MỞ ĐẦU: BA VẠN DẶM TRÊN KHÔNG
“An Vu Phong, please hurry to carry the fly F718. An Vu Phong, please…”.
Trong phòng chờ máy bay thưa thớt bóng người, mấy hành khách chờ chuyến bay kế tiếp nhàn rỗi ngồi chờ đợi. Ánh mặt trời nhàn nhạt nhẹ nhàng di chuyển trong không trung, chỉ có tiếng của phát thanh viên là vẫn đang lặp lại điệp khúc làm chấn động màng nhĩ của mọi người.
Thật là bực mình! Đã sắp hết thời gian làm thủ tục lên máy bay rồi mà không hiểu còn ai ngu ngốc như thế! Ngay cả lên máy bay mà cũng muộn… Nếu mà là con trai, chắc chắn tôi không thể tha thứ cho cái gã không tuân thủ giờ giấc này.
Tôi khẽ cằn nhằn mấy câu, vừa đẩy cái kính râm trên sống mũi, không quên bước từng bước đi nhẹ nhàng về phía cửa số 3.
Qua cánh cửa sổ bằng kính của sân bay, tôi có thể nhìn thấy chiếc A201 đang ngoan ngoãn nằm trên phi trường. Chỉ một lát nữa thôi, con chim có đôi cánh khổng lồ này sẽ đưa tôi tới một nơi mà tôi sợ hãi nhất.
Ba phút đã trôi qua.
Tôi nhanh chóng làm xong thủ tục lên máy bay, ngồi cạnh cửa sổ, tay trái chống cằm, tay phải khẽ đung đưa cổ tay có cái vòng hình mặt trăng, hai con mắt gấu trúc nhìn xuyên qua cặp kính râm, lơ đãng nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài cửa sổ, rồi nhìn xuống mặt đất màu xám, ánh mắt của tôi dần dần mất đi mục đích, nhưng tâm hồn bỗng chốc lại cảm thấy thư thái lạ lùng…
- Các em thân mến, chương trình trao đổi học sinh một năm một lần sắp bắt đầu, trường chúng ta sẽ chọn ra các em học sinh ưu tú cùng với các học sinh trường Đại học Tinh Hoa tiến hành giao lưu học tập trong vòng 100 ngày. Đây là một cơ hội quan trọng để Học viện Thời trang Thiên Trạch của chúng ta thể hiện mình, hy vọng các em học sinh được cử đi sẽ phát huy xuất sắc khả năng của mình…
Trong hội trường rộng lớn, tiếng của thầy hướng dẫn vang lên trong loa, bốn chữ “Đại học Tinh Hoa” như một hòn đá rơi vào bộ óc đang mơ mơ màng màng của tôi, khiến tôi như chợt bừng tỉnh!
Nếu có cơ hội này, tôi sẽ có thể gặp lại hai “cạ cứng” mà tôi ngày đêm mong nhớ là Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh!
Nhưng về thành phố Tinh Hoa cũng có nghĩa là tôi phải gặp lại “con khỉ hôi” đó!
Hắn hiện giờ… chắc đã là người yêu của Hiểu Ảnh…
Huhu… Buổi “trùng phùng” ngượng ngập đó chắc chắn sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của con tim bé nhỏ của tôi, thôi thì sớm từ bỏ ý định đó đi thì hơn. Tôi khẽ thở dài, dựa lưng vào ghế.
Cuộc họp vô cùng nhạt nhẽo này đã kéo dài 2 tiếng 56 phút 39 giây!
Sau khi tan họp, chắc chắn tôi phải đi mua cây kem đắt nhất để an ủi trái tim đang bị hành hạ của mình! Mặc dù cây kem đó không thể ngon như cây kem ở cửa hàng HAPPY HOUSE…
- Bây giờ, tôi xin thay mặt cho trường tuyên bố: Các học sinh của Học viện Thời trang Thiên Trạch được tham dự chương trình trao đổi học sinh lần này là…
- Bạch… Tô… Cơ!
Cái gì?!
Bạch! Tô! Cơ!
Ba chữ đó lọt vào tai con bé đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài là tôi, khiến tôi kinh ngạc tới mức suýt nữa thì rơi cả răng xuống đất.
Tôi chưa bao giờ biết rằng cái tên mình đã nghe mọi người gọi suốt 18 năm trời lại có sức sát thương lớn tới thế.
Ù ù ù…
Sao lại có thể như thế được? Chắc chắn là tôi đã nghe nhầm!
Từ khi tới Học viện Thời trang Thiên Trạch, không có Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh bên cạnh, cũng vì muốn quên đi cái “con khỉ hôi” suốt ngày khoa chân múa tay đó mà tôi luôn sống rất yên phận. Tôi chỉ muốn một mình mình đi hết bốn năm đại học, thực hiện ước mơ của tôi – trở thành một nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới!
Trước khi bản thân mình chưa điều chỉnh được tâm lý, tôi không bao giờ nghĩ tới khả năng gặp lại “con khỉ hôi” đó.
Nhưng… liệu có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?
Người cuối cùng được chọn lại là tôi!
Lẽ nào đây chính là “hồng nhan bạc mệnh” sao?
Nhưng ván đã đóng thuyền, tất cả đều không thể thay đổi được.
Vốn dĩ kiên quyết chọn trường đại học cách xa thành phố Tinh Hoa, muốn nếm trải cảm giác được trưởng thành một mình, muốn quên đi những chuyện mà mình khó có thể đối mặt được, ai ngờ ông trời lại thích trêu ngươi tôi như vậy.
Trong tình huống không hề có chút sự chuẩn bị nào, tôi lại bị buộc phải quay lại Tinh Hoa.
Có điều, ở trường Đại học Tinh Hoa có hai người bạn thân của tôi là Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh!
Chúng tôi là “tuyệt đại tam kiều” từng nổi tiếng một thời, cũng là những người bạn thân thiết nhất trên thế giới này.
Suốt một thời gian dài không gặp mặt, tôi luôn rất nhớ họ, nhớ lại những thời khắc vui vẻ nhất mà chúng tôi từng có với nhau!
Bởi vậy, nếu ông trời đã sắp xếp như vậy, tôi đành phải chuẩn bị hành trang để dành cho Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh sự bất ngờ xa xỉ nhất thế gian.
Nhưng…
Một cú điện thoại vô tình vào lúc nửa đêm lại khiến giấc mộng đẹp của tôi vỡ tan tành chỉ trong phút chốc…
Reng reng reng…
12 giờ đêm, tôi đang ngồi như một nữ hoàng lựa chọn chàng hoàng tử bạch mã thứ 135 thì bỗng dưng, tiếng điện thoại gấp rút kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp.
- Hựu Tuệ… Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Buồn ngủ quá…
Tôi mơ màng nói mấy câu rồi định cúp điện thoại.
- Tô Cơ! – Nhưng Hựu Tuệ đã hét lên trong điện thoại, – cái gã Kim Nguyệt Dạ chết tiệt! Cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh lần này, tớ lại bị thiếu mất một phiếu! Hu hu hu! Lý Triết Vũ còn khuyên tớ là đừng có tranh với hắn nữa, bảo là tớ hợp với vai trò Ủy viên Hội học tập hơn!.
Đúng là không thể chịu nổi, ba kẻ oan gia đó lại bắt đầu tranh chấp với nhau, phương trình tình yêu đơn giản như thế, nếu là tôi – “giáo chủ tình yêu” Bạch Tô Cơ thì đã giải quyết xong từ lâu rồi.
Có điều chuyện của Hựu Tuệ vẫn phải do cô tự giải quyết là hơn.
- Nhưng đây vẫn không phải là vấn đề chính! Tô Cơ, cậu có biết không? Ha ha ha…
Đầu dây bên kia điện thoại lại vang lên tiếng cười “gian tà” của Tô Hựu Tuệ:
- Lần này, tớ, Kim Nguyệt Dạ và cả Lý Triết Vũ đều được chọn làm học sinh trao đổi, ngày mai sẽ đáp máy bay tới Học viện Thời trang Thiên Trạch học ba tháng rưỡi! Chúng ta lại có thể được gặp nhau rồi!
- Cái gì?!
Ngày mai Hựu Tuệ và các bạn khác sẽ tới nước Chanel?! Nhưng ngày mai… tôi phải trở về Tinh Hoa!
Cạch…
Cảnh tượng gặp nhau mừng mừng tủi tủi giữa chúng tôi vụt tan thành mây khói.
Tôi ngồi bật dậy, ngón tay buông lơi, điện thoại rơi xuống chân giường, lạch cạnh, trong đó vẫn còn vọng tới giọng nói ngạc nhiên của cô bạn thân…
- Này, Tô Cơ! Có phải cậu vui quá nên ngất đi rồi không hả?
Cái gì mà vui quá nên ngất đi chứ! Là vì người ta không chịu nổi đả kích quá lớn này mà!
Tôi cố kìm nén tâm trạng của mình, quay đầu nhìn chăm chăm vào màn đêm tăm tối ngoài cửa sổ… Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến nơi cần đến. Nhưng vào lúc này, Hựu Tuệ, Kim Nguyệt Dạ và cả Lý Triết Vũ lại đang trên chuyến bay ngược lại.
Tôi vốn dĩ đã cố nhen lại ngọn lửa nhiệt tình với chuyến hành trình tới Tinh Hoa, nhưng giờ đây lại rơi vào vực thẳm.
Ngôi trường đại học không có bạn thân, đối với tôi mà nói, đã không còn là ngôi trường trong tưởng tượng nữa.
Ngoài cửa sổ máy bay, từng đám mây trắng lướt qua người tôi, phảng phất như một tấm chăn bông dày và mềm mại, tôi muốn nhảy xuống đó, nhắm chặt mắt, có thể như vậy, tôi sẽ không cần phải nghĩ gì nữa.
Ù ù ù…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi bay lên bầu trời rộng lớn, nhưng tâm trạng không vì vậy mà khá hơn.
Rời đôi mắt vô định khỏi bầu trời xanh rộng ngoài cửa sổ, tôi chán nản lôi cuốn sách “Phép thuật tình yêu” trong túi ra. Nghe nói cuốn sách này dự đoán rất chuẩn chuyện tình yêu của các cô gái, mặc dù giá của nó đắt như lên trời, nhưng tôi vẫn cắn răng bỏ tiền ra mua!
Bây giờ tạm thời “tình bạn” đang gặp chút trở ngại, vậy thì chỉ có thể đoán được chuyện tình yêu thôi!
Mở trang đầu tiên của “Phép thuật tình yêu”, màu hồng đào hiện lên trước mắt tôi, có lẽ điều này tượng trưng cho “hoa đào nở rộ”…
Ha ha! Các kiểu dự đoán thật là phong phú! Vậy thì tôi bắt đầu từ các chòm sao!
Trang… 23…
“An Vu Phong, please hurry to carry the fly F718. An Vu Phong, please…”.
Trong phòng chờ máy bay thưa thớt bóng người, mấy hành khách chờ chuyến bay kế tiếp nhàn rỗi ngồi chờ đợi. Ánh mặt trời nhàn nhạt nhẹ nhàng di chuyển trong không trung, chỉ có tiếng của phát thanh viên là vẫn đang lặp lại điệp khúc làm chấn động màng nhĩ của mọi người.
Thật là bực mình! Đã sắp hết thời gian làm thủ tục lên máy bay rồi mà không hiểu còn ai ngu ngốc như thế! Ngay cả lên máy bay mà cũng muộn… Nếu mà là con trai, chắc chắn tôi không thể tha thứ cho cái gã không tuân thủ giờ giấc này.
Tôi khẽ cằn nhằn mấy câu, vừa đẩy cái kính râm trên sống mũi, không quên bước từng bước đi nhẹ nhàng về phía cửa số 3.
Qua cánh cửa sổ bằng kính của sân bay, tôi có thể nhìn thấy chiếc A201 đang ngoan ngoãn nằm trên phi trường. Chỉ một lát nữa thôi, con chim có đôi cánh khổng lồ này sẽ đưa tôi tới một nơi mà tôi sợ hãi nhất.
Ba phút đã trôi qua.
Tôi nhanh chóng làm xong thủ tục lên máy bay, ngồi cạnh cửa sổ, tay trái chống cằm, tay phải khẽ đung đưa cổ tay có cái vòng hình mặt trăng, hai con mắt gấu trúc nhìn xuyên qua cặp kính râm, lơ đãng nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài cửa sổ, rồi nhìn xuống mặt đất màu xám, ánh mắt của tôi dần dần mất đi mục đích, nhưng tâm hồn bỗng chốc lại cảm thấy thư thái lạ lùng…
- Các em thân mến, chương trình trao đổi học sinh một năm một lần sắp bắt đầu, trường chúng ta sẽ chọn ra các em học sinh ưu tú cùng với các học sinh trường Đại học Tinh Hoa tiến hành giao lưu học tập trong vòng 100 ngày. Đây là một cơ hội quan trọng để Học viện Thời trang Thiên Trạch của chúng ta thể hiện mình, hy vọng các em học sinh được cử đi sẽ phát huy xuất sắc khả năng của mình…
Trong hội trường rộng lớn, tiếng của thầy hướng dẫn vang lên trong loa, bốn chữ “Đại học Tinh Hoa” như một hòn đá rơi vào bộ óc đang mơ mơ màng màng của tôi, khiến tôi như chợt bừng tỉnh!
Nếu có cơ hội này, tôi sẽ có thể gặp lại hai “cạ cứng” mà tôi ngày đêm mong nhớ là Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh!
Nhưng về thành phố Tinh Hoa cũng có nghĩa là tôi phải gặp lại “con khỉ hôi” đó!
Hắn hiện giờ… chắc đã là người yêu của Hiểu Ảnh…
Huhu… Buổi “trùng phùng” ngượng ngập đó chắc chắn sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của con tim bé nhỏ của tôi, thôi thì sớm từ bỏ ý định đó đi thì hơn. Tôi khẽ thở dài, dựa lưng vào ghế.
Cuộc họp vô cùng nhạt nhẽo này đã kéo dài 2 tiếng 56 phút 39 giây!
Sau khi tan họp, chắc chắn tôi phải đi mua cây kem đắt nhất để an ủi trái tim đang bị hành hạ của mình! Mặc dù cây kem đó không thể ngon như cây kem ở cửa hàng HAPPY HOUSE…
- Bây giờ, tôi xin thay mặt cho trường tuyên bố: Các học sinh của Học viện Thời trang Thiên Trạch được tham dự chương trình trao đổi học sinh lần này là…
- Bạch… Tô… Cơ!
Cái gì?!
Bạch! Tô! Cơ!
Ba chữ đó lọt vào tai con bé đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài là tôi, khiến tôi kinh ngạc tới mức suýt nữa thì rơi cả răng xuống đất.
Tôi chưa bao giờ biết rằng cái tên mình đã nghe mọi người gọi suốt 18 năm trời lại có sức sát thương lớn tới thế.
Ù ù ù…
Sao lại có thể như thế được? Chắc chắn là tôi đã nghe nhầm!
Từ khi tới Học viện Thời trang Thiên Trạch, không có Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh bên cạnh, cũng vì muốn quên đi cái “con khỉ hôi” suốt ngày khoa chân múa tay đó mà tôi luôn sống rất yên phận. Tôi chỉ muốn một mình mình đi hết bốn năm đại học, thực hiện ước mơ của tôi – trở thành một nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới!
Trước khi bản thân mình chưa điều chỉnh được tâm lý, tôi không bao giờ nghĩ tới khả năng gặp lại “con khỉ hôi” đó.
Nhưng… liệu có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?
Người cuối cùng được chọn lại là tôi!
Lẽ nào đây chính là “hồng nhan bạc mệnh” sao?
Nhưng ván đã đóng thuyền, tất cả đều không thể thay đổi được.
Vốn dĩ kiên quyết chọn trường đại học cách xa thành phố Tinh Hoa, muốn nếm trải cảm giác được trưởng thành một mình, muốn quên đi những chuyện mà mình khó có thể đối mặt được, ai ngờ ông trời lại thích trêu ngươi tôi như vậy.
Trong tình huống không hề có chút sự chuẩn bị nào, tôi lại bị buộc phải quay lại Tinh Hoa.
Có điều, ở trường Đại học Tinh Hoa có hai người bạn thân của tôi là Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh!
Chúng tôi là “tuyệt đại tam kiều” từng nổi tiếng một thời, cũng là những người bạn thân thiết nhất trên thế giới này.
Suốt một thời gian dài không gặp mặt, tôi luôn rất nhớ họ, nhớ lại những thời khắc vui vẻ nhất mà chúng tôi từng có với nhau!
Bởi vậy, nếu ông trời đã sắp xếp như vậy, tôi đành phải chuẩn bị hành trang để dành cho Hựu Tuệ và Hiểu Ảnh sự bất ngờ xa xỉ nhất thế gian.
Nhưng…
Một cú điện thoại vô tình vào lúc nửa đêm lại khiến giấc mộng đẹp của tôi vỡ tan tành chỉ trong phút chốc…
Reng reng reng…
12 giờ đêm, tôi đang ngồi như một nữ hoàng lựa chọn chàng hoàng tử bạch mã thứ 135 thì bỗng dưng, tiếng điện thoại gấp rút kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp.
- Hựu Tuệ… Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Buồn ngủ quá…
Tôi mơ màng nói mấy câu rồi định cúp điện thoại.
- Tô Cơ! – Nhưng Hựu Tuệ đã hét lên trong điện thoại, – cái gã Kim Nguyệt Dạ chết tiệt! Cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh lần này, tớ lại bị thiếu mất một phiếu! Hu hu hu! Lý Triết Vũ còn khuyên tớ là đừng có tranh với hắn nữa, bảo là tớ hợp với vai trò Ủy viên Hội học tập hơn!.
Đúng là không thể chịu nổi, ba kẻ oan gia đó lại bắt đầu tranh chấp với nhau, phương trình tình yêu đơn giản như thế, nếu là tôi – “giáo chủ tình yêu” Bạch Tô Cơ thì đã giải quyết xong từ lâu rồi.
Có điều chuyện của Hựu Tuệ vẫn phải do cô tự giải quyết là hơn.
- Nhưng đây vẫn không phải là vấn đề chính! Tô Cơ, cậu có biết không? Ha ha ha…
Đầu dây bên kia điện thoại lại vang lên tiếng cười “gian tà” của Tô Hựu Tuệ:
- Lần này, tớ, Kim Nguyệt Dạ và cả Lý Triết Vũ đều được chọn làm học sinh trao đổi, ngày mai sẽ đáp máy bay tới Học viện Thời trang Thiên Trạch học ba tháng rưỡi! Chúng ta lại có thể được gặp nhau rồi!
- Cái gì?!
Ngày mai Hựu Tuệ và các bạn khác sẽ tới nước Chanel?! Nhưng ngày mai… tôi phải trở về Tinh Hoa!
Cạch…
Cảnh tượng gặp nhau mừng mừng tủi tủi giữa chúng tôi vụt tan thành mây khói.
Tôi ngồi bật dậy, ngón tay buông lơi, điện thoại rơi xuống chân giường, lạch cạnh, trong đó vẫn còn vọng tới giọng nói ngạc nhiên của cô bạn thân…
- Này, Tô Cơ! Có phải cậu vui quá nên ngất đi rồi không hả?
Cái gì mà vui quá nên ngất đi chứ! Là vì người ta không chịu nổi đả kích quá lớn này mà!
Tôi cố kìm nén tâm trạng của mình, quay đầu nhìn chăm chăm vào màn đêm tăm tối ngoài cửa sổ… Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến nơi cần đến. Nhưng vào lúc này, Hựu Tuệ, Kim Nguyệt Dạ và cả Lý Triết Vũ lại đang trên chuyến bay ngược lại.
Tôi vốn dĩ đã cố nhen lại ngọn lửa nhiệt tình với chuyến hành trình tới Tinh Hoa, nhưng giờ đây lại rơi vào vực thẳm.
Ngôi trường đại học không có bạn thân, đối với tôi mà nói, đã không còn là ngôi trường trong tưởng tượng nữa.
Ngoài cửa sổ máy bay, từng đám mây trắng lướt qua người tôi, phảng phất như một tấm chăn bông dày và mềm mại, tôi muốn nhảy xuống đó, nhắm chặt mắt, có thể như vậy, tôi sẽ không cần phải nghĩ gì nữa.
Ù ù ù…
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi bay lên bầu trời rộng lớn, nhưng tâm trạng không vì vậy mà khá hơn.
Rời đôi mắt vô định khỏi bầu trời xanh rộng ngoài cửa sổ, tôi chán nản lôi cuốn sách “Phép thuật tình yêu” trong túi ra. Nghe nói cuốn sách này dự đoán rất chuẩn chuyện tình yêu của các cô gái, mặc dù giá của nó đắt như lên trời, nhưng tôi vẫn cắn răng bỏ tiền ra mua!
Bây giờ tạm thời “tình bạn” đang gặp chút trở ngại, vậy thì chỉ có thể đoán được chuyện tình yêu thôi!
Mở trang đầu tiên của “Phép thuật tình yêu”, màu hồng đào hiện lên trước mắt tôi, có lẽ điều này tượng trưng cho “hoa đào nở rộ”…
Ha ha! Các kiểu dự đoán thật là phong phú! Vậy thì tôi bắt đầu từ các chòm sao!
Trang… 23…
/71
|