Sáng sớm hôm sau, La Thiến lái xe tới đón Dung Hủ.
Dung Hủ vừa mới xuống lầu, cô gái nhỏ liền trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cổ nghệ nhân nhà mình. Ước chừng nhìn một phút đồng hồ, La Thiến mới thì thào hỏi: “Tiểu Hủ, hôm nay nhiệt độ còn rất cao, sao cậu… lại mặc áo lông cao cổ như vậy?”
Mở cửa sau xe, Dung Hủ trực tiếp ngồi ở ghế sau. Cậu vừa buộc dây an toàn, vừa bình tĩnh đáp: “Tối hôm qua hình như có hơi cảm. Có điều chị tiểu Thiến, ngày hôm qua không phải tôi cũng mặc áo lông cao cổ sao?”
La Thiến: “… Ặc, hình như là vậy.”
Thiếu niên cười nói: “Dương lão hẳn là đã ở công ty chờ, chúng ta nhanh chóng đi thôi. Tôi cảm thấy nếu hôm nay thuận lợi, hẳn là có thể thu xong một ca khúc cuối cùng, đến lúc đó là có thể nghỉ ngơi vài ngày…”
La Thiến cũng không chú ý tới sự dị thường của thiếu niên, đổi thành La Chấn Đào, chỉ sợ đã sớm phát hiện chỗ nào đó không đúng rồi.
Dung Hủ rất ít khi nói nhiều như vậy, bình thường ở trên xe, cậu luôn là người yên tĩnh lắng nghe, để La Chấn Đào và La Thiến nói chuyện. Nhưng hôm nay, cậu lại nói thật lâu, khiến La Thiến cũng chậm rãi quên vấn đề vừa rồi mình muốn hỏi.
Quả thật, ngày hôm qua Dung Hủ cũng mặc áo lông cao cổ, nhưng mà, cái đó hình như không giống cái hôm nay, cổ cao như vậy?
Cổ áo này rất cao, đã sắp che khuất cằm, ngay cả một chút cổ cũng không nhìn thấy!
Nhưng mà đề tài cứ như vậy bị thiếu niên kéo ra, chờ đến khi La Thiến bắt đầu nói tới tình huống giao lưu với admin nhóm fan đêm qua, Dung Hủ chậm rãi thở phào một hơi, cậu ngửa ra sau tựa vào chỗ tựa lưng sofa mềm mại, lặng lẽ vươn tay sờ về phía cổ của mình.
Sau khi cách cổ áo lông thật cao dày sờ soạng một lát, thiếu niên lấy điện thoại di động ra, hạ mắt nhìn màn hình.
[ Dung Hủ: hôm nay đến lượt em ấm ức nè. ]
Tần Trình đang đánh răng bỗng nhiên nhận được tin nhắn này, hắn khẽ nhướn mi, hỏi: [ thế nào? ]
Dung Hủ mím môi: [ ngay cả chị tiểu Thiến cũng cảm thấy cái áo em mặc có hơi quá. ]
Ngay cả La Thiến cũng nhìn ra không bình thường, vậy chờ đến công ty rồi, làm thế nào giấu diếm được La Chấn Đào và Dương lão?
Tần Trình hơi cong môi: [ anh sai, buổi tối mời em ăn bữa tiệc lớn. ]
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, cười nhạt, sau khi hồi âm một câu “đây chính là anh nói, em muốn ăn đồ anh tự làm”, liền bắt đầu nói chuyện. Hai người lại trò chuyện một lát, không bao lâu, xe vững vàng dừng ở bãi đỗ xe Hoa Hạ Entertainment, Dung Hủ và La Thiến cùng đi thang máy lên lầu.
Sau khi đến phòng thu âm, quả nhiên, tầm mắt La Chấn Đào và Dương lão đều theo bản năng tụ tập trên cái áo lông cao cổ thật dày của Dung Hủ.
Dương lão kinh ngạc hỏi: “Tôi còn không biết, mấy bạn nhỏ gần đây, lưu hành mặc áo cao cổ như vậy hả?”
La Chấn Đào cũng hết sức kinh ngạc: “Tôi không có nghe nói mà.”
Dung Hủ nâng bước lên trước, cười dời đề tài đi: “Dương lão, ngày hôm qua tôi ở nhà có nghe demo mấy lần, dường như đã nắm chắc một chút cảm giác. Việc này không nên chậm trễ, nếu không thì chúng ta nhanh chóng đi ghi âm đi.”
Đối với Dương Trường Trưng mà nói, thu âm quan trọng hơn áo lông nhiều. Nghe xong lời Dung Hủ, hắn trực tiếp bắt đầu chuẩn bị ghi âm.
Cả buổi sáng, Dung Hủ thu bài hát chủ đề này tròn mười lần, đến lần thứ chín, Dương Trường Trưng bảo cậu dừng lại, hai người lại cẩn thận thương lượng một chút về cảm giác mà bài hát này yêu cầu.
“Trên thế giới này tuyệt vọng nhất chính là cái gì? Không phải nói cậu đang trải qua đau khổ, cũng không phải nói cậu gặp nhấp nhô, mà là bất luận cậu cố gắng như thế nào, cũng không nhìn thấy kết cục.” Vẻ mặt Dương Trường Trưng nghiêm túc phân tích: “Thứ chúng ta muốn biểu đạt, chính là lúc gặp được loại hoàn cảnh chân chính tuyệt vọng này, cậu nên ngoan cường đi về phía trước như thế nào.”
Dung Hủ trầm tư một chốc: “Khó nhất chính là, tôi muốn đi về phía trước, nhưng không nhìn thấy cuối.”
Dương Trường Trưng hơi hơi sửng sốt: “Ừm, đây là cảnh giới tuyệt vọng nhất tôi nói. Nhưng thứ cậu phải biểu hiện không chỉ là tuyệt vọng, càng là biết rõ tuyệt vọng, lại cắn răng đi tiếp, tận đến một ngày đột nhiên nhìn thấy hy vọng.”
Dương lão nói rất đơn giản, đạo lý Dung Hủ cũng đều hiểu, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới thể hiện ra được cái loại tinh thần giãy dụa tiến lên này, cũng không phải đôi lời nói là có thể giải thích. Dung Hủ lại giao lưu với Dương lão một phen, tiếp đó cậu một mình đến phòng nghỉ, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa của thành phố B.
Từ tầng lầu cao cao này nhìn xuống, vô số con người nhỏ bé hệt như con kiến, thong thả bò trên mặt đất. Trên đời này nhiều nhất vĩnh viễn là người bình thường, không phải mỗi người đều có thể trở thành anh hùng, cũng không phải mỗi người đều có thể trở thành vĩ nhân, nhưng sinh mệnh mỗi người luôn có ý nghĩa của bản thân họ.
Người sống trên thế giới này, chưa bao giờ là vì mình, mà là vì mỗi một người yêu mình, để khiến thế giới này càng thêm tốt đẹp. Cho dù là sinh mệnh có bình thường hơn nữa, thì cũng có giá trị tồn tại của nó, mà thứ bạn cần làm, chính là cố gắng tiến lên, tìm kiếm ngày mai càng thêm hạnh phúc.
Dung Hủ ở trong phòng nghỉ hơn nửa tiếng, La Chấn Đào và Dương Trường Trưng đứng ở phía sau cửa, nhìn bóng dáng cao gầy của thiếu niên.
Đến lúc này La Chấn Đào mới đột nhiên phát hiện, cái áo lông màu trắng kia mặc ở trên người Dung Hủ, làm cậu có vẻ có vài phần thanh lãnh. Khi ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên cái áo lông cao cổ đó, eo nhỏ vai hẹp, tuấn tú xinh đẹp, chỉ một bóng dáng thôi đã cảm thấy vô cùng động lòng người, giống như không hợp với thế giới này.
Người ưu tú như vậy, luôn có cảm giác sẽ cô độc cả đời…
“Biết vì sao tôi muốn hợp tác với tiểu Dung không?”
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, La Chấn Đào nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Dương lão đang nâng một ly trà nóng, cười tủm tỉm nhìn mình. Hắn tự hỏi chốc lát, lắc đầu, nhưng lập tức lại gật gật đầu: “Điều kiện giọng hát của tiểu Hủ rất tốt, hơn nữa tuy tôi không biết vì sao, kỹ thuật của chính cậu ấy cũng rất tốt, có kỹ xảo biểu diễn không tồi.”
Ngụ ý là, nghệ nhân của hắn thực ưu tú, lựa chọn như vậy là lẽ đương nhiên.
Nhưng Dương Trường Trưng lại lắc đầu: “Ca sĩ có kỹ thuật và giọng hát tốt hơn tiểu Dung, trong giới ca hát không có hai mươi người, cũng có mười người. Cậu ấy rất ưu tú, nhưng cậu ấy không tính là duy nhất. Dù là Lăng Tiêu năm đó, giọng hát và kỹ thuật đều rất tốt, nhưng hắn có thể trở thành Lăng Tiêu, là bởi vì tài năng ở phương diện soạn nhạc, không chỉ là bởi vì hắn hát hay.”
Lúc này La Chấn Đào nhất thời liền mơ hồ.
Dương Trường Trưng cũng không có trực tiếp trả lời, ông quay đầu, ý vị sâu xa nhìn thiếu niên trong phòng nghỉ. Ánh măt Dương lão vững vàng, mang theo hương vị rèn giũa năm tháng, thật lâu sau, mới cười nói: “Bài hát Dung Hủ hát trên concert của Lâm Huyên, khiến tôi có xúc động hợp tác với cậu ấy. Âm thanh của cậu ấy, trên buổi concert kia, đánh thẳng vào linh hồn.”
La Chấn Đào lập tức hiểu rõ: “Là «Thất dực» ư?”
Ai ngờ ngay sau đó, Dương Trường Trưng lại phủ nhận: “Là «Không tiếng động».”
La Chấn Đào nhăn chặt mày, hắn vốn định hỏi tiếp, nhưng Dương lão lại bưng cái ly xoay người đi rót nước, căn bản không cho hắn cơ hội hỏi. Hắn tự mình cẩn thận cân nhắc chốc lát, hoàn toàn không rõ, trong buổi biểu diễn đó, rõ ràng bài đầu tiên Dung Hủ hát là «Thất dực» đạt được càng nhiều khen ngợi trên mạng, mà bài thứ hai «Không tiếng động» lại là cậu và Lâm Huyên song ca, cũng không có kích lên bọt nước bao lớn trong nhóm fan.
Bài «Không tiếng động» đó, ngược lại còn tốt hơn «Thất dực» sao?
Nửa giờ sau, Dung Hủ từ phòng nghỉ đi ra, nhìn nhau với Dương lão, bắt đầu tiếp tục ghi âm.
Lần ghi âm thứ mười này, sau khi chấm dứt, Dương Trường Trưng nhăn chặt mày, thật lâu không có mở miệng, Dung Hủ cũng ngồi ở trong phòng thu âm, an tĩnh nhìn Dương Trường Trưng. Sau một hồi, Dương Trường Trưng cười nói: “Đã có tám phần cảm giác, hiện tại cũng đến giữa trưa rồi, tiểu Dung, đến ăn một bữa cơm, chúng ta tiếp tục. Tôi cảm thấy, chiều hôm nay nhất định có thể thu xong.”
Dương Trường Trưng nói không sai, lúc chiều tổng cộng thu bảy lần, đến lần thứ sáu, có một âm Dung Hủ không xử lý tốt, nhưng Dương Trường Trưng lại hưng phấn nói rằng: “Tốt! Chính là cảm giác này, đừng có ngừng, tiếp tục!”
Vì thế sau khi lần thứ bảy kết thúc, bài hát «Đi ngược chiều» ấy rốt cuộc thu âm hoàn tất.
Người sản xuất âm nhạc đứng đầu Hoa Hạ – Dương lão, kích động trực tiếp vọt vào phòng thu âm, gắt gao ôm lấy Dung Hủ. Cậu dở khóc dở cười vươn tay cho người trung niên thời thượng này một cái ôm chầm, tiếp đó một hàng mấy người rời khỏi Hoa Hạ Entertainment, được Dương lão mời khách, ăn một bữa no.
Dương lão không chút để ý phất tay: “Tôi mời khách, cứ ăn thoải mái. Nếu ai ăn ít, chính là không cho tôi mặt mũi, ngoại trừ tiểu Dung.”
La Thiến lập tức mở to hai mắt: “Dương lão, vì sao ngoại trừ tiểu Hủ ạ?”
Dương lão lý lẽ đương nhiên mà hỏi ngược lại: “Nếu hôm nay cho cậu ta ăn đến hỏng, hai ngày nữa tôi lại cần cậu ta thu âm bù, thì làm thế nào? Con bé này tới giúp tôi thu âm sao?”
Sau khi ăn xong một bữa này, La Chấn Đào đưa La Thiến và Dung Hủ về nhà. Vừa lúc tiện đường, trước hết đưa La Thiến trở về, chờ đến khi trên xe chỉ còn lại có hai người, La Chấn Đào đơn giản rõ ràng nói lại lời của Dương lão lúc chiều một lần. Lúc hắn nói rằng “Dương lão càng thích bài «Không tiếng động» hơn”, Dung Hủ ngắt lời: “«Không tiếng động»?”
La Chấn Đào gật đầu: “Phải, là «Không tiếng động». Dương lão nói, lúc cậu hát bài hát này, đánh thẳng vào linh hồn… ừm đúng, là năm chữ này, nguyên văn. Tiểu Hủ, cậu có biết là tại sao không? Anh cũng thấy cậu hát «Thất dực» hay hơn một chút, vì sao Dương lão thích «Không tiếng động» hơn?”
Khóe môi hơi cong, Dung Hủ cười nhẹ mói: “Em cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ, hắn có suy nghĩ của mình đi.”
La Chấn Đào chỉ nói một câu, không nói thêm nữa, mà hắn tự nhiên không phát hiện, ở ghế sau xe, thiếu niên tuấn tú tinh xảo không kiềm lòng nổi mà cười cong mắt, dường như đã nhận ra cái gì đó.
«Không tiếng động», bài hát «Không tiếng động» đó, cậu hát cho Tần Trình.
Đêm hôm đó, người đàn ông ấy mặc bộ đồ rối rất nặng, nấp ở trong bộ quần áo nặng nề kia, giơ bảng đèn cho cậu, ở trên viết ba chữ ——
『 Anh yêu em 』
Đây là lời thổ lộ không tiếng động của người đàn ông ấy đối với cậu, nhưng trước mặt ba mươi ngàn fan âm nhạc và khán giả trực tiếp không rõ số lượng, cậu không thể trả lời, chỉ có thể nhẹ nhàng hát ra giai điệu «Không tiếng động», nghiêm túc ngưng mắt nhìn người đàn ông ấy, giống như làm vậy, là có thể xuyên thấu qua trang phục rối, thấy rõ ràng người nấp ở sau lưng, thấy rõ ràng cái người mà cậu yêu sâu đậm.
Đối với «Thất dực», cậu có chút hiểu rõ Lăng Tiêu viết bài hát này ai, cũng hiểu rõ tình cảm của Lăng Tiêu với người kia, nhưng cậu không thể nào tự thân trải nghiệm. Nhưng «Không tiếng động» thì khác, Tần Trình đưa cho cậu câu “anh yêu em” không tiếng động, đổi lại một ca khúc «Không tiếng động» của cậu, đây là bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ, cũng là bí mật ngọt ngào nhất của cậu.
Tâm tình không tự chủ được mà sung sướng, sau khi đến dưới lầu, Dung Hủ còn cố ý tốt bụng dặn dò La Chấn Đào: “Đừng bận quá, anh La, hiện tại mặc dù anh đang ở thời kỳ sự nghiệp phát triển, nhưng có vài chuyện quan trọng hơn cả sự nghiệp.” Dừng một chút, cậu cười bổ sung: “Đây là lời Dương lão muốn nói với anh, cũng là em muốn nói với anh.”
La Chấn Đào kinh ngạc nói: “Ha? Dương lão muốn nói với anh cái này hồi nào?”
Thiếu niên nhướn mi: “Chính là bài «Đi ngược chiều» hôm nay chúng ta thu, thứ Dương lão muốn nói không phải chính là cái đó sao?”
La Chấn Đào: “A?!”
Không có cho thêm giải thích, Dung Hủ tâm tình cực tốt đi vào cửa nhà, đi thang máy lên lầu. Đứng ở trong thang máy, cậu hỏi người đàn ông nào đó làm bữa tiệc lớn gì cho mình, lại nhớ tới sự cảm động mà đối phương cho mình trên concert lúc trước, càng không kiềm lòng nổi mà cười khẽ ra tiếng.
Nhưng mà, mười phút sau, phòng ngủ.
Dung Hủ: “Tần Trình! Bữa tiệc lớn đã nói đâu! Cái tên khốn anh hưm…”
Người đàn ông tuấn mỹ không tỳ vết bình tĩnh hôn lên đôi môi mở ra ấy, đồng thời ngón tay thuần thục cởi bỏ cúc áo: “Không phải anh chính là bữa tiệc lớn của em sao?”
Dung Hủ: “@$@#$^$^#%!!!”
Ai muốn loại tiệc lớn này, trả hàng trả hàng trả hàng!!!
Cái gì cảm động, cái gì thổ lộ không tiếng động, đều là giả hết!
Cái loại đàn ông không biết xấu hổ này, lúc trước rốt cuộc sao cậu lại coi trọng thế?!!!
Nói có nhiều hơn nữa, thì càng về sau, chậm rãi Dung Hủ cũng đắm chìm trong đó, gắt gao lôi kéo tay người đàn ông, cùng đến cao trào cuối cùng. Hiếm khi có một ngày nghỉ, không cần giống như đêm qua chỉ làm một lần, hai người làm ổ trong phòng ngủ căn bản không hề đứng lên, tận đến sáng sớm hôm sau ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu vào trong phòng, Dung Hủ mới chậm rãi mở to mắt.
Cậu nhấc người, nhưng eo lại có chút đau nhức, vừa mới chống cánh tay lên, cả người liền ngã xuống.
Hai người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, thân thể Dung Hủ đã sớm quen làm loại chuyện này với đối phương, nhưng lần này thế mà lại có thể gây sức ép đến độ không rời giường nổi, có thể thấy đêm qua kịch liệt. Khóe môi bĩu ra, thiếu niên không chút do dự đánh một cái lên cằm người đàn ông nào đó, Tần Trình một tay bắt lấy, nói: “Vì sao đánh anh?”
Dung Hủ thoáng nhìn: “Vậy vì sao anh giả bộ ngủ?”
Người đàn ông ôm chặt thiếu niên trong ngực, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có sao?”
Dung Hủ: “…” Thật không biết xấu hổ!!!
Cả buổi sáng, người đàn ông nào đó vì tính phúc nửa đời sau của mình, nhận mệnh mà giúp thiếu niên nhà mình mát xa eo chân. Ấn ấn, ngón tay liền đi về chỗ không nên đi, bị Dung Hủ một phát bắt được.
Tần Trình ngẩng đầu, Dung Hủ hừ nhẹ một tiếng: “Buổi tối em hẹn với Lâm Huyên.”
Tần Trình nhếch môi: “Em với hắn có quan hệ tốt như vậy hồi nào?”
Vươn tay nâng cằm người đàn ông lên, thiếu niên học theo vẻ mặt đối phương sáng hôm nay, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có sao?”
Tần Trình: “…”
Đến chạng vạng, bất luận Tần Trình có không vui lòng như thế nào nữa, Dung Hủ vẫn ra cửa. Đời trước cậu vốn có bằng lái, đời này tìm chút quan hệ, trực tiếp thi một cái bằng lái, hiện tại hoàn toàn có thể tự lái xe ra ngoài. Lúc này Tần Trình ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể đứng ở huyền quan, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Em nỡ để mình anh ở nhà ăn cơm chiều hả?”
Dung Hủ khẽ cười nói: “Đừng mơ, không có khả năng dắt anh theo đâu.”
Tần Trình: “…”
Chờ sau khi Dung Hủ đi vào câu lạc bộ cao cấp, vào phòng bao của nhóm Tần Phong Phong, mọi người trò chuyện một trận, bắt đầu ăn cơm. Lúc ăn cơm Ôn Tuyền nói hôm nay Lâm Huyên lại bởi vì scandal mà lên hot search weibo, Dung Hủ liền mở di động lên, lại không cẩn thận thấy được một cái weibo khác.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tức giận! Tức giận! Siêu tức giận! Cậu ấy đi ra ngoài tụ tập một mình, không dắt bảo bảo, để bảo bảo ở nhà ăn cơm nguội!!! Hừ, tức giận, cậu ấy đừng trở về mới tốt, trở về cũng không để ý tới cậu ấy, cả ngày hôm nay đều không để ý tới cậu ấy! !!! ]
Nhấn vào weibo, bên dưới đều là bình luận của fan Dung.
[ Ha ha ha ha, nữ thần quả cam thật đáng yêu, còn chống nạnh tức giận nữa! Ha ha ha, cười chết mị. ]
[ Quả cam trắng giàu đẹp moe moe như vậy, mau quăng tên đàn ông thối kia đi, ở bên tui nè ~ bách hợp mới là vương đạo 2333]
Dung Hủ trấn định quét nhìn mấy bình luận đó, một lát sau, cậu gửi về một tin nhắn: [ buổi tối có thể là em không về. ]
Ngay sau đó, tin nhắn liền hồi âm lại.
[ Tần Trình: là uống rượu sao? Anh tới đón em. ]
Thiếu niên cong môi: [ anh muốn em trở về đến vậy hả? ]
[ Tần Trình: làm sao? ]
Nhìn câu trả lời trên màn hình di động, Dung Hủ lại mở giao diện weibo ra, nhìn cái câu “cậu ấy đừng trở về mới tốt, trở về cũng không để ý tới cậu ấy”, cậu không biết làm thế nào mà buông tiếng thở dài, yên lặng mở acc nhỏ của mình ra.
[ Bàn luận làm thế nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: Tip5 kỳ thật tôi cũng không dễ dàng, cảm giác mỗi ngày đều đang cưng chiều anh ấy, thật vất vả mà ^_^]
Ban đêm, Dung Hủ cũng không uống rượu, tự lái xe về nhà. Sau khi trở lại nhà, cậu vừa mới tắm rửa xong, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó thế mà lại chắn ở cửa, không đợi cậu kịp phản ứng, Tần Trình liền phút chốc cúi người, hôn xuống.
—— Cậu ấy đừng trở về mới tốt?
—— Anh tới đón em.
—— Cả ngày hôm nay đều không để ý tới cậu ấy!
—— Moazz moazz.
Cho nên nói, cậu thật sự là không dễ dàng mà.
Thời gian qua cực nhanh, ngày nghỉ ngắn ngủi vẽ một dấu chấm hết trong các loại dính dính ngấy ngấy liếc mắt đưa tình. Ngày 15 tháng 4, là lễ trao giải Kim Phượng năm nay, mà trước đó, Dung Hủ đã sớm theo đoàn phim «Tầng mây màu đen» và đoàn phim «không tiếng động», tham gia nhiều đợt hoạt động tuyên truyền.
Ngày 17 tháng 4, trên weibo cũng khởi xướng một hoạt động bỏ phiếu. Mỗi cư dân mạng đều có thể lựa chọn tác phẩm mình cho rằng sẽ đoạt giải trên giao diện hoạt động này, từ loại giải kỹ thuật nhỏ, đến giải thưởng lớn cuối cùng, dân mạng có thể tùy ý lựa chọn, bên tổ chức sẽ ngẫu nhiên chọn ra ba người đoán đúng, gửi quà.
Hoạt động lần này nhấc lên một trận cuồng nhiệt trong nhóm dân mạng, mọi người không nhất định là đặc biệt muốn có được quà, bọn họ càng muốn bỏ phiếu cho tác phẩm, diễn viên mình thích. Rất nhiều dân mạng vốn dĩ không quá quan tâm đến giải Kim Phượng, dưới hoạt động này triệu tập, cũng quyết định xem trực tiếp lễ trao giải.
Vì thế dưới tình huống quần chúng chờ mong thế này, ngày 18 tháng 4 đúng giờ tiến đến, giải Kim Phượng năm 2045 cũng đúng hẹn bước tới.
Dung Hủ vừa mới xuống lầu, cô gái nhỏ liền trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cổ nghệ nhân nhà mình. Ước chừng nhìn một phút đồng hồ, La Thiến mới thì thào hỏi: “Tiểu Hủ, hôm nay nhiệt độ còn rất cao, sao cậu… lại mặc áo lông cao cổ như vậy?”
Mở cửa sau xe, Dung Hủ trực tiếp ngồi ở ghế sau. Cậu vừa buộc dây an toàn, vừa bình tĩnh đáp: “Tối hôm qua hình như có hơi cảm. Có điều chị tiểu Thiến, ngày hôm qua không phải tôi cũng mặc áo lông cao cổ sao?”
La Thiến: “… Ặc, hình như là vậy.”
Thiếu niên cười nói: “Dương lão hẳn là đã ở công ty chờ, chúng ta nhanh chóng đi thôi. Tôi cảm thấy nếu hôm nay thuận lợi, hẳn là có thể thu xong một ca khúc cuối cùng, đến lúc đó là có thể nghỉ ngơi vài ngày…”
La Thiến cũng không chú ý tới sự dị thường của thiếu niên, đổi thành La Chấn Đào, chỉ sợ đã sớm phát hiện chỗ nào đó không đúng rồi.
Dung Hủ rất ít khi nói nhiều như vậy, bình thường ở trên xe, cậu luôn là người yên tĩnh lắng nghe, để La Chấn Đào và La Thiến nói chuyện. Nhưng hôm nay, cậu lại nói thật lâu, khiến La Thiến cũng chậm rãi quên vấn đề vừa rồi mình muốn hỏi.
Quả thật, ngày hôm qua Dung Hủ cũng mặc áo lông cao cổ, nhưng mà, cái đó hình như không giống cái hôm nay, cổ cao như vậy?
Cổ áo này rất cao, đã sắp che khuất cằm, ngay cả một chút cổ cũng không nhìn thấy!
Nhưng mà đề tài cứ như vậy bị thiếu niên kéo ra, chờ đến khi La Thiến bắt đầu nói tới tình huống giao lưu với admin nhóm fan đêm qua, Dung Hủ chậm rãi thở phào một hơi, cậu ngửa ra sau tựa vào chỗ tựa lưng sofa mềm mại, lặng lẽ vươn tay sờ về phía cổ của mình.
Sau khi cách cổ áo lông thật cao dày sờ soạng một lát, thiếu niên lấy điện thoại di động ra, hạ mắt nhìn màn hình.
[ Dung Hủ: hôm nay đến lượt em ấm ức nè. ]
Tần Trình đang đánh răng bỗng nhiên nhận được tin nhắn này, hắn khẽ nhướn mi, hỏi: [ thế nào? ]
Dung Hủ mím môi: [ ngay cả chị tiểu Thiến cũng cảm thấy cái áo em mặc có hơi quá. ]
Ngay cả La Thiến cũng nhìn ra không bình thường, vậy chờ đến công ty rồi, làm thế nào giấu diếm được La Chấn Đào và Dương lão?
Tần Trình hơi cong môi: [ anh sai, buổi tối mời em ăn bữa tiệc lớn. ]
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, cười nhạt, sau khi hồi âm một câu “đây chính là anh nói, em muốn ăn đồ anh tự làm”, liền bắt đầu nói chuyện. Hai người lại trò chuyện một lát, không bao lâu, xe vững vàng dừng ở bãi đỗ xe Hoa Hạ Entertainment, Dung Hủ và La Thiến cùng đi thang máy lên lầu.
Sau khi đến phòng thu âm, quả nhiên, tầm mắt La Chấn Đào và Dương lão đều theo bản năng tụ tập trên cái áo lông cao cổ thật dày của Dung Hủ.
Dương lão kinh ngạc hỏi: “Tôi còn không biết, mấy bạn nhỏ gần đây, lưu hành mặc áo cao cổ như vậy hả?”
La Chấn Đào cũng hết sức kinh ngạc: “Tôi không có nghe nói mà.”
Dung Hủ nâng bước lên trước, cười dời đề tài đi: “Dương lão, ngày hôm qua tôi ở nhà có nghe demo mấy lần, dường như đã nắm chắc một chút cảm giác. Việc này không nên chậm trễ, nếu không thì chúng ta nhanh chóng đi ghi âm đi.”
Đối với Dương Trường Trưng mà nói, thu âm quan trọng hơn áo lông nhiều. Nghe xong lời Dung Hủ, hắn trực tiếp bắt đầu chuẩn bị ghi âm.
Cả buổi sáng, Dung Hủ thu bài hát chủ đề này tròn mười lần, đến lần thứ chín, Dương Trường Trưng bảo cậu dừng lại, hai người lại cẩn thận thương lượng một chút về cảm giác mà bài hát này yêu cầu.
“Trên thế giới này tuyệt vọng nhất chính là cái gì? Không phải nói cậu đang trải qua đau khổ, cũng không phải nói cậu gặp nhấp nhô, mà là bất luận cậu cố gắng như thế nào, cũng không nhìn thấy kết cục.” Vẻ mặt Dương Trường Trưng nghiêm túc phân tích: “Thứ chúng ta muốn biểu đạt, chính là lúc gặp được loại hoàn cảnh chân chính tuyệt vọng này, cậu nên ngoan cường đi về phía trước như thế nào.”
Dung Hủ trầm tư một chốc: “Khó nhất chính là, tôi muốn đi về phía trước, nhưng không nhìn thấy cuối.”
Dương Trường Trưng hơi hơi sửng sốt: “Ừm, đây là cảnh giới tuyệt vọng nhất tôi nói. Nhưng thứ cậu phải biểu hiện không chỉ là tuyệt vọng, càng là biết rõ tuyệt vọng, lại cắn răng đi tiếp, tận đến một ngày đột nhiên nhìn thấy hy vọng.”
Dương lão nói rất đơn giản, đạo lý Dung Hủ cũng đều hiểu, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới thể hiện ra được cái loại tinh thần giãy dụa tiến lên này, cũng không phải đôi lời nói là có thể giải thích. Dung Hủ lại giao lưu với Dương lão một phen, tiếp đó cậu một mình đến phòng nghỉ, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa của thành phố B.
Từ tầng lầu cao cao này nhìn xuống, vô số con người nhỏ bé hệt như con kiến, thong thả bò trên mặt đất. Trên đời này nhiều nhất vĩnh viễn là người bình thường, không phải mỗi người đều có thể trở thành anh hùng, cũng không phải mỗi người đều có thể trở thành vĩ nhân, nhưng sinh mệnh mỗi người luôn có ý nghĩa của bản thân họ.
Người sống trên thế giới này, chưa bao giờ là vì mình, mà là vì mỗi một người yêu mình, để khiến thế giới này càng thêm tốt đẹp. Cho dù là sinh mệnh có bình thường hơn nữa, thì cũng có giá trị tồn tại của nó, mà thứ bạn cần làm, chính là cố gắng tiến lên, tìm kiếm ngày mai càng thêm hạnh phúc.
Dung Hủ ở trong phòng nghỉ hơn nửa tiếng, La Chấn Đào và Dương Trường Trưng đứng ở phía sau cửa, nhìn bóng dáng cao gầy của thiếu niên.
Đến lúc này La Chấn Đào mới đột nhiên phát hiện, cái áo lông màu trắng kia mặc ở trên người Dung Hủ, làm cậu có vẻ có vài phần thanh lãnh. Khi ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên cái áo lông cao cổ đó, eo nhỏ vai hẹp, tuấn tú xinh đẹp, chỉ một bóng dáng thôi đã cảm thấy vô cùng động lòng người, giống như không hợp với thế giới này.
Người ưu tú như vậy, luôn có cảm giác sẽ cô độc cả đời…
“Biết vì sao tôi muốn hợp tác với tiểu Dung không?”
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, La Chấn Đào nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Dương lão đang nâng một ly trà nóng, cười tủm tỉm nhìn mình. Hắn tự hỏi chốc lát, lắc đầu, nhưng lập tức lại gật gật đầu: “Điều kiện giọng hát của tiểu Hủ rất tốt, hơn nữa tuy tôi không biết vì sao, kỹ thuật của chính cậu ấy cũng rất tốt, có kỹ xảo biểu diễn không tồi.”
Ngụ ý là, nghệ nhân của hắn thực ưu tú, lựa chọn như vậy là lẽ đương nhiên.
Nhưng Dương Trường Trưng lại lắc đầu: “Ca sĩ có kỹ thuật và giọng hát tốt hơn tiểu Dung, trong giới ca hát không có hai mươi người, cũng có mười người. Cậu ấy rất ưu tú, nhưng cậu ấy không tính là duy nhất. Dù là Lăng Tiêu năm đó, giọng hát và kỹ thuật đều rất tốt, nhưng hắn có thể trở thành Lăng Tiêu, là bởi vì tài năng ở phương diện soạn nhạc, không chỉ là bởi vì hắn hát hay.”
Lúc này La Chấn Đào nhất thời liền mơ hồ.
Dương Trường Trưng cũng không có trực tiếp trả lời, ông quay đầu, ý vị sâu xa nhìn thiếu niên trong phòng nghỉ. Ánh măt Dương lão vững vàng, mang theo hương vị rèn giũa năm tháng, thật lâu sau, mới cười nói: “Bài hát Dung Hủ hát trên concert của Lâm Huyên, khiến tôi có xúc động hợp tác với cậu ấy. Âm thanh của cậu ấy, trên buổi concert kia, đánh thẳng vào linh hồn.”
La Chấn Đào lập tức hiểu rõ: “Là «Thất dực» ư?”
Ai ngờ ngay sau đó, Dương Trường Trưng lại phủ nhận: “Là «Không tiếng động».”
La Chấn Đào nhăn chặt mày, hắn vốn định hỏi tiếp, nhưng Dương lão lại bưng cái ly xoay người đi rót nước, căn bản không cho hắn cơ hội hỏi. Hắn tự mình cẩn thận cân nhắc chốc lát, hoàn toàn không rõ, trong buổi biểu diễn đó, rõ ràng bài đầu tiên Dung Hủ hát là «Thất dực» đạt được càng nhiều khen ngợi trên mạng, mà bài thứ hai «Không tiếng động» lại là cậu và Lâm Huyên song ca, cũng không có kích lên bọt nước bao lớn trong nhóm fan.
Bài «Không tiếng động» đó, ngược lại còn tốt hơn «Thất dực» sao?
Nửa giờ sau, Dung Hủ từ phòng nghỉ đi ra, nhìn nhau với Dương lão, bắt đầu tiếp tục ghi âm.
Lần ghi âm thứ mười này, sau khi chấm dứt, Dương Trường Trưng nhăn chặt mày, thật lâu không có mở miệng, Dung Hủ cũng ngồi ở trong phòng thu âm, an tĩnh nhìn Dương Trường Trưng. Sau một hồi, Dương Trường Trưng cười nói: “Đã có tám phần cảm giác, hiện tại cũng đến giữa trưa rồi, tiểu Dung, đến ăn một bữa cơm, chúng ta tiếp tục. Tôi cảm thấy, chiều hôm nay nhất định có thể thu xong.”
Dương Trường Trưng nói không sai, lúc chiều tổng cộng thu bảy lần, đến lần thứ sáu, có một âm Dung Hủ không xử lý tốt, nhưng Dương Trường Trưng lại hưng phấn nói rằng: “Tốt! Chính là cảm giác này, đừng có ngừng, tiếp tục!”
Vì thế sau khi lần thứ bảy kết thúc, bài hát «Đi ngược chiều» ấy rốt cuộc thu âm hoàn tất.
Người sản xuất âm nhạc đứng đầu Hoa Hạ – Dương lão, kích động trực tiếp vọt vào phòng thu âm, gắt gao ôm lấy Dung Hủ. Cậu dở khóc dở cười vươn tay cho người trung niên thời thượng này một cái ôm chầm, tiếp đó một hàng mấy người rời khỏi Hoa Hạ Entertainment, được Dương lão mời khách, ăn một bữa no.
Dương lão không chút để ý phất tay: “Tôi mời khách, cứ ăn thoải mái. Nếu ai ăn ít, chính là không cho tôi mặt mũi, ngoại trừ tiểu Dung.”
La Thiến lập tức mở to hai mắt: “Dương lão, vì sao ngoại trừ tiểu Hủ ạ?”
Dương lão lý lẽ đương nhiên mà hỏi ngược lại: “Nếu hôm nay cho cậu ta ăn đến hỏng, hai ngày nữa tôi lại cần cậu ta thu âm bù, thì làm thế nào? Con bé này tới giúp tôi thu âm sao?”
Sau khi ăn xong một bữa này, La Chấn Đào đưa La Thiến và Dung Hủ về nhà. Vừa lúc tiện đường, trước hết đưa La Thiến trở về, chờ đến khi trên xe chỉ còn lại có hai người, La Chấn Đào đơn giản rõ ràng nói lại lời của Dương lão lúc chiều một lần. Lúc hắn nói rằng “Dương lão càng thích bài «Không tiếng động» hơn”, Dung Hủ ngắt lời: “«Không tiếng động»?”
La Chấn Đào gật đầu: “Phải, là «Không tiếng động». Dương lão nói, lúc cậu hát bài hát này, đánh thẳng vào linh hồn… ừm đúng, là năm chữ này, nguyên văn. Tiểu Hủ, cậu có biết là tại sao không? Anh cũng thấy cậu hát «Thất dực» hay hơn một chút, vì sao Dương lão thích «Không tiếng động» hơn?”
Khóe môi hơi cong, Dung Hủ cười nhẹ mói: “Em cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ, hắn có suy nghĩ của mình đi.”
La Chấn Đào chỉ nói một câu, không nói thêm nữa, mà hắn tự nhiên không phát hiện, ở ghế sau xe, thiếu niên tuấn tú tinh xảo không kiềm lòng nổi mà cười cong mắt, dường như đã nhận ra cái gì đó.
«Không tiếng động», bài hát «Không tiếng động» đó, cậu hát cho Tần Trình.
Đêm hôm đó, người đàn ông ấy mặc bộ đồ rối rất nặng, nấp ở trong bộ quần áo nặng nề kia, giơ bảng đèn cho cậu, ở trên viết ba chữ ——
『 Anh yêu em 』
Đây là lời thổ lộ không tiếng động của người đàn ông ấy đối với cậu, nhưng trước mặt ba mươi ngàn fan âm nhạc và khán giả trực tiếp không rõ số lượng, cậu không thể trả lời, chỉ có thể nhẹ nhàng hát ra giai điệu «Không tiếng động», nghiêm túc ngưng mắt nhìn người đàn ông ấy, giống như làm vậy, là có thể xuyên thấu qua trang phục rối, thấy rõ ràng người nấp ở sau lưng, thấy rõ ràng cái người mà cậu yêu sâu đậm.
Đối với «Thất dực», cậu có chút hiểu rõ Lăng Tiêu viết bài hát này ai, cũng hiểu rõ tình cảm của Lăng Tiêu với người kia, nhưng cậu không thể nào tự thân trải nghiệm. Nhưng «Không tiếng động» thì khác, Tần Trình đưa cho cậu câu “anh yêu em” không tiếng động, đổi lại một ca khúc «Không tiếng động» của cậu, đây là bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ, cũng là bí mật ngọt ngào nhất của cậu.
Tâm tình không tự chủ được mà sung sướng, sau khi đến dưới lầu, Dung Hủ còn cố ý tốt bụng dặn dò La Chấn Đào: “Đừng bận quá, anh La, hiện tại mặc dù anh đang ở thời kỳ sự nghiệp phát triển, nhưng có vài chuyện quan trọng hơn cả sự nghiệp.” Dừng một chút, cậu cười bổ sung: “Đây là lời Dương lão muốn nói với anh, cũng là em muốn nói với anh.”
La Chấn Đào kinh ngạc nói: “Ha? Dương lão muốn nói với anh cái này hồi nào?”
Thiếu niên nhướn mi: “Chính là bài «Đi ngược chiều» hôm nay chúng ta thu, thứ Dương lão muốn nói không phải chính là cái đó sao?”
La Chấn Đào: “A?!”
Không có cho thêm giải thích, Dung Hủ tâm tình cực tốt đi vào cửa nhà, đi thang máy lên lầu. Đứng ở trong thang máy, cậu hỏi người đàn ông nào đó làm bữa tiệc lớn gì cho mình, lại nhớ tới sự cảm động mà đối phương cho mình trên concert lúc trước, càng không kiềm lòng nổi mà cười khẽ ra tiếng.
Nhưng mà, mười phút sau, phòng ngủ.
Dung Hủ: “Tần Trình! Bữa tiệc lớn đã nói đâu! Cái tên khốn anh hưm…”
Người đàn ông tuấn mỹ không tỳ vết bình tĩnh hôn lên đôi môi mở ra ấy, đồng thời ngón tay thuần thục cởi bỏ cúc áo: “Không phải anh chính là bữa tiệc lớn của em sao?”
Dung Hủ: “@$@#$^$^#%!!!”
Ai muốn loại tiệc lớn này, trả hàng trả hàng trả hàng!!!
Cái gì cảm động, cái gì thổ lộ không tiếng động, đều là giả hết!
Cái loại đàn ông không biết xấu hổ này, lúc trước rốt cuộc sao cậu lại coi trọng thế?!!!
Nói có nhiều hơn nữa, thì càng về sau, chậm rãi Dung Hủ cũng đắm chìm trong đó, gắt gao lôi kéo tay người đàn ông, cùng đến cao trào cuối cùng. Hiếm khi có một ngày nghỉ, không cần giống như đêm qua chỉ làm một lần, hai người làm ổ trong phòng ngủ căn bản không hề đứng lên, tận đến sáng sớm hôm sau ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu vào trong phòng, Dung Hủ mới chậm rãi mở to mắt.
Cậu nhấc người, nhưng eo lại có chút đau nhức, vừa mới chống cánh tay lên, cả người liền ngã xuống.
Hai người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, thân thể Dung Hủ đã sớm quen làm loại chuyện này với đối phương, nhưng lần này thế mà lại có thể gây sức ép đến độ không rời giường nổi, có thể thấy đêm qua kịch liệt. Khóe môi bĩu ra, thiếu niên không chút do dự đánh một cái lên cằm người đàn ông nào đó, Tần Trình một tay bắt lấy, nói: “Vì sao đánh anh?”
Dung Hủ thoáng nhìn: “Vậy vì sao anh giả bộ ngủ?”
Người đàn ông ôm chặt thiếu niên trong ngực, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có sao?”
Dung Hủ: “…” Thật không biết xấu hổ!!!
Cả buổi sáng, người đàn ông nào đó vì tính phúc nửa đời sau của mình, nhận mệnh mà giúp thiếu niên nhà mình mát xa eo chân. Ấn ấn, ngón tay liền đi về chỗ không nên đi, bị Dung Hủ một phát bắt được.
Tần Trình ngẩng đầu, Dung Hủ hừ nhẹ một tiếng: “Buổi tối em hẹn với Lâm Huyên.”
Tần Trình nhếch môi: “Em với hắn có quan hệ tốt như vậy hồi nào?”
Vươn tay nâng cằm người đàn ông lên, thiếu niên học theo vẻ mặt đối phương sáng hôm nay, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có sao?”
Tần Trình: “…”
Đến chạng vạng, bất luận Tần Trình có không vui lòng như thế nào nữa, Dung Hủ vẫn ra cửa. Đời trước cậu vốn có bằng lái, đời này tìm chút quan hệ, trực tiếp thi một cái bằng lái, hiện tại hoàn toàn có thể tự lái xe ra ngoài. Lúc này Tần Trình ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể đứng ở huyền quan, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Em nỡ để mình anh ở nhà ăn cơm chiều hả?”
Dung Hủ khẽ cười nói: “Đừng mơ, không có khả năng dắt anh theo đâu.”
Tần Trình: “…”
Chờ sau khi Dung Hủ đi vào câu lạc bộ cao cấp, vào phòng bao của nhóm Tần Phong Phong, mọi người trò chuyện một trận, bắt đầu ăn cơm. Lúc ăn cơm Ôn Tuyền nói hôm nay Lâm Huyên lại bởi vì scandal mà lên hot search weibo, Dung Hủ liền mở di động lên, lại không cẩn thận thấy được một cái weibo khác.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tức giận! Tức giận! Siêu tức giận! Cậu ấy đi ra ngoài tụ tập một mình, không dắt bảo bảo, để bảo bảo ở nhà ăn cơm nguội!!! Hừ, tức giận, cậu ấy đừng trở về mới tốt, trở về cũng không để ý tới cậu ấy, cả ngày hôm nay đều không để ý tới cậu ấy! !!! ]
Nhấn vào weibo, bên dưới đều là bình luận của fan Dung.
[ Ha ha ha ha, nữ thần quả cam thật đáng yêu, còn chống nạnh tức giận nữa! Ha ha ha, cười chết mị. ]
[ Quả cam trắng giàu đẹp moe moe như vậy, mau quăng tên đàn ông thối kia đi, ở bên tui nè ~ bách hợp mới là vương đạo 2333]
Dung Hủ trấn định quét nhìn mấy bình luận đó, một lát sau, cậu gửi về một tin nhắn: [ buổi tối có thể là em không về. ]
Ngay sau đó, tin nhắn liền hồi âm lại.
[ Tần Trình: là uống rượu sao? Anh tới đón em. ]
Thiếu niên cong môi: [ anh muốn em trở về đến vậy hả? ]
[ Tần Trình: làm sao? ]
Nhìn câu trả lời trên màn hình di động, Dung Hủ lại mở giao diện weibo ra, nhìn cái câu “cậu ấy đừng trở về mới tốt, trở về cũng không để ý tới cậu ấy”, cậu không biết làm thế nào mà buông tiếng thở dài, yên lặng mở acc nhỏ của mình ra.
[ Bàn luận làm thế nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: Tip5 kỳ thật tôi cũng không dễ dàng, cảm giác mỗi ngày đều đang cưng chiều anh ấy, thật vất vả mà ^_^]
Ban đêm, Dung Hủ cũng không uống rượu, tự lái xe về nhà. Sau khi trở lại nhà, cậu vừa mới tắm rửa xong, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó thế mà lại chắn ở cửa, không đợi cậu kịp phản ứng, Tần Trình liền phút chốc cúi người, hôn xuống.
—— Cậu ấy đừng trở về mới tốt?
—— Anh tới đón em.
—— Cả ngày hôm nay đều không để ý tới cậu ấy!
—— Moazz moazz.
Cho nên nói, cậu thật sự là không dễ dàng mà.
Thời gian qua cực nhanh, ngày nghỉ ngắn ngủi vẽ một dấu chấm hết trong các loại dính dính ngấy ngấy liếc mắt đưa tình. Ngày 15 tháng 4, là lễ trao giải Kim Phượng năm nay, mà trước đó, Dung Hủ đã sớm theo đoàn phim «Tầng mây màu đen» và đoàn phim «không tiếng động», tham gia nhiều đợt hoạt động tuyên truyền.
Ngày 17 tháng 4, trên weibo cũng khởi xướng một hoạt động bỏ phiếu. Mỗi cư dân mạng đều có thể lựa chọn tác phẩm mình cho rằng sẽ đoạt giải trên giao diện hoạt động này, từ loại giải kỹ thuật nhỏ, đến giải thưởng lớn cuối cùng, dân mạng có thể tùy ý lựa chọn, bên tổ chức sẽ ngẫu nhiên chọn ra ba người đoán đúng, gửi quà.
Hoạt động lần này nhấc lên một trận cuồng nhiệt trong nhóm dân mạng, mọi người không nhất định là đặc biệt muốn có được quà, bọn họ càng muốn bỏ phiếu cho tác phẩm, diễn viên mình thích. Rất nhiều dân mạng vốn dĩ không quá quan tâm đến giải Kim Phượng, dưới hoạt động này triệu tập, cũng quyết định xem trực tiếp lễ trao giải.
Vì thế dưới tình huống quần chúng chờ mong thế này, ngày 18 tháng 4 đúng giờ tiến đến, giải Kim Phượng năm 2045 cũng đúng hẹn bước tới.
/168
|