Chương 1: Kỳ tích của ” Siêu nhân tình yêu”
- Cái gì?
Tôi giật mình, mở lớn mắt ngạc nhiên hỏi.
- Đừng nhiều lời! Nếu cô không muốn vừa xuống máy bay đã phải vào tù thì tốt nhất là đừng để tôi phải đích thân ra tay!
Bàn tay to lớn của “thiếu gia” nắm chặt lấy cổ tay tôi, giọng nói lạnh lùng ra lệnh, từ mắt phát ra tia nhìn lạnh lẽo dường như muốn xé nhỏ tôi ra thành từng mảnh.
Choang…
Giấc mộng hoa hồng tan vỡ!
Hiện thực là cô gái làm điên đảo bao nhiêu chàng trai trên thế giới là tôi – Bạch Tô Cơ lại đang bị một gã con trai uy hiếp!
Có chết tôi cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
- Này, não anh bị nước vào rồi sao? Tôi chẳng hiểu anh đang nói về cái gì cả?
Tôi lập tức nổi giận. Xem ra gã này đang coi tôi là một tên ăn trộm.
Những thiếu gia nhà giàu tôi gặp nhiều rồi, nhưng kẻ vô lý, ngạo mạn như gã này thì là lần đầu! Nếu không thì là…
- Hừ… – Tôi cười lạnh, nói bằng giọng khinh bỉ, – dùng cách này để tán gái, tệ quá.
- …
“Thiếu gia” hơi khựng lại, sau đó ánh mắt phát ra một tia nhìn nguy hiểm, khóe miệng nhình như hơi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn bước tới, ghé sát vào mặt tôi, nhe hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp, nhưng trong mắt tôi, nó lại giống như hàm răng nanh của một con dã thú.
- Cô nghe cho rõ đây… Tôi đếm tới ba, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn giao nó ra đây, nếu không, mọi hậu quả sau đó tôi không chịu trách nhiệm…
- Anh…
Tôi nghiến chặt răng. Chuyện gì vậy, chẳng phải người ta bảo người bị bệnh tâm thần thì không được lên máy bay sao?
- Lúc tôi đang nói chuyện thì đừng có chen vào.
- 1…
Trời ơi, sao trên đời này lại có một kẻ vô lý như thế?
- 2...
Rốt cuộc thì anh ta cần cái gì?
Son môi? Phấn trắng? Mascara?
Hay là… Hay là…
Không đúng!
Tôi đang lo lắng cái gì? Rõ ràng hắn là kẻ biến thái!
Thật là vô lý.
Gã đáng chết! Nếu lát nữa hắn dám động tay động chân với tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh cho hắn một trận nên thân.
- 3…
Tôi bất giác nắm chặt tay, chờ mặt hắn tới gần một chút là cho hắn một đấm.
Á…
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã tới!
Cho dù nói thế nào…
Tôi vẫn rất… sợ…
- A, thiếu gia, thiếu gia. Tìm thấy rồi. Tìm thấy vòng tay rồi!
Đúng vào lúc tôi căng thẳng nhắm nghiền hai mắt, chuẩn bị tấn công hắn thì một giọng nói vui vẻ vang lên từ đầu kia của máy bay.
Chúng tôi cùng lúc quay đầu ra, thấy một người mặc áo đen đang vui mừng lắc lắc chiếc vòng tay hình mặt trăng cứ như thể tìm được người yêu mà anh ta thất lạc đã nhiều năm.
Ô la la…
Trong phút chốc, bốn chữ “tôi là giỏi nhất” trên mặt “thiếu gia” nhanh chóng rơi mất, ánh sáng chói mắt bất giác bị che khuất bởi một màn đen nặng nề!
Hắn lập tức quay đầu qua, dùng ánh mắt “giết người” nhìn gã áo đen vừa nãy!
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là chỉ một giây sau, hắn lại khôi phục lại trạng thái lúc nãy.
Bỗng dưng hắn cúi người xuống, nhặt cuốn sách “Phép thuật tình yêu” tôi làm rơi dưới đất lên, một tay chống vào ghế, đứng thẳng người lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hít sâu vào một hơi rồi nhét cuốn sách vào tay tôi, trên mặt nở một nụ cười bình tĩnh.
- Đúng là một cuốn sách hay, không có chuyện gì nữa, cô thưởng thức tiếp đi.
Cái gì?!
Ngọn lửa giận trong lòng lên tới đỉnh điểm!
Đúng là không thể tìm được từ ngữ nào độc ác hơn để hình dung về cái gã này! Lẽ nào trong bộ óc đơn giản của hắn cho rằng tất cả những điều này đều không có ý nghĩa gì sao?
- Xin lỗi!
Tôi đứng bật dậy, hét lên với cái lưng của hắn.
Bước chân của hắn thoáng dừng lại, có thể nhận ra hắn đang khẽ run vì cố kiềm chế bản thân.
Lúc này, mọi hành khách xung quanh vừa giả vờ “hôn mê” đều tỉnh lại, đua nhau nhô đầu lên khỏi ghế nhìn chúng tôi bằng ánh mắt háo hức!
Một giây, hai giây, ba giây…
Cuối cùng, hắn cũng chầm chậm quay người lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nhún vai, vẫy tay gọi gã “hải ly” tới.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng bước đi, tới chỗ gã mặc áo đen ban nãy, cầm cái vòng tay lên, nhét vào túi áo rồi cuối cùng, thảnh thơi ngồi xuống ghế.
Cứ như là… không có việc gì xảy ra!
********! Cứ như thế là xong sao?
Nếu cái gã bị người ta đánh hỏng cả đầu óc này cho rằng mọi việc kết thúc như vậy thì gã ngây thơ quá!
Tôi ghét nhất là những gã đàn ông luôn tỏ ra mình đang ban phúc cho người con gái khác!
Nhìn vào cái lưng ung dung của “thiếu gia”, tôi gồng mình lên, lửa giận bốc lên phừng phừng.
Không được! Hôm nay Bạch Tô Cơ tôi không đòi lại công lý thì không được!
- Thưa… thưa cô… có chuyện gì có thể giúp cô không?
Lúc đó, bên tai tôi có vang tới giọng nói của “hải ly”, tôi ra sức nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào gáy gã, nghiến răng ken két.
- Giúp? Vậy thì tốt, hãy giết gã đó cho tôi!
- Giết… giết thiếu gia?
Trên trán “hải ly” lấm tấm mấy giọt mồ hôi, lắp bắp nói:
- Thực sự xin lỗi, việc này thì không được… Nhưng thiếu gia của chúng tôi đã dặn dò, cho dù bắt tôi làm gì, tôi cũng sẽ cố gắng để bù đắp cho cô…
- Anh cút ra! Tôi nhất định phải giết chết gã ******** đó.
Tôi vừa hằn học lườm “thiếu gia”, vừa giang tay ra, định xô gã “hải ly” sang một bên!
Nhưng vừa cúi đầu xuống, tôi phát hiện gã “hải ly” đang nhìn tôi bằng đôi mắt say mê!
A a a…
Tôi không thể chịu được nữa!
Tôi phải báo thù!
*
* *
- Cái gì?
Tôi giật mình, mở lớn mắt ngạc nhiên hỏi.
- Đừng nhiều lời! Nếu cô không muốn vừa xuống máy bay đã phải vào tù thì tốt nhất là đừng để tôi phải đích thân ra tay!
Bàn tay to lớn của “thiếu gia” nắm chặt lấy cổ tay tôi, giọng nói lạnh lùng ra lệnh, từ mắt phát ra tia nhìn lạnh lẽo dường như muốn xé nhỏ tôi ra thành từng mảnh.
Choang…
Giấc mộng hoa hồng tan vỡ!
Hiện thực là cô gái làm điên đảo bao nhiêu chàng trai trên thế giới là tôi – Bạch Tô Cơ lại đang bị một gã con trai uy hiếp!
Có chết tôi cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
- Này, não anh bị nước vào rồi sao? Tôi chẳng hiểu anh đang nói về cái gì cả?
Tôi lập tức nổi giận. Xem ra gã này đang coi tôi là một tên ăn trộm.
Những thiếu gia nhà giàu tôi gặp nhiều rồi, nhưng kẻ vô lý, ngạo mạn như gã này thì là lần đầu! Nếu không thì là…
- Hừ… – Tôi cười lạnh, nói bằng giọng khinh bỉ, – dùng cách này để tán gái, tệ quá.
- …
“Thiếu gia” hơi khựng lại, sau đó ánh mắt phát ra một tia nhìn nguy hiểm, khóe miệng nhình như hơi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn bước tới, ghé sát vào mặt tôi, nhe hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp, nhưng trong mắt tôi, nó lại giống như hàm răng nanh của một con dã thú.
- Cô nghe cho rõ đây… Tôi đếm tới ba, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn giao nó ra đây, nếu không, mọi hậu quả sau đó tôi không chịu trách nhiệm…
- Anh…
Tôi nghiến chặt răng. Chuyện gì vậy, chẳng phải người ta bảo người bị bệnh tâm thần thì không được lên máy bay sao?
- Lúc tôi đang nói chuyện thì đừng có chen vào.
- 1…
Trời ơi, sao trên đời này lại có một kẻ vô lý như thế?
- 2...
Rốt cuộc thì anh ta cần cái gì?
Son môi? Phấn trắng? Mascara?
Hay là… Hay là…
Không đúng!
Tôi đang lo lắng cái gì? Rõ ràng hắn là kẻ biến thái!
Thật là vô lý.
Gã đáng chết! Nếu lát nữa hắn dám động tay động chân với tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh cho hắn một trận nên thân.
- 3…
Tôi bất giác nắm chặt tay, chờ mặt hắn tới gần một chút là cho hắn một đấm.
Á…
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã tới!
Cho dù nói thế nào…
Tôi vẫn rất… sợ…
- A, thiếu gia, thiếu gia. Tìm thấy rồi. Tìm thấy vòng tay rồi!
Đúng vào lúc tôi căng thẳng nhắm nghiền hai mắt, chuẩn bị tấn công hắn thì một giọng nói vui vẻ vang lên từ đầu kia của máy bay.
Chúng tôi cùng lúc quay đầu ra, thấy một người mặc áo đen đang vui mừng lắc lắc chiếc vòng tay hình mặt trăng cứ như thể tìm được người yêu mà anh ta thất lạc đã nhiều năm.
Ô la la…
Trong phút chốc, bốn chữ “tôi là giỏi nhất” trên mặt “thiếu gia” nhanh chóng rơi mất, ánh sáng chói mắt bất giác bị che khuất bởi một màn đen nặng nề!
Hắn lập tức quay đầu qua, dùng ánh mắt “giết người” nhìn gã áo đen vừa nãy!
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là chỉ một giây sau, hắn lại khôi phục lại trạng thái lúc nãy.
Bỗng dưng hắn cúi người xuống, nhặt cuốn sách “Phép thuật tình yêu” tôi làm rơi dưới đất lên, một tay chống vào ghế, đứng thẳng người lên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hít sâu vào một hơi rồi nhét cuốn sách vào tay tôi, trên mặt nở một nụ cười bình tĩnh.
- Đúng là một cuốn sách hay, không có chuyện gì nữa, cô thưởng thức tiếp đi.
Cái gì?!
Ngọn lửa giận trong lòng lên tới đỉnh điểm!
Đúng là không thể tìm được từ ngữ nào độc ác hơn để hình dung về cái gã này! Lẽ nào trong bộ óc đơn giản của hắn cho rằng tất cả những điều này đều không có ý nghĩa gì sao?
- Xin lỗi!
Tôi đứng bật dậy, hét lên với cái lưng của hắn.
Bước chân của hắn thoáng dừng lại, có thể nhận ra hắn đang khẽ run vì cố kiềm chế bản thân.
Lúc này, mọi hành khách xung quanh vừa giả vờ “hôn mê” đều tỉnh lại, đua nhau nhô đầu lên khỏi ghế nhìn chúng tôi bằng ánh mắt háo hức!
Một giây, hai giây, ba giây…
Cuối cùng, hắn cũng chầm chậm quay người lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nhún vai, vẫy tay gọi gã “hải ly” tới.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng bước đi, tới chỗ gã mặc áo đen ban nãy, cầm cái vòng tay lên, nhét vào túi áo rồi cuối cùng, thảnh thơi ngồi xuống ghế.
Cứ như là… không có việc gì xảy ra!
********! Cứ như thế là xong sao?
Nếu cái gã bị người ta đánh hỏng cả đầu óc này cho rằng mọi việc kết thúc như vậy thì gã ngây thơ quá!
Tôi ghét nhất là những gã đàn ông luôn tỏ ra mình đang ban phúc cho người con gái khác!
Nhìn vào cái lưng ung dung của “thiếu gia”, tôi gồng mình lên, lửa giận bốc lên phừng phừng.
Không được! Hôm nay Bạch Tô Cơ tôi không đòi lại công lý thì không được!
- Thưa… thưa cô… có chuyện gì có thể giúp cô không?
Lúc đó, bên tai tôi có vang tới giọng nói của “hải ly”, tôi ra sức nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào gáy gã, nghiến răng ken két.
- Giúp? Vậy thì tốt, hãy giết gã đó cho tôi!
- Giết… giết thiếu gia?
Trên trán “hải ly” lấm tấm mấy giọt mồ hôi, lắp bắp nói:
- Thực sự xin lỗi, việc này thì không được… Nhưng thiếu gia của chúng tôi đã dặn dò, cho dù bắt tôi làm gì, tôi cũng sẽ cố gắng để bù đắp cho cô…
- Anh cút ra! Tôi nhất định phải giết chết gã ******** đó.
Tôi vừa hằn học lườm “thiếu gia”, vừa giang tay ra, định xô gã “hải ly” sang một bên!
Nhưng vừa cúi đầu xuống, tôi phát hiện gã “hải ly” đang nhìn tôi bằng đôi mắt say mê!
A a a…
Tôi không thể chịu được nữa!
Tôi phải báo thù!
*
* *
/71
|