Đường Đường phụng bồi sư phụ ăn cơm tối, sau đó đem đồ trên bàn thu dọn sạch sẽ, âm thanh lách cách vang lên một hồi, ở trong ánh mắt sư phụ mà vui vẻ đi ra ngoài đóng cửa lại, mới vừa đi tới cửa viện liền thấy Vân Đại sầm mặt bước nhanh đi tới, nhất thời trong lòng lộp bộp một tiếng.
Vân Đại hướng cửa phòng đóng chặt sau lưng hắn nhìn một cái, đem hắn kéo đến một khoảng cách xa mới mở miệng: "Lão Tứ, sau này ta an bài những người này ở chung quanh bảo vệ ngươi cùng sư phụ, thân thủ đều rất nhạy bén, chính ngươi phải cẩn thận nhiều hơn!"
Đường Đường gật đầu một cái, hai hàng lông mày không nhịn được xoắn xuýt lại một chỗ: "Những người đó làm sao động tác lại nhanh như vậy? Đã đến sao?"
"Còn thời gian một nén hương nữa sẽ đến, Lão Nhị Lão Tam đã dẫn người đi ra phía trước ngăn chặn, nhưng là bọn họ người đông thế mạnh, khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị tốt mà tiến vào y cốc."
Đường Đường hướng phía sau nhìn một cái, mặt đầy lo lắng: "Sư phụ vạn nhất bị gián đoạn sẽ như thế nào?"
"Nhẹ thì công dã tràng*, nặng thì bị thương nặng hoặc là tẩu hỏa nhập ma."
*công dã tràng: bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển
"Tẩu hỏa nhập ma", cái từ này Đường Đường hết sức quen thuộc, trước kia xem tiểu thuyết xem ti vi liền biết không ít, lúc ấy cảm thấy rất thần kỳ, nhưng hôm nay dùng ở trên người sư phụ, làm sao cũng không có cách nào tiếp nhận, không khỏi sắc mặt có chút tái nhợt.
Vân Đại ở trên vai hắn vỗ lên hai cái, nghiêm túc nói: "Ngươi bây giờ công phu còn chưa lão luyện, không nên cậy mạnh, sư phụ sẽ có người bảo vệ. Biết không?"
Đường Đường hai tay ở bên người siết chặt thành quyền, trầm mặc gật đầu một cái.
Đường Đường tại chỗ vòng vo hai vòng, suy nghĩ một chút, xoay người nhanh chóng chạy về trúc lâu của mình lật tung cái tủ mà tìm được một quyển bí tịch võ công không hữu dụng lắm, phía trên dùng tương hồ dán lên một tờ bìa không có tựa đề, dùng bút viết xuống bốn chữ to "Phù Cừ Kiếm Pháp ", không kịp thổi khô liền cuống quít nhét vào trong ngực áo chạy trở về.
Bên ngoài y cốc, một đống lớn cái gọi là võ lâm chánh phái đang đánh giương cao ngọn cờ chính nghĩa, như thủy triều chen chúc tới.
Ở trong Phục Ma Đại Hội lần thứ hai, vốn là có người đề nghị âm thầm đánh lén, bất quá nhanh chóng gặp phải Quân Mộc Thành phản đối, nói nếu vì hướng tới chính nghĩa, tất nhiên muốn quang minh chánh đại đi chinh phạt, làm sao có thể làm loại ăn trộm gà trộm chó không thấy được ánh sáng tư thái này?
Mặc dù đang lúc mọi người đang nghi ngờ lẫn nhau trong bụng hoài quỷ thai*, bất quá nghe hắn nói hết sức có đạo lý, không người nào có thể phản bác, cuối cùng mọi người rối rít tán thành, lúc này mới có loại tình cảnh quy mô thật lớn trước mắt này.
*trong bụng hoài quỷ thai: kế hoạch nham hiểm; ý nghĩ xấu xa; mưu mô xảo quyệt
Nói quy mô lớn một chút cũng không sai, không chỉ có các bè cánh cao thủ lớn nhỏ đã sớm thành danh, còn có một số hậu sinh vãn bối có ý đồ mượn lần chinh phạt này để làm danh tiếng lan xa, cũng không ít kẻ ăn trộm gà trộm chó trà trộn ở bên trong thừa nước đục thả câu, tình hình rõ ràng thì không phải là thứ người ngoài có thể thấy được.
Lại nói, Phục Ma Đại Hội năm ngoái đã làm ra náo động cực lớn, lần này phất cờ giống trống chinh phạt, lại là làm cả giang hồ đất rung núi chuyển.
Từ quan nhân quý tộc trên kinh thành, xuống đến dân chúng ở khắp nơi, nói đến Lưu Vân công tử thật là không người không biết, không người không hiểu, chuyện này triệt để thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, thậm chí ngay cả Vân Tứ công tử chỉ một hơi thở cũng bị lôi kéo vào.
Đều nói Lưu Vân công tử bề ngoài là một thần y trạch tâm nhân hậu, ngay cả một con kiến cũng không nỡ đạp, trên thực tế lại là một kẻ giết người mắt không nháy, là đại ma đầu chuyên uống máu người ăn thịt người; Vân Tứ công tử bề ngoài thoạt nhìn là một tiểu tử hiền lành hoạt bát ngây thơ cởi mở, trên thực tế là một yêu quái lai lịch không rõ không biết từ đâu chui ra ngoài, đặc biệt mị hoặc đàn ông... ( nông cạn, dám mắng sư phụ với Tứ Nhi của ta:< xử trảm ~)
Tin tức một truyền mười mười truyền một trăm, càng truyền càng tà hồ, càng nói càng xa, thật là có thể dùng để viết một bộ kỳ văn dị sự lục.
Bất quá Đường Đường vẫn bận theo chiếu cố sư phụ, căn bản không có cơ hội nghe được cái này, cho dù nghe được, cũng không có tâm tư để ý tới. Người khác nói cái gì cũng là chuyện của người khác, hắn chỉ quan tâm sư phụ lúc nào có thể hoàn toàn khôi phục, chỉ muốn không thể để cho người bên ngoài xông vào quấy rầy sư phụ bế quan.
Lúc Vân Đại chạy tới bên ngoài y cốc, đại quân chinh phạt đúng lúc chạy tới. Cau mày nhìn đối diện đen nghịt một mảnh, cho dù hắn tự xưng là bổn môn cao thủ đông đảo, nhưng khi nhìn đến nhân số khác xa như vậy cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Nếu như là ở trên chiến trường, vậy dĩ nhiên có thể lấy ít thắng nhiều, thế nhưng mắt cũng không phải là vì tranh thắng thua, mà là phải đem đối phương một lưới bắt hết, một người cũng không thể cho chạy vào, như vậy sẽ phiền phức to.
Phía đối diện, Quân Mộc Thành chắp tay từ trong đám người đi ra, mặt đầy nụ cười hòa khí, tay nhưng ẩn núp ở trong tay áo hận đến run rẩy.
Hắn từ Duẫn Phong Huyện vội vã chạy trở về mới phát hiện, toàn bộ người của Quân Tử sơn trang đều bị hạ kịch độc "Song Nguyệt Vong". Song Nguyệt Vong, giống như tên gọi của nó, nếu trong hai tháng không uống giải dược, hai tháng sau sẽ bị thất khiếu đổ máu thống khổ mà chết, hôm nay đã qua hơn một tháng, lại không lấy được giải dược, hắn coi như thật sự là tiền mất tật mang.
Thế nhưng hôm nay hắn lại không thể ở trước mặt người khác nói tới chuyện này, nếu không người khác sẽ hoài nghi Lưu Vân y cốc vì sao phải nhằm vào hắn như vậy, nói không chừng càng có thể hoài nghi mục đích chuyến này của hắn.
Ở trong Phục Ma Đại Hội đã có người nghi hoặc, hắn vì sao khẳng định Lưu Vân công tử chính là Ngọc Diện Sát Ma như vậy. Thật may hắn sớm có chuẩn bị, tại chỗ liền vén lên tay áo đem băng vải trên cánh tay cởi ra, lộ ra vết thương trước đó đã chuẩn bị xong, nhất thời có liên hương tràn ra, hắn mượn cớ bởi vì hiểu lầm bị Lưu Vân công tử trong lúc vô tình chém một liếm, lại thêm chuyện năm xưa mấy Đại chưởng môn đều chết dưới Phù Cừ Kiếm, tùy tiện bịa ra vài câu chuyện, qua loa như vậy liền gạt đi băn khoăn của mọi người.
Hắn tự nhiên biết những người này vì sao liền tin tưởng dễ dàng như vậy, trừ bỏ chính mình có tư tâm cùng may mắn, còn có nguyên nhân là thời gian Lưu Vân công tử ở trên giang hồ xuất hiện quá trùng hợp.
Bất kể như thế nào, hắn biết Lưu Vân công tử trái tim đang bị thương, nhất định phải mượn cơ hội này đem y diệt trừ, như vậy mình mới có thể an tâm sống trên cõi đời này.
Quân Mộc Thành dùng mọi cách đè xuống ưu tư trong lòng, mặt mỉm cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người tuổi trẻ chưa từng gặp qua, rút kiếm nhắm vào Vân Tam, lòng đầy căm phẫn nói: "Đại ma đầu! Ngươi nhìn chúng ta tới nhiều người như vậy, có phải hay không sợ bọn ta? Lại núp ở sau lưng đệ tử ngươi! Có gan liền đứng ra!"
Vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên yên lặng như tờ.
Vân Đại quay đầu, Vân Nhị nghiêng đầu, phía sau một đám người trong y cốc đều ló đầu ra nhìn, tất cả đều mặt đầy ngạc nhiên mà đưa mắt nhìn trên người Vân Tam.
Vân Tam cúi đầu nhìn một chút chính mình cả người trường sam xanh nhạt, yên lặng chốc lát đột nhiên "Phốc" một tiếng phun ra, ngay sau đó đầu vai trầm xuống, Vân Nhị cùi chỏ chống ở trên vai hắn, không có hình tượng chút nào mà ha ha cười lớn.
Vân Đại cố nén nụ cười, câu khởi khóe miệng quay đầu đem người tuổi trẻ đối diện từ trên xuống dưới quan sát mấy lần, cất giọng nói: "Các hạ là cao nhân nơi nào đến?"
Người nọ còn không có hiểu rõ trạng huống, hừ lạnh một tiếng nói: "Mai Sơn đại đệ tử Mai Thanh!"
"Ồ..." Vân Đại kéo dài giọng, giễu cợt cười một tiếng, "Chúc mừng! Ngươi đã thành danh!"
Toàn thể hiện trường ầm ầm cười to, một trăm mười người y cốc mỗi một người đều cười đến ngã trái ngã phải, động tĩnh lớn làm cả kinh đến chim tước ở bốn phía làm bọn chúng hoảng loạn tìm chỗ trốn, ngay cả đối diện trong đội ngũ cũng có không ít người vùi đầu cười trộm không dứt.
Quân Mộc Thành lạnh lùng liếc Mai Thanh một cái, trong lòng thầm mắng một câu "Ngu xuẩn", trên mặt thế nhưng lại là nụ cười như gió xuân, ôn thanh nói: "Mai công tử, người mà ngươi chỉ kiếm vào, là Vân Tam công tử, cũng không phải là Lưu Vân công tử."
Mai Thanh nhất thời gương mặt trướng thành màu gan heo, quẫn bách mà hận không thể lập tức lùi về trong đám người, lại ngại mặt mũi không thể không cứng đờ đứng ở nơi đó, tiến cũng không được lùi cũng không xong, thẹn quá thành giận mà bật thốt lên: "Cái gì công tử công tử! Một đám ma đầu giết người không nháy mắt! Cùng bọn họ khách khí làm cái gì!"
Quân Mộc Thành khóe miệng cong lên, tiếp tục cười nói: "Thật ra thì ngươi nói cũng không sai, Lưu Vân công tử quả thật trốn ở bên trong không đi ra."
Mai Thanh nhất thời tìm về mặt mũi, lưng lần nữa vươn thẳng, cao giọng hô: "Mau để cho sư phụ ma đầu của các ngươi cút ra đây ứng chiến! Tránh làm cái gì ở bên trong như con rùa đen rúc đầu!"
Quân Mộc Thành khóe miệng co quắp, thầm mắng một câu "Ứng chiến tổ tông ngươi", hận không thể lập tức đem tên Mai Thanh này đạp trở về bên trong đám người vĩnh viễn không để cho hắn đi ra.
Vân Đại nghe phía sau Đại Tiểu Phúc đang xì xào bàn tán "Danh môn chánh phái nguyên lai là như vầy a" vân vân, lập tức vui vẻ thiếu chút nữa rút gân, thanh giọng ho khan tiếng cất giọng nói: "Quân trang chủ, tìm một tên có đầu óc bình thường một chút đi ra mà nói chuyện."
"Ngươi!" Mai Thanh lần nữa mặt lộ xấu hổ.
Quân Mộc Thành hít sâu một cái, lần nữa mỉm cười: "Vân Đại công tử, ngươi có thể thừa nhận Lưu Vân công tử chính là Ngọc Diện Sát Ma?"
Vân Đại chân mày nhướng lên, tự tiếu phi tiếu gật đầu một cái: "Chưa bao giờ chối qua." ( soái =)))
Đó là chưa bao giờ có người nghi ngờ qua! Quân Mộc Thành âm thầm nghiến răng, cười nói: "Lưu Vân công tử tạo tội nghiệt lớn như vậy, thật sự là làm cho cả giang hồ ăn ngủ không yên a! Không bằng đem Phù Cừ Kiếm Pháp giao cho chúng ta tiêu hủy, từ đây tự sửa đổi lần nữa làm người như thế nào?"
Vân Đại híp mắt một cái, cười đến vô hại: "Chúng ta đáp ứng ngươi, nhất định lần nữa làm người!"
Quân Mộc Thành không ngờ tới hắn đột nhiên nói như vậy, sửng sốt một chút, lần nữa cười lên: "Vậy thì mời đem kiếm phổ giao ra đi."
Vân Đại lấy làm kinh ngạc: "Ta đã đáp ứng làm sao còn phải giao nộp kiếm phổ?"
"Kiếm phổ còn một ngày, giang hồ liền nguy hiểm một ngày, tất nhiên muốn tiêu hủy."
Đại Tiểu Phúc ở phía sau chọc chọc Vân Đại, nhỏ giọng nói: "Đại công tử, chúng ta có thể nói vài lời hay không?"
Đại Tiểu Phúc tinh thần chấn động một cái, đồng thời chắp tay học Quân Mộc Thành bày ra bộ mặt đầy khiêm khiêm quân tử nụ cười dịu dàng như ngọc.
Đại phúc hắng giọng làm bộ: "Kiếm phổ nguy hiểm, muốn tiêu hủy."
Tiểu Phúc cũng giống vậy mà làm bộ: "Công tử nguy hiểm, muốn tiêu hủy."
Đại phúc lại tiếp tục: "Chúng ta từ trên xuống dưới đều học Phù Cừ Kiếm Pháp."
Tiểu Phúc lại làm bộ: "Y cốc từ trên xuống dưới cũng nguy hiểm, hết thảy muốn tiêu hủy."
Tập thể người đối diện rơi vào trong khiếp sợ nửa ngày không tỉnh hồn, bọn họ vẫn cho là Phù Cừ Kiếm Pháp chỉ có thầy trò mấy người Lưu Vân công tử biết, đột nhiên nghe Đại Tiểu Phúc vừa nói như vậy, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng vẫn là có chút mất bình tĩnh, không nhịn được trố mắt nhìn nhau.
Vân Đại cười khích lệ đầu óc nhanh nhạy của Đại Tiểu Phúc, quay đầu hướng Quân Mộc Thành nói: "Quân trang chủ, ngươi có thể nghe được? Phù Cừ Kiếm Pháp không phải là người nào cũng có thể luyện đến cảnh giới của sư phụ ta như vậy, ngươi trăm phương ngàn kế đoạt lấy đi làm sao không dốc lòng tu luyện, còn phải chạy tới nơi này dày vò chứ?"
Đối diện bắt đầu xì xào bàn tán, mặc dù trước đó đã nghe được qua lời đồn đãi cũng không tin tưởng, thế nhưng vào lúc này nghe Vân Đại tự mình nói, vẫn là không thể tránh khỏi hoài nghi.
Quân Mộc Thành quả đấm siết chặt, cười gượng nói: "Ta nếu lấy được kiếm phổ, nhất định sẽ ngay trước mọi người tiêu hủy, ngươi không cần ngậm máu phun người khích bác ly gián!"
Vân Đại khẽ thở dài: "Tóm lại, kiếm phổ là không có. Các vị hay là trở về tắm một cái rồi đi ngủ!"
Hầu Phượng Sơn vẫn đứng ở phía sau Quân Mộc Thành không lên tiếng đột nhiên đứng ra, tức giận nói: "Ta tin tưởng cách làm người của Quân trang chủ! Ngươi bớt nói nhảm! Mau đem kiếm phổ giao ra! Nếu không chúng ta đánh giết vào tìm!"
Vân Nhị một bên mỉm cười, chậm rãi từ trong tay móc ra một quyển sách, ở phía trên bắn một chút, hướng về phía sách thản nhiên nói: "Kẻ hèn mọn này thương xót, cũng vì nhìn chằm chằm vào ngươi a, trắng trợn mà dùng thủ đoạn để đoạt lấy như vậy, lại nói thành thay trời hành đạo, ngươi là vô tội biết bao a..." Vừa nói nắm được một góc làm bộ muốn xé.
" Chờ một chút!" Tiêu Nhân từ trong đám người đứng ra, mặt đen lại nói, "Ngươi nếu muốn xé kiếm phổ, cũng nên cho cho chúng ta qua xem qua, xem một chút thật hay giả! Chúng ta làm sao biết ngươi không phải lừa bịp chúng ta?!"
Quân Mộc Thành thấy đã có người ra mà nói chuyện, những người còn lại cũng bắt đầu rục rịch, khẽ mỉm cười, không thể nhận ra mà lui về phía sau nửa bước. Nếu mục đích đạt tới, hắn liền không cần thiết mở miệng nữa.
Vân Nhị giơ giơ lên sách trong tay, thanh âm ưu nhã êm tai như thường lệ: "Hắc hầu tử*, ngươi muốn xem kiếm phổ?" (*hắc hầu tử
: con khỉ đen:>)
Tiêu Nhân giận đến râu bay loạn, ngăn chận lửa giận hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên!"
Vân Nhị nhìn một chút Hầu Phượng Sơn bên người hắn: "Bạch bàn tử*, ngươi cũng phải xem?" (*bạch bàn tử: trắng béo =)))
Hầu Phượng Sơn ngược lại là không có dễ nổi giận như Tiêu Nhân vậy, bất quá sắc mặt cũng không tốt hơn: "Tất nhiên muốn làm rõ thân phận thật sự!"
Vân Nhị khẽ thở dài: "Thôi thôi, dù sao chúng ta cũng học được, muốn kiếm này phổ có ích lợi gì? Nhìn một chút thì nhìn một chút đi!" Lời còn chưa dứt, một tay nhẹ nhàng giương lên, kiếm phổ như mủi tên rời cung, chính xác hướng đám người bay qua.
Ngắn ngủi trong nháy mắt công phu, mọi người đối diện trong đầu thoáng qua vô số ý niệm: Cướp? Rất có thể là hàng giả, vạn nhất nữa có độc, vậy càng là tự tìm đường chết; không cướp? Vạn nhất là thật, rơi vào trong tay người khác coi như hối hận cũng không còn kịp rồi.
Một trận gió thổi qua, kiếm phổ rào rào lật vài tờ, động tác vẽ trong sách rõ ràng nhanh chóng thoáng qua trong con mắt một cái. Trong nháy mắt yên tĩnh, đám người như một tổ ong bị chọc phải, nhất thời nổ tung.
Đúng lúc mọi người điên cuồng cướp giật kiếm phổ, Vân Nhị phút chốc phi thân lên, trong tay áo bay ra mảng lớn khói mù theo nội lực rải hướng đám người đối diện.
Một số người còn giữ vững lý trí một mực đứng ở bên cạnh người hô to một tiếng: "Cẩn thận!" Nhanh chóng đưa tay che mũi miệng lại.
Trong đám người đột nhiên toát ra một tiếng kêu: "Kiếm phổ là giả!" Chung quanh nhất thời loạn thành một đoàn.
Vân Nhị bay trở về vỗ vỗ tay đứng yên, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Kiếm phổ là giả không sai, bất quá phía trên có giải dược, có thể giải độc ta mới vừa rải ra."
Lời còn chưa dứt, đám người lần nữa sôi trào, người vô tình trúng độc đồng thời xông lên.
Còn lại một số người tương đối có đầu óc ở bên cạnh, suy nghĩ kiếm này phổ nhất định là cất giấu ở trong cốc, bất kể có trúng độc hay không, hôm nay nếu đứng ở nơi này, chỉ có quyết đánh đến cùng con đường này.
Chủ ý nhất định, rối rít rút ra binh khí của riêng mình, thừa dịp đang lúc náo loạn giấy vụn bay đầy, dẫn đầu hướng mọi người y cốc mà tấn công tới.
Vân Đại một tay phất lên, người được nghiêm chỉnh huấn luyện phía sau liền rút kiếm ra, hai đội đội ngũ chính diện giao phong, đảo mắt liền hỗn chiến ở một nơi.
Trong y cốc, Đường Đường đứng ở trên nóc tiểu trúc lâu, loáng thoáng có thể thấy đại khái tình trạng phía xa xa, cụ thể lại nhìn không rõ lắm, nội tâm nóng nảy không dứt.
Quân số đối phương nhiều gấp mười lần nơi này, cho dù lấy một địch mười cũng không đủ, huống chi, trong y cốc không phải là ai cũng có thể lấy một địch mười, mà đối phương cũng tồn tại rất nhiều cao thủ, tình thế không quá lạc quan.
Đường Đường đứng ở phía trên, thật là một ngày bằng một năm, cũng không biết trải qua bao lâu, mơ hồ có thể thấy đi ra bên ngoài có càng ngày càng nhiều người gục xuống, cũng không biết kết quả là thế lực nào, cho đến sắc trời hoàn toàn tối đen, trong không khí bay tới từng tia huyết tinh khí vị, không khỏi càng kinh hãi.
Trúc lâu mà hắn đang đứng trúc lâu phía sau chỗ sư phụ một tòa, vừa cúi đầu chính là phương hướng chỗ ở của sư phụ. Lúc này chóp mũi ngửi được mùi máu tanh, đột nhiên rất lo lắng, lại nồng một chút, đến lúc chạy vào trong phòng, vạn nhất sư phụ ngửi thấy làm thế nào?
Đang lúc nóng nảy không dứt, bên tai đột nhiên truyền tới một trận tiếng sáo mờ mịt, giống như đã từng quen biết. Còn chưa kịp nghi ngờ nguồn gốc tiếng sáo, trong mắt vẻ lo lắng càng nồng đậm, thanh âm này mình còn nghe được, sư phụ khẳng định cũng nghe được chứ?!
Tiếng sáo vang lên một chút lại đột nhiên ngừng lại, Đường Đường thầm thở phào một cái, đột nhiên hoa mắt một cái, trong bóng đêm, bốn phía toát ra mấy cái bóng đen, lặng yên không một tiếng động hướng xuống dưới lao đi. Không nghĩ tới, lại thật sự có người đột phá phòng tuyến vọt vào.
Những kẻ vừa nhảy xuống liền gặp hộ vệ, triền đấu cùng một nơi, Đường Đường liếc mắt một cái liền nhận ra Đồng Thông cùng chuỗi ngân liên chói mắt của hăn, ngay sau đó lại thấy xa xa xông vào mấy đạo nhân ảnh, không khỏi tăng thêm cảnh giác, vội vàng từ trên người mò ra ngân châm, mặc dù không nhất định có thể bắn phải chính xác, nhưng vẫn là phải chuẩn bị trước để ngừa tình huống đột phát.
Cùng lúc đó, ngoài y cốc nơi đang triền đấu, những người nội lực hơi thấp nghe được tiếng sáo động tác không khỏi ngừng một lát. Vân Đại liền vội vàng đứng lên hướng một bên rừng cây bay đi, quả nhiên thấy thân ảnh một người áo đỏ ngồi lắc lư trên ngọn cây.
Ly Vô Ngôn không thể nào là đồng bọn của chính đạo, nếu mơ ước kiếm phổ cũng không khả năng chờ tới bây giờ, Vân Đại lập tức liền đoán được ý đồ của hắn, sắc mặt thành khẩn nói: "Đa tạ Ly cung chủ xuất thủ tương trợ! Bất quá trước mắt không thích hợp sử dụng âm luật."
Ly Vô Ngôn dựa vào nhánh cây nghi ngờ nhìn hắn.
Vân Đại không chần chờ, thành thật nói: "Sư phụ đang bế quan, cần thanh tịnh."
Ly Vô Ngôn gật đầu một cái, mị tiếu một chút, đem sáo ngọc cắm vào búi tóc hình linh xà, hất váy một cái liền từ trên cây bay xuống, mủi chân điểm nhẹ một chút, trong nháy mắt kế tiếp liền đứng ở trong đám người.
Trong nháy mắt tất cả mọi người thấy hắn liền đoán được thân phận của hắn, kẻ độc mồm thì thầm xuỳ một tiếng: "Nhân yêu là đồng bọn của ma đầu, thật đúng là cá mè một lứa!" Vừa dứt lời, đột nhiên nơi cổ họng căng thẳng, cổ lắc một cái, người đột nhiên liền tắt thở.
Ly Vô Ngôn thu hồi ống tay áo chính mình, cười híp mắt nhìn người nọ thẳng tắp ngã trên đất.
Vân Đại hướng cửa phòng đóng chặt sau lưng hắn nhìn một cái, đem hắn kéo đến một khoảng cách xa mới mở miệng: "Lão Tứ, sau này ta an bài những người này ở chung quanh bảo vệ ngươi cùng sư phụ, thân thủ đều rất nhạy bén, chính ngươi phải cẩn thận nhiều hơn!"
Đường Đường gật đầu một cái, hai hàng lông mày không nhịn được xoắn xuýt lại một chỗ: "Những người đó làm sao động tác lại nhanh như vậy? Đã đến sao?"
"Còn thời gian một nén hương nữa sẽ đến, Lão Nhị Lão Tam đã dẫn người đi ra phía trước ngăn chặn, nhưng là bọn họ người đông thế mạnh, khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị tốt mà tiến vào y cốc."
Đường Đường hướng phía sau nhìn một cái, mặt đầy lo lắng: "Sư phụ vạn nhất bị gián đoạn sẽ như thế nào?"
"Nhẹ thì công dã tràng*, nặng thì bị thương nặng hoặc là tẩu hỏa nhập ma."
*công dã tràng: bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển
"Tẩu hỏa nhập ma", cái từ này Đường Đường hết sức quen thuộc, trước kia xem tiểu thuyết xem ti vi liền biết không ít, lúc ấy cảm thấy rất thần kỳ, nhưng hôm nay dùng ở trên người sư phụ, làm sao cũng không có cách nào tiếp nhận, không khỏi sắc mặt có chút tái nhợt.
Vân Đại ở trên vai hắn vỗ lên hai cái, nghiêm túc nói: "Ngươi bây giờ công phu còn chưa lão luyện, không nên cậy mạnh, sư phụ sẽ có người bảo vệ. Biết không?"
Đường Đường hai tay ở bên người siết chặt thành quyền, trầm mặc gật đầu một cái.
Đường Đường tại chỗ vòng vo hai vòng, suy nghĩ một chút, xoay người nhanh chóng chạy về trúc lâu của mình lật tung cái tủ mà tìm được một quyển bí tịch võ công không hữu dụng lắm, phía trên dùng tương hồ dán lên một tờ bìa không có tựa đề, dùng bút viết xuống bốn chữ to "Phù Cừ Kiếm Pháp ", không kịp thổi khô liền cuống quít nhét vào trong ngực áo chạy trở về.
Bên ngoài y cốc, một đống lớn cái gọi là võ lâm chánh phái đang đánh giương cao ngọn cờ chính nghĩa, như thủy triều chen chúc tới.
Ở trong Phục Ma Đại Hội lần thứ hai, vốn là có người đề nghị âm thầm đánh lén, bất quá nhanh chóng gặp phải Quân Mộc Thành phản đối, nói nếu vì hướng tới chính nghĩa, tất nhiên muốn quang minh chánh đại đi chinh phạt, làm sao có thể làm loại ăn trộm gà trộm chó không thấy được ánh sáng tư thái này?
Mặc dù đang lúc mọi người đang nghi ngờ lẫn nhau trong bụng hoài quỷ thai*, bất quá nghe hắn nói hết sức có đạo lý, không người nào có thể phản bác, cuối cùng mọi người rối rít tán thành, lúc này mới có loại tình cảnh quy mô thật lớn trước mắt này.
*trong bụng hoài quỷ thai: kế hoạch nham hiểm; ý nghĩ xấu xa; mưu mô xảo quyệt
Nói quy mô lớn một chút cũng không sai, không chỉ có các bè cánh cao thủ lớn nhỏ đã sớm thành danh, còn có một số hậu sinh vãn bối có ý đồ mượn lần chinh phạt này để làm danh tiếng lan xa, cũng không ít kẻ ăn trộm gà trộm chó trà trộn ở bên trong thừa nước đục thả câu, tình hình rõ ràng thì không phải là thứ người ngoài có thể thấy được.
Lại nói, Phục Ma Đại Hội năm ngoái đã làm ra náo động cực lớn, lần này phất cờ giống trống chinh phạt, lại là làm cả giang hồ đất rung núi chuyển.
Từ quan nhân quý tộc trên kinh thành, xuống đến dân chúng ở khắp nơi, nói đến Lưu Vân công tử thật là không người không biết, không người không hiểu, chuyện này triệt để thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, thậm chí ngay cả Vân Tứ công tử chỉ một hơi thở cũng bị lôi kéo vào.
Đều nói Lưu Vân công tử bề ngoài là một thần y trạch tâm nhân hậu, ngay cả một con kiến cũng không nỡ đạp, trên thực tế lại là một kẻ giết người mắt không nháy, là đại ma đầu chuyên uống máu người ăn thịt người; Vân Tứ công tử bề ngoài thoạt nhìn là một tiểu tử hiền lành hoạt bát ngây thơ cởi mở, trên thực tế là một yêu quái lai lịch không rõ không biết từ đâu chui ra ngoài, đặc biệt mị hoặc đàn ông... ( nông cạn, dám mắng sư phụ với Tứ Nhi của ta:< xử trảm ~)
Tin tức một truyền mười mười truyền một trăm, càng truyền càng tà hồ, càng nói càng xa, thật là có thể dùng để viết một bộ kỳ văn dị sự lục.
Bất quá Đường Đường vẫn bận theo chiếu cố sư phụ, căn bản không có cơ hội nghe được cái này, cho dù nghe được, cũng không có tâm tư để ý tới. Người khác nói cái gì cũng là chuyện của người khác, hắn chỉ quan tâm sư phụ lúc nào có thể hoàn toàn khôi phục, chỉ muốn không thể để cho người bên ngoài xông vào quấy rầy sư phụ bế quan.
Lúc Vân Đại chạy tới bên ngoài y cốc, đại quân chinh phạt đúng lúc chạy tới. Cau mày nhìn đối diện đen nghịt một mảnh, cho dù hắn tự xưng là bổn môn cao thủ đông đảo, nhưng khi nhìn đến nhân số khác xa như vậy cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Nếu như là ở trên chiến trường, vậy dĩ nhiên có thể lấy ít thắng nhiều, thế nhưng mắt cũng không phải là vì tranh thắng thua, mà là phải đem đối phương một lưới bắt hết, một người cũng không thể cho chạy vào, như vậy sẽ phiền phức to.
Phía đối diện, Quân Mộc Thành chắp tay từ trong đám người đi ra, mặt đầy nụ cười hòa khí, tay nhưng ẩn núp ở trong tay áo hận đến run rẩy.
Hắn từ Duẫn Phong Huyện vội vã chạy trở về mới phát hiện, toàn bộ người của Quân Tử sơn trang đều bị hạ kịch độc "Song Nguyệt Vong". Song Nguyệt Vong, giống như tên gọi của nó, nếu trong hai tháng không uống giải dược, hai tháng sau sẽ bị thất khiếu đổ máu thống khổ mà chết, hôm nay đã qua hơn một tháng, lại không lấy được giải dược, hắn coi như thật sự là tiền mất tật mang.
Thế nhưng hôm nay hắn lại không thể ở trước mặt người khác nói tới chuyện này, nếu không người khác sẽ hoài nghi Lưu Vân y cốc vì sao phải nhằm vào hắn như vậy, nói không chừng càng có thể hoài nghi mục đích chuyến này của hắn.
Ở trong Phục Ma Đại Hội đã có người nghi hoặc, hắn vì sao khẳng định Lưu Vân công tử chính là Ngọc Diện Sát Ma như vậy. Thật may hắn sớm có chuẩn bị, tại chỗ liền vén lên tay áo đem băng vải trên cánh tay cởi ra, lộ ra vết thương trước đó đã chuẩn bị xong, nhất thời có liên hương tràn ra, hắn mượn cớ bởi vì hiểu lầm bị Lưu Vân công tử trong lúc vô tình chém một liếm, lại thêm chuyện năm xưa mấy Đại chưởng môn đều chết dưới Phù Cừ Kiếm, tùy tiện bịa ra vài câu chuyện, qua loa như vậy liền gạt đi băn khoăn của mọi người.
Hắn tự nhiên biết những người này vì sao liền tin tưởng dễ dàng như vậy, trừ bỏ chính mình có tư tâm cùng may mắn, còn có nguyên nhân là thời gian Lưu Vân công tử ở trên giang hồ xuất hiện quá trùng hợp.
Bất kể như thế nào, hắn biết Lưu Vân công tử trái tim đang bị thương, nhất định phải mượn cơ hội này đem y diệt trừ, như vậy mình mới có thể an tâm sống trên cõi đời này.
Quân Mộc Thành dùng mọi cách đè xuống ưu tư trong lòng, mặt mỉm cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người tuổi trẻ chưa từng gặp qua, rút kiếm nhắm vào Vân Tam, lòng đầy căm phẫn nói: "Đại ma đầu! Ngươi nhìn chúng ta tới nhiều người như vậy, có phải hay không sợ bọn ta? Lại núp ở sau lưng đệ tử ngươi! Có gan liền đứng ra!"
Vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên yên lặng như tờ.
Vân Đại quay đầu, Vân Nhị nghiêng đầu, phía sau một đám người trong y cốc đều ló đầu ra nhìn, tất cả đều mặt đầy ngạc nhiên mà đưa mắt nhìn trên người Vân Tam.
Vân Tam cúi đầu nhìn một chút chính mình cả người trường sam xanh nhạt, yên lặng chốc lát đột nhiên "Phốc" một tiếng phun ra, ngay sau đó đầu vai trầm xuống, Vân Nhị cùi chỏ chống ở trên vai hắn, không có hình tượng chút nào mà ha ha cười lớn.
Vân Đại cố nén nụ cười, câu khởi khóe miệng quay đầu đem người tuổi trẻ đối diện từ trên xuống dưới quan sát mấy lần, cất giọng nói: "Các hạ là cao nhân nơi nào đến?"
Người nọ còn không có hiểu rõ trạng huống, hừ lạnh một tiếng nói: "Mai Sơn đại đệ tử Mai Thanh!"
"Ồ..." Vân Đại kéo dài giọng, giễu cợt cười một tiếng, "Chúc mừng! Ngươi đã thành danh!"
Toàn thể hiện trường ầm ầm cười to, một trăm mười người y cốc mỗi một người đều cười đến ngã trái ngã phải, động tĩnh lớn làm cả kinh đến chim tước ở bốn phía làm bọn chúng hoảng loạn tìm chỗ trốn, ngay cả đối diện trong đội ngũ cũng có không ít người vùi đầu cười trộm không dứt.
Quân Mộc Thành lạnh lùng liếc Mai Thanh một cái, trong lòng thầm mắng một câu "Ngu xuẩn", trên mặt thế nhưng lại là nụ cười như gió xuân, ôn thanh nói: "Mai công tử, người mà ngươi chỉ kiếm vào, là Vân Tam công tử, cũng không phải là Lưu Vân công tử."
Mai Thanh nhất thời gương mặt trướng thành màu gan heo, quẫn bách mà hận không thể lập tức lùi về trong đám người, lại ngại mặt mũi không thể không cứng đờ đứng ở nơi đó, tiến cũng không được lùi cũng không xong, thẹn quá thành giận mà bật thốt lên: "Cái gì công tử công tử! Một đám ma đầu giết người không nháy mắt! Cùng bọn họ khách khí làm cái gì!"
Quân Mộc Thành khóe miệng cong lên, tiếp tục cười nói: "Thật ra thì ngươi nói cũng không sai, Lưu Vân công tử quả thật trốn ở bên trong không đi ra."
Mai Thanh nhất thời tìm về mặt mũi, lưng lần nữa vươn thẳng, cao giọng hô: "Mau để cho sư phụ ma đầu của các ngươi cút ra đây ứng chiến! Tránh làm cái gì ở bên trong như con rùa đen rúc đầu!"
Quân Mộc Thành khóe miệng co quắp, thầm mắng một câu "Ứng chiến tổ tông ngươi", hận không thể lập tức đem tên Mai Thanh này đạp trở về bên trong đám người vĩnh viễn không để cho hắn đi ra.
Vân Đại nghe phía sau Đại Tiểu Phúc đang xì xào bàn tán "Danh môn chánh phái nguyên lai là như vầy a" vân vân, lập tức vui vẻ thiếu chút nữa rút gân, thanh giọng ho khan tiếng cất giọng nói: "Quân trang chủ, tìm một tên có đầu óc bình thường một chút đi ra mà nói chuyện."
"Ngươi!" Mai Thanh lần nữa mặt lộ xấu hổ.
Quân Mộc Thành hít sâu một cái, lần nữa mỉm cười: "Vân Đại công tử, ngươi có thể thừa nhận Lưu Vân công tử chính là Ngọc Diện Sát Ma?"
Vân Đại chân mày nhướng lên, tự tiếu phi tiếu gật đầu một cái: "Chưa bao giờ chối qua." ( soái =)))
Đó là chưa bao giờ có người nghi ngờ qua! Quân Mộc Thành âm thầm nghiến răng, cười nói: "Lưu Vân công tử tạo tội nghiệt lớn như vậy, thật sự là làm cho cả giang hồ ăn ngủ không yên a! Không bằng đem Phù Cừ Kiếm Pháp giao cho chúng ta tiêu hủy, từ đây tự sửa đổi lần nữa làm người như thế nào?"
Vân Đại híp mắt một cái, cười đến vô hại: "Chúng ta đáp ứng ngươi, nhất định lần nữa làm người!"
Quân Mộc Thành không ngờ tới hắn đột nhiên nói như vậy, sửng sốt một chút, lần nữa cười lên: "Vậy thì mời đem kiếm phổ giao ra đi."
Vân Đại lấy làm kinh ngạc: "Ta đã đáp ứng làm sao còn phải giao nộp kiếm phổ?"
"Kiếm phổ còn một ngày, giang hồ liền nguy hiểm một ngày, tất nhiên muốn tiêu hủy."
Đại Tiểu Phúc ở phía sau chọc chọc Vân Đại, nhỏ giọng nói: "Đại công tử, chúng ta có thể nói vài lời hay không?"
Đại Tiểu Phúc tinh thần chấn động một cái, đồng thời chắp tay học Quân Mộc Thành bày ra bộ mặt đầy khiêm khiêm quân tử nụ cười dịu dàng như ngọc.
Đại phúc hắng giọng làm bộ: "Kiếm phổ nguy hiểm, muốn tiêu hủy."
Tiểu Phúc cũng giống vậy mà làm bộ: "Công tử nguy hiểm, muốn tiêu hủy."
Đại phúc lại tiếp tục: "Chúng ta từ trên xuống dưới đều học Phù Cừ Kiếm Pháp."
Tiểu Phúc lại làm bộ: "Y cốc từ trên xuống dưới cũng nguy hiểm, hết thảy muốn tiêu hủy."
Tập thể người đối diện rơi vào trong khiếp sợ nửa ngày không tỉnh hồn, bọn họ vẫn cho là Phù Cừ Kiếm Pháp chỉ có thầy trò mấy người Lưu Vân công tử biết, đột nhiên nghe Đại Tiểu Phúc vừa nói như vậy, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng vẫn là có chút mất bình tĩnh, không nhịn được trố mắt nhìn nhau.
Vân Đại cười khích lệ đầu óc nhanh nhạy của Đại Tiểu Phúc, quay đầu hướng Quân Mộc Thành nói: "Quân trang chủ, ngươi có thể nghe được? Phù Cừ Kiếm Pháp không phải là người nào cũng có thể luyện đến cảnh giới của sư phụ ta như vậy, ngươi trăm phương ngàn kế đoạt lấy đi làm sao không dốc lòng tu luyện, còn phải chạy tới nơi này dày vò chứ?"
Đối diện bắt đầu xì xào bàn tán, mặc dù trước đó đã nghe được qua lời đồn đãi cũng không tin tưởng, thế nhưng vào lúc này nghe Vân Đại tự mình nói, vẫn là không thể tránh khỏi hoài nghi.
Quân Mộc Thành quả đấm siết chặt, cười gượng nói: "Ta nếu lấy được kiếm phổ, nhất định sẽ ngay trước mọi người tiêu hủy, ngươi không cần ngậm máu phun người khích bác ly gián!"
Vân Đại khẽ thở dài: "Tóm lại, kiếm phổ là không có. Các vị hay là trở về tắm một cái rồi đi ngủ!"
Hầu Phượng Sơn vẫn đứng ở phía sau Quân Mộc Thành không lên tiếng đột nhiên đứng ra, tức giận nói: "Ta tin tưởng cách làm người của Quân trang chủ! Ngươi bớt nói nhảm! Mau đem kiếm phổ giao ra! Nếu không chúng ta đánh giết vào tìm!"
Vân Nhị một bên mỉm cười, chậm rãi từ trong tay móc ra một quyển sách, ở phía trên bắn một chút, hướng về phía sách thản nhiên nói: "Kẻ hèn mọn này thương xót, cũng vì nhìn chằm chằm vào ngươi a, trắng trợn mà dùng thủ đoạn để đoạt lấy như vậy, lại nói thành thay trời hành đạo, ngươi là vô tội biết bao a..." Vừa nói nắm được một góc làm bộ muốn xé.
" Chờ một chút!" Tiêu Nhân từ trong đám người đứng ra, mặt đen lại nói, "Ngươi nếu muốn xé kiếm phổ, cũng nên cho cho chúng ta qua xem qua, xem một chút thật hay giả! Chúng ta làm sao biết ngươi không phải lừa bịp chúng ta?!"
Quân Mộc Thành thấy đã có người ra mà nói chuyện, những người còn lại cũng bắt đầu rục rịch, khẽ mỉm cười, không thể nhận ra mà lui về phía sau nửa bước. Nếu mục đích đạt tới, hắn liền không cần thiết mở miệng nữa.
Vân Nhị giơ giơ lên sách trong tay, thanh âm ưu nhã êm tai như thường lệ: "Hắc hầu tử*, ngươi muốn xem kiếm phổ?" (*hắc hầu tử
: con khỉ đen:>)
Tiêu Nhân giận đến râu bay loạn, ngăn chận lửa giận hừ lạnh một tiếng: "Tất nhiên!"
Vân Nhị nhìn một chút Hầu Phượng Sơn bên người hắn: "Bạch bàn tử*, ngươi cũng phải xem?" (*bạch bàn tử: trắng béo =)))
Hầu Phượng Sơn ngược lại là không có dễ nổi giận như Tiêu Nhân vậy, bất quá sắc mặt cũng không tốt hơn: "Tất nhiên muốn làm rõ thân phận thật sự!"
Vân Nhị khẽ thở dài: "Thôi thôi, dù sao chúng ta cũng học được, muốn kiếm này phổ có ích lợi gì? Nhìn một chút thì nhìn một chút đi!" Lời còn chưa dứt, một tay nhẹ nhàng giương lên, kiếm phổ như mủi tên rời cung, chính xác hướng đám người bay qua.
Ngắn ngủi trong nháy mắt công phu, mọi người đối diện trong đầu thoáng qua vô số ý niệm: Cướp? Rất có thể là hàng giả, vạn nhất nữa có độc, vậy càng là tự tìm đường chết; không cướp? Vạn nhất là thật, rơi vào trong tay người khác coi như hối hận cũng không còn kịp rồi.
Một trận gió thổi qua, kiếm phổ rào rào lật vài tờ, động tác vẽ trong sách rõ ràng nhanh chóng thoáng qua trong con mắt một cái. Trong nháy mắt yên tĩnh, đám người như một tổ ong bị chọc phải, nhất thời nổ tung.
Đúng lúc mọi người điên cuồng cướp giật kiếm phổ, Vân Nhị phút chốc phi thân lên, trong tay áo bay ra mảng lớn khói mù theo nội lực rải hướng đám người đối diện.
Một số người còn giữ vững lý trí một mực đứng ở bên cạnh người hô to một tiếng: "Cẩn thận!" Nhanh chóng đưa tay che mũi miệng lại.
Trong đám người đột nhiên toát ra một tiếng kêu: "Kiếm phổ là giả!" Chung quanh nhất thời loạn thành một đoàn.
Vân Nhị bay trở về vỗ vỗ tay đứng yên, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Kiếm phổ là giả không sai, bất quá phía trên có giải dược, có thể giải độc ta mới vừa rải ra."
Lời còn chưa dứt, đám người lần nữa sôi trào, người vô tình trúng độc đồng thời xông lên.
Còn lại một số người tương đối có đầu óc ở bên cạnh, suy nghĩ kiếm này phổ nhất định là cất giấu ở trong cốc, bất kể có trúng độc hay không, hôm nay nếu đứng ở nơi này, chỉ có quyết đánh đến cùng con đường này.
Chủ ý nhất định, rối rít rút ra binh khí của riêng mình, thừa dịp đang lúc náo loạn giấy vụn bay đầy, dẫn đầu hướng mọi người y cốc mà tấn công tới.
Vân Đại một tay phất lên, người được nghiêm chỉnh huấn luyện phía sau liền rút kiếm ra, hai đội đội ngũ chính diện giao phong, đảo mắt liền hỗn chiến ở một nơi.
Trong y cốc, Đường Đường đứng ở trên nóc tiểu trúc lâu, loáng thoáng có thể thấy đại khái tình trạng phía xa xa, cụ thể lại nhìn không rõ lắm, nội tâm nóng nảy không dứt.
Quân số đối phương nhiều gấp mười lần nơi này, cho dù lấy một địch mười cũng không đủ, huống chi, trong y cốc không phải là ai cũng có thể lấy một địch mười, mà đối phương cũng tồn tại rất nhiều cao thủ, tình thế không quá lạc quan.
Đường Đường đứng ở phía trên, thật là một ngày bằng một năm, cũng không biết trải qua bao lâu, mơ hồ có thể thấy đi ra bên ngoài có càng ngày càng nhiều người gục xuống, cũng không biết kết quả là thế lực nào, cho đến sắc trời hoàn toàn tối đen, trong không khí bay tới từng tia huyết tinh khí vị, không khỏi càng kinh hãi.
Trúc lâu mà hắn đang đứng trúc lâu phía sau chỗ sư phụ một tòa, vừa cúi đầu chính là phương hướng chỗ ở của sư phụ. Lúc này chóp mũi ngửi được mùi máu tanh, đột nhiên rất lo lắng, lại nồng một chút, đến lúc chạy vào trong phòng, vạn nhất sư phụ ngửi thấy làm thế nào?
Đang lúc nóng nảy không dứt, bên tai đột nhiên truyền tới một trận tiếng sáo mờ mịt, giống như đã từng quen biết. Còn chưa kịp nghi ngờ nguồn gốc tiếng sáo, trong mắt vẻ lo lắng càng nồng đậm, thanh âm này mình còn nghe được, sư phụ khẳng định cũng nghe được chứ?!
Tiếng sáo vang lên một chút lại đột nhiên ngừng lại, Đường Đường thầm thở phào một cái, đột nhiên hoa mắt một cái, trong bóng đêm, bốn phía toát ra mấy cái bóng đen, lặng yên không một tiếng động hướng xuống dưới lao đi. Không nghĩ tới, lại thật sự có người đột phá phòng tuyến vọt vào.
Những kẻ vừa nhảy xuống liền gặp hộ vệ, triền đấu cùng một nơi, Đường Đường liếc mắt một cái liền nhận ra Đồng Thông cùng chuỗi ngân liên chói mắt của hăn, ngay sau đó lại thấy xa xa xông vào mấy đạo nhân ảnh, không khỏi tăng thêm cảnh giác, vội vàng từ trên người mò ra ngân châm, mặc dù không nhất định có thể bắn phải chính xác, nhưng vẫn là phải chuẩn bị trước để ngừa tình huống đột phát.
Cùng lúc đó, ngoài y cốc nơi đang triền đấu, những người nội lực hơi thấp nghe được tiếng sáo động tác không khỏi ngừng một lát. Vân Đại liền vội vàng đứng lên hướng một bên rừng cây bay đi, quả nhiên thấy thân ảnh một người áo đỏ ngồi lắc lư trên ngọn cây.
Ly Vô Ngôn không thể nào là đồng bọn của chính đạo, nếu mơ ước kiếm phổ cũng không khả năng chờ tới bây giờ, Vân Đại lập tức liền đoán được ý đồ của hắn, sắc mặt thành khẩn nói: "Đa tạ Ly cung chủ xuất thủ tương trợ! Bất quá trước mắt không thích hợp sử dụng âm luật."
Ly Vô Ngôn dựa vào nhánh cây nghi ngờ nhìn hắn.
Vân Đại không chần chờ, thành thật nói: "Sư phụ đang bế quan, cần thanh tịnh."
Ly Vô Ngôn gật đầu một cái, mị tiếu một chút, đem sáo ngọc cắm vào búi tóc hình linh xà, hất váy một cái liền từ trên cây bay xuống, mủi chân điểm nhẹ một chút, trong nháy mắt kế tiếp liền đứng ở trong đám người.
Trong nháy mắt tất cả mọi người thấy hắn liền đoán được thân phận của hắn, kẻ độc mồm thì thầm xuỳ một tiếng: "Nhân yêu là đồng bọn của ma đầu, thật đúng là cá mè một lứa!" Vừa dứt lời, đột nhiên nơi cổ họng căng thẳng, cổ lắc một cái, người đột nhiên liền tắt thở.
Ly Vô Ngôn thu hồi ống tay áo chính mình, cười híp mắt nhìn người nọ thẳng tắp ngã trên đất.
/96
|