Chương II (tiếp): Biến cố
Có người từng nói: “Thiên chức của học sinh là thi cử”. Câu nói này quả không sai.
Những cuộc thi PK tới dồn dập, bước chân của kỳ thi cũng không hề chậm lại.
Hơn một tháng đã trôi qua, chúng tôi đón chờ kỳ thi đầu tiên tại trường Đại học Tinh Hoa, ôn tập thật kỹ tất cả các môn, nhưng điều đáng ghét nhất là kết quả của kỳ thi lần này vẫn được công bố trên bảng tin của trường.
Một buổi chiều ba ngày sau đó, bảng tin của trường xuất hiện, một đám học sinh lố nhố xuất hiện xung quanh.
Chẳng nhẽ những người này hồi học cấp ba còn chưa bị hành hạ đủ sao? Chỉ vì mấy điểm cỏn con đó mà cũng châu đầu vào.
- Wa! Tớ được vào bảng đỏ! Mau tới mà xem, thứ năm từ dưới lên là tên của tớ.
- Ha ha ha… Cậu lợi hại thật! Thám hoa của bảng trắng!
- Im mồm cho tớ…
…
Những tiếng ồn ào huyên náo vang lên trong tai tôi, mỗi lần có kết quả thi là lại như vậy, người buồn người vui…
Nhưng Bạch Tô Cơ tôi chưa bao giờ coi trọng chuyện điểm chác, điểm chác không thể hiện được tất cả… Chỉ có những gã ngốc mới cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho nó!
Đứng từ xa nhìn vào, hai tấm bảng đỏ to đùng viết chi chít những cái tên màu đen.
Tấm bảng đỏ giống như một biển hiệu chữ vàng phát sáng lấp lánh, còn trên tấm bảng trắng lại như một đàn kiến đang giành giật với cái chết.
- Hu hu hu… Sao lại thế… Sao lại như thế…
Đúng vào lúc tôi đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, định bước qua hai tấm bảng thì một tiếng khóc đau lòng lọt vào tai tôi.
Chờ chút… Sao âm thanh này lại quen thuộc thế?
Đó chẳng phải là Tiểu Ngọc của câu lạc bộ chúng tôi sao?
Tôi vội vã đi nhanh về phía đó, thấy Tiểu Ngọc đang khóc sướt mướt dưới hai tấm bảng, bên cạnh cô còn mấy thành viên khác của câu lạc bộ, nhìn ai cũng buồn rầu, ủ rủ.
- Các cậu… đều biết kết quả rồi?
Trong lòng tôi thoáng hiểu ra vài phần, nhẹ giọng hỏi.
- …
Mấy cô gái nghe thấy tiếng tôi đều ngầng đầu lên nhìn, không ai nói lời nào, Tiểu Ngọc lại càng khóc dữ hơn.
Tôi thấy lòng mình thêm nặng nề, quay người lại, ra sức tách đám người ra để đến gần bảng tin hơn, ngển đầu lên nhìn vào từng cái tên trên tấm bảng.
Chu Tiểu Ngọc! Đứng thứ 138 của bảng trắng!
Số điểm hiện rõ trên tấm bảng như một quả bom nổ trong đầu tôi! Nghe mọi người nói bình thường thành tích thi của Tiểu Ngọc rất tốt…
Lần này sao lại thế…
Không biết vì sao, tôi thắc thỏm len ra khỏi đám người đông đúc, rồi lại lo lắng tới đứng cạnh họ.
- Tiểu Ngọc… Nói không chừng là do cậu sai sót một lần thôi, lần sau vẫn còn cơ hội…
Tiểu Ngọc cắn môi, giận dữ nhìn sang, hình như không thèm nghe tôi nói. Chết rồi… lẽ nào dự cảm không lành của tôi đã biến thành sự thực sao?
- Chủ tịch Bạch Tô Cơ, cậu có biết không, thành tích thi của các hội viên câu lạc bộ chúng ta lần này hầu như đều đi xuống. – Một cô gái đanh đá nói.
- Đa số mọi người đều có tên trên bảng! Nhưng tất cả đều là bảng… trắng.
- Tất là vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch không ngừng luyện tập, chiếm quá nhiều thời gian học tập của chúng tớ.
- Đúng thế! Đúng là chẳng cảm nhận được tí hạnh phúc nào lại còn lãng phí thời gian.
…
Ù ù , ù ù…
Bảng trắng! Lãng phí thời gian!
Tôi chỉ cảm thấy xung quanh hình như có một cơn bão lớn đang thổi qua, còn tôi thì bị giữ chặt ở trung tâm cơn bão, những tiếng chỉ trích ồn ào xung quanh giống như những mũi gươm đang chĩa vào tôi, khiến tôi không biết trốn đi đâu.
Các hội viên của tôi…
Họ đều đang trách tôi sao?
Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch không những không đem lại cho mọi người niềm hạnh phúc mà ngược lại, còn khiến họ rơi vào vực sâu đau khổ?
Không thể nào, không thể nào… Rõ ràng là tôi đã rất cố gắng… Vì sao tới cuối cùng lại có kết quả như thế này?
Tôi nhìn vào những khuôn mặt giận dữ đó, cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Lại một lần nữa bất chấp tấp cả lao vào đám đông, xoa nhẹ lên mắt mình, nhìn kỹ từng cái tên trên bảng trắng.
Chu Tiểu Ngọc… Hồ Bách Linh… Vương Á Mĩ…
Họ đều có tên trên bảng trắng!
- Ôi dà… Bọn con gái xấu xí thì chăm chỉ mà học hành, còn mơ tưởng gì tới tình yêu nữa chứ!
- Cậu ác quá, người ta cũng có quyền đó mà. Ha ha ha…
- Ai bảo thích nổi tiếng, giờ lên bảng trắng thì muốn không nổi tiếng cũng khó.
…
Đã vậy lại còn có người khoét sâu thêm vào vết thương của người ta.
Tôi nắm chặt tay, chỉ hận là không thể lao lên tống cho mấy đứa con gái độc ác kia một nắm đấm.
Lúc này, mấy bạn khác cùng dìu Tiểu Ngọc đang khóc nức nở rời khỏi nơi đó, không để ý đến “con ong” điên cuồng đang cắn xé tôi ở đằng sau.
Bạch Tô Cơ tôi từ trước tới nay không sợ những lời đồn đại vô căn cứ… Nhưng hội viên của tôi oán trách tôi, chỉ trích tôi lại khiến tôi thấy buồn vô cùng.
Nhìn vào cái bóng họ đã đi đằng xa, một mình tôi cô đơn quay lại phòng học, vô thức đi vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
Hôm nay, các hội viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch buộc phải chuyển tới phòng mỹ thuật để tập luyện.
- Chào mọi người, hôm nay là bài học thứ ba của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, nội dung là Top 100 điều cần biết khi hẹn hò, có thể dạy mọi người làm thế nào để ung dung đối phó với các sự kiện đột xuất trong buổi hẹn hò. Hy vọng mọi người chăm chỉ chép bài, sau khi bàng giảng kết thúc, chúng ta sẽ tiến hành luyện tập. Việc sắp xếp các thành viên luyện tập ngày hôm nay là…
Mặc dù tôi cố gắng truyền sức sống vào giọng nói của mình, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác buồn bã.
Lúc này, từ phòng âm nhạc ở bên cạnh vang tới tiếng dương cầm du dương, thêm vào đó là tiếng cười nói xôn xao cứ như thể đang cười nhạo trái tim tan nát của tôi. Còn các hội viên đang ngồi trên ghế cũng giống như bánh bao ngâm nước, ủ rũ cúi đầu, không có chút sức sống nào…
Mấy người này! Thật là kém quá! Với điệu bộ chán nản của họ thì làm sao có thể đánh bại được đám đàn ông thối đó đây?
Tôi vừa nhấc cái roi lên, định gõ mạnh lên bàn để họ tỉnh táo lại!
Thì bỗng dưng, một cánh tay ngắn xuất hiện trước mắt tôi, lớn tiếng ngắt lời:
- Báo cáo!
- Bạn Hồ Bách Linh, bạn có câu hỏi nào sao? – Tôi hơi khựng lại, nhìn vào khuôn mặt tròn vành vạnh của Hồ Bách Linh, ngạc nhiên hỏi.
- Chủ tịch Bạch, tôi có một câu hỏi vô cùng nghiêm túc muốn đưa ra cho mọi người cùng thảo luận! Đa số các hội viên của câu lạc bộ chúng ta trong kỳ thi này đều có thành tích đi xuống, nhưng tại sao chủ tịch lại không hỏi thăm một lời? – Nói tới đây, cô ta ra vẻ oán trách nhìn Kỷ Minh một cái, - Tôi thực sự sợ rằng nếu tiếp tục như thế, chúng tôi sẽ càng cảm thấy thiếu tin tưởng vào tình yêu và cuối cùng ngay cả cảm giác rung động trước tình yêu cũng không thể cảm nhận được.
- Đúng thế, đúng thế!
Lời nói của Hồ Bách Linh như một que diêm điểm vào ngọn đuốc, khiến trong phút chốc căn phòng nóng bừng lên.
Đám con gái đua nhau cúi đầu xuống thì thầm với nhau, mọi câu nói đều lọt vào tai tôi, đều khiến tôi tức run cả người!
- Nghe nói việc huấn luyện của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim vừa thoải mái vừa vui vẻ! Rất nhiều hội viên của họ đều được vào bảng đỏ!
- Đúng thế! Họ không những được huấn luyện mà còn trích thời gian ra để ôn tập lại bài…
- Ngưỡng mộ quá! Họ từ trước tới nay không cần phải buồn rầu vì việc thiếu hội viên, chúng ta ở đây chán quá đi!
Có người từng nói: “Thiên chức của học sinh là thi cử”. Câu nói này quả không sai.
Những cuộc thi PK tới dồn dập, bước chân của kỳ thi cũng không hề chậm lại.
Hơn một tháng đã trôi qua, chúng tôi đón chờ kỳ thi đầu tiên tại trường Đại học Tinh Hoa, ôn tập thật kỹ tất cả các môn, nhưng điều đáng ghét nhất là kết quả của kỳ thi lần này vẫn được công bố trên bảng tin của trường.
Một buổi chiều ba ngày sau đó, bảng tin của trường xuất hiện, một đám học sinh lố nhố xuất hiện xung quanh.
Chẳng nhẽ những người này hồi học cấp ba còn chưa bị hành hạ đủ sao? Chỉ vì mấy điểm cỏn con đó mà cũng châu đầu vào.
- Wa! Tớ được vào bảng đỏ! Mau tới mà xem, thứ năm từ dưới lên là tên của tớ.
- Ha ha ha… Cậu lợi hại thật! Thám hoa của bảng trắng!
- Im mồm cho tớ…
…
Những tiếng ồn ào huyên náo vang lên trong tai tôi, mỗi lần có kết quả thi là lại như vậy, người buồn người vui…
Nhưng Bạch Tô Cơ tôi chưa bao giờ coi trọng chuyện điểm chác, điểm chác không thể hiện được tất cả… Chỉ có những gã ngốc mới cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho nó!
Đứng từ xa nhìn vào, hai tấm bảng đỏ to đùng viết chi chít những cái tên màu đen.
Tấm bảng đỏ giống như một biển hiệu chữ vàng phát sáng lấp lánh, còn trên tấm bảng trắng lại như một đàn kiến đang giành giật với cái chết.
- Hu hu hu… Sao lại thế… Sao lại như thế…
Đúng vào lúc tôi đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, định bước qua hai tấm bảng thì một tiếng khóc đau lòng lọt vào tai tôi.
Chờ chút… Sao âm thanh này lại quen thuộc thế?
Đó chẳng phải là Tiểu Ngọc của câu lạc bộ chúng tôi sao?
Tôi vội vã đi nhanh về phía đó, thấy Tiểu Ngọc đang khóc sướt mướt dưới hai tấm bảng, bên cạnh cô còn mấy thành viên khác của câu lạc bộ, nhìn ai cũng buồn rầu, ủ rủ.
- Các cậu… đều biết kết quả rồi?
Trong lòng tôi thoáng hiểu ra vài phần, nhẹ giọng hỏi.
- …
Mấy cô gái nghe thấy tiếng tôi đều ngầng đầu lên nhìn, không ai nói lời nào, Tiểu Ngọc lại càng khóc dữ hơn.
Tôi thấy lòng mình thêm nặng nề, quay người lại, ra sức tách đám người ra để đến gần bảng tin hơn, ngển đầu lên nhìn vào từng cái tên trên tấm bảng.
Chu Tiểu Ngọc! Đứng thứ 138 của bảng trắng!
Số điểm hiện rõ trên tấm bảng như một quả bom nổ trong đầu tôi! Nghe mọi người nói bình thường thành tích thi của Tiểu Ngọc rất tốt…
Lần này sao lại thế…
Không biết vì sao, tôi thắc thỏm len ra khỏi đám người đông đúc, rồi lại lo lắng tới đứng cạnh họ.
- Tiểu Ngọc… Nói không chừng là do cậu sai sót một lần thôi, lần sau vẫn còn cơ hội…
Tiểu Ngọc cắn môi, giận dữ nhìn sang, hình như không thèm nghe tôi nói. Chết rồi… lẽ nào dự cảm không lành của tôi đã biến thành sự thực sao?
- Chủ tịch Bạch Tô Cơ, cậu có biết không, thành tích thi của các hội viên câu lạc bộ chúng ta lần này hầu như đều đi xuống. – Một cô gái đanh đá nói.
- Đa số mọi người đều có tên trên bảng! Nhưng tất cả đều là bảng… trắng.
- Tất là vì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch không ngừng luyện tập, chiếm quá nhiều thời gian học tập của chúng tớ.
- Đúng thế! Đúng là chẳng cảm nhận được tí hạnh phúc nào lại còn lãng phí thời gian.
…
Ù ù , ù ù…
Bảng trắng! Lãng phí thời gian!
Tôi chỉ cảm thấy xung quanh hình như có một cơn bão lớn đang thổi qua, còn tôi thì bị giữ chặt ở trung tâm cơn bão, những tiếng chỉ trích ồn ào xung quanh giống như những mũi gươm đang chĩa vào tôi, khiến tôi không biết trốn đi đâu.
Các hội viên của tôi…
Họ đều đang trách tôi sao?
Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch không những không đem lại cho mọi người niềm hạnh phúc mà ngược lại, còn khiến họ rơi vào vực sâu đau khổ?
Không thể nào, không thể nào… Rõ ràng là tôi đã rất cố gắng… Vì sao tới cuối cùng lại có kết quả như thế này?
Tôi nhìn vào những khuôn mặt giận dữ đó, cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Lại một lần nữa bất chấp tấp cả lao vào đám đông, xoa nhẹ lên mắt mình, nhìn kỹ từng cái tên trên bảng trắng.
Chu Tiểu Ngọc… Hồ Bách Linh… Vương Á Mĩ…
Họ đều có tên trên bảng trắng!
- Ôi dà… Bọn con gái xấu xí thì chăm chỉ mà học hành, còn mơ tưởng gì tới tình yêu nữa chứ!
- Cậu ác quá, người ta cũng có quyền đó mà. Ha ha ha…
- Ai bảo thích nổi tiếng, giờ lên bảng trắng thì muốn không nổi tiếng cũng khó.
…
Đã vậy lại còn có người khoét sâu thêm vào vết thương của người ta.
Tôi nắm chặt tay, chỉ hận là không thể lao lên tống cho mấy đứa con gái độc ác kia một nắm đấm.
Lúc này, mấy bạn khác cùng dìu Tiểu Ngọc đang khóc nức nở rời khỏi nơi đó, không để ý đến “con ong” điên cuồng đang cắn xé tôi ở đằng sau.
Bạch Tô Cơ tôi từ trước tới nay không sợ những lời đồn đại vô căn cứ… Nhưng hội viên của tôi oán trách tôi, chỉ trích tôi lại khiến tôi thấy buồn vô cùng.
Nhìn vào cái bóng họ đã đi đằng xa, một mình tôi cô đơn quay lại phòng học, vô thức đi vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ.
Hôm nay, các hội viên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch buộc phải chuyển tới phòng mỹ thuật để tập luyện.
- Chào mọi người, hôm nay là bài học thứ ba của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch, nội dung là Top 100 điều cần biết khi hẹn hò, có thể dạy mọi người làm thế nào để ung dung đối phó với các sự kiện đột xuất trong buổi hẹn hò. Hy vọng mọi người chăm chỉ chép bài, sau khi bàng giảng kết thúc, chúng ta sẽ tiến hành luyện tập. Việc sắp xếp các thành viên luyện tập ngày hôm nay là…
Mặc dù tôi cố gắng truyền sức sống vào giọng nói của mình, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác buồn bã.
Lúc này, từ phòng âm nhạc ở bên cạnh vang tới tiếng dương cầm du dương, thêm vào đó là tiếng cười nói xôn xao cứ như thể đang cười nhạo trái tim tan nát của tôi. Còn các hội viên đang ngồi trên ghế cũng giống như bánh bao ngâm nước, ủ rũ cúi đầu, không có chút sức sống nào…
Mấy người này! Thật là kém quá! Với điệu bộ chán nản của họ thì làm sao có thể đánh bại được đám đàn ông thối đó đây?
Tôi vừa nhấc cái roi lên, định gõ mạnh lên bàn để họ tỉnh táo lại!
Thì bỗng dưng, một cánh tay ngắn xuất hiện trước mắt tôi, lớn tiếng ngắt lời:
- Báo cáo!
- Bạn Hồ Bách Linh, bạn có câu hỏi nào sao? – Tôi hơi khựng lại, nhìn vào khuôn mặt tròn vành vạnh của Hồ Bách Linh, ngạc nhiên hỏi.
- Chủ tịch Bạch, tôi có một câu hỏi vô cùng nghiêm túc muốn đưa ra cho mọi người cùng thảo luận! Đa số các hội viên của câu lạc bộ chúng ta trong kỳ thi này đều có thành tích đi xuống, nhưng tại sao chủ tịch lại không hỏi thăm một lời? – Nói tới đây, cô ta ra vẻ oán trách nhìn Kỷ Minh một cái, - Tôi thực sự sợ rằng nếu tiếp tục như thế, chúng tôi sẽ càng cảm thấy thiếu tin tưởng vào tình yêu và cuối cùng ngay cả cảm giác rung động trước tình yêu cũng không thể cảm nhận được.
- Đúng thế, đúng thế!
Lời nói của Hồ Bách Linh như một que diêm điểm vào ngọn đuốc, khiến trong phút chốc căn phòng nóng bừng lên.
Đám con gái đua nhau cúi đầu xuống thì thầm với nhau, mọi câu nói đều lọt vào tai tôi, đều khiến tôi tức run cả người!
- Nghe nói việc huấn luyện của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim vừa thoải mái vừa vui vẻ! Rất nhiều hội viên của họ đều được vào bảng đỏ!
- Đúng thế! Họ không những được huấn luyện mà còn trích thời gian ra để ôn tập lại bài…
- Ngưỡng mộ quá! Họ từ trước tới nay không cần phải buồn rầu vì việc thiếu hội viên, chúng ta ở đây chán quá đi!
/71
|