Jennifer cười nói: “Hy vọng ngày mai hết thảy đều thuận lợi, nếu tôi không đoán sai, hẳn là Tần Trình cũng tới tham gia liên hoan phim.”
Clemens không chút để ý nói rằng: “Thì tính sao, hắn với chúng ta không liên quan.”
Giọng Jennifer và Clemens càng ngày càng xa, Dung Hủ chống một tay trên vách tường gạch men sứ của phòng tắm, một tay khác thì đặt lên cánh tay người đàn ông, giọng khàn khàn hỏi: “Anh là tới tham gia… ưm… tham gia liên hoan phim hả? Tần Trình, đừng nhúc nhích…”
“Tới thăm em.” Tần Trình không chút do dự trả lời.
Dung Hủ kiềm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng: “Không phải anh ở Canada quay phim sao… Đừng động!”
Tần Trình: “… Chủ yếu là tới thăm em.”
Liên hoan phim Luân Đôn gửi thư mời, hy vọng hắn tham gia tiệc tối khai mạc liên hoan, vừa vặn «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng chiếu giới thiệu trên liên hoan phim lần này, vậy liền tới gặp mặt một cái, là lẽ đương nhiên.
Có điều quan hệ chủ yếu và thứ yếu của cái này vẫn không thể lầm, Tần Trình lặp lại thêm một lần: “Chủ yếu tới thăm em.”
Dung Hủ nào để ý đến hắn, loại lời ngon tiếng ngọt cỡ này cậu vẫn có thể phân biệt ra được. Nhưng mà phân biệt ra là một chuyện, hoàn toàn có thể giả bộ hồ đồ là chuyện khác, cậu kéo cánh tay trần trụi của Tần Trình, khàn giọng nói: “Anh rốt cuộc có làm hay không… A!”
Sau khi hoàn toàn tiến vào, hết thảy liền thuận lý thành chương.
Rõ ràng nói đừng nhúc nhích cũng là em, nói có làm hay không cũng là em, Tần Trình thật sự là rất oan. Nhưng cố tình khi thiếu niên cắn môi phát ra âm thanh, hết thảy oan ức đều thành tình thú. Hơn nửa tháng không gặp, hai người gây sức ép hơn nửa buổi.
Cuối cùng nương theo ánh trăng sáng tỏ, Tần Trình vuốt ve sợi tóc mềm mại của người yêu nhà mình, yêu thích không buông tay. Hoặc có lẽ là bởi vì liên tục nhiều ngày tuyên truyền phim quá mức mệt mỏi, thiếu niên nhắm chặt mắt, đã sớm đi vào giấc ngủ.
Tần Trình nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa sợi tóc mềm mượt, tận đến khi Dung Hủ bỗng nhiên vươn tay, một tay kéo hắn vào trong lòng.
Hai mắt phút chốc trợn to, Tần Trình thấp giọng hỏi: “Tiểu Hủ?”
Ngay sau đó, liền thấy thiếu niên ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn trên môi hắn, tiếp đó lẩm bẩm: “Ừm, đừng làm rộn…”
Tần Trình: “!!!”
Tần Trình vẫn là lần đầu tiên bị thiếu niên nhà mình… ôm vào trong lòng như vậy, tuy nói hắn cao hơn Dung Hủ mấy cm, nhưng mà khi hai người đều nằm ở trên giường, chênh lệch này lại gần như bằng không. Mà giờ phút này, thiếu niên của hắn cho hắn một cái hôn, sau đó… đè hắn trong lòng.
Bên tai không tự chủ được có vài phần nóng lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh. Trầm tư một chốc, Tần Trình hết sức thuận tay ôm eo thiếu niên, cứ như vậy tùy ý cho đối phương ôm mình, nhắm hai mắt lại.
Lời tuy như thế, nhưng ngày hôm sau rời giường, Dung Hủ mới vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình lại rúc vào trong ngực người đàn ông nào đó. Căn bản không nhớ rõ chuyện lúc nửa mê nửa tỉnh tối hôm qua, Dung Hủ nhanh chóng rời giường, hội hợp với Clemens, Jennifer.
Liên hoan phim Luân Đôn chính thức khai mạc vào tối hôm đó.
Liên hoan phim có chút khác biệt với loại giải thưởng điện ảnh như Oscar, Kim Phượng, tuy nói cả hai đều trao một ít giải thưởng, nhưng tác phẩm được đề cử Oscar và Kim Phượng nhất định là đã chiếu rồi, còn những bộ phim tham gia liên hoan, có rất nhiều là còn chưa công chiếu.
Chẳng hạn như «Ba nghìn hai trăm dặm», lần đầu tiên nó xuất hiện trước mắt công chúng không phải là ngày khởi chiếu một tháng sau, mà là trên liên hoan phim Luân Đôn.
Trong một tuần triển khai liên hoan phim, mỗi buổi chiều «Ba nghìn hai trăm dặm» đều phát sóng trong một rạp hát nhỏ. Kể từ đó, trong bảy ngày, sẽ có ước chừng năm trăm người từng xem bộ phim này, những người này có một phần là người bình luận điện ảnh chuyên nghiệp, phần lớn lại là du khách bình thường. Tất cả mọi người đều được xem phim miễn phí, nhưng nhất định phải giữ bí mật về nội dung cụ thể của phim.
Chờ sau khi triển lãm liên hoan phim kết thúc, chính là công bố giải thưởng của liên hoan phim Luân Đôn, giống như mỗi một giải thưởng điện ảnh, nó cũng trao giải phim nhựa xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, ảnh đế ảnh hậu, còn trao một vài loại giải thưởng như “giải được hoan nghênh nhất”, “giải nhân khí cao nhất” vân vân.
Liên hoan phim Luân Đôn là một trong bốn liên hoan phim lớn thế giới, lựa chọn chiếu giới thiệu «Ba nghìn hai trăm dặm» ở đây, Clemens suy xét rất nhiều, hơn nữa hắn bắt buộc phải lấy giải thưởng.
Nếu «Ba nghìn hai trăm dặm» còn chưa chiếu phim ttên toàn cầu mà đã đạt được giải thưởng, đó cũng là một điểm tuyên truyền cực tốt. Chờ sau khi chính thức chiếu phim, khán giả khẳng định sẽ sinh ra hứng thú nồng đậm với nó, thi nhau vào rạp xem tác phẩm đã nhận giải trên liên hoan phim Luân Đôn.
Cho nên, lần chiếu giới thiệu này tuyệt đối không thể sai sót.
Ban đêm, Dung Hủ cùng với đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm», đi lên thảm đỏ liên hoan phim Luân Đôn. Trên thực tế, «Trang hoa la» cũng đạt được vài đề cử, nhưng lần này Dung Hủ cũng không có sóng vai đi cùng Lưu lão, Tần Trình, bọn họ ở đoàn phim của mỗi người, xem biểu diễn khai mạc.
Liên hoan phim Luân Đôn năm 2045 thuận lợi khai mạc, số phim nhiều đếm không xuể đệ trình lên tổ ủy hội, chờ đợi chiếu trong rạp hát của liên hoan. Trong thời gian liên hoan phim, mỗi phút mỗi giây đều có ít nhất hai mươi phim đồng bộ phát sóng, việc này đã định trước là có rạp trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, mà có rạp thì cánh cửa lại bị giẫm nát.
Trong những phim đó có «Trang hoa la», «Sứ giả gió bão» đã chiếu, cũng có rất nhiều bộ còn chưa chiếu.
Từ hội trường liên hoan phim quẹo trái, xuyên qua nửa con phố chính là rạp phim Rocca. Giờ phút này, đội ngũ thật dài đã bao phủ toàn bộ rạp chiếu phim, đám người xếp hàng từ lầu hai đến tận đầu đường, thậm chí còn cong qua, xếp ra tận phố bên ngoài!
Trong bảy ngày liên hoan phim Luân Đôn, mỗi buổi chiều hai giờ, «Ba nghìn hai trăm dặm» chiếu trong rạp phim Rocca!
Mà nghe Clemens nói, Tần Trình bình tĩnh đánh giá vị đạo diễn thiên tài không lùn hơn mình bao nhiêu ấy, sau đó lặng lẽ nhìn thiếu niên nhà mình một cái. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tần Trình nói: “Vừa lúc đến Luân Đôn có việc, tiện đường tham ban.”
Clemens cười nói: “Jennifer?”
Jennifer bỗng nhiên bị điểm danh: “???”
Vẻ mặt Tần Trình bình tĩnh.
Clemens lại nói: “Dung Hủ?”
Thiếu niên bị chắn ở phía sau đạo diễn tóc vàng, không thể đi tới: “…”
Ánh mắt Tần Trình sâu thẳm nhìn Clemens, không trả lời.
Chỉ thấy vị đạo diễn trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh ấy khẽ cười một tiếng, đột nhiên tiến lên một bước, rất quen thuộc ôm lấy vai Tần Trình, nói: “Hóa ra là cậu đến tham ban tôi. Tần, không cần khách khí như thế, vừa vặn kế tiếp chúng tôi tính đi chúc mừng một chút, cậu muốn đi chung không…”
Tần Trình cũng không trả lời, hắn quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, người kia cũng kinh ngạc nhìn hắn, dường như không rõ sao Clemens lại đột nhiên nói như vậy. Vì thế, lấy bất biến ứng vạn biến, Tần Trình thản nhiên nói: “Cùng mọi người chúc mừng à? Tôi rất vinh hạnh.”
Một giờ sau.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ: “…”
Tầng năm mươi bảy của nhà ăn xoay tròn gần như nằm ở tầng cao nhất của thành phố, cửa sổ sát đất cỡ lớn vây quanh 360°, thu hết toàn bộ cảnh đêm Luân Đôn vào đáy mắt. Thành viên tham gia hoạt động tuyên truyền toàn cầu lần này của đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm» có tất cả ba mươi hai người, giờ phút này bọn họ đều ở trong sảnh tiệc đứng của nhà ăn cao cấp này ăn no uống say, ngoài ra thường thường có người đến mời rượu cảm ơn Tần Trình.
“Ốc sên nơi này thật sự là mỹ vị, Tần tiên sinh!”
“Tần tiên sinh, ly rượu này kính ngài!”
Tần Trình thường xuyên hợp tác đóng phim với Hollywood, phần lớn nhân viên có thể tham gia hoạt động tuyên truyền toàn cầu đều có chút địa vị trong giới. Trong bọn họ có người từng hợp tác với Tần Trình, có người chỉ là quen biết sơ, nhưng khi họ đều khoái trá hưởng thụ mỹ thực, bọn họ sôi nổi cảm thấy, Tần Trình thật sự là rất khẳng khái!
Nhà hàng buffet Efes này, chi phí của một người khách đã gần năm chữ số bảng Anh. Số tiền này không phải họ không bỏ ra nổi, nhưng mà bọn họ cũng không hào phóng đến mức mời ba mươi hai người tới nơi này ăn cơm… A đúng, cộng thêm Tần Trình, là ba mươi ba người.
Trước khi vào khách sạn, Clemens đã nói: “Không ngờ cậu lại cố ý đến tham ban tôi, Tần, có phải là cậu muốn hoàn thành ước định lần đó không?”
Trước đó Tần Trình cũng không có đầu tư «Ba nghìn hai trăm dặm», khi đàm phán hợp tác không thành, Từ Tấn hết sức tùy tiện hứa hẹn với người chế tác đoàn phim: “Lần này thật sự là tiếc nuối, không ngờ kết cục sẽ là như vậy, lần sau tôi mời Clemens Hult tiên sinh ăn cơm.”
Lời như thế vào tai người Hoa Hạ, căn bản là lời khách sáo. Từ Tấn là thuận miệng nói, người chế tác kia cũng không tưởng thật, chỉ là sau đó từng oán giận với Clemens, không ngờ Clemens lại ghi tạc trong lòng, còn cố ý mang vẻ mặt đương nhiên mà nói ra lúc nhìn thấy Tần Trình.
Người đại diện của cậu nói muốn mời tôi ăn cơm, vậy đổi thành cậu cũng thế thôi.
Chỉ mời mình tôi ăn cơm cũng không phải là không thể, nhưng mà phía sau tôi có một đoàn phim lớn như vậy đi theo, mời một người, mặt mũi của cậu cũng không đẹp đi.
Vì thế liền có tình huống hiện giờ.
Tần Trình cũng chưa từng nghĩ rằng, lúc trước mình có thể thuận lợi bứt ra, không đầu tư một phân tiền cho bộ phim này, hiện giờ lại vẫn bị hố một khoản. Có điều hắn cũng thực bình tĩnh, không phản đối yêu cầu gần như vô sỉ của Clemens, ngược lại đi theo mọi người vào nhà hàng, lấy vài món xong liền ngồi ở trên bàn, động tác tao nhã cắt bít tết, sau đó im lặng không lên tiếng đổi đĩa với Dung Hủ.
Giờ phút này, cũng không có mấy người ngồi ở chung bàn Dung Hủ, bọn họ đều cầm đủ loại kiểu dáng mỹ thực.
Dung Hủ hạ mắt nhìn đĩa thịt bò tươi mới nhiều nước trước mặt mình, thật lâu sau, cậu than nhẹ một tiếng, nói: “Ai bảo anh không nói với em, tự mình lén chạy tới. Em không có thời gian nội ứng ngoại hợp với anh, để giờ bị Clemens bắt lấy.”
“Nội ứng ngoại hợp?” Cái từ này nghe vào có chút quái quái. Tần Trình kiên nhẫn lột một con tôm, hắn chậm rãi bỏ đầu tôm, hỏi: “Hiện tại không tốt sao?”
Cái gọi là niềm vui bất ngờ, chính là phải có bất ngờ, mới có thể có niềm vui.
Dung Hủ nâng mắt: ”Lúc anh chưa tới, Clemens chưa từng đề cập chuyện chúc mừng. Sự keo kiệt của hắn em tràn đầy lĩnh hội, nếu anh không đến, hiện tại hẳn là em đã trở lại khách sạn nghỉ ngơi, nói không chừng đã tùy tiện đặt chút đồ ăn.” Dừng một chút, thiếu niên thở dài nói: “Quan trọng nhất là, không cần tốn số tiền này.”
Tần Trình bỏ tôm vào trong đĩa của Dung Hủ, không đợi hắn mở miệng, một nhân viên công tác liền tới mời rượu hắn. Chờ đối phương đi rồi, hắn cười nhạt, nói: “Không sao, dù sao cũng là tiền anh.”
Vừa nghe lời này, Dung Hủ trừng hai mắt: “Vậy chẳng phải tiền của em à?!”
Người đàn ông hơi hơi ngơ ngẩn, qua hồi lâu, lặp lại: “Tiền của anh… chính là tiền của em?”
Dung Hủ nhếch môi, bàn tay giấu dưới bàn nhẹ nhàng nhéo người đàn ông nào đó một chút, nói ra trọng điểm: “Nhưng mà tiền của em, vẫn là tiền của em.”
Tần Trình: “…”
Một lát sau, Tần Trình bắt đầu ăn. Người đàn ông vừa rồi còn nghiêm túc lột tôm, cắt bít tết, đột nhiên trở nên không chờ đợi được như vậy, khiến Dung Hủ có chút kinh ngạc. Cậu theo bản năng hỏi: “Em nghĩ anh sẽ lột tôm cho em nữa chứ?”
Người đàn ông tuấn mỹ ngẩng đầu, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Tốc chiến tốc thắng, chúng ta về khách sạn sớm một chút.”
Dung Hủ sửng sốt: “Tại sao?”
Tần Trình nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy không thể để cho em ở chung một chỗ với Clemens Hult nữa, keo kiệt là sẽ lây.”
Dung Hủ: “…”
Sau một lúc lâu, “cái này gọi là tiết kiệm!!!”
Bất luận là keo kiệt hay là tiết kiệm, Dung Hủ và Tần Trình đều là người đầu tiên rời khỏi nhà hàng xoay. Dưới tình huống xác nhận Tần Trình đã trả tiền, Clemens hoàn toàn không có ngăn cản hành vi rời đi trước của bọn họ, tiếp tục mở một bình rượu, nói chuyện phiếm với Jennifer.
Clemens đương nhiên biết, Tần Trình không có khả năng là tới thăm mình, vậy hẳn là tới thăm Jennifer hoặc là Dung Hủ, hai người này mới là bạn chân chính của hắn. Có điều Clemens vĩnh viễn cũng không đoán được, vừa về tới phòng Dung Hủ, tay người đàn ông nào đó còn chưa đụng tới chốt mở đèn, đã bỗng nhiên bị thiếu niên kéo lại cà vạt, kéo xuống.
Trong ánh sáng mờ, mới đầu Tần Trình chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Dung Hủ, sau lại từ từ nhìn rõ cặp mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên nhà mình. Ánh đèn thành phố xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, Dung Hủ kéo cà vạt Tần Trình, kéo hắn đến trước mặt mình, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.
Trong huyền quan rộng một thước bỗng nhiên có hai người đứng đó, không khỏi có hơi chật chội. Tần Trình trấn định nhìn thiếu niên nhà mình, Dung Hủ thở ra hơi nóng phả trên khuôn mặt hắn, thổi bay sợi tóc bên tai hắn, cảm giác tê ngứa nhất thời nảy lên trong lòng.
Ai cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Tần Trình nhịn không được thấp giọng nỉ non: “Tiểu Hủ…”
Tiếng cười dễ nghe vang lên từ trong cổ thiếu niên, Dung Hủ nhướn mi, hỏi: “Em keo kiệt, hay là tiết kiệm? Tần tiên sinh, tiền của anh… rốt cuộc có phải là tiền của em hay không?”
Khi Dung Hủ nói chuyện, cặp mắt vốn sáng ngời kia lóe ra ánh sáng lấp lánh, nói xong lời cuối cùng, cậu hơi hơi ngửa đầu, từng bước một tới gần người đàn ông. Trong tích tắc một chữ cuối cùng vang lên, cánh môi mềm mại sượt qua môi Tần Trình, cảm giác điện giật tức khắc truyền khắp toàn thân.
Gần như không có một chút chần chờ, nụ hôn nhiệt liệt liền hạ xuống, che lại đôi môi ép hỏi nguy hiểm của thiếu niên.
Dung Hủ giống như đã sớm dự đoán được, cậu nhắm hai mắt lại, ôm vòng eo thon gầy hữu lực của đối phương, đáp lại nụ hôn.
Đầu lưỡi giao nhau, mút vào liếm cắn, trong phòng quanh quẩn tiếng nước bọt chậc chậc mờ ám và tiếng hít thở dồn dập. Chờ nụ hôn này chấm dứt, hai mắt Dung Hủ ướt át nhìn người đàn ông ở trước mắt, chỉ thấy ánh mắt Tần Trình thâm trầm chăm chú nhìn cậu, hô hấp cực nóng phả ra trên mặt cậu, làm cậu run nhè nhẹ, sau đó là một tiếng cười trầm thấp từ tính vang lên: “Tiền của anh là của em, anh cũng là của em, tiểu Hủ… em có muốn hay không?”
Trong huyền quan nhỏ hẹp, nhiệt độ không khí từ từ tăng lên.
Thật lâu sau, chỉ nghe thiếu niên thấp giọng cười một tiếng, hỏi: “Chỉ cần tiền, không cần anh, không được hả?”
Tần Trình nghiêm túc nói: “Không được.”
Dung Hủ tiếc hận: “Vậy em đây liền gắng gượng nhận luôn cả anh vậy.”
Lời này vừa ra, người đàn ông nào đó không thể chờ đợi được lập tức hôn lên, nhưng khi tay hắn duỗi vào trong quần áo, chuẩn bị sờ lên làn da trơn loáng của thiếu niên nhà mình, Dung Hủ lại một phen giữ chặt, nghĩa chính ngôn từ nói rằng: “Tắm rửa! Tần tiên sinh, anh phải yêu sạch sẽ.”
Tần Trình không yêu sạch sẽ: “…”
Phòng khách sạn rất lớn, nhưng phòng tắm chỉ có một, Dung Hủ bị người đàn ông nào đó kéo vào tắm cùng, tắm tắm, liền thay đổi hương vị. Khi trong hành lang truyền đến âm thanh của nhân viên đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm», người đàn ông vừa mới đi vào một chút, hai người đều tức khắc dừng lại.
Ngoài cửa, Jennifer cười nói: “Hy vọng ngày mai hết thảy đều thuận lợi, nếu tôi không đoán sai, hẳn là Tần Trình cũng tới tham gia liên hoan phim.”
Clemens không chút để ý nói rằng: “Thì tính sao, hắn với chúng ta không liên quan.”
Giọng Jennifer và Clemens càng ngày càng xa, Dung Hủ chống một tay trên vách tường gạch men sứ của phòng tắm, một tay khác thì đặt lên cánh tay người đàn ông, giọng khàn khàn hỏi: “Anh là tới tham gia… ưm… tham gia liên hoan phim hả? Tần Trình, đừng nhúc nhích…”
“Tới thăm em.” Tần Trình không chút do dự trả lời.
Dung Hủ kiềm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng: “Không phải anh ở Canada quay phim sao… Đừng động!”
Tần Trình: “… Chủ yếu là tới thăm em.”
Liên hoan phim Luân Đôn gửi thư mời, hy vọng hắn tham gia tiệc tối khai mạc liên hoan, vừa vặn «Ba nghìn hai trăm dặm» cũng chiếu giới thiệu trên liên hoan phim lần này, vậy liền tới gặp mặt một cái, là lẽ đương nhiên.
Có điều quan hệ chủ yếu và thứ yếu của cái này vẫn không thể lầm, Tần Trình lặp lại thêm một lần: “Chủ yếu tới thăm em.”
Dung Hủ nào để ý đến hắn, loại lời ngon tiếng ngọt cỡ này cậu vẫn có thể phân biệt ra được. Nhưng mà phân biệt ra là một chuyện, hoàn toàn có thể giả bộ hồ đồ là chuyện khác, cậu kéo cánh tay trần trụi của Tần Trình, khàn giọng nói: “Anh rốt cuộc có làm hay không… A!”
Sau khi hoàn toàn tiến vào, hết thảy liền thuận lý thành chương.
Rõ ràng nói đừng nhúc nhích cũng là em, nói có làm hay không cũng là em, Tần Trình thật sự là rất oan. Nhưng cố tình khi thiếu niên cắn môi phát ra âm thanh, hết thảy oan ức đều thành tình thú. Hơn nửa tháng không gặp, hai người gây sức ép hơn nửa buổi.
Cuối cùng nương theo ánh trăng sáng tỏ, Tần Trình vuốt ve sợi tóc mềm mại của người yêu nhà mình, yêu thích không buông tay. Hoặc có lẽ là bởi vì liên tục nhiều ngày tuyên truyền phim quá mức mệt mỏi, thiếu niên nhắm chặt mắt, đã sớm đi vào giấc ngủ.
Tần Trình nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa sợi tóc mềm mượt, tận đến khi Dung Hủ bỗng nhiên vươn tay, một tay kéo hắn vào trong lòng.
Hai mắt phút chốc trợn to, Tần Trình thấp giọng hỏi: “Tiểu Hủ?”
Ngay sau đó, liền thấy thiếu niên ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn trên môi hắn, tiếp đó lẩm bẩm: “Ừm, đừng làm rộn…”
Tần Trình: “!!!”
Tần Trình vẫn là lần đầu tiên bị thiếu niên nhà mình… ôm vào trong lòng như vậy, tuy nói hắn cao hơn Dung Hủ mấy cm, nhưng mà khi hai người đều nằm ở trên giường, chênh lệch này lại gần như bằng không. Mà giờ phút này, thiếu niên của hắn cho hắn một cái hôn, sau đó… đè hắn trong lòng.
Bên tai không tự chủ được có vài phần nóng lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh. Trầm tư một chốc, Tần Trình hết sức thuận tay ôm eo thiếu niên, cứ như vậy tùy ý cho đối phương ôm mình, nhắm hai mắt lại.
Lời tuy như thế, nhưng ngày hôm sau rời giường, Dung Hủ mới vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình lại rúc vào trong ngực người đàn ông nào đó. Căn bản không nhớ rõ chuyện lúc nửa mê nửa tỉnh tối hôm qua, Dung Hủ nhanh chóng rời giường, hội hợp với Clemens, Jennifer.
Liên hoan phim Luân Đôn chính thức khai mạc vào tối hôm đó.
Liên hoan phim có chút khác biệt với loại giải thưởng điện ảnh như Oscar, Kim Phượng, tuy nói cả hai đều trao một ít giải thưởng, nhưng tác phẩm được đề cử Oscar và Kim Phượng nhất định là đã chiếu rồi, còn những bộ phim tham gia liên hoan, có rất nhiều là còn chưa công chiếu.
Chẳng hạn như «Ba nghìn hai trăm dặm», lần đầu tiên nó xuất hiện trước mắt công chúng không phải là ngày khởi chiếu một tháng sau, mà là trên liên hoan phim Luân Đôn.
Trong một tuần triển khai liên hoan phim, mỗi buổi chiều «Ba nghìn hai trăm dặm» đều phát sóng trong một rạp hát nhỏ. Kể từ đó, trong bảy ngày, sẽ có ước chừng năm trăm người từng xem bộ phim này, những người này có một phần là người bình luận điện ảnh chuyên nghiệp, phần lớn lại là du khách bình thường. Tất cả mọi người đều được xem phim miễn phí, nhưng nhất định phải giữ bí mật về nội dung cụ thể của phim.
Chờ sau khi triển lãm liên hoan phim kết thúc, chính là công bố giải thưởng của liên hoan phim Luân Đôn, giống như mỗi một giải thưởng điện ảnh, nó cũng trao giải phim nhựa xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, ảnh đế ảnh hậu, còn trao một vài loại giải thưởng như “giải được hoan nghênh nhất”, “giải nhân khí cao nhất” vân vân.
Liên hoan phim Luân Đôn là một trong bốn liên hoan phim lớn thế giới, lựa chọn chiếu giới thiệu «Ba nghìn hai trăm dặm» ở đây, Clemens suy xét rất nhiều, hơn nữa hắn bắt buộc phải lấy giải thưởng.
Nếu «Ba nghìn hai trăm dặm» còn chưa chiếu phim ttên toàn cầu mà đã đạt được giải thưởng, đó cũng là một điểm tuyên truyền cực tốt. Chờ sau khi chính thức chiếu phim, khán giả khẳng định sẽ sinh ra hứng thú nồng đậm với nó, thi nhau vào rạp xem tác phẩm đã nhận giải trên liên hoan phim Luân Đôn.
Cho nên, lần chiếu giới thiệu này tuyệt đối không thể sai sót.
Ban đêm, Dung Hủ cùng với đoàn phim «Ba nghìn hai trăm dặm», đi lên thảm đỏ liên hoan phim Luân Đôn. Trên thực tế, «Trang hoa la» cũng đạt được vài đề cử, nhưng lần này Dung Hủ cũng không có sóng vai đi cùng Lưu lão, Tần Trình, bọn họ ở đoàn phim của mỗi người, xem biểu diễn khai mạc.
Liên hoan phim Luân Đôn năm 2045 thuận lợi khai mạc, số phim nhiều đếm không xuể đệ trình lên tổ ủy hội, chờ đợi chiếu trong rạp hát của liên hoan. Trong thời gian liên hoan phim, mỗi phút mỗi giây đều có ít nhất hai mươi phim đồng bộ phát sóng, việc này đã định trước là có rạp trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, mà có rạp thì cánh cửa lại bị giẫm nát.
Trong những phim đó có «Trang hoa la», «Sứ giả gió bão» đã chiếu, cũng có rất nhiều bộ còn chưa chiếu.
Từ hội trường liên hoan phim quẹo trái, xuyên qua nửa con phố chính là rạp phim Rocca. Giờ phút này, đội ngũ thật dài đã bao phủ toàn bộ rạp chiếu phim, đám người xếp hàng từ lầu hai đến tận đầu đường, thậm chí còn cong qua, xếp ra tận phố bên ngoài!
Trong bảy ngày liên hoan phim Luân Đôn, mỗi buổi chiều hai giờ, «Ba nghìn hai trăm dặm» chiếu trong rạp phim Rocca!
/168
|