Cự Linh Thần Chưởng

Chương 22: U Minh Thần Bát Quái - Bí mật trong lôi Công động

/27


Nói về Kim Ngang Tiêu trốn trong động Lôi Công lúc đó đã tuyệt vọng hết sức. Nghe những lời tranh chấp cãi cọ của bọn cao thủ võ lâm ở bên ngoài, chàng biết rằng thế nào cũng có kẻ vào được trong động này và bất cứ nhân vật võ lâm nào vào đến đây, phát giác ra chàng, cũng ra tay hạ sát chàng ngay.

Kim Ngang Tiêu đang thời kỳ dưỡng thương, đã đành nội thương của chàng đã được Hắc Cốt Ma Nương chữa hoàn toàn bình phục, nhưng nội lực của chàng chưa vãn hồi, lại thêm hai chân bị gãy, cử động không được, chàng y hệt một người tàn phế mất hết võ công rồi.

Khi thấy bên ngoài bắt đầu giao đấu trở thành một hỗn trường kinh khủng với những tiếng thét, tiếng quát tháo, tiếng rú cùng tiếng chưởng phong phát động và tiếng binh khí va chạm nhau, Kim Ngang Tiêu lại càng kinh hoảng, không cần suy nghĩ gì nữa, cứ dùng hai tay bò lết người vào sâu nữa trong động.

Động Lôi Công này kỳ dị vô cùng. Bên ngoài, cửa động nhỏ bé chỉ đủ hai ba người đi lọt, lại thêm có cây cối um tùm che khuất nên khó kiếm vô cùng.

Mới đầu Kim Ngang Tiêu cũng tưởng lầm động có nhiều ngõ ngách, nhưng nhìn kỹ lại chàng biết là không phải động chỉ có một đường sâu thẳm.

Tuy nhiên thấy động rộng rãi và sâu thẳm như vậy, chàng bỗng cảm thấy hy vọng có thể tìm nơi ẩn trốn dễ dàng. Động có nhiều trụ cột đá như vậy, biết đâu vào sâu nữa chẳng có hang ngách thực, nghĩ thế Kim Ngang Tiêu bỗng thấy hăng hái, bò lết nhanh hơn.

Không ngờ bên trong động lại khác hẳn. Càng vào sâu, động càng mở rộng. Không những thế, bên trong động có nhưng cột đá to lớn như những giọt nước khổng lồ nhỏ xuống hay những ụ đá nhô lên đụng đến đỉnh động, thành thử mới thoạt trông, người ta tưởng như động này có nhiều hang ngõ.

Kim Ngang Tiêu đã luyện được Cự Linh thần công nên tai mắt minh mẫn vô cùng. Mắt chàng có thể nhìn thấu trong bóng đêm nên trong động tối om, chàng vẫn phân biệt được mọi vật dễ dàng.

Chỉ lát sau, chàng đã lần vào xa đến hơn hai dặm, cách biệt cửa động nên tiếng ồn ào ở ngoài cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Lúc ấy Kim Ngang Tiêu thật là tiều tụy. Áo quần chàng đã rách bươm, mồ hôi toát ra đầy người, chàng thấy mệt mỏi thở hồng hộc. Tuy vậy chàng cũng đã thấy yên lòng, nhất là hai chân chàng vẫn giữ được hoàn toàn không cử động, nên không sợ chỗ xương gãy bị rời ra.

Kim Ngang Tiêu đã định nghĩ, nhưng lúc chàng ngẩng đầu lên trông về phía trước, chàng bỗng giựt mình hồi hộp vô cùng. Thì ra phía xa trong tận cùng, chàng thấy ánh sáng mờ mờ như thể đó là cửa động thông ra ngoài trời.

Nếu đó là lối thoát ra ngoài thì thật may mắn cho chàng vô cùng. Kim Ngang Tiêu nghĩ thế, bất giác cảm thấy hăng hái, quên cả mệt nhọc, lại cúi đầu dùng hai tay chống lết thân hình đi nữa, tiến về phía có ánh sáng đó.

Chừng nửa dặm nữa, chàng ngừng lại để nghỉ cho đỡ mệt.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, quả nhiên chàng đã thấy chỗ sáng gần hơn, nhưng vẫn không phân biệt được là chỗ thông ra ngoài hay vật gì sáng.

Lúc đó trời ở bên ngoài cũng là đêm tối, nhưng có trăng sao, khác hẳn cảnh tối đen trong động. Nhưng cũng có thể đó là ánh sáng lân tinh của kim nhũ mà chàng đã từng thấy trong động ở núi Thanh Thành.

Kim Ngang Tiêu nghĩ thầm không có ai biết ta ở trong động này chỉ cần tìm một lối ra thoát khỏi nơi đây là không gặp phải người nào.

Chàng lại cúi xuống định bò đi, nhưng đột nhiên chàng lạnh toát xương sống vì ở phía trước chàng có tiếng động rất nhỏ.

Kim Ngang Tiêu nằm sấp, đầu đặt trên nền đất nên nghe rõ vô cùng. Đó là tiếng động của chân bước nhẹ trên mặt đất.

Kim Ngang Tiêu chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, một luồng gió nhẹ thổi tới và giọng nói trầm trầm vang lên :

- Tiểu tử, bổn sư chờ ngươi đã lâu lắm rồi.

Kim Ngang Tiêu kinh hãi đến chết lặng người đi, vì chàng đã nhận biết giọng nói đó, giọng nói lơ lớ của Ảo Ma đầu đà, Chưởng môn của phái Đạt Ma bên Tây Tạng.

Chàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên bóng người vừa lướt tới đứng sừng sững trước mặt chàng, chính là một nhà sư thân hình cao lớn: Ảo Ma đầu đà.

Gặp kẻ tử thù trong lúc thất thế như thế này, Kim Ngang Tiêu uất hận vô cùng, đành nghiến răng ken két không nói một lời nào cả, trong thâm tâm biết rằng mình chẳng còn được sống trong mấy giây phút nữa.

Ảo Ma đầu đà thấy chàng nằm phục không đứng lên được, y lại cho rằng chàng bị thương nặng cả hai chân thành người tàn phế, nên y sung sướng, cất tiếng cười khanh khách, tỏ vẻ đắc chí vô cùng :

- Tiểu tử, té ra ngươi trước sau vẫn không thoát khỏi tay ta.

Ảo Ma đầu đà lúc này ung dung vô cùng, y biết rằng trong động sâu này không có người nào khác ngoài y với Kim Ngang Tiêu. Lúc bình thường, gặp Kim Ngang Tiêu ắt hẳn Ảo Ma đầu đà phải e dè một đôi phần vì y đã thấy võ công cửa chàng cao siêu như thế nào. Nhưng lúc này Kim Ngang Tiêu đã thành người tàn phế, y chẳng còn lo ngại gì nữa, bởi vậy y không còn vội vã.

Thấy Kim Ngang Tiêu im lặng không nói, Ảo Ma đầu đà bỗng trầm giọng quát :

- Đưa đây cho ta!

Kim Ngang Tiêu có vẻ như không nghe thấy tiếng nói đó chàng đang mãi suy nghĩ một việc. Tại sao Ảo Ma đầu đà ở trong động này mà chàng không biết?

Kim Ngang Tiêu đã được Hắc Cốt Ma Nương đưa đến nằm ở ngay gần cửa động từ sáng sớm, nếu Ảo Ma đầu đà đi vào động làm sao chàng không thấy? Chẳng lẽ Ảo Ma đầu đà vào động này từ hôm trước và ở luôn trong đó? Nhưng mới đêm hôm qua y đã giao đấu với chàng cùng một lượt với Siêu Không thượng nhân.

Kim Ngang Tiêu có ngờ đâu rằng Ảo Ma đầu đà đã do một đường khác tiến vào động này.

Nguyên Lôi Công động là một hang núi vô cùng bí mật, sâu thăm thẳm, đi hàng chục dặm chưa thấy hết. Ảo Ma đầu đà là tôn sư một môn phái lớn ở Tây Tạng, tất nhiên biết rằng Lôi Công động là một trong những cứ điểm bí mật của phái Côn Luân.

Vì thế sau khi thấy hai di vật của Côn Luân biến mất, Ảo Ma đầu đà đã có ý nghi ngờ chờ cho mọi người đi hết mới tiến vào trong thăm thử. Tình cờ y tìm thấy một lối đi từ động ăn thông lên đỉnh núi Tỳ Bà nhất là nhận thấy một vài sự lạ trong động này nên y đã định tâm quay trở lại đây vào lúc ban ngày để khám phá.

Hôm sau y lại đến Lôi Công động thì chợt thấy Hắc Cốt Ma Nương đem Kim Ngang Tiêu vào động.

Ảo Ma đầu đà đã biết Hắc Cốt Ma Nương là tay võ công ghê gớm như thế nào, y đã cùng Siêu Không thượng nhân liên thủ, dùng Âm Ca Chưởng hợp nhất, tấn công Hắc Cốt Ma Nương mà vẫn không hạ được, chẳng những thế, suýt nữa y còn bị nguy vì Hỏa Diệm chưởng của Hắc Cốt Ma Nương.

Ảo Ma đầu đà tự biết không địch nổi Hắc Cốt Ma Nương nên trông thấy nàng cùng Kim Ngang Tiêu tiến vào động, y đành hậm hực bỏ đi, không dám trêu vào tay Hắc Cốt Ma Nương.

Đến chiều Ảo Ma đầu đà lại quay lại Lôi Công động, nhưng lần này y đã thấy mấy cao thủ thượng thặng đang xung đột dữ dội ở cửa động.

Không thấy Hắc Cốt Ma Nương xuất hiện, Ảo Ma đầu đà biết ngay rằng nàng đã bỏ đi, bởi vậy trong động chỉ còn một mình Kim Ngang Tiêu.

Ảo Ma đầu đà liền đi lên đỉnh núi Tỳ Bà, tìm lối thông lên núi để đi xuống động và đón gặp Kim Ngang Tiêu.

Ảo Ma đầu đà thấy Kim Ngang Tiêu không đáp, y tức giận liền giơ tay lên nói :

- Tiểu tặc! Nếu ngươi không đưa cho bần tăng, bần tăng sẽ hóa kiếp ngay cho ngươi, rồi lấy cũng không muộn.

Kim Ngang Tiêu uất hận hỏi :

- Đưa cái gì?

Ảo Ma đầu cười nhạt :

- Ngươi khỏi giả bộ như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết bản sư muốn lấy lại cuốn kinh Cự Linh thần công và củ Thiên Niên Tuyết Sâm hai báu vật trấn tự của bổn sư hay sao? Nhà ngươi đã chiếm đoạt hai vật đó, bây giờ phải đưa trả.

Kim Ngang Tiêu đáp :

- Ta đâu có chiếm đoạt hai vật đó. Cự Linh thần công và Thiên Niên Tuyết Sâm không còn là vật sở hữu của phái Đạt Ma nữa vì đã để thất lạc từ mấy chục năm nay. Kim mỗ nay mới thực là chủ nhân của hai vật đó, vì có người đã tặng cho ta.

Ảo Ma đầu đà quát :

- Nói bậy! Kẻ nào tặng ngươi?

Kim Ngang Tiêu cười nhạt :

- Ngươi làm sao biết được người đó? Đó là sư phụ của ta.

- Sư phụ ngươi? Sư phụ ngươi là ai?

- Sư phụ ta là Vô Danh Khách, ở địa huyệt Dã Nhân lãnh.

Ảo Ma đầu đà tức giận nói :

- Vô Danh Khách? Ta biết Vô Danh Khách là kẻ nào? Được ta sẽ đến vấn tội hắn, nhưng bây giờ ngươi phải trao trả ta hai báu vật đó trước.

Kim Ngang Tiêu trầm giọng nói :

- Hòa thượng kia, nhà ngươi không được nhục mạ sư môn của ta. Nhà ngươi định tìm sư phụ ta, nhưng vô ích, sư phụ ta tạ thế vài ba chục năm nay rồi.

Ảo Ma đầu đà làm sao hiểu được những uẩn khúc trong việc Vô Danh Khách tuy đã chết thành bộ xương khô dưới địa huyệt nhưng vẫn còn thu nhận Kim Ngang Tiêu làm đồ đệ và để lại những bí kíp, truyền thụ võ công cho chàng. Bởi thế y tức giận ngửa mặt lên trời cười như điên dại :

- Tiểu tặc đến lúc chết vẫn còn ngạo mạn, trêu chọc sãi gia này.

Nói dứt lời Ảo Ma đầu đà giơ chưởng lên, định đập một nhát xuống làm cho tan sọ Kim Ngang Tiêu nằm dưới đất.

Chưởng của y vừa giơ lên, Ảo Ma đầu đà đổi ý, biến chưởng thành trảo, đồng thời y phi thân cúi xuống định xách cổ Kim Ngang Tiêu Ngang Tiêu đứng lên.

Lẽ ra Ảo Ma đầu đà đập một chưởng cho Kim Ngang Tiêu chết rồi khám thây chàng thu lấy báu vật của Đạt Ma phái thất lạc từ mấy chục năm nay, nhưng y nghĩ lại, sợ rằng Kim Ngang Tiêu không đem theo. Cự Linh thần công kinh trong người mà giấu ở một chỗ nào bí mật. Nếu đánh chết Kim Ngang Tiêu ngay làm sao tìm thấy nơi giấu đó, bởi thế Ảo Ma đầu đà đổi ý, định lôi cổ Kim Ngang Tiêu đứng lên dùng phép điểm huyệt ác độc tra khảo chàng nếu không thấy báu vật để trong người chàng.

Ảo Ma đầu đà vừa lướt người tới năm ngón tay như năm móc sắc chộp ngay xuống gáy Kim Ngang Tiêu nằm sấp trên mặt đất.

Không ngờ tay Ảo Ma đầu đà chưa chạm tới cổ Kim Ngang Tiêu Ngang Tiêu thì bỗng “bùm” một tiếng dữ dội. Võ công Ảo Ma đầu đà vào hạng thượng đỉnh, vậy mà lúc này y cũng phải bắn tung người lên cao lộn mấy vòng.

Số là Kim Ngang Tiêu từ lúc thấy Ảo Ma đầu đà xuất hiện chàng đã tuyệt vọng biết là mình khó lòng thoát khỏi cái chết lần này, nhưng chàng cũng quyết ý cầm cự tới cùng chớ không chịu buông tay chờ đối phương hạ độc thủ. Vì thế chàng đã vận kình lực toàn thân và chuẩn bị đề phòng.

Kim Ngang Tiêu bị gãy hai chân không cử động được, nhưng nội thương của chàng đã được Hắc Cốt Ma Nương chữa khỏi hẳn. Công lực của chàng tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng Kim Ngang Tiêu được Hắc Cốt Ma Nương đem bản thân chân khí dồn sang cho chàng, nhất là chàng lại được uống nước dãi hạc ngàn năm, nên so với lúc trước chỉ không hơn chớ thật ra cũng không kém bao nhiêu.

Bởi thế, lúc Kim Ngang Tiêu ra tay, uy thế phát ra mạnh mẽ vô cùng. Thế trảo của Ảo Ma đầu đà vừa bổ xuống, đột nhiên Kim Ngang Tiêu vươn mình lên, đánh ra hai thế một lúc.

Tay trái chàng thủ ra một thế Cự Linh thần chưởng gạt đỡ năm ngón tay của Ảo Ma đầu đà, còn tay mặt chàng dùng một thức Lăng Không Điểm Huyệt, nhằm ba tử huyệt trên ngực của Ảo Ma đầu đà điểm tới, Kim Ngang Tiêu đánh đòn tối độc này hy vọng chỉ một chiêu xuất kỳ bất ý chàng có thể hạ sát được Ảo Ma đầu đà không cho y giở đến chiêu thứ hai nữa vì kéo dài thêm Kim Ngang Tiêu hai chân tàn phế sẽ bất lợi vô cùng.

Chưởng của Kim Ngang Tiêu đẩy được thế trảo ác hiểm của Ảo Ma đầu đà cùng lúc đó từ ngón tay Kim Ngang Tiêu luồng chỉ phong phát ra nghe xoẹt một tiếng.

Ảo Ma đầu đà hoàn toàn bất ngờ. Nếu là tay tầm thường có lẽ y đã chết vì ngón đòn tuyệt độc của Kim Ngang Tiêu. Nhưng Ảo Ma đầu đà là tôn sư môn phái khi nào chịu thất thế như vậy.

Mặc dầu đang lúc cúi xuống để nắm gáy Kim Ngang Tiêu tức là đang ở thế hở vô cùng, Ảo Ma đầu đà chỉ thoáng thấy hai vai Kim Ngang Tiêu run lên, y đã giật mình thu tay về, vừa kịp phát ra một chưởng phá được thế Đàn Chỉ Lăng Không của Kim Ngang Tiêu.

Tuy nhiên, chỉ lực của Kim Ngang Tiêu quá mạnh. Gặp chưởng của Ảo Ma đầu đà, nó phát tiếng nổ “bùng” dữ dội, còn đẩy được nhà sư bắn tung lên.

Ảo Ma đầu đà quả là không thẹn danh cao thủ đệ nhất của Tây Tạng. Bị bắn tung người lên cao. Ảo Ma đầu đà mượn ngay đà người lướt tới, nên phóng người vọt qua thân hình Kim Ngang Tiêu rồi từ từ hạ chân xuống phía sau chàng, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng.

Tuy không bị thương Ảo Ma đầu cũng kinh hãi đến cực điểm, đứng trợn mắt nhìn Kim Ngang Tiêu.

Ảo Ma đầu đà thấy Kim Ngang Tiêu bò lê dưới đất, thân hình rất tiều tụy, nên đã tưởng chàng mất hết võ công, chỉ cần y nhấn một ngón tay lên Kim Ngang Tiêu cũng chết ngóm.

Không ngờ Kim Ngang Tiêu ra tay lại dữ dội đến như vậy. Chỉ một ngón Đàn Chỉ Lăng Không Điểm Huyệt vừa rồi cũng đủ để Ảo Ma đầu đà thấy công lực Kim Ngang Tiêu vẫn kinh người, có lẽ còn hơn cả Siêu Không thượng nhân nữa. Ảo Ma đầu đà không biết việc Hắc Cốt Ma Nương dồn bổn thân chân khí sang người Kim Ngang Tiêu và còn cho chàng uống thứ linh dược đệ nhất võ lâm là nước dãi hạc ngàn năm.

Khi Ảo Ma đầu đà nhảy vọt ra phía sau Kim Ngang Tiêu và hạ chân được xuống đất rồi nhìn lại thì y đã thấy Kim Ngang Tiêu ngồi phắt lên, quay người lại và đối diện với y rồi.

Nguyên sau khi đẩy Ảo Ma đầu đà bắn vọt lên cao bay ra phía sau, Kim Ngang Tiêu đã vội vận sức vào hai tay chống xuống đất để thân hình bắn vọt lên theo, nhưng chàng hạ xuống ngay và gượng ngồi được.

Bị gãy hai chân, một bên ở đùi, một bên ở dưới ống chân, Kim Ngang Tiêu không đi đứng nhưng vẫn ngồi được. Chàng sẵn sàng đối phó với địch nhưng biết rằng tình thế nguy hiểm vô cùng vì hai chân đã tàn phế.

Kim Ngang Tiêu nghiến răng nói :

- Ảo Ma đầu đà ngươi đừng có hòng chiếm đoạt Cự Linh thần công kinh và Thiên Niên Tuyết Sâm. Báu vật của võ lâm chỉ tìm người có đức, phái Đạt Ma của các ngươi không xứng đáng hưởng hai thứ đó.

Ảo Ma tức giận vô cùng đáp :

- Tiểu tặc, ngươi tưởng lão gia sợ ngươi hay sao? Lão gia không muốn đập chết ngươi ngay vì đức hiếu sinh, nhưng ngươi không hiểu lại buông lời ngạo mạn. Lão gia sẽ hóa kiếp cho ngươi về chầu Phật tổ rồi thu lấy hai báu vật cũng không muộn.

Kim Ngang Tiêu cười lớn :

- Ảo Ma đầu đà, nói thực cho ngươi biết phái Đạt Ma của các ngươi không còn mong nhìn thấy Thiên Niên Tuyết Sâm nữa đâu. Thiếu gia đã trót ăn mất củ sâm đó cho đỡ đói rồi.

Đến bây giờ Ảo Ma đầu đà mới nghe được tin sét đánh đó, y rụng rời đổ đốt vì Thiên Niên Tuyết Sâm là báu vật trấn tự của phái Đạt Ma, nay bị người khác ăn mất làm sao y không đau lòng.

Ảo Ma đầu đà gầm lên một tiếng như hổ rống :

- Tiểu tặc, như vậy ngươi càng đáng chết lắm.

Nói đoạn Ảo Ma đầu đà từ từ giơ hai chưởng lên, thu vào đặt trước ngực, nét mặt y bỗng bình tĩnh trở lại, lạnh lùng như một thây ma.

Kim Ngang Tiêu hiểu ngay y đang vận dụng toàn lực Âm Ma chưởng pháp, nên cũng vội vả vận đến thức tám mốt của Cự Linh thần công để chống đỡ.

Đột nhiên Ảo Ma đầu đà đẩy cả hai chưởng về phía trước. Sức đẩy chỉ nhẹ nhàng không nhanh lắm, nhưng kỳ diệu thay từ hai chưởng của y bỗng phát ra hai luồng gió âm u.

Hai luồng chưởng phong đó mới bắt đầu còn nhỏ sau tỏa rộng ra, bao bọc bọc lấy toàn thân Kim Ngang Tiêu, đồng thời phát ra những tiếng gió vi vu, rất nhỏ, những uy lực tiềm tàng mỗi lúc một bộc phát, như thể cả trăm ngọn cuồng phong đang ập tới.

Chưởng phong chưa bay đến, Kim Ngang Tiêu đã thấy bầu không khí xung quanh người bị dồn ép, khí lạnh từ đâu xâm nhập làm chàng bỗng thấy tức ngực, hoa mắt.

Kim Ngang Tiêu cả kinh, biết là nguy hiểm, vội vận dụng đến mười hai thành công lực, theo đúng thức chót của Cự Linh thần chưởng đẩy cả hai chưởng ra chống đở luồng Âm Ma chưởng của đối phương.

“Ầm... Ùm”... Mấy tiếng nổ kinh hồn phát ra sau khi hai luồng chưởng phong giao nhau.

Sức nổ ép mạnh đến nỗi động núi như rung chuyển, đồng thời đá vụn ở xung quanh và từ trên trần động núi rớt xuống rào rào.

Kim Ngang Tiêu thân hình lảo đảo như muốn ngã vật về phía sau, nhưng chàng gượng lại được. Khí huyết trong người chỉ đảo lộn một chút, rồi chàng lại điều hòa được hô hấp ngay.

Nhìn lại Ảo Ma đầu đà thì thấy hắn phải bước lùi lại đến năm bước lảo đảo, như bị một sức mạnh vô hình xa đẩy, mãi sau mới dùng phép Thiên Cân Trụy đứng tấn dừng lại được.

Ảo Ma đầu đà tức giận nhiều hơn là kinh hãi. Tức giận vì y biết ngay ngọn chưởng vừa rồi của Kim Ngang Tiêu chính là Cự Linh thần công, bí kíp của Đạt Ma phái chẳng may bị thất lạc.

Đối phương dùng võ công của môn phái mình đánh mình, làm sao Ảo Ma đầu đà không uất hận? Có điều y kinh ngạc vô cùng là không ngờ Kim Ngang Tiêu lại luyện được Cự Linh thần công mau lẹ như vậy. Theo lời các vị Chưởng môn đời trước của Đạt Ma phái, bất cứ một cao thủ nào luyện được nội lực thâm hậu đến đâu, một khi tự luyện Cự Linh thần công thì cũng phải mất cả chục năm mới thành công.

Kim Ngang Tiêu còn trẻ tuổi chỉ độ ngoài hai mươi, làm sao đã luyện được đến mức thượng thừa như vậy.

Ảo Ma đầu đà ngạc nhiên như vậy cũng là lẽ thường. Bởi vì y có biết đâu rằng Kim Ngang Tiêu phúc duyên may mắn lạ thường, trước khi luyện Cự Linh thần công, chàng đã được hai hoàn thuốc Hà Thủ Ô Bách Dược Hoàn của Vô Danh Khách cho nên công lực mới đạt tiến mau lẹ như vậy.

Phụ tử đại ma đầu

Tiếng nổ “bùng” của cuộc đấu chưởng giữa Kim Ngang Tiêu và Ảo Ma đầu đà không ngờ đã làm cho một số biến cố phát sinh ra ngay sau đó.

Số là động núi Lôi Công tuy rộng lớn nhưng dầu sao vẫn là một đường hầm chạy dài. Khi chưởng phong giao nhau phát tiếng nổ như tiếng sét, chưởng lực của Kim Ngang Tiêu mạnh hơn đẩy tiếng nổ đó theo đường hầm dài đó chạy đi mãi. Chạy về phía cửa động, bởi vì Ảo Ma đầu đà nhảy qua người Kim Ngang Tiêu rồi quay lại, tức là y đã đứng về phía cửa động rồi.

Tiếng nổ ầm vang đi, chạy dài suốt hai dặm trong động rồi đến khi nó thoát ra cửa động, những tiếng rền kéo dài, kinh động vô cùng.

Lúc bấy giờ, ngoài cửa động. Lãnh Xà bà bà, Thiên Diệu Thần Cái, Siêu Không thượng nhân và các cao thủ khác nhau đang kịch chiến trong một đấu trường hỗn tạp vô cùng.

Đột nhiên, từ trong động phát ra tiếng nổ rồi chưởng phong bay ra cuốn theo sỏi đá rào rào, khiến tất cả kêu lên một tiếng kinh hãi, nhất tề ngừng tay lại và quay nhìn vô trong động Lôi Công. Tất cả đều là cao thủ võ lâm, nên họ hiểu ngay tiếng nổ đó chỉ là tiếng chưởng phong giao nhau.

Mọi người đều sững sờ, không ngờ ở trong Lôi Công động lại có người.

Lãnh Xà bà bà rít lên một tiếng rồi quát mắng :

- Kẻ nào dám ẩn núp trong Lôi Công động lừa gạt lão bà như vậy?

Nói dứt lời, Lãnh Xà bà bà phi thân về phía cửa động nhanh như gió.

Trong đám cao thủ võ lâm lúc này đã có bốn hay năm người nằm lăn trên sườn núi bị chết hay bị trọng thương trong trận đấu vừa rồi. Nhưng những người còn sống đâu để ý đến số phận của mấy người đó. Họ còn mãi nhìn vào Lôi Công động, hết thảy cặp mắt đều tia ra những tia nhìn đầy tham vọng và hung ác.

Bởi thế khi Lãnh Xà bà bà bắt đầu nhảy về phía cửa động lập tức có tiếng nhao nhao.

- Vào động! Mau vào theo...

- Phải đó, mọi người đều vào hết!

Nhưng những tiếng nói ồn ào bỗng ngừng bặt. Đồng thời Lãnh Xà bà bà quát lên một tiếng rợn người :

- Ngươi là ai?

Thì ra khi Lãnh Xà bà bà chạy đến cửa động bỗng vút một tiếng gió rít rồi một bóng người như một luồng khói, mau lẹ tuyệt luân, nhảy đến đứng trước cửa động chắn ngang lối của Lãnh Xà bà bà.

Trong số những cao thủ chạy theo sau Lãnh Xà bà bà đột nhiên có mấy người rú lên :

- Câu Hồn bang chủ!

Người đứng chắn đường Lãnh Xà bà bà chính là một người thân hình nhỏ bé, mặc bộ y phục quái dị áo đen viền trắng như tang tóc, mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng vô cùng hung ác trông như ác quỷ hiện hình. Đó chính là Câu Hồn bang chủ, một nhân vật khét tiếng võ lâm, đứng đầu một bang hội đang gây ra những việc kinh thiên động địa trên chốn giang hồ làm máu chảy thành sông xương chất thành núi.

Hình dạng Câu Hồn bang chủ quá quái dị, lại thêm thân pháp kỳ ảo, xuất hiện bất thần, khiến Lãnh Xà bà bà cũng giật mình, lùi lại một bước, cất tiếng the thé nhắc lại câu hỏi vừa rồi :

- Ngươi là ai?

Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười khanh khách, lanh lảnh đáp :

- Ngươi không nghe thấy, có kẻ vừa thấy ta đã xưng danh họ đó hay sao? Không ngờ kiến thức của Lãnh Xà bà bà ngoài Đông Hải lại hẹp đến như vậy. Trông thấy Câu Hồn bang chủ đã không biết mà ra mắt lại buông lời vô lễ quát hỏi.

- Câu Hồn bang chủ? Lãnh Xà bà bà sống trên đảo Vạn Độc Âm Xà đảo biệt tích ngoài Đông Hải. Đâu có biết chuyện gì xảy ra trong võ lâm Trung Nguyên, nên đâu có biết Câu Hồn bang là gì?

Bị một kẻ vô danh chắn đường Lãnh Xà bà bà lại càng tức giận thêm vì chưa bao giờ gặp kẻ miệt thị mình như vậy. Bởi thế Lãnh Xà bà bà cười nhạt một tiếng, không cần hỏi han gì thêm, tấn công Câu Hồn bang chủ một chưởng.

Câu Hồn bang chủ rú lên một tiếng thánh thót, múa chưởng chống đỡ. Lạ lùng khi Câu Hồn bang chủ vừa xuất thủ, những cao thủ đứng ở đó bỗng thấy hoa mắt. Tự nhiên hàng trăm chưởng hình hiện ra vây quanh lấy Lãnh Xà bà bà, đồng thời những tiếng “Ầm... ùm... bộp” nổi lên.

Lãnh Xà bà bà rú lên một tiếng :

- Cự Linh thần chưởng!

Không hổ danh là cao thủ khét tiếng miền Đông Hải, Lãnh Xà bà bà khi lâm vào thế nguy cũng không rối loạn. Tuy nhiên chưởng pháp của Câu Hồn bang chủ ảo diệu vô cùng, Lãnh Xà bà bà phải thi triển khinh công tuyệt luân mới né tránh hết những đòn tối độc của Cự Linh thần chưởng.

Trong chớp mắt, bỗng lại thấy một tiếng “ùm” dữ dội nữa vang lên, lập tức hai đấu thủ bắn lùi, mỗi người lùi hai bước đứng nhìn nhau gờm gờm, như thể cùng kinh hãi trước nội lực ghê gớm của nhau.

Khi Lãnh Xà bà bà vừa thốt ra bốn tiếng Cự Linh thần chưởng tất cả những cao thủ đứng đó đều kinh hãi thất sắc, ngay cả Thiên Diệu Thần Cái và ba cao tăng Mâu Ni đường Bắc Thiếu Lâm là Siêu Không thượng nhân, Tuệ Giác và Tuệ Hải thiền sư cũng phải giật mình.

Cự Linh thần chưởng, môn võ công thất truyền ở võ lâm từ lâu, ai ngờ lại lọt vào tay Câu Hồn bang chủ. Lúc đó mọi người mới chợt hiểu tại sao Câu Hồn bang chủ hoành hành thiên hạ hầu như không đối thủ.

Lãnh Xà bà bà trợn mắt nhìn Câu Hồn bang chủ một hồi rồi cất tiếng cười the thé hỏi :

- Ngươi là ai, làm sao biết được Cự Linh thần chưởng?

Câu Hồn bang chủ cười khanh khách :

- Chỉ một câu hỏi đó cũng đủ phạm tội chết đối với bổn bang rồi. Xưa nay không có ai hỏi thân thế của Câu Hồn bang chủ mà được sống bao giờ.

Lãnh Xà bà bà ẩn cư lâu năm trên Vạn Độc Âm Xà đảo, nhưng oai danh đã chấn động võ lâm từ mấy chục năm trước, khi nào lại chịu để cho một kẻ tiểu bối miệt thị như vậy trước mặt võ lâm đồng đạo.

Câu Hồn bang chủ chưa nói dứt lời, Lãnh Xà bà bà đã chống gậy sắt xuống nghe rầm một tiếng, nét mặt cau có trông thật khó coi như ác quỷ. Còn đạo đồng Thiết Thủ nhảy cẫng lên, cười hặc hặc, chỉ muốn xông lên liều một trận với kẻ đeo mặt nạ bằng đồng.

Nhưng Câu Hồn bang chủ đã lớn tiếng nói :

- Khoan, Lãnh Xà tiền bối. Bổn tọa đêm nay đến đây không phải để đối đầu với lão tiền bối, mà chính là để giúp đỡ một tay.

Câu nói bất ngờ của Câu Hồn bang chủ chẳng những làm Lãnh Xà bà bà ngạc nhiên mà ngay cả những nhân vật võ lâm đứng đó kinh ngạc. Câu Hồn bang chủ danh lừng thiên hạ bao nhiêu cao thủ võ lâm đã chết về tay y, làm sao có thể nói, đến việc giúp đỡ kẻ khác.

Câu Hồn bang chủ cười khanh khách, nói tiếp :

- Bổn tọa muốn giúp Lãnh Xà tiền bối trừ khử bọn cao thủ võ lâm Trung Nguyên này.

Bọn Thiên Diệu Thần Cái và Siêu Không thượng nhân đứng đó sa sầm nét mặt, còn các cao thủ khác không khỏi giật mình, vận động chân khí toàn thân, nhất tề đề phòng mọi bất trắc. Còn Lãnh Xà bà bà như thể quá ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại :

- Tại sao, tại sao có việc như thế?

Câu Hồn bang chủ lại cười, chỉ vào Lôi Công động nói :

- Lôi Công động ám tàng mật quyết chí bảo của Côn Luân phái, tin này đã loan truyền khắp võ lâm, các cao thủ Trung Nguyên đều muốn vào động tìm dị bảo. Nhưng bổn tọa đã quyết định không một nhân vật võ lâm Trung Nguyên nào được phép bước chân vào động này. Lãnh Xà tiền bối là nhân vật ngoài Đông Hải, không kể là người võ lâm Trung Nguyên, có thể cùng bổn tọa vào động này mà thôi.

Thiên Diệu Thần Cái bỗng tiến lên một bước trầm giọng hỏi :

- Câu Hồn bang chủ, vì lẻ gì ngươi ngăn cản võ lâm Trung Nguyên như vậy.

Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười lanh lảnh :

- Chẳng những bổn tọa ngăn cản mà bổn tọa còn muốn tiêu diệt hết các môn phái của võ lâm Trung Nguyên nữa. Nội trong một tháng nữa sẽ có thông điệp của bổn tọa gởi đi khắp các môn phái trong thiên hạ, ra lệnh cho các môn phái đó phải thu xếp môn hộ trong ba năm phải giải tán. Nếu không người Chưởng môn sẽ bị Câu Hồn bang xử tử.

Những lời nói lạnh lùng ghê rợn của Câu Hồn bang chủ làm các cao thủ võ lâm rùng mình kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau. Họ đã rõ Câu Hồn bang tàn ác thế nào, Câu Hồn bang chủ là nhân vật ghê gớm, việc tiêu diệt các môn phái chẳng là chuyện nói ngoa.

Thiên Diệu Thần Cái bỗng đùng đùng nổi giận, chỉ mặt Câu Hồn bang chủ quát mắng :

- Câu Hồn bang chủ, ngươi là hậu sanh tiểu bối, sao dám ăn nói ngông cuồng như vậy? Tội sát hại Xa Triệt Thần Cái ta chưa hỏi đến, ngươi đã tưởng ngạo mạn như vậy mà yên lành hay sao?

Câu Hồn bang chủ cười nhạt :

- Các hạ có phải là sư huynh của Xa Triệt Thần Cái đó không? Thiên Diệu các hạ nên quay về núi ẩn cư như trước họa may còn bảo toàn được tính mạng.

Thiên Diệu Thần Cái tím mặt lại, chưa kịp xuất thủ tấn công, bỗng một bóng người nhảy vọt ra. Đó là một ông già béo lùn, đầu tóc hoa râm, nét mặt đầy đặn phúc hậu trông như một tượng La Hán, lưng đeo túi da, tay cầm Phán Quan bút.

Mọi người chú ý nhìn nhận biết đó là Bát Thủ La Hán Ngô Vân Cương, một nhân vật võ lâm khét tiếng ở Sơn Đông, đứng đầu nhóm Sơn Đông thập nhị hiệp.

Bát Thủ La Hán nhảy ra quát mắng :

- Câu Hồn bang chủ, ngươi còn nhớ vụ án tàn sát toàn gia Vạn đại hiệp ở Long Vân huyện không? Ta hãy hỏi ngươi, Vạn Vũ Thương tội tình chi mà ngươi cho thủ hạ đến giết toàn gia ba mươi bảy mạng của hắn. Đêm nay ngươi phải thường mạng.

Bát Thủ La Hán nói dứt lời, hai vai bỗng rung động, một chút, không thấy tay y cử động, vậy mà đột nhiên có tiếng “xoẹt xoẹt” như lụa xé, lập tức có ba đạo ngân quang từ người phóng ra, dưới ánh trăng trông như ba chiếc cầu tuyệt đẹp, nhằm người Câu Hồn bang chủ bay tới.

Nguyên Ngô Vân Cương có tước hiệu Bát Thủ La Hán là vì ông ta thiện nghệ về môn ném ám khí. Ngô Vân Cương là tổng phiêu đầu một nhà bảo tiêu nên suốt một giải Sơn Đông bọn lục lâm cường khấu nghe thấy tên ông ta đã phải lánh xa vì đã có cả trăm tên đại đạo bỏ mình vì những ngọn phi tiêu, ngân lăng, thiết đạn của ông.

Ngô Vân Cương sử dụng rất nhiều loại ám khí, và có biệt tài là có thể ném ra một lúc tám chiếc ngân lăng, loại ám khí lợi hại nhất của ông. Bởi thế người đời gọi ông là La Hán có tám tay.

Lại nói ba ngọn ngân lăng của Ngô Vân Cương “xoẹt xoẹt” bay tới, nhằm đúng ba yếu ở ngực Câu Hồn bang chủ. Ba chiếc chưa tới đích thì lại “vu vu”, hai chiếc ngân lăng khác từ người Bát Thủ La Hán bay ra, kỳ lạ hơn hết là hai chiếc này vừa bay ra bỗng rẽ ra làm hai đường bay cánh cung rồi cùng nhập lại phía sau lưng Câu Hồn bang chủ.

Thành thử chỉ trong chớp mắt, Câu Hồn bang chủ đã bị năm ngọn ngân lăng vây trước sau khí thế hung hãn, dù Câu Hồn bang chủ có khinh công tuyệt đỉnh muốn lùi hay né tránh cũng khó lòng thoát được.

Giữa lúc quần hùng tưởng Câu Hồn bang chủ lâm nguy đột nhiên mọi người hoa mắt. Một tiếng thét kinh khủng nổi lên thân hình Câu Hồn bang chủ bỗng vọt lên như chiếc pháo thăng thiên, thành thử mây ngọn ngân lăng bay đến trượt qua dưới chân Câu Hồn bang chủ.

Vừa bốc người nhảy lên, Câu Hồn bang chủ vừa cười khanh khách, hai tay đánh xuống hai chưởng, gió phát ra ào ào làm mấy ngọn chúi xuống cắm xuyên vào sườn núi.

Đồng thời nhờ hai thế chưởng đó, thân hình Câu Hồn bang chủ bỗng bay là là như thể một con rồng đang quẫy lộn ở không trung, thân pháp hết sức ảo diệu.

Thiên Diệu Thần Cái bỗng biến sắc khẽ quát :

- Phi Long thân pháp!

Nghe mấy chữ Phi Long thân pháp mọi người giật mình kinh hãi, biết là có sự chẳng lành.

Ngô Vân Cương chợt hiểu, hoảng hốt lùi lại một bước, nhưng không kịp nữa rồi.

Thân hình Câu Hồn bang chủ bỗng xa xuống như một con diều hâu vồ mồi. Ngô Vân Cương giơ tay định chống đỡ, nhưng y kinh hoảng không hiểu tại sao thân hình Câu Hồn bang chủ chỉ mới lao xuống chưa tới mặt y, mà một luồng áp lực quái dị đã phát sinh từ trên cao ập xuống, làm cho người Bát Thủ La Hán Ngô Vân Cương như bị chôn chặt xuống đất, mình mẩy tê liệt thậm chí cất nhắc tay cũng không nổi.

“Ùm” một tiếng dữ dội, tiếp theo là một tiếng la thảm khốc.

Người Bát Thủ La Hán Ngô Vân Cương bỗng bắn vọt đi xa hơn một trượng, rồi y ngã vật xuống dãy giụa vài cái và im hẳn. Từ mồm mũi, hai tai, hai mắt, máu ứa ra trong rất kinh sợ. Bát Thủ La Hán đã tắt thở rồi, các nhân vật đứng đó dù có muốn ra tay cứu giúp cũng không kịp nữa rồi.

Nhìn lại Câu Hồn bang chủ thì thấy y đã đứng ngay chỗ Ngô Vân Cương vừa đứng, hai tay khoanh trước ngực, nét mặt y ra sao không rõ, chỉ thấy qua hai lỗ hổng trên chiếc mặt nạ bằng đồng, đôi mắt của Câu Hồn bang chủ lóe lên những tia sát khí.

Câu Hồn bang chủ cười nhạt, lạnh lùng nói!

- Kẻ nào dám chống bổn tọa, hãy xem đó làm gương.

Các nhân vật võ lâm đứng đó đâu phải là những kẻ tầm thường. Nếu chẳng phải là tôn sư đứng đầu môn phái thì cũng là tiền bối cao nhân, oai danh lẫy lừng thiên hạ.

Vậy mà lúc này họ cũng phải ngây người ra sửng sốt, không có một phản ứng nào trước những lời lẽ ngông cuồng đó.

Cái chết của Bát Thủ La Hán Ngô Vân Cương quá thảm khốc mau lẹ, Câu Hồn bang chủ ra tay quá độc, lại đúng với ác danh đang loan truyền võ lâm, những điều đó cũng không làm cho quần hùng kinh ngạc đến như vậy.

Sở dĩ mọi người bàng hoàng đến độ quên cả ứng đối là vì một thế võ mà họ chính mắt vừa trông thấy: Phi Long thân pháp.

Nguyên Phi Long thân pháp mấy chục năm trước là một thân pháp võ học quái dị đã làm nổi danh một cặp vợ chồng ma đầu ở đất Miêu Cương. Đó là hai vợ chồng Phi Long thư sinh và Cửu Quỷ Ác Bà.

Hai vợ chồng Phi Long thư sinh lai lịch ra sao, không ai biết rõ, chỉ biết rằng sau khi hai người xuất hiện ở Trung Nguyên thì võ lâm bị một tai kiếp rất lớn và anh hùng thiên hạ nhiều kẻ anh tài đã táng mạng dưới thân pháp ghê gớm gọi là Phi Long thân pháp.

Sau khi hai vợ chồng Phi Long thư sinh tuyệt tích giang hồ, Phi Long thân pháp cũng biến mất luôn. Ai ngờ đến nay mọi người lại được chứng kiến môn võ công đó.

Câu Hồn bang chủ luôn luôn che mặt bằng chiếc mặt nạ đồng là Phi Long thư sinh chăng? Quyết không phải, bởi vì nghe giọng nói của Câu Hồn bang chủ, mọi người tuy thấy là đã biến âm không thể nhận biết là đàn ông hay đàn bà, nhưng cũng hiểu rằng đó là người còn trẻ, không thể là Phi Long thư sinh năm nay tuổi đã gần bảy mươi.

Có lẽ cũng nghĩ như vậy nên Siêu Không thượng nhân đột nhiên tiến lên một bước cất tiếng hỏi :

- Câu Hồn bang chủ, bần tăng hỏi thí chủ là người thế nào của Phi Long thư sinh và Cửu Quỷ Ác Bà?

Câu Hồn bang chủ bỗng ngửa mặt lên trời cất tiếng cười lanh lảnh rồi nói.

- Hòa thượng kia, nhà ngươi không biết quy lệ của bổn bang hay sao? Hỏi đến lai lịch của Bang chủ là phạm tội tử hình. Hòa thượng hết muốn sống rồi phải không?

Một nhân vật thân phận chí cao như Siêu Không thượng nhân ở Bắc Thiếu Lâm, vai vế ngang hàng với Bách Trượng thiền sư phái Nga Mi và các tôn sư võ học khác, khi nào lại chịu nổi những lời ngạo nghễ miệt thị như thế.

Siêu Không thượng nhân biến sắc chưa kíp phát tác thì Tuệ Giác thiền sư đã quát lớn :

- Nghiệt chướng! Ngươi ngông cuồng vô lễ đến như vậy quả là súc sinh không biết nể tiền bối tôn trưởng. Ngươi cả gan xúc phạm đến vị Thủ tọa Mâu Ni đường, phái Thiếu Lâm làm sao tha thứ cho ngươi được?

Câu Hồn bang chủ cười nhạt :

- Cái gì là Thiếu Lâm? Cái gì là Võ Đang với Không Động? Bổn tọa đã ra lệnh, nội trong ba năm, mười ba môn phái lớn nhỏ của Trung Nguyên phải giải tán hết. Võ học Trung Nguyên lúc đó sẽ thu về một mối hà hà...

Thiên Diệu Thần Cái lúc đó cũng tức giận vô cùng, liền lên tiếng quát mắng :

- Câu Hồn bang chủ, ngươi dựa vào thế lực nào mà dám miệt thị võ lâm Trung Nguyên như vậy? Ta đã định xa lánh giang hồ, không lý gì đến những chuyện ân oán trong võ lâm nữa, nhưng đêm nay vì võ lâm Trung Nguyên, ta phải trừ khử ngươi đi để tránh mối họa.

Câu Hồn bang chủ cười lớn :

- Lão ăn mày hôi thối kia, ta đã phá quy lệ bổn bang, vừa rồi cho phép ngươi an toàn đi khỏi nơi này, vậy mà ngươi không biết tự lượng sức còn buông lời xúc phạm. Ngươi hãy hỏi giang hồ xem có bao nhiêu cao thủ táng mạng rồi.

Siêu Không thượng nhân bỗng trầm giọng nói với mấy người đứng quanh :

- Chư vị anh hùng hào kiệt, tai họa sắp đến với toàn thể võ lâm Trung Nguyên, lẽ nào chúng ta đành lòng vì tư lợi tranh giành nhau quên mất đại nghĩa võ lâm. Tên ma đầu Câu Hồn bang này chẳng những phạm tội sát hại biết bao anh hùng thiên hạ, mà còn là mối đại họa cho võ lâm nữa. Chư vị không cần biết đến quy củ giang hồ, hãy tiến lên trừ họa cho võ lâm.

Phái Thiếu Lâm từ xưa đến nay vẫn được mặc nhiên coi là lãnh đạo võ lâm Trung Nguyên. Tuy mấy năm gần đây, môn đệ Thiếu Lâm đột nhiên rút về núi hết, để phái Nga Mi nổi bật trên chốn giang hồ, nhưng oai danh Thiếu Lâm vẫn còn được trọng vọng rất nhiều.

Bởi thế mấy lời nói của Siêu Không thượng nhân hiệu nghiệm khác thường.

Tất cả các nhân vật võ lâm đứng đó đều thuộc hạng nhất lưu cao thủ và người nào người nấy đều xuất thân ở những môn phái lớn như Hoa Sơn, Nga Mi, Không Động, Thanh Thành, Võ Đang v. v... nên đều quan tâm đến vận mệnh của môn phái mình.

Có những nhân vật đã lừng danh thiên hạ, oai chấn võ lâm như Khổ Âu lão nhân, Bạch Long Thăng Hải Trường Tôn, Hoàng Xuyên Bích Đản Lê Trùng Hưng, Quá Hải Thần Ưng Vân Thiên Trùng, Liễu Diệp Tân Nhân Hồ Qua, Trường Hận thư sinh Hàn Chấn Sơn... v. v... đều đã nghe ác danh của Câu Hồn bang chủ, nhưng phần đông có thể biết mình không thể đương cự nổi bang phái bí mật ghê gớm đo, nên cho đến nay vẫn im hơi lặng tiếng.

Nay được lời nói của Siêu Không thượng nhân, lại thấy Câu Hồn bang chủ chỉ có một mình, dù võ công cao siêu đến đâu cũng ở vào thế quả bất địch chúng, nên mọi người đều hăng hái, lớn tiếng hưởng ứng, hăm hở tiến lên, vận khí nội lực sẵn sàng tấn công.

Câu Hồn bang chủ chẳng e sợ chút nào, lớn tiếng cười khanh khách nói :

- Hay lắm! Hay lắm! Các ngươi tất cả xông lên, bổn tọa khỏi phải đi tìm từng người thanh toán.

Tuệ Hải thiền sư có vẻ là người nóng nảy nhứt trong bọn, thét lớn!

- Câm mồm! Đêm nay ta quyết lột mặt nạ của ngươi xem ngươi là kẻ lớn mật thế nào mà dám tác oai tác quái trong võ lâm rồi bắt ngươi cho các môn phái đến chứng kiến hành quyết.

Câu Hồn bang chủ lại càng cười lớn, như thể không coi mấy lời hăm dọa đó vào đâu.

Siêu Không thượng nhân từ từ giơ hai tay lên, định dùng Âm Ma chưởng tấn công, bỗng thấp thoáng có hai bóng người nhảy đến bên Câu Hồn bang chủ.

Nhìn ra, mọi người mới thấy đó là Lãnh Xà bà bà cùng tên đạo đồng Thiết Thủ của y.

Lãnh Xà bà bà đến bên Câu Hồn bang chủ rồi hướng về phía quần hùng quắc mắt nói :

- Mấy kẻ võ lâm Trung Nguyên kia, các ngươi đều là tiền bối võ lâm, không biết hổ thẹn cho thân phận mình hay sao mà cậy đông người định uy hiếp một kẻ thế cô. Lão bà ở ngoài Đông Hải lẽ ra không can thiệp vào việc riêng của võ lâm Trung Nguyên, nhưng thấy việc chướng tai gai mắt thế này, làm sao đứng im được. Lão bà bênh vực Câu Hồn bang chủ đối phó với các ngươi.

Câu Hồn bang chủ đắc chí cười lớn :

- Lãnh Xà tiền bối, đêm nay kỷ niệm thế liên hợp giữa Câu Hồn bang ở Trung Nguyên và Vạn Độc Âm Xà đảo ở Đông Hải.

Tuệ Giác thiền sư quát lớn :

- Cả hai tên ma đầu đáng chết cả. Chớ có miệt thị võ lâm Trung Nguyên.

Nói dứt lời, Tuệ Giác thiền sư liền thi triển Kim Cương chưởng tấn công luôn. Đồng thời các nhân vật võ lâm khác cùng động thủ, vây tròn Câu Hồng Bang chủ và Lãnh Xà bà bà vào giữa.

Câu Hồn bang chủ rú lên một tiếng thật dài, trong tay đã cầm một thanh kiếm sắc sáng xanh, còn Lãnh Xà bà bà, cặp mắt rắn của y thị vẫn lạnh lùng nhưng chợt lóe ra những tia sáng ghê rợn, cây gậy sắt mãng xà trong tay y thị múa lên vun vút, thành một trận gió lốc.

Trận ác chiến bùng nổ dữ dội vô cùng. Cả hai bên đều là những cao thủ võ lâm, nên chỉ thấy bóng người thấp thoáng như bóng ma nhảy múa dưới ánh trăng, rồi thỉnh thoảng có tiếng “choang” ngân dài và những tai lửa lóe ra do những binh khí va chạm vào nhau. Chưa được mười chiêu, một cao thủ võ lâm tên gọi là Truy Hồn Hảo Thủ Thượng Quan Lộ, chủ nhân của Long Vân bảo bỗng rú lên một tiếng thảm khốc, hai tay ôm bụng lùi lại mấy bước rồi ngã vật, trong khi tiếng cười lanh lảnh của Câu Hồn bang chủ nổi lên. Thì ra Thượng Quan Lộ đã bị Câu Hồn bang chủ dùng một thế kiếm quái dị, đâm một mũi kiếm trúng vào bụng dưới tử thương.

Các nhân vật võ lâm tức giận vô cùng, sự thật mấy người đó chưa giở toàn lực ra tấn công, mà chỉ đánh cầm chừng để dò xem thủ pháp của đối phương ra sao, không ngờ Câu Hồn bang chủ lợi dụng lúc các cao thủ võ lâm còn khoan tay, giở kiếm pháp ảo diệu hạ độc thủ ngay.

Cái chết của Thượng Quan Lộ làm mọi người điên lên, thi triển toàn lực tấn công, lúc này mới thấy ưu thế của phe cao thủ võ lâm nổi lên rõ rệt.

Thiên Diệu Thần Cái trong tay chỉ cầm một cây gậy nhỏ, như gậy trúc, vậy mà đường gậy vung lên như một lưỡi kiếm sắc bén, khiến Câu Hồn bang chủ không dám coi thường. Bỗng thấy “ùm” một tiếng thật lớn, Lãnh Xà bà bà lùi lại mấy bước, mắt lóe hào quang có vẻ tức giận vô cùng, còn Siêu Không thượng nhân và Tuệ Giác thiền sư vẫn không ác đấu, lúc này phải lùi lại hai bước. Hai người vừa liên thủ, dùng Kim Cương chưởng hợp nhất, mới đẩy được Lãnh Xà bà bà lùi lại một bước.

Đấu được trên năm mươi hiệp thì Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà bắt đầu phải lùi. Trên mười võ lâm cao thủ trong đó có những bậc tôn sư của võ lâm như Siêu Không thượng nhân và Thiên Diệu Thần Cái quả đã không hổ danh đệ nhất cao thủ, áp đảo được hai tên ma đầu ghê gớm nhất.

Nhưng Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà đâu đã chịu hạ phong ngay. Thân hình Câu Hồn bang chủ lúc này đã biến hẳn trong ánh kiếm xanh biếc, toàn thân chỉ thấy một đạo thanh quang lượn lờ, tiến đến chỗ này, lùi lại chỗ nọ nhắm những nơi yếu kém nhất trong vòng vây của đám võ lâm cao thủ để tấn công, nhằm phá vòng vây.

Đột nhiên, bóng kiếm xanh củ Câu Hồn bang chủ và lằn gậy trúc của Thiên Diệu Thần Cái hợp lại “choang” một tiếng dữ dội, lửa đỏ bắn tung tóe. Lập tức ánh kiếm và ánh gậy tắt hẳn, hai người nhảy lùi ra, cùng đưa binh khí của mình lên nhìn.

Kiếm của Câu Hồn bang chủ là một thứ báu kiếm, chém sắt như chém bùn. Câu Hồn bang chủ vừa rồi chém một nhát trúng vào gậy trúc của Thiên Diệu Thần Cái, đã tưởng làm cho khí giới mỏng manh của đối phương phải đứt đoạn. Ai ngờ chỉ thấy “choang” một tiếng dữ dội như chém phải đá.

Câu Hồn bang chủ nhảy lùi lại nhìn lưỡi kiếm của mình thấy không sứt mẻ. Nhưng nhìn đến gậy của Thiên Diệu Thần Cái, thấy cây gậy trúc vẫn yên lành, chẳng gãy một đoạn nào, nên vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.

Thiên Diệu Thần Cái cười ha hả :

- Dù cho ngươi có đến Ỷ Thiên bảo kiếm cũng không chém đứt nổi gậy trúc của ta.

Thiên Diệu Thần Cái không nói ngoa. Nguyên cây gậy của ông không phải vật tầm thường mà làm bằng một thứ trúc kỳ báu trong thế gian, gọi là Tử Cương Trúc (loại trúc màu tía rất cứng) chỉ có ở Bạch Đà sơn bên Tây Vực, cứng rắn còn hơn thép nguội.

Sau đó, hai bên lại nhảy vào giao đấu dữ dội hơn trước.

Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà võ công chí cao, nhưng quả bất địch chúng, không thể chống nổi mười mấy cao thủ đệ nhất liên thủ tấn công, nên chỉ một lát sau đã kém thế trong thấy. Hai người cứ lùi dần, tình thế nguy cấp vô cùng.

Siêu Không thượng nhân lên tiếng :

- A di đà Phật! Đêm nay nếu chư vị anh hùng trừ khử được hai tên ma đầu quái ác này thì tức là chư vị đã cứu võ lâm Trung Nguyên khỏi một cơn tai kiếp rất lớn vậy. Chư vị chớ để cho chúng tẩu thoát.

Lời nói của Siêu Không thượng nhân đã chặn trước mưu toan bỏ chạy của Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà, nên cả hai tức giận vô cùng, hung tính càng phát khởi.

Lãnh Xà bà bà rú lên một tiếng, đầu gậy Mãng xà đột nhiên biến hóa. Trong số các cao thủ, chỉ có Bạch Long Thăng Hải Trường Tôn nhân vật phái Hoa Sơn võ công kém nhất, nên bị hoa mắt né tránh không kịp, liền bị đầu gậy đập trúng bả vai. Hải Trường Tôn đánh rớt cây Kim Hoàn đao, loạng choạng lùi mấy bước rồi ngã vật xuống. Lãnh Xà bà bà định tiến lên kết liễu tính mạng y, nhưng ba nhà sư Thiếu Lâm đã vận dụng Kim Cương chưởng ngăn cản.

Còn Câu Hồn bang chủ cũng đổi kiếm pháp. Ánh sáng xanh bỗng xẹt bay lên với tiếng vu vu rợn người rồi bổ nhào xuống.

“Keng”, cây trảo của Quá Hải Thần Ưng Vân Thiên Trừng đã bị chém gãy. Vân Thiên Trừng là một ông già quắc thước, đứng đầu môn phái Thái Cực Quyền ở Hà Bắc danh tiếng và chức phận rất cao trong võ lâm.

Nhưng trước mắt Câu Hồn bang chủ, ông chỉ là người kém nhất nên Câu Hồn bang chủ đã nhằm ông ta tấn công định mở đường máu phá vòng vây.

Thấy cây trảo bị chém đứt, Vân Thiên Trừng kinh hãi, vội dùng Tâm Ma Hộ Pháp né tránh đường kiếm nguy hiểm của Câu Hồn bang chủ. Không ngờ chỉ thấy xoẹt một tiếng, ánh sáng xanh biếc đã lóe lên trước mặt. Vân Thiên Trừng rú lên một tiếng, chỉ còn nhắm mắt chờ chết.

May mắn lúc đó Thiên Diệu Thần Cái vừa vặn tấn công một gậy vào yếu huyệt ở sau gáy Câu Hồn bang chủ, nên y đành phải quay lại gạt đỡ.

Không ra thoát vòng vây, Câu Hồn bang chủ lồng lộn như thú dữ, nhưng các cao thủ đã đề phòng, thay phiên nhau tấn công tới tấp không để cho y kịp trở tay.

Giữa lúc Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà bị hãm vào thế nguy, bỗng nhiên có một thanh âm kỳ lạ từ phía núi xa vang tới.

Thanh âm đó chỉ là một tiếng rú, nhưng quái lạ làm sao nó sói vào tai như thể tiếng sét nổ. Các cao thủ võ lâm giật mình kinh hãi, biết rằng có một tay võ lâm nội lực ghê gớm sắp đến.

Tiếng rú mới đầu nghe thật xa, vậy mà chỉ trong chớp mắt, mọi người đã thấy bóng trắng thấp thoáng.

Hình người chưa hiện rõ, một luồng kình lực như di sơn đảo hải đã đẩy tới.

“Keng! Keng! Choang” đó là nhưng vũ khí của những tay nội lực còn kém, bị ngay luồng kình lực ghê gớm đó đánh văng đi. Trong số các cao thủ, chỉ có vài ba người võ công thượng đỉnh như Siêu Không thượng nhân và Thiên Diệu Thần Cái vẫn nguyên không sao, còn những người khác non kém hơn chút ít, đã bị đẩy lui ngay lại.

Bóng trắng hiện rõ giữa trận chiến, phân hai bên xung đột ra làm hai. Đó là một ông già, mặt mũi thanh tú, cốt cách có vẻ thần tiên, ung dung nhàn hạ, nhưng hai mắt lóe lên hai ngọn lửa hồng như hai hòn than trông rất ghê rợn.

Ông già đó tay không cầm vũ khí, chỉ có một chiếc quạt lông màu trắng như tuyết, mình cũng mặc một chiếc đại bào màu trắng đầu búi tóc ngược lên, cử chỉ có vẻ tiên phong đạo cốt khác thường.

Hình bóng ông già vừa xuất hiện, tiếng nói lanh lảnh của Câu Hồn bang chủ đã vang lên với một giọng vui mừng bộc lộ :

- Cha! Đến vừa phải lúc.

Thiên Diệu Thần Cái cũng thất sắc lùi lại một bước và kêu lên :

- Phi Long thư sinh!

Quả nhiên ông già tiên phong đạo cốt đó chính là Phi Long thư sinh, một nhân vật ghê gớm nhất của phía “tà” đã lừng danh đệ nhứt ma đầu ở Miêu Cương năm xưa.

Các nhân vật giang hồ có mặt lúc đó kinh hãi đến nỗi không thốt ra được một lời nào. Ngay cả Siêu Không thượng nhân Thủ tọa Đạt Ma đường, một nhân vật số một số hai của Bắc Thiếu Lâm cũng mất bình tĩnh, lùi lại mấy bước như trông thấy quỷ xuất hiện.

Nguyên danh tiếng hai vợ chồng Phi Long thư sinh và Cửu Quỷ Ác Bà năm xưa đã làm võ lâm kinh hồn tán đởm vì hai vợ chồng ma đầu này hành sự ác độc vô cùng. Bất luận cao thủ võ lâm nào chẳng may làm hai vợ chồng y thất ý, lập tức sẽ mang họa vào thân ngay.

Phi Long thư sinh và Cửu Quỷ Ác Bà hoành hành thiên hạ hầu như vô địch, dưới mắt không người, rồi bẵng đi một thời gian lâu cả hai mất tích, võ lâm đồn đại hai vợ chồng ma đầu này gặp một vị thánh tăng ở Thiên Sơn xuống núi xuất thủ đánh cho chúng một trận thất điên bát đảo, nên cả hai đã trốn mất rồi có lẽ mang thương tích nặng chết ở chốn Miêu Cương rồi.

Nhưng không ai ngờ rằng Phi Long thư sinh và Cửu Quỷ Ác Bà lại ẩn cư ở ngay Trung Nguyên, trong một động núi sâu thẳm trong dãy núi Thanh Thành. Kim Ngang Tiêu là người đầu tiên gặp hai vợ chồng ma đầu này khi chàng lạc vào động núi ở Thanh Thành Sơn (xem Cự Linh thần chưởng hồi trước).

Đến nay đột nhiên Phi Long thư sinh xuất hiện, làm sao họ không kinh hãi. Nhưng điều ngạc nhiên hơn hết là họ thấy Câu Hồn bang chủ gọi Phi Long thư sinh bằng cha. Lai lịch bí mật của Câu Hồn bang chủ đến nay mới hé ra y là con của Phi Long thư sinh, hèn nào võ công của Câu Hồn bang chủ cao siêu như vậy.

Lại nói Phi Long thư sinh nhảy đến đấu trường, chỉ giơ tay đẩy một cái đã ăn được bọn võ lâm cao thủ đang đấu với Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà.

Thiên Diệu Thần Cái trầm giọng hỏi :

- Phi Long thư sinh! Té ra các hạ còn sống đến ngày nay lại đến đây quấy rối. Ta hỏi các hạ đêm nay muốn gì?

Tuệ Hải thiền sư nóng nảy nói :

- Thần Cái hỏi làm gì cho phí lời vô ích. Ý là cha của Câu Hồn bang chủ, lẽ tất nhiên đến đây chỉ đối địch với bọn ta thôi. Bọn ma đầu này lại tái xuất giang hồ, võ lâm khó tránh được tai kiếp lớn.

Phi Long thư sinh cất tiếng cười ha hả :

- Hòa thượng Thiếu Lâm nóng tính nhưng nhanh trí đó. Mỗ đến đây không hề có ý đua tranh với các vị, chỉ có lời khuyên các vị, mau xuống núi ngay và trở về loan báo với thập tam môn phái võ lâm, hiện trong ba năm nữa phải giải tán hết. Đó là lệnh của Phi Long này vậy.

Siêu Không thượng nhân quát lớn :

- Việc ngông cuồng đó té ra chính ngươi chủ trì! Võ lâm Trung Nguyên đâu có thể bị khuất phục dễ dàng như vậy được.

Bọn Tuệ Giác, Tuệ Hải chẳng nói chẳng rằng lập tức giơ chưởng tấn công luôn. Thế là mười mấy võ lâm cao thủ lại xông lên, tấn công hai cha con Phi Long thư sinh và Lãnh Xà bà bà.

Trận đấu lần này kinh khủng hơn trước nhiều. Phi Long thư sinh vừa phe phẩy quạt lông, một luồng kình phong khét lẹt đã tung ra, ào ào như giông tố.

Một cao thủ võ lâm thuộc phái Bồng Lai, tên gọi là Vũ Vạn Linh, bỗng kêu hộc lên một tiếng, mồm phun máu đỏ, thân hình bị bắn tung lên. Y là người võ công non kém nhất, nên không chịu nổi chưởng phong kinh hồn động địa của Phi Long thư sinh.

Tuy nhiên, mấy cao thủ thượng đỉnh như Siêu Không thượng nhân và Thiên Diệu Thần Cái đâu có chịu thất bại dễ dàng. Mấy thân hình thấp thoáng ẩn hiện, xuyên qua chưởng phong, đồng thời thi triển tuyệt nghệ phát ra những chưởng mãnh liệt chống trả.

Thế là hai bên chia nhau thành hai phe chiến đấu dữ dội. Một bên là Phi Long thư sinh, Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà, và một bên Siêu Không thượng nhân, Thiên Diệu Thần Cái và bọn võ lâm cao thủ Khổ Âu lão nhân, Liễu Diệp tan nhân, Trường Hận thư sinh v. v...

Bọn Siêu Không thượng nhân tuy đông người hơn, nhưng Phi Long thư sinh võ công đã đến mức xuất thần nhập hóa nên chỉ một mình y, chưa chắc các võ lâm cao thủ đã đánh bại được, nữa là còn Câu Hồn bang chủ và Lãnh Xà bà bà. Vì thế chỉ trong chốc lát, phe Phi Long thư sinh đã chiếm thượng phong rõ rệt.

Trong khi bọn người này giao đấu ở trước cửa động Lôi Công thì thỉnh thoảng ở trong động lại phát ra những tiếng chưởng phong phát nổ ầm ầm.

Câu Hồn bang chủ đang đánh với Tuệ Giác và Tuệ Hải thiền sư, đột nhiên rú lên một tiếng và lùi lại.

Tuệ Giác và Tuệ Hải định xông lên đuổi theo, không ngờ Phi Long thư sinh đã lướt lại nhanh như luồng gió, giơ chưởng đẩy ra một luồng kình phong, ngăn cản hai nhà sư Thiếu Lâm.

Siêu Không thượng nhân và Thiên Diệu Thần Cái nhảy vọt lại, hợp lực cùng Tuệ Giác và Tuệ Hải thiền sư vậy chặt Phi Long thư sinh vào giữa. Nhưng với cây quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy, Phi Long thư sinh ung dung đón đánh với tất cả bốn người mà không hề nao núng.

Thấy thế Câu Hồn bang chủ buông tiếng cười khanh khách, thân hình bỗng bay vút đi, phi thân nhảy thẳng vào Lôi Công động.

Các cao thủ võ lâm cùng thét lên tức giận, muốn xông lên ngăn cản, nhưng Phi Long thư sinh và Lãnh Xà bà bà ra tay chặn họ lại, thành thử Câu Hồn bang chủ cứ việc chạy như bay biến vào Lôi Công động.

Bên ngoài cuộc ác đấu lại tiếp tục, dữ dội hơn trước. Các cao thủ võ lâm đến đây phần lớn vì quan tâm đến những bí quyết võ công của phái Côn Luân bảo tàng trong động này, nay lại thấy Câu Hồn bang chủ một mình chạy vào động làm sao không tức giận như điên cuồng?

Bởi thế, họ không còn giữ gìn gì nữa, xuất toàn lực ra tấn công, cốt mở đường vào Lôi Công động. Võ công chí cao như Lãnh Xà bà bà lúc ấy cũng phải lùi lại mấy bước, duy chỉ có Phi Long thư sinh là vẫn cầm cự được bình thủ với bốn đệ nhất cao thủ là Siêu Không thượng nhân, Thiên Diệu Thần Cái, Tuệ Giác và Tuệ Hải thiền sư.

Câu Hồn bang chủ chạy vào Lôi Công động được một lúc lâu, trong khi đó không còn thấy tiếng chưởng phong phát ra nữa.

Đột

/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status