Liễu Quân bị thanh âm của hắn câu phải, bụng dưới một trận tiếp một trận căng thẳng, một người từ trước đến giờ trong trẻo lạnh lùng như y cũng không biết mình cũng có thời khắc dục vọng không khống chế được, không nhịn được đầu lưỡi mang theo thở dốc thô trọng một lần nữa đi sâu vào lỗ tai hắn, lưu lại khí tức ấm áp.
Đường Đường hô hấp dồn dập, bị thanh âm chính mình làm cho có chút thẹn, vội vàng cắn môi, nhưng vẫn là không khống chế được từ trong kẽ hở môi tràn ra từng tiếng hừ nhẹ.
Liễu Quân biết lỗ tai hắn là chỗ cực kỳ nhạy cảm, trong đầu cũng không suy tính nhiều, chỉ dựa vào bản năng liền một lần lại một lần mà ở chỗ này tùy ý trêu đùa, mặc dù động tác hơi mang theo mấy phần không lưu loát, thế nhưng mỗi một lần liếm cũng đầy ắp cảm tình cùng khát vọng.
Khí tức nóng bỏng xen lẫn dây dưa hơi thở đầy dục vọng kích thích Đường Đường hàm răng lần nữa buông lỏng, để cho Liễu Quân bên tai liếm hôn một trận, một lần nữa kêu thành tiếng: "Sư phụ!" Hô xong liền bất chấp ngượng ngùng, khóe mắt ươn ướt, dang hai cánh tay đem cổ y ôm thật chặt.
Quần áo tán loạn rộng mở bị cánh tay nâng cao mang theo, phát ra âm thanh làm người ta liên tưởng đến tiếng vuốt ve.
Liễu Quân cổ họng khô khốc, đặc biệt muốn nhìn hình dáng hắn lúc này một chút, buông môi, hai tròng mắt đen nhánh âm u như đầm sâu nhưng sóng ngầm cuộn trào thật sâu nhìn vào đôi mắt khẽ mở của hắn, cục xương ở cổ họng giật giật, khàn khàn thấp kêu: "Tứ Nhi..."
Đường Đường hốc mắt chống đở mà mở lớn mấy phần, thất thần nhìn sóng mắt lưu động con ngươi của y, cảm thấy sư phụ chưa bao giờ có một khắc hấp dẫn như bây giờ, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến cho hắn toàn thân bốc cháy, cháy sạch huyết dịch sôi trào, xương cốt mềm nhũn, thần kinh tê dại.
"Sư phụ..." Đường Đường trong tay dùng sức, đang muốn đem mình nâng lên, cảm thấy sau lưng căng thẳng, ngay sau đó bị Liễu Quân nâng lên áp sát vào ngực y.
Ít đi mấy tầng quần áo cách trở, Đường Đường bị xúc cảm dán chặt làm cho tim đập lần nữa tăng tốc độ, trái tim hận thể trực tiếp từ trong cổ họng nhảy đến trước mặt sư phụ, không tự chủ hai tay ôm càng chặt hơn, đem mặt sát hướng cổ sư phụ, ở trên đường cong của cái cổ duyên dáng kia hung hăng cắn một cái.
Liễu Quân rên lên một tiếng, ôm chặt lấy hắn nhanh chóng xoay người đem hắn áp đến trên khoang thuyền, vùi đầu ngậm môi của hắn sâu hôn đi vào.
Cảm nhận được đầu lưỡi ở trong miệng ôn nhu vội vàng khiêu khích, ra ra vào vào trêu đùa, Đường Đường bị kích thích lý trí lần nữa bốc cháy, ngậm đầu lưỡi ấm áp trơn trượt của sư phụ liền bắt đầu tham lam mút vào.
Liễu Quân bị chủ động của hắn làm cho cơ tể lại một lần nữa trở nên khô nóng, hai tay dò vào mở rộng quần áo sau lưng hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại trơn bóng, qua mỗi một nơi cũng sẽ đưa tới một lần run rẩy mới.
Đường Đường buông lỏng lực đạo giữa răng môi, rõ ràng khoang thuyền cửa cũng không đóng lại, hắn nhưng giống như nghẹt thở thiếu dưỡng khí mà há to miệng thở dốc, khó khăn nuốt nước miếng một cái, híp mắt không rõ mà lẩm bẩm "Không công bằng", ôm cổ sư phụ hai tay lung tung kéo quần áo ra để xả giận.
Liễu Quân ánh mắt nhuốm đầy ham muốn lại dâng thêm một tầng ý cười, hai tay vuốt ve đến thắt lưng hắn, tăng thêm lực đạo ở ngang hông hắn nắn bóp, nghiêng đầu lỗ tai hắn hôn một cái, thấp giọng nói: "Tứ Nhi, trước cởi dây lưng..."
Đường Đường giống như uống rượu say vậy, gò má đỏ bừng, suy nghĩ chậm lụt, mị hoặc trợn mắt nhìn y, nói giọng khàn khàn: "Vạt áo ở nơi nào?"
Liễu Quân nhìn hắn bộ dáng này hận không thể đem hắn khảm luôn vào trong ngực, nhắm hai mắt cuối cùng không nhịn được nội tâm rung động, nói nhỏ một tiếng: "Ngang hông." Nhanh chóng cúi người ở trên cổ hắn liên tục không ngừng gặm nhấm mút vào, rơi xuống liên tiếp một chuỗi hôn ngân đỏ rực.
Đường Đường ngẩng đầu lên há miệng thở dốc, đưa tay xuống phía dưới bắt lấy đai lưng y, tay chân luống cuống qua loa kéo một cái, trực tiếp đem đai lưng kéo đứt.
Gió đêm êm ái mang theo mấy phần ấm áp thổi lất phất đi vào, đem quần áo rộng mở của hai người thổi nhẹ nhàng nâng lên, vuốt ve lẫn nhau lại chậm rãi rơi xuống.
Liễu Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên môi hắn, ánh mắt u ám thâm thúy, ôm chặt hắn ở khóe mắt hắn tỉ mỉ hôn, một tay trợt đến trước ngực hắn, ôn nhu vuốt ve khắp nơi, lúc chạm đến điểm nhỏ nổi lên trước ngực, ánh mắt càng u ám, cổ họng nóng cháy khô khốc dị thường.
Đường Đường bị kích thích đầu óc choáng váng, xương sống tê dại, hai tay run run đem sư phụ áo trong của sư phụ cởi ra, ngón tay chậm rãi xoa đến trên ngực y, đè nén nhịp tim đập cuồng loạn tim, vuốt ve tới bắp thịt cùng đường cong ở bụng, một đường đụng vào các loại vết sẹo hơi nhô ra, khóe mắt dần dần ướt át.
"Sư phụ..." Đường Đường ngước mắt nhìn y, thủy quang bốn phía trong con ngươi tràn đầy đau lòng.
Liễu Quân đè tay của hắn lại, để cho lòng bàn tay hắn cùng da thịt mình dính sát vào nhau, ôn nhu nói: "Không có gì đáng ngại, đều đã qua."
Đường Đường hít sâu một cái, gật đầu một cái, ngồi thẳng người hướng sát vào ngực y, một cái tay khác từ trong quần áo đi vòng qua đem y ôm thật chặt, chui đầu vào cần cổ y thấp giọng nói: "Sư phụ, ta thật thích ngươi."
"Ta cũng rất thích Tứ Nhi." Liễu Quân cúi đầu đem môi dán trên mí mắt hắn, đem cái tay hắn đang đè ở bụng nắm chặt, ngón cái ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, một lần lại một lần, chuyên chú mà nghiêm túc.
Đường Đường bị hắn nắn bóp mà lần nữa toàn thân đốt nóng, hô hấp dần dần dồn dập, mềm nhũn tựa vào trên vai y, một cái tay khác khẽ run bắt đầu ở sau lưng y chậm rãi vuốt ve, nóng bỏng nơi lòng bàn tay truyền tới đáy lòng, nóng tim phổi cũng bốc cháy.
Liễu Quân nghe bên tai càng phát ra thở hổn hển, cổ họng đã sớm khô khốc càng khó chịu, buông tay một lần nữa xoa xoa ngực hắn, ở điểm nhỏ trên ngực xoa nắn, cảm giác không đủ, lần nữa đem hắn đè ở trên vách khoang thuyền, dục vọng tràn đầy hai tròng mắt hướng hắn thật sâu nhìn một cái, vùi đầu ở một bên ngực hắn, há miệng nhẹ nhàng cắn.
"A!" Đường Đường bị kích thích mà ưỡn ngực, gò má nóng bỏng lại càng thêm đỏ ửng, ngay sau đó ngực bị cắn truyền tới cảm giác đau đớn như có như không làm cho run rẩy.
Liễu Quân buông hàm răng ra, đổi gặm cắn thành nhẹ nhàng liếm mút, bị phản ứng kịch liệt của Đường Đường làm cho toàn bộ lí trí đều bị đánh chìm, trong miệng mút vào tăng thêm lực đạo, vừa thô trọng thở dốc dời sang điểm nhỏ còn lại, lực đạo hai tay dần dời xuống, từ bên hông đến sau eo, đầu ngón tay cùng lòng bàn đốt nóng tay tựa như điểm thêm ngọn lửa, một đường tuột xuống dò vào trong khố, bị dục vọng chi phối mà hơi dùng sức, nặng nề nắn bóp đi xuống.
" Ân..." Đường Đường ánh mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt mất đi tiêu cự, từng ngụm từng ngụm thở dốc, miệng khô lưỡi khô đến lợi hại, liếm liếm môi, khàn khàn nói, "Sư phụ... Ta yêu ngươi..."
Liễu Quân trong tay lực đạo căng thẳng, ngẩng mặt lên hô hấp trầm trọng nhìn hắn, tiến tới lần nữa hôn lên môi của hắn, trong miệng không ngừng thấp lẩm nhẩm "Tứ Nhi", vội vàng hôn ở trên môi hắn, trên mặt, trên ngực.
Đường Đường toàn thân đều bị khí tức nóng bỏng của y bao vây, ngực căng lợi hại, ngay sau đó eo bị nâng lên, quần bị cởi ra, nhất thời trong đầu oanh một tiếng bắt đầu vo ve kêu vang, tất cả huyết dịch cũng chảy ngược đến trên mặt, cặp mắt mờ mịt hơi hé ra, khẩn trương cùng khát vọng đồng thời từ chỗ sâu trong con ngươi xông ra.
Liễu Quân đem hắn ôm chặt, ở trên mắt hắn, trên chóp mũi, trên môi, trên cằm... Cúi người kế tiếp lại một cái hôn cực kì triền miên, sau đó mở mắt ra nhìn hắn, đầy mắt đều là sâu đậm khát vọng.
Đường Đường bị y nhìn đến toàn thân tự động xông lên dòng điện, giơ tay lên bắt lấy quần áo trên người y, nuốt nước miếng một cái, khẽ run mà vén lên vạt áo y, sau đó hướng xuống dưới kéo một cái.
Liễu Quân thở hổn hển ở trên môi hắn quấn quít hôn một phen, lực đạo triền miên chứa đầy ham muốn nồng đậm, như là khích lệ, lại tựa như là đầu độc.
Đường Đường liếm liếm môi, không chú ý tới sư phụ tròng mắt vừa tối đi xuống mấy phần, hơi rũ đích tầm mắt, giống như kẹo cao su mà dán chặt vào người sư phụ, thân thể trần trụi dính chặt vào nhau, cảm giác miệng khô lưỡi khô lần nữa tấn công tới, trong cơ thể lại càng nóng cháy.
Liễu Quân thấy hắn lần nữa không tự chủ liếm liếm môi, hô hấp hơi chậm lại, chợt ôm hắn lên xoay mình một cái, chính mình tựa vào trên vách khoang thuyền, lực đạo trong tay buông lỏng một chút, Đường Đường mất đi trọng tâm nhào tới trên ngực y.
"Sư phụ, ngươi..." Đường Đường vốn định ngồi dậy, nhưng là mặt dán vào da thịt trên ngực y, thật giống như bị chế trụ ở đó, làm sao cũng không bỏ đi được, mặt chuyển một cái, ăn miếng trả miếng tìm đúng vị trí trực tiếp gặm lên. (gặm cái gì thì chắc ai cũng biết rồi ha)
Liễu Quân rên lên một tiếng, đè nén ngọn lửa từ bụng dưới vọt đi lên, đem hắn nâng lên để cho hắn ngồi ở trên chân mình, giơ tay lên hai ba cái liền đem quần áo lộn xộn trên người hắn toàn bộ cởi ra.
Hôm nay đã là mùa xuân ấm áp, Đường Đường toàn thân lại nóng như lửa đốt, căn bản không cảm giác được bất kỳ lạnh lẽo nào, ngược lại bởi vì là động tác của sư phụ làm nhiệt độ toàn thân một lần nữa dâng cao, giơ tay lên khoác lên trên vai sư phụ, bị xúc cảm da thịt kích thích lần nữa run rẩy.
Liễu Quân tròng mắt hướng xuống dưới liếc một cái, trong nháy mắt bị kích thích nhanh chóng đem ánh mắt nhắm lại, cục xương ở cổ họng liên tục lên xuống mấy lần mới áp chế được xung động trong lòng, đưa tay nhẹ nắm được cằm Đường Đường, đem khuôn mặt đỏ bừng của hắn nâng lên, nói giọng khàn khàn: "Tứ Nhi... Từ nay về sau, ngươi liền phải cùng ta sống chung cả đời rồi... Ngươi thật sự không hối hận?"
Đường Đường hơi mở ánh mắt, trong nháy mắt chống đở mở lớn, con ngươi mông lung toát ra hào quang sáng chói, cong lên khóe miệng nhanh chóng lắc đầu một cái, im lặng cười lên.
Liễu Quân ánh mắt lộ vẻ xúc động, môi cũng theo đó mà nâng lên độ cong đẹp mắt, thần sắc trên mặt ôn nhu đến cực điểm, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, nhắm mắt hôn môi của hắn, lòng bàn tay khẽ vuốt trên bắp đùi hắn, chậm rãi hướng vào phía trong bên, nghe giữa răng môi tràn ra thanh âm, trong miệng càng hôn càng sâu, một cái tay khác theo sống lưng hắn vuốt ve xuống.
Đường Đường run rẩy không dứt, toàn thân bị lòng bàn tay cùng đầu ngón tay nóng cháy của sư phụ đốt lên từng ngọn lửa khắp nơi trên cơ thể.
Liễu Quân ôm hắn nằm lên trên tấm đệm mềm mại, nương theo ánh trăng sáng ngời, mê đắm mà chuyên chú nhìn hắn, mỗi một biểu tình nhỏ bé cũng không buông tha.
Đường Đường thất thần cùng y nhìn nhau chốc lát, bị động tác trong tay y kích thích một lần nữa tìm không thể tìm lý trí, đem cánh tay đang ôm trên cổ y buông xuống, thở hổn hển, sau đó run rẩy mà nhẹ nhàng sờ lên thắt lưng y.
Hai người triệt để biến thành mặt đối mặt, ban chỉ trên dây chỉ đỏ quấn quít lẫn nhau đung đưa trong tầm mắt, bên trong khoang thuyền quần áo tán loạn ở khắp nơi, nồng nặc ham muốn tràn đầy toàn bộ không gian thu hẹp, cùng bóng đêm hòa làm một thể.
Đêm xuân lạnh như nước, hai người thân thể quấn quít lẫn nhau lại ra một thân mồ hôi nóng rực. Mái tóc dài đen nhánh thấm ướt mồ hôi, khó khăn lắm mới che kín một mảnh xuân quang.
Xuân quang chói lọi một mảnh, bên trong khoang thuyền thu hẹp chỉ còn lại thô trọng thở dốc cùng thỉnh thoảng tràn ra khàn khàn rên rỉ, nhẹ nhàng phiêu tán ở trong bóng đêm trầm trầm.
Nước hồ bị gió mát thổi lên rung động, không tiếng động nhộn nhạo lên, xa xa trên trúc lâu, những bông hoa vải đỏ rực đung đưa trong bóng đêm rực rỡ, tươi đẹp mà an tĩnh nở rộ.
Không biết qua bao lâu, trăng sáng dần di chuyển về tây, sơn thủy đang lúc yên tĩnh một mảnh.
Bên trong khoang thuyền, hai người ôm nhau mà nằm, thật chặt ôm cùng một nơi, trên người nhễ nhại mồ hôi còn chưa có bốc hơi khô, cảm xúc mạnh mẽ dư âm chưa hoàn toàn biến mất, bên trong phòng khắp nơi tràn ngập mùi vị làm người ta mặt đỏ tới mang tai.
Liễu Quân đem Đường Đường ôm chặt vào trong ngực, một lần lại một lần ở trên mặt hắn hôn rồi lại hôn, nhìn hắn ánh mắt sáng chói rực, khóe môi cong lên, trong lòng vừa thương xót vừa yêu tới cực điểm, sợ hắn bị lạnh, đứng dậy kéo qua chăn mỏng đem hai người đắp lại, lại lần nữa đem hắn ôm lấy.
Đường Đường không chớp mắt nhìn y, bị y ở chóp mũi khẽ hôn một cái, hắc hắc cười lên.
Liễu Quân giơ tay lên đem sợi tóc dính mồ hôi dính ở trên mặt hắn nhẹ nhàng vén ra, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi một hồi, mang ngươi đi rửa ráy một chút."
Đường Đường trên mặt một chút lần nữa xông lên huyết sắc, nụ cười thế nhưng lại không khống chế được càng ngày càng sâu, ngoan ngoãn gật đầu một cái, giọng mang nhỏ nhẹ khàn khàn: "Ân!"
Liễu Quân đem cánh tay đang ôm hắn trượt xuống ngang eo, ở mi mắt hắn hôn lên: "Đau không?"
Đường Đường người khẽ run, cười cười lắc đầu một cái, đem đầu cúi thấp một chút, giơ tay lên ở trên ót gãi gãi.
Liễu Quân trong mắt dâng lên nụ cười, đem cái tay đang động loạn của hắn bắt lấy nắm thật chặt trong tay mình: "Thật không đau?"
Đường Đường khóe miệng độ cong càng sâu, gật đầu một cái, đầu cúi càng thấp hơn.
Liễu Quân nhất thời bị động tác gật đầu gật đầu của hắn làm bối rối, khẩn trương nói: "Đau?"
Đường Đường lại lắc đầu.
Liễu Quân không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, đem mặt hắn nâng lên, nhẹ giọng nói: "Nói chuyện."
Đường Đường cười cười, khàn khàn nhỏ giọng nói: "Không đau."
Liễu Quân ở trên môi hắn hôn một cái, lần nữa đem hắn ôm chặt, dán mặt vào gò má nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng cọ một cái, ôn nhu nói: "Chưa tới nửa tháng chính là ngày chúng ta lập gia đình cuộc, ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có như vậy một ngày... Tứ Nhi..."
"Ân?" Đường Đường giương mắt nhìn y.
"Quê quán của ngươi nói xa không xa, nói gần lại cũng không gần, nếu không có mật đạo trong hồ này, ta và ngươi hai người sợ là suốt đời cũng không có duyên gặp nhau."
Đường Đường ở trên cằm y gặm một cái, cười hì hì nói: "Chúng ta thật có duyên!"
Liễu Quân chui đầu vào cần cổ hắn tham luyến mà hít sâu một hơi, cười lên: " Ừ, ta thật có phúc."
Đường Đường hắc hắc cười ngu lên.
Liễu Quân ở trên môi hắn hôn lên, đứng dậy vươn cánh tay đem xiêm áo lúc trước cởi ra nhặt lên, từ trong túi lấy ra một cái túi gấm màu đỏ.
Đường Đường tò mò vươn cổ nhìn, tầm mắt vừa chạm vào tấm lưng trần của y, nhất thời con ngươi nóng bỏng, hung hăng nuốt nước miếng một cái, cố gắng trấn định lần nữa nằm xuống.
Liễu Quân quay lại, cúi người đem hắn nâng lên.
Đường Đường ngực lần nữa cuồng loạn, đưa tay ôm eo y đem mình dính sát qua.
Liễu Quân một tay vòng qua sau lưng hắn đem hắn ôm lấy, từ trong túi gấm lấy ra một khối ngọc bội chạm trổ hoa lan đồ án, nhẹ giọng nói: "Đây là mẹ để lại cho ta, bây giờ ta giao nó cho ngươi, "
Đường Đường kinh ngạc nhìn y một chút, lại nhìn ngọc bội một chút, ngón tay chỉ mình chóp mũi mà: "Ta?"
"Mẹ để cho ta đưa cho người thương, vậy dĩ nhiên là cho ngươi." Liễu Quân đem dây đỏ trên ngọc bội kéo ra, đi vòng qua phía sau cổ hắn cột nút thật chặt, "Vốn là treo ở trên y phục, ta cũng học ngươi làm một sợi dây đỏ như vậy, như vậy ngươi liền cùng ta giống nhau."
Đường Đường giơ tay lên sờ một cái, vui vẻ mà cười lên: "Không giống nhau!"
"Nơi nào không giống nhau?" Liễu Quân nghi ngờ nhìn hắn.
Đường Đường miệng nhếch lên, hướng y cười phi thường đắc ý: "Ta đeo so với ngươi đeo đáng tiền!"
Liễu Quân trong mắt nụ cười càng sâu, ở trên chóp mũi hắn thân mật gặm một cái: "Mang ngươi đi rửa ráy một phen."
Đường Đường mới vừa vẫn còn ở vui sướng, nghe vậy nhất thời gò má đỏ bừng, sau đó liền ngốc lăng mà nhìn Liễu Quân tùy ý mặc vào một bộ quần áo, lại khoác cho hắn một cái áo, tiếp tiếp tục ngốc lăng đỏ mặt để cho y ôm đi ra khỏi khoang thuyền phi thân lên.
Liễu Quân mang hắn lướt qua mặt hồ, rất nhanh liền ở sâu trong rừng trúc hạ xuống.
Đường Đường nhìn trước mặt hơi nóng bốc lên từ suối nước nóng thiên nhiên, trợn mắt há mồm: "Y cốc chúng ta y cốc còn có cái này? Lúc nào có?"
"Vẫn luôn có, chẳng qua là chưa từng có người dùng qua." Liễu Quân vừa nói liền dẫn hắn ngâm vào trong suối nước nóng, chính mình dựa vào vách đá, để cho hắn tựa vào trước ngực mình.
Đường Đường bị nước chảy ấm áp kích thích lỗ chân lông nở ra, vô cùng hưởng thụ thở dài một tiếng, xoay người ôm sư phụ cổ cọ mặt một cái: "Hắc hắc... Thật là thoải mái a..."
Liễu Quân cười ở trán hắn hôn một cái, vốc nước đổ lên trên người hắn.
Trước đó Liễu Quân một mực mười phần cẩn thận, sau chuyện này Đường Đường thân thể cũng không có gì không thoải mái, chẳng qua là phía sau hơi có chút khó chịu, bất quá vào lúc này bị nước nóng ngâm, ngược lại có chút mệt mỏi dâng lên tới.
Liễu Quân nhìn hắn tựa vào trên người mình ngủ gà ngủ gật, mi mắt đang lúc tràn đầy cưng chìu, động tác trong tay càng êm ái.
Đường Đường mơ mơ màng màng đang lúc cảm thấy địa phương khó chịu phía sau có ấm áp nước chảy theo xúc cảm quen thuộc chui vào, không khỏi cả người khẽ run, mí mắt cố sức ra, ở bên cổ sư phụ cọ một cái, ngẩng đầu ở trên cằm y hôn một cái, mí mắt lần nữa khép lại, lần nữa ngủ.
Liễu Quân cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt dừng lại ở mỗi một nơi trên mặt hắn, ngực lần nữa căng dầy, động tác trong tay không tự chủ được dần dần thêm chút ý bất đồng.
Đường Đường đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác trên người một lần nữa vọt điện lưu, hơi giương ra môi nhẹ thở hổn hển một chút, ngay sau đó giật mình một cái, ánh mắt chợt mở ra.
Liễu Quân cúi đầu cắn môi của hắn, thấp giọng thấp kêu một tiếng: "Tứ Nhi..."
Đường Đường hô hấp nhất thời dồn dập, hàm hồ kêu: "Sư phụ... Ngươi có phải hay không..."
" Ừ." Liễu Quân trong tay chợt tăng thêm lực đạo.
"A!" Đường Đường dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt nóng bừng, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cũng mang một tâm tình khác.
Liễu Quân cổ họng căng lên, đem hắn ôm chặt, không nói lời nào, liên tục hôn xuống.
Đường Đường hô hấp dồn dập, bị thanh âm chính mình làm cho có chút thẹn, vội vàng cắn môi, nhưng vẫn là không khống chế được từ trong kẽ hở môi tràn ra từng tiếng hừ nhẹ.
Liễu Quân biết lỗ tai hắn là chỗ cực kỳ nhạy cảm, trong đầu cũng không suy tính nhiều, chỉ dựa vào bản năng liền một lần lại một lần mà ở chỗ này tùy ý trêu đùa, mặc dù động tác hơi mang theo mấy phần không lưu loát, thế nhưng mỗi một lần liếm cũng đầy ắp cảm tình cùng khát vọng.
Khí tức nóng bỏng xen lẫn dây dưa hơi thở đầy dục vọng kích thích Đường Đường hàm răng lần nữa buông lỏng, để cho Liễu Quân bên tai liếm hôn một trận, một lần nữa kêu thành tiếng: "Sư phụ!" Hô xong liền bất chấp ngượng ngùng, khóe mắt ươn ướt, dang hai cánh tay đem cổ y ôm thật chặt.
Quần áo tán loạn rộng mở bị cánh tay nâng cao mang theo, phát ra âm thanh làm người ta liên tưởng đến tiếng vuốt ve.
Liễu Quân cổ họng khô khốc, đặc biệt muốn nhìn hình dáng hắn lúc này một chút, buông môi, hai tròng mắt đen nhánh âm u như đầm sâu nhưng sóng ngầm cuộn trào thật sâu nhìn vào đôi mắt khẽ mở của hắn, cục xương ở cổ họng giật giật, khàn khàn thấp kêu: "Tứ Nhi..."
Đường Đường hốc mắt chống đở mà mở lớn mấy phần, thất thần nhìn sóng mắt lưu động con ngươi của y, cảm thấy sư phụ chưa bao giờ có một khắc hấp dẫn như bây giờ, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến cho hắn toàn thân bốc cháy, cháy sạch huyết dịch sôi trào, xương cốt mềm nhũn, thần kinh tê dại.
"Sư phụ..." Đường Đường trong tay dùng sức, đang muốn đem mình nâng lên, cảm thấy sau lưng căng thẳng, ngay sau đó bị Liễu Quân nâng lên áp sát vào ngực y.
Ít đi mấy tầng quần áo cách trở, Đường Đường bị xúc cảm dán chặt làm cho tim đập lần nữa tăng tốc độ, trái tim hận thể trực tiếp từ trong cổ họng nhảy đến trước mặt sư phụ, không tự chủ hai tay ôm càng chặt hơn, đem mặt sát hướng cổ sư phụ, ở trên đường cong của cái cổ duyên dáng kia hung hăng cắn một cái.
Liễu Quân rên lên một tiếng, ôm chặt lấy hắn nhanh chóng xoay người đem hắn áp đến trên khoang thuyền, vùi đầu ngậm môi của hắn sâu hôn đi vào.
Cảm nhận được đầu lưỡi ở trong miệng ôn nhu vội vàng khiêu khích, ra ra vào vào trêu đùa, Đường Đường bị kích thích lý trí lần nữa bốc cháy, ngậm đầu lưỡi ấm áp trơn trượt của sư phụ liền bắt đầu tham lam mút vào.
Liễu Quân bị chủ động của hắn làm cho cơ tể lại một lần nữa trở nên khô nóng, hai tay dò vào mở rộng quần áo sau lưng hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại trơn bóng, qua mỗi một nơi cũng sẽ đưa tới một lần run rẩy mới.
Đường Đường buông lỏng lực đạo giữa răng môi, rõ ràng khoang thuyền cửa cũng không đóng lại, hắn nhưng giống như nghẹt thở thiếu dưỡng khí mà há to miệng thở dốc, khó khăn nuốt nước miếng một cái, híp mắt không rõ mà lẩm bẩm "Không công bằng", ôm cổ sư phụ hai tay lung tung kéo quần áo ra để xả giận.
Liễu Quân ánh mắt nhuốm đầy ham muốn lại dâng thêm một tầng ý cười, hai tay vuốt ve đến thắt lưng hắn, tăng thêm lực đạo ở ngang hông hắn nắn bóp, nghiêng đầu lỗ tai hắn hôn một cái, thấp giọng nói: "Tứ Nhi, trước cởi dây lưng..."
Đường Đường giống như uống rượu say vậy, gò má đỏ bừng, suy nghĩ chậm lụt, mị hoặc trợn mắt nhìn y, nói giọng khàn khàn: "Vạt áo ở nơi nào?"
Liễu Quân nhìn hắn bộ dáng này hận không thể đem hắn khảm luôn vào trong ngực, nhắm hai mắt cuối cùng không nhịn được nội tâm rung động, nói nhỏ một tiếng: "Ngang hông." Nhanh chóng cúi người ở trên cổ hắn liên tục không ngừng gặm nhấm mút vào, rơi xuống liên tiếp một chuỗi hôn ngân đỏ rực.
Đường Đường ngẩng đầu lên há miệng thở dốc, đưa tay xuống phía dưới bắt lấy đai lưng y, tay chân luống cuống qua loa kéo một cái, trực tiếp đem đai lưng kéo đứt.
Gió đêm êm ái mang theo mấy phần ấm áp thổi lất phất đi vào, đem quần áo rộng mở của hai người thổi nhẹ nhàng nâng lên, vuốt ve lẫn nhau lại chậm rãi rơi xuống.
Liễu Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên môi hắn, ánh mắt u ám thâm thúy, ôm chặt hắn ở khóe mắt hắn tỉ mỉ hôn, một tay trợt đến trước ngực hắn, ôn nhu vuốt ve khắp nơi, lúc chạm đến điểm nhỏ nổi lên trước ngực, ánh mắt càng u ám, cổ họng nóng cháy khô khốc dị thường.
Đường Đường bị kích thích đầu óc choáng váng, xương sống tê dại, hai tay run run đem sư phụ áo trong của sư phụ cởi ra, ngón tay chậm rãi xoa đến trên ngực y, đè nén nhịp tim đập cuồng loạn tim, vuốt ve tới bắp thịt cùng đường cong ở bụng, một đường đụng vào các loại vết sẹo hơi nhô ra, khóe mắt dần dần ướt át.
"Sư phụ..." Đường Đường ngước mắt nhìn y, thủy quang bốn phía trong con ngươi tràn đầy đau lòng.
Liễu Quân đè tay của hắn lại, để cho lòng bàn tay hắn cùng da thịt mình dính sát vào nhau, ôn nhu nói: "Không có gì đáng ngại, đều đã qua."
Đường Đường hít sâu một cái, gật đầu một cái, ngồi thẳng người hướng sát vào ngực y, một cái tay khác từ trong quần áo đi vòng qua đem y ôm thật chặt, chui đầu vào cần cổ y thấp giọng nói: "Sư phụ, ta thật thích ngươi."
"Ta cũng rất thích Tứ Nhi." Liễu Quân cúi đầu đem môi dán trên mí mắt hắn, đem cái tay hắn đang đè ở bụng nắm chặt, ngón cái ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, một lần lại một lần, chuyên chú mà nghiêm túc.
Đường Đường bị hắn nắn bóp mà lần nữa toàn thân đốt nóng, hô hấp dần dần dồn dập, mềm nhũn tựa vào trên vai y, một cái tay khác khẽ run bắt đầu ở sau lưng y chậm rãi vuốt ve, nóng bỏng nơi lòng bàn tay truyền tới đáy lòng, nóng tim phổi cũng bốc cháy.
Liễu Quân nghe bên tai càng phát ra thở hổn hển, cổ họng đã sớm khô khốc càng khó chịu, buông tay một lần nữa xoa xoa ngực hắn, ở điểm nhỏ trên ngực xoa nắn, cảm giác không đủ, lần nữa đem hắn đè ở trên vách khoang thuyền, dục vọng tràn đầy hai tròng mắt hướng hắn thật sâu nhìn một cái, vùi đầu ở một bên ngực hắn, há miệng nhẹ nhàng cắn.
"A!" Đường Đường bị kích thích mà ưỡn ngực, gò má nóng bỏng lại càng thêm đỏ ửng, ngay sau đó ngực bị cắn truyền tới cảm giác đau đớn như có như không làm cho run rẩy.
Liễu Quân buông hàm răng ra, đổi gặm cắn thành nhẹ nhàng liếm mút, bị phản ứng kịch liệt của Đường Đường làm cho toàn bộ lí trí đều bị đánh chìm, trong miệng mút vào tăng thêm lực đạo, vừa thô trọng thở dốc dời sang điểm nhỏ còn lại, lực đạo hai tay dần dời xuống, từ bên hông đến sau eo, đầu ngón tay cùng lòng bàn đốt nóng tay tựa như điểm thêm ngọn lửa, một đường tuột xuống dò vào trong khố, bị dục vọng chi phối mà hơi dùng sức, nặng nề nắn bóp đi xuống.
" Ân..." Đường Đường ánh mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt mất đi tiêu cự, từng ngụm từng ngụm thở dốc, miệng khô lưỡi khô đến lợi hại, liếm liếm môi, khàn khàn nói, "Sư phụ... Ta yêu ngươi..."
Liễu Quân trong tay lực đạo căng thẳng, ngẩng mặt lên hô hấp trầm trọng nhìn hắn, tiến tới lần nữa hôn lên môi của hắn, trong miệng không ngừng thấp lẩm nhẩm "Tứ Nhi", vội vàng hôn ở trên môi hắn, trên mặt, trên ngực.
Đường Đường toàn thân đều bị khí tức nóng bỏng của y bao vây, ngực căng lợi hại, ngay sau đó eo bị nâng lên, quần bị cởi ra, nhất thời trong đầu oanh một tiếng bắt đầu vo ve kêu vang, tất cả huyết dịch cũng chảy ngược đến trên mặt, cặp mắt mờ mịt hơi hé ra, khẩn trương cùng khát vọng đồng thời từ chỗ sâu trong con ngươi xông ra.
Liễu Quân đem hắn ôm chặt, ở trên mắt hắn, trên chóp mũi, trên môi, trên cằm... Cúi người kế tiếp lại một cái hôn cực kì triền miên, sau đó mở mắt ra nhìn hắn, đầy mắt đều là sâu đậm khát vọng.
Đường Đường bị y nhìn đến toàn thân tự động xông lên dòng điện, giơ tay lên bắt lấy quần áo trên người y, nuốt nước miếng một cái, khẽ run mà vén lên vạt áo y, sau đó hướng xuống dưới kéo một cái.
Liễu Quân thở hổn hển ở trên môi hắn quấn quít hôn một phen, lực đạo triền miên chứa đầy ham muốn nồng đậm, như là khích lệ, lại tựa như là đầu độc.
Đường Đường liếm liếm môi, không chú ý tới sư phụ tròng mắt vừa tối đi xuống mấy phần, hơi rũ đích tầm mắt, giống như kẹo cao su mà dán chặt vào người sư phụ, thân thể trần trụi dính chặt vào nhau, cảm giác miệng khô lưỡi khô lần nữa tấn công tới, trong cơ thể lại càng nóng cháy.
Liễu Quân thấy hắn lần nữa không tự chủ liếm liếm môi, hô hấp hơi chậm lại, chợt ôm hắn lên xoay mình một cái, chính mình tựa vào trên vách khoang thuyền, lực đạo trong tay buông lỏng một chút, Đường Đường mất đi trọng tâm nhào tới trên ngực y.
"Sư phụ, ngươi..." Đường Đường vốn định ngồi dậy, nhưng là mặt dán vào da thịt trên ngực y, thật giống như bị chế trụ ở đó, làm sao cũng không bỏ đi được, mặt chuyển một cái, ăn miếng trả miếng tìm đúng vị trí trực tiếp gặm lên. (gặm cái gì thì chắc ai cũng biết rồi ha)
Liễu Quân rên lên một tiếng, đè nén ngọn lửa từ bụng dưới vọt đi lên, đem hắn nâng lên để cho hắn ngồi ở trên chân mình, giơ tay lên hai ba cái liền đem quần áo lộn xộn trên người hắn toàn bộ cởi ra.
Hôm nay đã là mùa xuân ấm áp, Đường Đường toàn thân lại nóng như lửa đốt, căn bản không cảm giác được bất kỳ lạnh lẽo nào, ngược lại bởi vì là động tác của sư phụ làm nhiệt độ toàn thân một lần nữa dâng cao, giơ tay lên khoác lên trên vai sư phụ, bị xúc cảm da thịt kích thích lần nữa run rẩy.
Liễu Quân tròng mắt hướng xuống dưới liếc một cái, trong nháy mắt bị kích thích nhanh chóng đem ánh mắt nhắm lại, cục xương ở cổ họng liên tục lên xuống mấy lần mới áp chế được xung động trong lòng, đưa tay nhẹ nắm được cằm Đường Đường, đem khuôn mặt đỏ bừng của hắn nâng lên, nói giọng khàn khàn: "Tứ Nhi... Từ nay về sau, ngươi liền phải cùng ta sống chung cả đời rồi... Ngươi thật sự không hối hận?"
Đường Đường hơi mở ánh mắt, trong nháy mắt chống đở mở lớn, con ngươi mông lung toát ra hào quang sáng chói, cong lên khóe miệng nhanh chóng lắc đầu một cái, im lặng cười lên.
Liễu Quân ánh mắt lộ vẻ xúc động, môi cũng theo đó mà nâng lên độ cong đẹp mắt, thần sắc trên mặt ôn nhu đến cực điểm, thỏa mãn than nhẹ một tiếng, nhắm mắt hôn môi của hắn, lòng bàn tay khẽ vuốt trên bắp đùi hắn, chậm rãi hướng vào phía trong bên, nghe giữa răng môi tràn ra thanh âm, trong miệng càng hôn càng sâu, một cái tay khác theo sống lưng hắn vuốt ve xuống.
Đường Đường run rẩy không dứt, toàn thân bị lòng bàn tay cùng đầu ngón tay nóng cháy của sư phụ đốt lên từng ngọn lửa khắp nơi trên cơ thể.
Liễu Quân ôm hắn nằm lên trên tấm đệm mềm mại, nương theo ánh trăng sáng ngời, mê đắm mà chuyên chú nhìn hắn, mỗi một biểu tình nhỏ bé cũng không buông tha.
Đường Đường thất thần cùng y nhìn nhau chốc lát, bị động tác trong tay y kích thích một lần nữa tìm không thể tìm lý trí, đem cánh tay đang ôm trên cổ y buông xuống, thở hổn hển, sau đó run rẩy mà nhẹ nhàng sờ lên thắt lưng y.
Hai người triệt để biến thành mặt đối mặt, ban chỉ trên dây chỉ đỏ quấn quít lẫn nhau đung đưa trong tầm mắt, bên trong khoang thuyền quần áo tán loạn ở khắp nơi, nồng nặc ham muốn tràn đầy toàn bộ không gian thu hẹp, cùng bóng đêm hòa làm một thể.
Đêm xuân lạnh như nước, hai người thân thể quấn quít lẫn nhau lại ra một thân mồ hôi nóng rực. Mái tóc dài đen nhánh thấm ướt mồ hôi, khó khăn lắm mới che kín một mảnh xuân quang.
Xuân quang chói lọi một mảnh, bên trong khoang thuyền thu hẹp chỉ còn lại thô trọng thở dốc cùng thỉnh thoảng tràn ra khàn khàn rên rỉ, nhẹ nhàng phiêu tán ở trong bóng đêm trầm trầm.
Nước hồ bị gió mát thổi lên rung động, không tiếng động nhộn nhạo lên, xa xa trên trúc lâu, những bông hoa vải đỏ rực đung đưa trong bóng đêm rực rỡ, tươi đẹp mà an tĩnh nở rộ.
Không biết qua bao lâu, trăng sáng dần di chuyển về tây, sơn thủy đang lúc yên tĩnh một mảnh.
Bên trong khoang thuyền, hai người ôm nhau mà nằm, thật chặt ôm cùng một nơi, trên người nhễ nhại mồ hôi còn chưa có bốc hơi khô, cảm xúc mạnh mẽ dư âm chưa hoàn toàn biến mất, bên trong phòng khắp nơi tràn ngập mùi vị làm người ta mặt đỏ tới mang tai.
Liễu Quân đem Đường Đường ôm chặt vào trong ngực, một lần lại một lần ở trên mặt hắn hôn rồi lại hôn, nhìn hắn ánh mắt sáng chói rực, khóe môi cong lên, trong lòng vừa thương xót vừa yêu tới cực điểm, sợ hắn bị lạnh, đứng dậy kéo qua chăn mỏng đem hai người đắp lại, lại lần nữa đem hắn ôm lấy.
Đường Đường không chớp mắt nhìn y, bị y ở chóp mũi khẽ hôn một cái, hắc hắc cười lên.
Liễu Quân giơ tay lên đem sợi tóc dính mồ hôi dính ở trên mặt hắn nhẹ nhàng vén ra, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi một hồi, mang ngươi đi rửa ráy một chút."
Đường Đường trên mặt một chút lần nữa xông lên huyết sắc, nụ cười thế nhưng lại không khống chế được càng ngày càng sâu, ngoan ngoãn gật đầu một cái, giọng mang nhỏ nhẹ khàn khàn: "Ân!"
Liễu Quân đem cánh tay đang ôm hắn trượt xuống ngang eo, ở mi mắt hắn hôn lên: "Đau không?"
Đường Đường người khẽ run, cười cười lắc đầu một cái, đem đầu cúi thấp một chút, giơ tay lên ở trên ót gãi gãi.
Liễu Quân trong mắt dâng lên nụ cười, đem cái tay đang động loạn của hắn bắt lấy nắm thật chặt trong tay mình: "Thật không đau?"
Đường Đường khóe miệng độ cong càng sâu, gật đầu một cái, đầu cúi càng thấp hơn.
Liễu Quân nhất thời bị động tác gật đầu gật đầu của hắn làm bối rối, khẩn trương nói: "Đau?"
Đường Đường lại lắc đầu.
Liễu Quân không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, đem mặt hắn nâng lên, nhẹ giọng nói: "Nói chuyện."
Đường Đường cười cười, khàn khàn nhỏ giọng nói: "Không đau."
Liễu Quân ở trên môi hắn hôn một cái, lần nữa đem hắn ôm chặt, dán mặt vào gò má nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng cọ một cái, ôn nhu nói: "Chưa tới nửa tháng chính là ngày chúng ta lập gia đình cuộc, ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có như vậy một ngày... Tứ Nhi..."
"Ân?" Đường Đường giương mắt nhìn y.
"Quê quán của ngươi nói xa không xa, nói gần lại cũng không gần, nếu không có mật đạo trong hồ này, ta và ngươi hai người sợ là suốt đời cũng không có duyên gặp nhau."
Đường Đường ở trên cằm y gặm một cái, cười hì hì nói: "Chúng ta thật có duyên!"
Liễu Quân chui đầu vào cần cổ hắn tham luyến mà hít sâu một hơi, cười lên: " Ừ, ta thật có phúc."
Đường Đường hắc hắc cười ngu lên.
Liễu Quân ở trên môi hắn hôn lên, đứng dậy vươn cánh tay đem xiêm áo lúc trước cởi ra nhặt lên, từ trong túi lấy ra một cái túi gấm màu đỏ.
Đường Đường tò mò vươn cổ nhìn, tầm mắt vừa chạm vào tấm lưng trần của y, nhất thời con ngươi nóng bỏng, hung hăng nuốt nước miếng một cái, cố gắng trấn định lần nữa nằm xuống.
Liễu Quân quay lại, cúi người đem hắn nâng lên.
Đường Đường ngực lần nữa cuồng loạn, đưa tay ôm eo y đem mình dính sát qua.
Liễu Quân một tay vòng qua sau lưng hắn đem hắn ôm lấy, từ trong túi gấm lấy ra một khối ngọc bội chạm trổ hoa lan đồ án, nhẹ giọng nói: "Đây là mẹ để lại cho ta, bây giờ ta giao nó cho ngươi, "
Đường Đường kinh ngạc nhìn y một chút, lại nhìn ngọc bội một chút, ngón tay chỉ mình chóp mũi mà: "Ta?"
"Mẹ để cho ta đưa cho người thương, vậy dĩ nhiên là cho ngươi." Liễu Quân đem dây đỏ trên ngọc bội kéo ra, đi vòng qua phía sau cổ hắn cột nút thật chặt, "Vốn là treo ở trên y phục, ta cũng học ngươi làm một sợi dây đỏ như vậy, như vậy ngươi liền cùng ta giống nhau."
Đường Đường giơ tay lên sờ một cái, vui vẻ mà cười lên: "Không giống nhau!"
"Nơi nào không giống nhau?" Liễu Quân nghi ngờ nhìn hắn.
Đường Đường miệng nhếch lên, hướng y cười phi thường đắc ý: "Ta đeo so với ngươi đeo đáng tiền!"
Liễu Quân trong mắt nụ cười càng sâu, ở trên chóp mũi hắn thân mật gặm một cái: "Mang ngươi đi rửa ráy một phen."
Đường Đường mới vừa vẫn còn ở vui sướng, nghe vậy nhất thời gò má đỏ bừng, sau đó liền ngốc lăng mà nhìn Liễu Quân tùy ý mặc vào một bộ quần áo, lại khoác cho hắn một cái áo, tiếp tiếp tục ngốc lăng đỏ mặt để cho y ôm đi ra khỏi khoang thuyền phi thân lên.
Liễu Quân mang hắn lướt qua mặt hồ, rất nhanh liền ở sâu trong rừng trúc hạ xuống.
Đường Đường nhìn trước mặt hơi nóng bốc lên từ suối nước nóng thiên nhiên, trợn mắt há mồm: "Y cốc chúng ta y cốc còn có cái này? Lúc nào có?"
"Vẫn luôn có, chẳng qua là chưa từng có người dùng qua." Liễu Quân vừa nói liền dẫn hắn ngâm vào trong suối nước nóng, chính mình dựa vào vách đá, để cho hắn tựa vào trước ngực mình.
Đường Đường bị nước chảy ấm áp kích thích lỗ chân lông nở ra, vô cùng hưởng thụ thở dài một tiếng, xoay người ôm sư phụ cổ cọ mặt một cái: "Hắc hắc... Thật là thoải mái a..."
Liễu Quân cười ở trán hắn hôn một cái, vốc nước đổ lên trên người hắn.
Trước đó Liễu Quân một mực mười phần cẩn thận, sau chuyện này Đường Đường thân thể cũng không có gì không thoải mái, chẳng qua là phía sau hơi có chút khó chịu, bất quá vào lúc này bị nước nóng ngâm, ngược lại có chút mệt mỏi dâng lên tới.
Liễu Quân nhìn hắn tựa vào trên người mình ngủ gà ngủ gật, mi mắt đang lúc tràn đầy cưng chìu, động tác trong tay càng êm ái.
Đường Đường mơ mơ màng màng đang lúc cảm thấy địa phương khó chịu phía sau có ấm áp nước chảy theo xúc cảm quen thuộc chui vào, không khỏi cả người khẽ run, mí mắt cố sức ra, ở bên cổ sư phụ cọ một cái, ngẩng đầu ở trên cằm y hôn một cái, mí mắt lần nữa khép lại, lần nữa ngủ.
Liễu Quân cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt dừng lại ở mỗi một nơi trên mặt hắn, ngực lần nữa căng dầy, động tác trong tay không tự chủ được dần dần thêm chút ý bất đồng.
Đường Đường đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác trên người một lần nữa vọt điện lưu, hơi giương ra môi nhẹ thở hổn hển một chút, ngay sau đó giật mình một cái, ánh mắt chợt mở ra.
Liễu Quân cúi đầu cắn môi của hắn, thấp giọng thấp kêu một tiếng: "Tứ Nhi..."
Đường Đường hô hấp nhất thời dồn dập, hàm hồ kêu: "Sư phụ... Ngươi có phải hay không..."
" Ừ." Liễu Quân trong tay chợt tăng thêm lực đạo.
"A!" Đường Đường dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt nóng bừng, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cũng mang một tâm tình khác.
Liễu Quân cổ họng căng lên, đem hắn ôm chặt, không nói lời nào, liên tục hôn xuống.
/96
|