- Một suất cơm rang thịt gà nấm hương, cảm ơn!
Trưa hôm sau, tôi uể oải ngồi xuống bàn ăn trong phòng ăn của Đại học Tinh Hoa, lười biếng ăn hết phần cơm, ngay cả mùi vị của nó cũng không cảm nhận được.
Các hội viên chủ động rời câu lạc bộ… Điều này đối với chủ tịch câu lạc bộ là tôi mà nói, quả thật là một sự thực không thể nào chấp nhận được.
Bạch Tô Cơ, sức hút của mày đi đâu mất rồi!
Tại sao từ ngày tới Tinh Hoa, mọi thứ đều thay đổi?
Bây giờ, khoảng cách tới 50 đôi couple cũng giống như con chim nhỏ vừa cất canh bay ngoài cửa sổ, chớp mắt đã không còn bóng dáng!
A a a! Nghĩ nhiều tới đau cả đầu! Huống hồ hôm nay ý chí của các hội viên câu lạc bộ đã xuống rất thấp, muốn tìm thành viên mới cũng không được…
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa… Tất cả đều không đứng về phía tôi.
Haiz… Rốt cuộc là tôi đã sai ở điểm nào?
Tôi buồn rầu nghĩ ngợi, đút một miếng nấm hương vào mồm, nhưng vừa mới nhai một miếng đã thấy miệng mình cay xè.
Phì… phì…
Đây đâu phải là nấm hương, đây rõ ràng là gừng mà! Tôi ghét nhất là gừng! Cái cảm giác cay cay đó khiến tối nhớ lại mỗi lần bị bệnh hồi nhỏ, hiệu trưởng Bạch Ngưng luôn bắt tôi phải uống một cốc trà gừng, đến nỗi bây giờ cứ nhìn thấy gừng là tôi thấy dị ứng.
Tôi tức giận nhìn miếng gừng mà mình vừa nhè ra, trong đầu bỗng dưng hiện lên một nụ cười xấu xa – đôi mắt khép hờ với tia nhìn đáng ghét, đôi môi hạ lưu khẽ nhếch lên, lại cả cái nhướng mày không đàng hoàng… A! Cuối cùng tôi cũng biết vấn đề ở đâu mà ra rồi!
An Vũ Phong, đúng, chính là anh!
Đang không thì lập ra Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim để đối đầu với tôi, lại còn lập bẫy để tôi rơi vào, chỉ có như thế mới khiến tôi “hết đất dụng võ”! Đồ bỉ ổi, nếu không thì chắc chắn câu lạc bộ của tôi đã trở thành câu lạc bộ thành công nhất trường.
Được! Lần PK này nếu anh không tự động đóng cửa thì tôi sẽ rút lui khỏi “giang hồ”.
- Bạch Tô Cơ! – Đúng vào lúc tôi đang thầm nguyền rủa An Vũ Phong thì một giọng nói dễ chịu và nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Minh đang bê đĩa thức ăn, mỉm cười đứng cạnh tôi.
- Chỗ này không ai ngồi chứ? Mình ngồi được không?
- Xin mời, xin mời!
Tôi nở nụ cười tươi rói, dọn đĩa của mình sang một bên.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Minh tôi đều thấy rất vui vẻ.
Từ lần tình cờ gặp anh trên máy bay cho tới nay, cho dù tôi làm cái gì, anh đều đứng về phía tôi, giúp đỡ tôi vô điều kiện!
Tô Hựu Tuệ thường nói, đàn ông là một đám khỉ hôi thối kiêu ngạo và tự đại, có điều trên người Kỷ Minh lại không có một khuyết điểm nào của con khỉ hôi thối như Hựu Tuệ nói. Trong lòng tôi, có lúc anh giống như một thiên thần mà Thượng đế ban cho tôi!
- Vừa nãy thấy bạn ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đang nghĩ gì thế?
Kỷ Minh ngồi xuống, vừa chậm rãi húp một ngụm canh, vừa nhẹ nhàng hỏi tôi.
- Thì vẫn là chuyện của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thôi. Mình đang nghĩ, rốt cuộc thì đến bao giờ mình mới tập hợp được 50 đôi couple?
Tôi chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới việc ăn uống, tay trái chống cằm, tay phải cầm đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong đĩa, giọng nói nghe như vọng về từ nơi nào đó rất xa.
- Xem ra bây giờ việc này còn khó hơn lên trời, hơn nữa, mình nhất định sẽ phải xong làm việc này trước An Vũ Phong!
- Ha ha ha, thì ra là như vậy. – Kỷ Minh khẽ khàng đặt bát canh xuống, quay đầu sang, đôi mắt màu xám nhạt dịu dàng nhìn tôi, - Là vì bạn đã hạ chiến thư với An Vũ Phong phải không?
- Hừ! Mình đã ghét hắn từ lâu rồi! Cái gã này đúng là bị bệnh thần kinh! Từ lúc ở trên máy bay tự nhiên cướp vòng tay của mình cho tới bây giờ, hắn cứ đối đầu với mình. Mình có lòng tốt tới thăm hắn… Hừ! Tóm lại mình ghét nhất là loại đàn ông luôn tưởng rằng con gái sắp thiên hạ đều sẵn sàng tới quỳ trước chân hắn…
Tôi giận dữ tuôn một hơi dài, vứt đũa xuống, đang định giơ tay ra làm động tác “chém” thì bỗng nhớ ra Kỷ Minh ngồi đằng trước, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc.
- Ha ha… Bạch Tô Cơ, bạn thú vị thật, thật khó có thể gặp được cô gái nào thẳng thắn như bạn!
Nụ cười dịu dàng của Kỷ Minh cắt đứt cơn cáu giận của tôi. Nụ cười của anh giống như một cánh cửa sổ bằng kính được lau chùi sạch sẽ, nhẹ nhàng phát ra tia sáng ấm áp. Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của anh, bao nhiêu phiền muộn trong tôi đều tan biến hết.
- Kỷ Minh… Bạn biết không… - Tôi im lặng một lát, cuối cùng ngượng ngùng nói. – Hôm qua, bốn bạn gái đó rút lui khỏi câu lạc bộ rồi…
Mặc dù biết việc này rất mất mặt nhưng thực sự bây giờ tôi rất muốn lắng nghe ý kiến của Kỷ Minh. Có lẽ từ giây phút quen biết anh, tôi đã coi anh như là bạn, đối với bạn bè, tôi luôn rất chân thành.
Kỷ Minh ngẩng đầu lên im lặng nhìn tôi, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt anh là vẫn dịu dàng như thế.
Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Tôi thấy thật tò mò.
Rồi đột nhiên, Kỷ Minh mỉm cười, nhưng không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại, anh quay đầu nhìn ra xa, nói khẽ:
- Bạn nhìn kìa! Kia là ai?
Tôi nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Kỷ Minh, ngay lập tức ngạc nhiên há hốc mồm!
Trong rừng cây nhỏ bên cạnh nhà ăn của trường, dưới mấy gốc cây xanh cao vút. Lúc đó, dưới gốc cây có một cái bóng mảnh mai!
Đó là một cô gái tết tóc bím, thi thoảng cô lại quay về phía gốc cây, cúi đầu xuống, rồi có lúc cô lại quay người lại mỉm cười. Mọi động tác của cô đều rất tao nhã, khiến người ta cảm thấy cứ muốn nhìn mãi!
- Thu Thu? – Tôi bất giác đứng lên, gọi tên người con gái đó, - Cô ấy đang…
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thu Thu “diễn kịch với không khí”, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói được mấy tiếng.
- Cô ấy đang tập bài học thứ ba của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, “Lễ nghĩa giao tiếp trong tình yêu”. Căn cứ theo miêu tả của giáo trình thì chỉ cần tập luyện thuần thục những lễ nghĩa này, giao tiếp với con trai một cách hợp lý, thích hợp, chắc chắn sẽ được con trai yêu quí và có thể trở thành một nữ thần tình yêu thực sự!
Kỷ Minh nhắc lại từng lời mà tôi đã nói. Lúc này, tôi đứng sững sờ, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn anh, một hồi lâu không nói được lời nào.
- Có phải bạn rất kỳ lạ là vì sao Ma Thu Thu lại làm như thế phải không? – Nhưng Kỷ Minh hình như đã đoán được ra tâm tư của tôi, chầm chậm nói. – Là vì bạn.
- Vì mình? – Tôi nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt của Kỷ Minh lúc này phát ra một tia sáng tràn đầy sức mạnh mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
- Mình rất hiểu tâm trạng của bạn, vì bị phản bội mà cảm thấy mình rất thất bại, bắt đầu hoài nghi với những việc mà trước đây mình rất tin tưởng… Nhưng bạn đừng quên rằng, bạn bè của bạn luôn ủng hộ bạn, tin vào mọi quyết định của bạn. Là bạn bè, Ma Thu Thu là người như vậy… - Anh nói chậm lại, - Mình cũng vậy.
Trưa hôm sau, tôi uể oải ngồi xuống bàn ăn trong phòng ăn của Đại học Tinh Hoa, lười biếng ăn hết phần cơm, ngay cả mùi vị của nó cũng không cảm nhận được.
Các hội viên chủ động rời câu lạc bộ… Điều này đối với chủ tịch câu lạc bộ là tôi mà nói, quả thật là một sự thực không thể nào chấp nhận được.
Bạch Tô Cơ, sức hút của mày đi đâu mất rồi!
Tại sao từ ngày tới Tinh Hoa, mọi thứ đều thay đổi?
Bây giờ, khoảng cách tới 50 đôi couple cũng giống như con chim nhỏ vừa cất canh bay ngoài cửa sổ, chớp mắt đã không còn bóng dáng!
A a a! Nghĩ nhiều tới đau cả đầu! Huống hồ hôm nay ý chí của các hội viên câu lạc bộ đã xuống rất thấp, muốn tìm thành viên mới cũng không được…
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa… Tất cả đều không đứng về phía tôi.
Haiz… Rốt cuộc là tôi đã sai ở điểm nào?
Tôi buồn rầu nghĩ ngợi, đút một miếng nấm hương vào mồm, nhưng vừa mới nhai một miếng đã thấy miệng mình cay xè.
Phì… phì…
Đây đâu phải là nấm hương, đây rõ ràng là gừng mà! Tôi ghét nhất là gừng! Cái cảm giác cay cay đó khiến tối nhớ lại mỗi lần bị bệnh hồi nhỏ, hiệu trưởng Bạch Ngưng luôn bắt tôi phải uống một cốc trà gừng, đến nỗi bây giờ cứ nhìn thấy gừng là tôi thấy dị ứng.
Tôi tức giận nhìn miếng gừng mà mình vừa nhè ra, trong đầu bỗng dưng hiện lên một nụ cười xấu xa – đôi mắt khép hờ với tia nhìn đáng ghét, đôi môi hạ lưu khẽ nhếch lên, lại cả cái nhướng mày không đàng hoàng… A! Cuối cùng tôi cũng biết vấn đề ở đâu mà ra rồi!
An Vũ Phong, đúng, chính là anh!
Đang không thì lập ra Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim để đối đầu với tôi, lại còn lập bẫy để tôi rơi vào, chỉ có như thế mới khiến tôi “hết đất dụng võ”! Đồ bỉ ổi, nếu không thì chắc chắn câu lạc bộ của tôi đã trở thành câu lạc bộ thành công nhất trường.
Được! Lần PK này nếu anh không tự động đóng cửa thì tôi sẽ rút lui khỏi “giang hồ”.
- Bạch Tô Cơ! – Đúng vào lúc tôi đang thầm nguyền rủa An Vũ Phong thì một giọng nói dễ chịu và nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Minh đang bê đĩa thức ăn, mỉm cười đứng cạnh tôi.
- Chỗ này không ai ngồi chứ? Mình ngồi được không?
- Xin mời, xin mời!
Tôi nở nụ cười tươi rói, dọn đĩa của mình sang một bên.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Minh tôi đều thấy rất vui vẻ.
Từ lần tình cờ gặp anh trên máy bay cho tới nay, cho dù tôi làm cái gì, anh đều đứng về phía tôi, giúp đỡ tôi vô điều kiện!
Tô Hựu Tuệ thường nói, đàn ông là một đám khỉ hôi thối kiêu ngạo và tự đại, có điều trên người Kỷ Minh lại không có một khuyết điểm nào của con khỉ hôi thối như Hựu Tuệ nói. Trong lòng tôi, có lúc anh giống như một thiên thần mà Thượng đế ban cho tôi!
- Vừa nãy thấy bạn ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đang nghĩ gì thế?
Kỷ Minh ngồi xuống, vừa chậm rãi húp một ngụm canh, vừa nhẹ nhàng hỏi tôi.
- Thì vẫn là chuyện của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thôi. Mình đang nghĩ, rốt cuộc thì đến bao giờ mình mới tập hợp được 50 đôi couple?
Tôi chẳng còn lòng dạ nào nghĩ tới việc ăn uống, tay trái chống cằm, tay phải cầm đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm trong đĩa, giọng nói nghe như vọng về từ nơi nào đó rất xa.
- Xem ra bây giờ việc này còn khó hơn lên trời, hơn nữa, mình nhất định sẽ phải xong làm việc này trước An Vũ Phong!
- Ha ha ha, thì ra là như vậy. – Kỷ Minh khẽ khàng đặt bát canh xuống, quay đầu sang, đôi mắt màu xám nhạt dịu dàng nhìn tôi, - Là vì bạn đã hạ chiến thư với An Vũ Phong phải không?
- Hừ! Mình đã ghét hắn từ lâu rồi! Cái gã này đúng là bị bệnh thần kinh! Từ lúc ở trên máy bay tự nhiên cướp vòng tay của mình cho tới bây giờ, hắn cứ đối đầu với mình. Mình có lòng tốt tới thăm hắn… Hừ! Tóm lại mình ghét nhất là loại đàn ông luôn tưởng rằng con gái sắp thiên hạ đều sẵn sàng tới quỳ trước chân hắn…
Tôi giận dữ tuôn một hơi dài, vứt đũa xuống, đang định giơ tay ra làm động tác “chém” thì bỗng nhớ ra Kỷ Minh ngồi đằng trước, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc.
- Ha ha… Bạch Tô Cơ, bạn thú vị thật, thật khó có thể gặp được cô gái nào thẳng thắn như bạn!
Nụ cười dịu dàng của Kỷ Minh cắt đứt cơn cáu giận của tôi. Nụ cười của anh giống như một cánh cửa sổ bằng kính được lau chùi sạch sẽ, nhẹ nhàng phát ra tia sáng ấm áp. Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của anh, bao nhiêu phiền muộn trong tôi đều tan biến hết.
- Kỷ Minh… Bạn biết không… - Tôi im lặng một lát, cuối cùng ngượng ngùng nói. – Hôm qua, bốn bạn gái đó rút lui khỏi câu lạc bộ rồi…
Mặc dù biết việc này rất mất mặt nhưng thực sự bây giờ tôi rất muốn lắng nghe ý kiến của Kỷ Minh. Có lẽ từ giây phút quen biết anh, tôi đã coi anh như là bạn, đối với bạn bè, tôi luôn rất chân thành.
Kỷ Minh ngẩng đầu lên im lặng nhìn tôi, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt anh là vẫn dịu dàng như thế.
Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Tôi thấy thật tò mò.
Rồi đột nhiên, Kỷ Minh mỉm cười, nhưng không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại, anh quay đầu nhìn ra xa, nói khẽ:
- Bạn nhìn kìa! Kia là ai?
Tôi nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Kỷ Minh, ngay lập tức ngạc nhiên há hốc mồm!
Trong rừng cây nhỏ bên cạnh nhà ăn của trường, dưới mấy gốc cây xanh cao vút. Lúc đó, dưới gốc cây có một cái bóng mảnh mai!
Đó là một cô gái tết tóc bím, thi thoảng cô lại quay về phía gốc cây, cúi đầu xuống, rồi có lúc cô lại quay người lại mỉm cười. Mọi động tác của cô đều rất tao nhã, khiến người ta cảm thấy cứ muốn nhìn mãi!
- Thu Thu? – Tôi bất giác đứng lên, gọi tên người con gái đó, - Cô ấy đang…
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thu Thu “diễn kịch với không khí”, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói được mấy tiếng.
- Cô ấy đang tập bài học thứ ba của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, “Lễ nghĩa giao tiếp trong tình yêu”. Căn cứ theo miêu tả của giáo trình thì chỉ cần tập luyện thuần thục những lễ nghĩa này, giao tiếp với con trai một cách hợp lý, thích hợp, chắc chắn sẽ được con trai yêu quí và có thể trở thành một nữ thần tình yêu thực sự!
Kỷ Minh nhắc lại từng lời mà tôi đã nói. Lúc này, tôi đứng sững sờ, chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn anh, một hồi lâu không nói được lời nào.
- Có phải bạn rất kỳ lạ là vì sao Ma Thu Thu lại làm như thế phải không? – Nhưng Kỷ Minh hình như đã đoán được ra tâm tư của tôi, chầm chậm nói. – Là vì bạn.
- Vì mình? – Tôi nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt của Kỷ Minh lúc này phát ra một tia sáng tràn đầy sức mạnh mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
- Mình rất hiểu tâm trạng của bạn, vì bị phản bội mà cảm thấy mình rất thất bại, bắt đầu hoài nghi với những việc mà trước đây mình rất tin tưởng… Nhưng bạn đừng quên rằng, bạn bè của bạn luôn ủng hộ bạn, tin vào mọi quyết định của bạn. Là bạn bè, Ma Thu Thu là người như vậy… - Anh nói chậm lại, - Mình cũng vậy.
/71
|