*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người ăn điểm tâm ở khách điếm, lại đi một chuyến đến thanh lâu ngày hôm qua, được báo là Tô lão bản còn chưa trở về, đành phải chờ thêm một ngày nữa.
Đường Đường ngắm nhìn đường cái người đến người đi, quay đầu hỏi: “Sư phụ, hôm nay không cần ở lại khách sạn cả ngày chứ?”
“Ngươi đi theo ta.” Lưu Vân nói xong liền nhấc chân đi.
Đường Đường mặt đầy nghi hoặc đuổi theo, đi một hồi lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nhịn không được mở miệng: “Sư phụ, không phải là lại muốn đến kỹ viện đấy chứ?”
“Cái gì?”
“Quý trọng sinh mệnh, rời xa thanh lâu a!”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
“Sư phụ, không muốn tới a không muốn tới, thưởng thức của ngươi thật đúng là đặc biệt. Loại nơi này, đi một lúc có thể đánh tám mươi cái hắt xì, làm rớt chín mươi cân bột yên chi (*), nghe các nàng nói một câu có thể nổi một trăm cân da gà, chẹp chẹp chẹp…” Đường Đường lắc đầu lải nhải, đột nhiên gáy bị túm lại.
(*) Bột yên chi là chất màu có màu đỏ sáng thu được từ rệp son, thường được dùng để trang điểm.
Lưu Vân lạnh mắt nhìn hắn: “Nói đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi!” Đường Đường gật đầu như giã tỏi, vừa được buông ra, lại chêm thêm một câu, “Sư phụ nghe vào là được.” Nhận được ánh mắt đột nhiên sắc bén của người bên cạnh, vội vàng thức thời ngậm miệng lại.
Lưu Vân túm hắn vào một ngõ nhỏ, lại rẽ sang, trước mắt xuất hiện một cửa hàng. Đi vào xem, treo trên tường, bày trên bàn, tất cả đều là binh khí đủ loại kiểu dáng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng gõ đập truyền đến từ sau cửa hàng.
“Oa!” Đường Đường ngẩng đầu xoay quanh phòng, mắt trợn tròn.
“Đi chọn đi.” Lưu Vân thản nhiên nói.
“Ta?” Đường Đường nhanh chóng quay đầu trừng to mắt nhìn hắn, ngón tay chỉ lên mũi mình, mặt đầy khó tin.
Lưu Vân xuất hiện một tia biểu cảm hiếm có, nhướn mày nhìn hắn: “Ở đây ngoài ta cũng chỉ có ngươi.”
Miệng Đường Đường lại toét ra rồi, chính xác khoe ra tám cái răng trắng, sau đó giống như người hút ma túy, bay bổng không tìm thấy đầu ở đâu chân ở đâu, qua thật lâu mới trở lại bình thường, hưng phấn không ngớt bắt đầu đi lung tung trong phòng.
“Oa! Thanh đao này thật sư là uy phong lẫm liệt! Cầm lên tuyệt đối là phong cách cao thủ!” Đường Đường cầm lấy một thanh Yển Nguyệt Đao (1) ở góc tường, xoay một vòng tại chỗ khua “xoẹt xoẹt xoẹt” như hát hí khúc (*), sau đó “cạch” một tiếng nặng nề dựng chuôi đao trên mặt đất, một tay xoa thắt lưng, khí vũ hiên ngang nhìn về phía sư phụ hắn, thiếu điều bắt chước Quan Công (**) vuốt chòm râu xé họng sư tử rống: “Chủ công!” (***)
(*) Hí khúc: loại hình sân khấu truyền thống của Trung Quốc.
(**) Quan Vũ (162? – 220), cũng được gọi là Quan Công, là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.
(***) Chủ công: Cách xưng vua thời Tam Quốc.
Lưu Vân đi đến nhẹ nhàng lấy đao ra: “Ngươi không biết dùng đao.”
Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Đường Đường lau mặt, cười hì hì: “Ta đi chọn kiếm ngay đây.”
Dạo qua một vòng, rốt cục tìm được mấy thanh kiếm tương đối vừa lòng, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn không biết nên chọn như thế nào, Đường Đường lấy ngón tay gõ cằm đi tới đi lui bốn năm vòng quanh bàn, thiếu điều chọc ra lỗ, mắt cũng bởi vì liếc lâu bắt đầu có chút hoa lên. Cuối cùng đành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vân xin giúp đỡ.
Vốn muốn nói “Sư phụ ngươi chọn giúp ta đi”, kết quả lời đến bên miệng lại biến thành: “Sư phụ, mặt của ngươi hoa (*) quá!”
(*) Nhiều màu sắc xen kẽ
Mắt Lưu Vân híp lại, hơi nghiêng tai: “Cái gì?”
“Á…” Đường Đường dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, ngẩng đầu lên nhìn kỹ lần nữa, áy náy cười rộ lên: “Là mắt ta hoa.”
Lưu Vân đi đến nhìn một loạt bảo kiếm lòe loẹt trên bàn, nhíu mày nói: “Vì sao chọn mấy thanh này?”
“Bởi vì chúng tương đối dễ nhìn!” Đường Đường vui sướng sờ sờ hoa văn chạm khắc trên thân kiếm, lại đầy mặt buồn rầu nói, “Nhưng mà thật sự không chọn được cái nào dễ nhìn nhất.”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, lấy từ trên tường xuống một thanh khác, rút ra nhìn một cái, đặt lên bàn nói: “Dùng cái này.”
Đường Đường vừa nhìn đã nhăn mặt: “Cái này xấu thế, đen thui, lấy về làm than đốt a? Y cốc chúng ta cũng không thiếu củi lửa.”
“Thanh này dùng tốt.”
Đường Đường rồi rắm nhìn nó, lại nhìn một đống bên cạnh, lại nhìn nhìn nó, lại nhìn nhìn bên cạnh, nửa ngày không quyết định được.
Lưu Vân đưa tay vuốt ve tóc hắn: “Nghe ta.”
Từ tóc truyền đến xúc cảm rõ ràng, nơi bị chạm vào nháy mắt như bốc cháy, kéo theo mặt cũng bắt đầu nóng lên. Đường Đường ngốc sững ra một lát, vội vàng ôm thanh kiếm đen kia sát vào ngực, gật gật đầu: “Ân.” Không thèm liếc mắt mấy thanh kiếm đẹp đẽ bên cạnh kia một cái nào nữa.
Lưu Vân gọi lão bản cửa hàng đến trả tiền, Đường Đường coi thanh kiếm đen như bảo bối mà ôm vào ngực, vẫn cúi đầu cười ngây ngô.
Trở về khách điếm, Đường Đường ôm kiếm ngồi xuống giường, ngẩng đầu sáng mắt cười hì hì nói: “Cám ơn sư phụ!”
Lưu Vân ngồi xuống cạnh bàn tự rót một chén trà cho mình, thuận miệng tiếp lời: “Cám ơn ta làm gì?”
“Ta cũng có kiếm! Thật sự là soái chết đi được!” Đường Đường hưng phấn ngả đầu ngã xuống giường, lại ôm kiếm lăn vài lần, cuối cùng chống giường nâng mặt lên nói, “Sư phụ, ta muốn đặt tên cho thanh kiếm này!”
Lưu Vân thổi thổi lá trà, chậm rãi đáp: “Ân, tùy ngươi.”
Đường Đường hoàn toàn không thèm để ý thái độ có lệ của hắn, hai chân nhún một cái nhảy cẫng lên, giơ kiếm xem tới xem lui: “Sư phụ, ngươi nói xem tên gì thì hay?”
“Ngươi thích là được.”
Ngươi thích là được…
Ngực bị chạm mạnh một cái.
Câu này là lời nói cực kỳ phổ thông tầm thường, bốn chữ ngắn ngủi mà thôi, lại còn bị sư phụ dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc không chút cảm xúc nói ra, nhưng mà…
Đường Đường rất không có tiền đồ mà thất thần.
“Khụ…” Thu lại thần hồn đang phiêu du vô bờ bến, Đường Đường che trán trấn định trong chốc lát, nhảy xuống giường lao đến bàn trà rót một chén trà cho mình, ừng ực uống hết, lại nhanh chóng nhảy nhót về giường, chăm chú nhìn cột giường.
Lưu Vân nhìn hắn một cái, uống ngụm trà: “Đã nghĩ ra chưa?”
“Ân.” Đường Đường nghiêm túc quay sang, từng chữ từng từ nói, “Gọi là Tiểu Hắc!”
“…” Nếu mặt không chút thay đổi cũng được coi là một loại biểu cảm, thế thì biểu cảm của Lưu Vân lúc này có thể xem như là mặt liệt.
Trầm mặc thật lâu, hắn mới tìm lại được giọng mình: “Ngươi đã có một con ngựa tên là Tiểu Hắc.”
“Ta biết.” Đường Đường gật đầu, “Nhưng kiếm thì chưa.”
“…” Biểu cảm vừa khép lại của Lưu Vân lại nứt ra, hồi lâu mới nói, “Vậy ngươi sau này phân biệt chúng như thế nào?”
“Có thể phân biệt được, Tiểu Hắc chỉ là nhũ danh ta đặt cho chúng.”
Lưu Vân tiêu hóa hai chữ “nhũ danh” thật lâu, sau đó nâng tinh thần hỏi: “Thế tên thật?”
“Còn chưa nghĩ ra…” Đường Đường cọ cọ tay lên đùi, đột nhiên linh quang chợt lóe, đổi cọ thành vỗ, hung hăng đập một chưởng lên đầu gối: “Có! Ngựa của ta gọi là Hắc Kiếm! Kiếm của ta gọi là Hắc Mã! Thế nào?”
Lưu Vân nhìn thần sắc đắc ý của hắn, rũ mi: “Cứ… gọi là Tiểu Hắc đi.”
“Nhưng khó phân biệt a!”
“… Tự ngươi phân biệt được là được.”
Một hôm này, hai người không ra khỏi khách điếm thêm nửa bước nào nữa, Đường Đường ngoại trừ ăn cơm, luyện công, thì là ôm kiếm, sắp hợp thành một thể với thanh kiếm này luôn rồi, cả ngày đều vui tươi hớn hở, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng ôm rịt không buông.
Lưu Vân nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, không khỏi nhíu mày: “Không phải ban đầu không thích thanh kiếm này sao?”
“Không giống thế, đây là sư phụ tặng.” Mắt hắn cong thành một đường, vừa dứt lời đột nhiên phát hiện ra lời mình nói rất là ấy ấy, vội vàng xoay người dán mặt vào vách tường, thanh thanh cổ họng nói: “Sư phụ, ta ngủ đây.”
Lưu Vân thấy hắn ôm chặt kiếm quay lưng về phía mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong lòng không hiểu sao lại thấy mất mát, mở to mắt nhìn trần phòng nửa ngày, mới dần dần ngủ được.
Rạng sáng, hắn lại bị động tĩnh trên tay áo ép tỉnh. Bàn tay ôm kiếm của Đường Đường trong lúc ngủ dần buông lỏng, sau đó lăn kềnh ra giường, lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nhìn thấy Lưu Vân, liền bỏ thanh kiếm ra sán lại, lòng đầy vui sướng lẩm bẩm một tiếng “Sư phụ”, kéo tay áo hắn tiếp tục ngủ say.
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ không hề phòng bị của hắn, trong đầu hiện ra cặp mắt hơi say nhưng lại sáng kinh người kề bên lưng ngựa đêm Trung Thu nọ, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc hắn, than nhẹ một tiếng, lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Đường mở mắt ra lại chạm vào con ngươi tối đen của Lưu Vân lần nữa, đầu óc ngơ ngác hồi lâu, theo bản năng mở miệng: “Sư phụ…”
“Ân.” Lưu Vân cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, thanh âm trầm thấp hơn một phần so với vẻ thanh lãnh bình thường, tuy rằng chỉ một khắc ngắn ngủi, lại như dư âm kéo dài vô hạn, quẩn quanh nấn ná trong phòng, mãi mà không tan.
Không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng một cái là lập tức thúc cho đầu Đường Đường bay vèo vèo, vì thế lại là một màn gà bay chó sủa. Chờ hắn vất vả trấn định lại rửa mặt xong, bụng bỗng nhiên “ọt ọt” một tiếng rung trời, hắn ngẩng đầu đầy vô tội nhìn về phía sư phụ.
Lưu Vân lạnh mặt lạnh giọng: “Rời giường lỗ mãng! Lần sau yên phận chút cho ta!”
“Dạ!” Đường Đường rụt cổ gật đầu.
Ăn xong điểm tâm hai người lại xuất môn, Thu nương nhìn thấy họ lập tức cười duyên đưa hai người vào trong: “Tô lão bản đã về rồi, giờ ta đi gọi hắn, nhị vị công tử mời ngồi.”
Chỉ một lúc sau, từ cửa đi vào một người, một thân hoa phục, khí chất ung dung, rất có phong cách công tử thế gia danh môn vọng tộc, nhưng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ tay cầm bầu rượu của hắn, lại cảm thấy hắn có nét tiêu sái của người giang hồ.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, không chút câu nệ như đã quen biết nhiều năm.
Tô lão bản ngồi xuống, một bên rót rượu, một bên mỉm cười đánh giá Đường Đường, giọng nói mang theo khẩu âm mềm nhẹ như nước của Giang Nam: “Nghe nói Lưu Vân công tử đã nhiều năm không thu đệ tử, gần đây lại mới thu một thiếu niên quần áo lố lăng lai lịch không rõ, xem ra quả thực là như thế.”
Rõ ràng khẩu âm mềm mại như ca hát, vì sao mở miệng một cái lại độc miệng như vậy a?! Đồ đàn ông bà tám!!!
Đường Đường bị lời này của hắn làm cho tóc gáy dựng thẳng, cứng người không dám tùy tiện mở miệng, cũng không dám tùy ý lộn xộn.
Tô lão bản đẩy một chén nước đến trước mặt hắn, nở nụ cười không rõ hàm ý với hắn, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Vân: “Có lẽ đệ tử này của ngươi chắc hẳn là có chỗ nào hơn người nhỉ?”
Lưu Vân uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Như ngươi chứng kiến.”
Tô lão bản phì một tiếng cười rộ lên: “Được rồi được rồi, biết ngươi bao che khuyết điểm. Ta không hỏi nữa.”
Lưu Vân không giận không vui nhìn hắn một cái: “Tô lão bản nếu được giang hồ xưng là Bách Hiểu Sinh, sao có thể có chuyện ngươi không biết? Ta nói hay không, đối với ngưoi mà nói, có gì khác nhau?”
Bách… Bách… Bách Hiểu Sinh…!!! Đường Đường kinh sợ nhìn Tô lão bản đối diện, nhất thời cảm thấy mình giống như con dê bị lột hết quần áo đặt trước mặt hắn đợi làm thịt.
Thì ra thanh lâu này chính là cơ sở tình báo trong truyền thuyết! Tổ chức tình báo a!!! Giang hồ có nó không khác gì nước Mĩ có FBI!!!
Tô lão bản tựa hồ cảm ứng được dao động cảm xúc mãnh liệt của Đường Đường, nở một nụ cười hàm ý sâu xa với hắn, lại nghiêng đầu nói với Lưu Vân: “Ngươi hôm nay đến, không phải chỉ vì tìm ta uống rượu chứ?”
Lưu Vân đi thẳng vào vấn đề: “Là vì chuyện Ngọc Diện Sát Ma.”
“Nga?” Tô lão bản lập tức dậy hưng trí, nhướn mày cười nói, “Sao? Ngươi cũng có hứng thú? Chẳng phải nghe nói ba người Quân trang chủ bị ngươi đuổi về sao?”
Đường Đường hắc tuyến đầy đầu, được rồi, bị đuổi và bị chọc tức bỏ đi thật ra cũng không khác biệt cho lắm.
Lưu Vân không để ý lắm nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Tô lão bản gật gật đầu: “Ngươi muốn biết cái gì? Có một số chuyện ta sẽ không nói đâu đấy!”
“Ta không gây khó dễ cho ngươi.” Lưu Vân nói, “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có bao nhiêu người bị giết, có bối cảnh gì, xảy ra ở chỗ nào, được chôn ở đâu là được. Còn lại ta sẽ tự đi thăm dò.”
“Được!” Tô lão bản vung tay, “Thu nương! Hầu hạ bút mực!”
Thu nương cười tủm tỉm mang đồ vào, không bao lâu, Tỗ lão bản đã xoẹt xoẹt xoẹt viết xong, nhấc tờ giấy lên thổi khô nét mực, xòe bàn tay ra, cười ha hả nói: “Tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong.”
Lưu Vân thả ngân phiếu vào tay hắn, tiếp nhận tờ giấy kia gấp kỹ: “Đa tạ!”
Lúc gần đi, Tô lão bản đột nhiên giữ chặt Lưu Vân, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: “Đừng trách vi huynh lắm miệng, đồ đệ này của ngươi từ đâu đến, ta thực sự không tra ra được.”
Lưu Vân khẽ nhíu mày: “Ngươi tra hắn làm gì?”
“Hầy! Thói quen, không tra ngứa ngáy trong lòng.” Tô lão bản cười cười, “Ngươi nói hắn liệu có phải từ trên trời rơi xuống hay không? Hay là mọc lên từ đất? A, hay là được kết ra từ cây?”
Lưu Vân nhìn về phía Đường Đường đang nghi hoặc quay đầu chờ hắn ở cổng lớn, chậm rãi đáp: “Không sao hết.”
“Hở?!” Tô lão bản giật mình nhìn hắn.
“Hắn sẽ không hại ta.” Lưu Vân nói một cách đơn giản, nhấc chân rời đi.
Tô lão bản lại đưa tay giữ chặt lấy người, ngờ vực nhìn qua nhìn lại mặt hắn: “Có phải ngươi hay không a? Ta xem ta xem nào, không phải là dịch dung đấy chứ?”
Lưu Vân một tay đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Tuyệt đối là thật.”
Tô lão bản sờ sờ mũi, mặt đầy không thú vị: “Thôi thôi, tóm lại là nhắc nhở ngươi một câu.”
“Đa tạ hảo ý!” Lưu Vân lại chắp tay, nhấc chân rời đi.
Đường Đường thấy Lưu Vân bị Tô lão bản kéo qua thì thà thì thầm, trong lòng vô cùng chột dạ, cứ cảm thấy có liên quan đến mình. Vừa rồi họ Tô kia mỗi lần nhìn hắn đều cười đến kỳ dị, khiến cả người hắn không được tự nhiên, như là dưới mông bị kim đâm vậy, đứng ngồi không yên.
Thấy Lưu Vân chậm rãi đi đến, Đường Đường cười đến mặt mày sáng lạn: “Sư phụ a, các ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, đi ra ngoài: “Không có gì, nói ngươi được kết từ cây.”
“A?” Đường Đường đôi mắt ngốc ra đứng sững tại chỗ.
“Còn không mau đi theo?” Lưu Vân quay đầu trừng hắn.
“Dạ!” Đường Đường tí ta tí tởn chạy theo, “Sư phụ, chúng ta tiếp theo đi đâu a?”
“Khách điếm.”
“Dạ? Sao còn đến khách điếm?”
“Bỏ hành lý? Bỏ ngựa?”
“Cần cần! Sao có thể không cần a! Sư phụ quả nhiên là làm việc vừa cẩn thận vừa chu đáo!” Đường Đường nhanh chóng vuốt mông ngựa.
Lưu Vân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lại được Đường Đường dâng tặng một nụ cươi vô cùng sáng lạn, xoay người không nói thêm nửa chữ.
Hai người về khách điếm trả phòng cầm hành lý dẫn ngựa đi, Đường Đường quay đầu nhìn quán trà tửu lâu ven đường, mặt đầy vẻ không nỡ: “Sư phụ, chuyến này phải đi đường bao lâu?”
“Ba bốn ngày.”
“Lâu như vậy?!” Đường Đường nghẹn họng nhìn trân trối, bước chân lập tức dính lại tại chỗ không đi được, “Sư phụ, chúng ta ăn cơm trưa xong rồi đi đi… Phải cắn lương khô ba bốn ngày, sẽ gầy a! Lỡ như đến lúc đó gầy thành que trúc sư phụ sẽ không tìm thấy ta…” Thấy ánh mắt sắc bén bắn đến, vội vàng bổ sung, “Đương nhiên đương nhiên, không tìm thấy ta cũng không sao, nhưng mà lỡ như sư phụ gầy, ta không tìm được sư phụ thì làm sao bây giờ?”
“Cũng được.”
Đường Đường lập tức vui vẻ ra mặt, giành lấy dây cương trong tay Lưu Vân, chân chó nói: “Nào nào nào, để ta dắt ngựa, sư phụ nghỉ ngơi.”
Vào tửu lâu, Lưu Vân không kiên trì muốn nhã gian nữa, Đường Đường vui sướng không thôi. Hắn ho nhẹ một tiếng, ngông nghênh tháo Hắc Kiếm bên hông xuống, “cạch” một tiếng đặt lên bàn, vung vạt áo ngồi xuống, khí thế to còi này lập tức khiến mọi người trong quán lần lượt ghé mắt.
Lưu Vân nhíu mày, vừa muốn mở miệng giáo huấn hắn, đã thấy khuôn mặt tươi cười của hắn đột nhiên phóng đại đến trước mặt mình: “Sư phụ, ta vừa rồi có khí thế không?”
“Không.”
“Vì sao?” Đường Đường đầy vẻ bị thương.
“Chó sủa không cắn người, ngươi làm to như thế lại có vẻ không phải hàng thật giá thật. Nếu lần sau còn làm ta mất mặt như vậy, ta sẽ ném thanh kiếm này xuống hồ cho cá ăn.”
Đường Đường ngẹn họng, mặt đầy ấm ức: “Ta chỉ là muốn học sư phụ, không nắm giữ tốt lực đạo…”
Lưu Vân nhướng mày nhìn hắn, nghĩ thế nào cũng không ra chiêu này giống hắn chỗ nào.
Đường Đường đột nhiên a một tiếng, nói: “Sư phụ, sao ngươi hộm nay không ném kiếm ra? Lần trước lúc trong quán mỳ ăn mỳ chẳng phải có bày ra sao? Dạo giang hồ chẳng phải nên thật tiêu sái đập kiếm lên bàn hay sao?”
“Dạo giang hồ?” Lưu Vân nhíu mày nhìn hắn.
Cổ Đường Đường lại co rụt lại: “Á… Nói nhầm, từ này dùng không đúng lắm, tu dưỡng văn học của ta không đủ… Khi nào về ta nhất định sẽ đọc thêm nhiều sách!”
Lưu Vân rót một chén trà, chậm rãi nói: “Lần trước ở quán mỳ, không biết người bên cạnh có lai lịch gì, kiếm kia bày ra là cho họ xem, nói cho họ rằng đừng có gây chuyện.”
“À!” Đường Đường bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
“Hôm nay không cần, không có ai đến làm phiền.”
“Vì sao?”
“Nếu thật có ý đấy, chắc cũng biết chúng ta sẽ đi ngay, không đi mai phục trước, trốn ở đây làm gì?”
Nháy mắt, Đường Đường hãi rớt cả cằm, lắp ba lắp bắp nói: “Phía… Phía trước có người mai phục?”
“Suy đoán mà thôi, không rõ cho lắm.” Lưu Vân liếc nhìn hắn, “Khép cằm lại, ăn đi.”
“Dạ!”
————————————————–
(1) Yển Nguyệt Đao:
Hai người ăn điểm tâm ở khách điếm, lại đi một chuyến đến thanh lâu ngày hôm qua, được báo là Tô lão bản còn chưa trở về, đành phải chờ thêm một ngày nữa.
Đường Đường ngắm nhìn đường cái người đến người đi, quay đầu hỏi: “Sư phụ, hôm nay không cần ở lại khách sạn cả ngày chứ?”
“Ngươi đi theo ta.” Lưu Vân nói xong liền nhấc chân đi.
Đường Đường mặt đầy nghi hoặc đuổi theo, đi một hồi lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nhịn không được mở miệng: “Sư phụ, không phải là lại muốn đến kỹ viện đấy chứ?”
“Cái gì?”
“Quý trọng sinh mệnh, rời xa thanh lâu a!”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
“Sư phụ, không muốn tới a không muốn tới, thưởng thức của ngươi thật đúng là đặc biệt. Loại nơi này, đi một lúc có thể đánh tám mươi cái hắt xì, làm rớt chín mươi cân bột yên chi (*), nghe các nàng nói một câu có thể nổi một trăm cân da gà, chẹp chẹp chẹp…” Đường Đường lắc đầu lải nhải, đột nhiên gáy bị túm lại.
(*) Bột yên chi là chất màu có màu đỏ sáng thu được từ rệp son, thường được dùng để trang điểm.
Lưu Vân lạnh mắt nhìn hắn: “Nói đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi!” Đường Đường gật đầu như giã tỏi, vừa được buông ra, lại chêm thêm một câu, “Sư phụ nghe vào là được.” Nhận được ánh mắt đột nhiên sắc bén của người bên cạnh, vội vàng thức thời ngậm miệng lại.
Lưu Vân túm hắn vào một ngõ nhỏ, lại rẽ sang, trước mắt xuất hiện một cửa hàng. Đi vào xem, treo trên tường, bày trên bàn, tất cả đều là binh khí đủ loại kiểu dáng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng gõ đập truyền đến từ sau cửa hàng.
“Oa!” Đường Đường ngẩng đầu xoay quanh phòng, mắt trợn tròn.
“Đi chọn đi.” Lưu Vân thản nhiên nói.
“Ta?” Đường Đường nhanh chóng quay đầu trừng to mắt nhìn hắn, ngón tay chỉ lên mũi mình, mặt đầy khó tin.
Lưu Vân xuất hiện một tia biểu cảm hiếm có, nhướn mày nhìn hắn: “Ở đây ngoài ta cũng chỉ có ngươi.”
Miệng Đường Đường lại toét ra rồi, chính xác khoe ra tám cái răng trắng, sau đó giống như người hút ma túy, bay bổng không tìm thấy đầu ở đâu chân ở đâu, qua thật lâu mới trở lại bình thường, hưng phấn không ngớt bắt đầu đi lung tung trong phòng.
“Oa! Thanh đao này thật sư là uy phong lẫm liệt! Cầm lên tuyệt đối là phong cách cao thủ!” Đường Đường cầm lấy một thanh Yển Nguyệt Đao (1) ở góc tường, xoay một vòng tại chỗ khua “xoẹt xoẹt xoẹt” như hát hí khúc (*), sau đó “cạch” một tiếng nặng nề dựng chuôi đao trên mặt đất, một tay xoa thắt lưng, khí vũ hiên ngang nhìn về phía sư phụ hắn, thiếu điều bắt chước Quan Công (**) vuốt chòm râu xé họng sư tử rống: “Chủ công!” (***)
(*) Hí khúc: loại hình sân khấu truyền thống của Trung Quốc.
(**) Quan Vũ (162? – 220), cũng được gọi là Quan Công, là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.
(***) Chủ công: Cách xưng vua thời Tam Quốc.
Lưu Vân đi đến nhẹ nhàng lấy đao ra: “Ngươi không biết dùng đao.”
Một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Đường Đường lau mặt, cười hì hì: “Ta đi chọn kiếm ngay đây.”
Dạo qua một vòng, rốt cục tìm được mấy thanh kiếm tương đối vừa lòng, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn không biết nên chọn như thế nào, Đường Đường lấy ngón tay gõ cằm đi tới đi lui bốn năm vòng quanh bàn, thiếu điều chọc ra lỗ, mắt cũng bởi vì liếc lâu bắt đầu có chút hoa lên. Cuối cùng đành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vân xin giúp đỡ.
Vốn muốn nói “Sư phụ ngươi chọn giúp ta đi”, kết quả lời đến bên miệng lại biến thành: “Sư phụ, mặt của ngươi hoa (*) quá!”
(*) Nhiều màu sắc xen kẽ
Mắt Lưu Vân híp lại, hơi nghiêng tai: “Cái gì?”
“Á…” Đường Đường dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, ngẩng đầu lên nhìn kỹ lần nữa, áy náy cười rộ lên: “Là mắt ta hoa.”
Lưu Vân đi đến nhìn một loạt bảo kiếm lòe loẹt trên bàn, nhíu mày nói: “Vì sao chọn mấy thanh này?”
“Bởi vì chúng tương đối dễ nhìn!” Đường Đường vui sướng sờ sờ hoa văn chạm khắc trên thân kiếm, lại đầy mặt buồn rầu nói, “Nhưng mà thật sự không chọn được cái nào dễ nhìn nhất.”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, lấy từ trên tường xuống một thanh khác, rút ra nhìn một cái, đặt lên bàn nói: “Dùng cái này.”
Đường Đường vừa nhìn đã nhăn mặt: “Cái này xấu thế, đen thui, lấy về làm than đốt a? Y cốc chúng ta cũng không thiếu củi lửa.”
“Thanh này dùng tốt.”
Đường Đường rồi rắm nhìn nó, lại nhìn một đống bên cạnh, lại nhìn nhìn nó, lại nhìn nhìn bên cạnh, nửa ngày không quyết định được.
Lưu Vân đưa tay vuốt ve tóc hắn: “Nghe ta.”
Từ tóc truyền đến xúc cảm rõ ràng, nơi bị chạm vào nháy mắt như bốc cháy, kéo theo mặt cũng bắt đầu nóng lên. Đường Đường ngốc sững ra một lát, vội vàng ôm thanh kiếm đen kia sát vào ngực, gật gật đầu: “Ân.” Không thèm liếc mắt mấy thanh kiếm đẹp đẽ bên cạnh kia một cái nào nữa.
Lưu Vân gọi lão bản cửa hàng đến trả tiền, Đường Đường coi thanh kiếm đen như bảo bối mà ôm vào ngực, vẫn cúi đầu cười ngây ngô.
Trở về khách điếm, Đường Đường ôm kiếm ngồi xuống giường, ngẩng đầu sáng mắt cười hì hì nói: “Cám ơn sư phụ!”
Lưu Vân ngồi xuống cạnh bàn tự rót một chén trà cho mình, thuận miệng tiếp lời: “Cám ơn ta làm gì?”
“Ta cũng có kiếm! Thật sự là soái chết đi được!” Đường Đường hưng phấn ngả đầu ngã xuống giường, lại ôm kiếm lăn vài lần, cuối cùng chống giường nâng mặt lên nói, “Sư phụ, ta muốn đặt tên cho thanh kiếm này!”
Lưu Vân thổi thổi lá trà, chậm rãi đáp: “Ân, tùy ngươi.”
Đường Đường hoàn toàn không thèm để ý thái độ có lệ của hắn, hai chân nhún một cái nhảy cẫng lên, giơ kiếm xem tới xem lui: “Sư phụ, ngươi nói xem tên gì thì hay?”
“Ngươi thích là được.”
Ngươi thích là được…
Ngực bị chạm mạnh một cái.
Câu này là lời nói cực kỳ phổ thông tầm thường, bốn chữ ngắn ngủi mà thôi, lại còn bị sư phụ dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc không chút cảm xúc nói ra, nhưng mà…
Đường Đường rất không có tiền đồ mà thất thần.
“Khụ…” Thu lại thần hồn đang phiêu du vô bờ bến, Đường Đường che trán trấn định trong chốc lát, nhảy xuống giường lao đến bàn trà rót một chén trà cho mình, ừng ực uống hết, lại nhanh chóng nhảy nhót về giường, chăm chú nhìn cột giường.
Lưu Vân nhìn hắn một cái, uống ngụm trà: “Đã nghĩ ra chưa?”
“Ân.” Đường Đường nghiêm túc quay sang, từng chữ từng từ nói, “Gọi là Tiểu Hắc!”
“…” Nếu mặt không chút thay đổi cũng được coi là một loại biểu cảm, thế thì biểu cảm của Lưu Vân lúc này có thể xem như là mặt liệt.
Trầm mặc thật lâu, hắn mới tìm lại được giọng mình: “Ngươi đã có một con ngựa tên là Tiểu Hắc.”
“Ta biết.” Đường Đường gật đầu, “Nhưng kiếm thì chưa.”
“…” Biểu cảm vừa khép lại của Lưu Vân lại nứt ra, hồi lâu mới nói, “Vậy ngươi sau này phân biệt chúng như thế nào?”
“Có thể phân biệt được, Tiểu Hắc chỉ là nhũ danh ta đặt cho chúng.”
Lưu Vân tiêu hóa hai chữ “nhũ danh” thật lâu, sau đó nâng tinh thần hỏi: “Thế tên thật?”
“Còn chưa nghĩ ra…” Đường Đường cọ cọ tay lên đùi, đột nhiên linh quang chợt lóe, đổi cọ thành vỗ, hung hăng đập một chưởng lên đầu gối: “Có! Ngựa của ta gọi là Hắc Kiếm! Kiếm của ta gọi là Hắc Mã! Thế nào?”
Lưu Vân nhìn thần sắc đắc ý của hắn, rũ mi: “Cứ… gọi là Tiểu Hắc đi.”
“Nhưng khó phân biệt a!”
“… Tự ngươi phân biệt được là được.”
Một hôm này, hai người không ra khỏi khách điếm thêm nửa bước nào nữa, Đường Đường ngoại trừ ăn cơm, luyện công, thì là ôm kiếm, sắp hợp thành một thể với thanh kiếm này luôn rồi, cả ngày đều vui tươi hớn hở, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng ôm rịt không buông.
Lưu Vân nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn, không khỏi nhíu mày: “Không phải ban đầu không thích thanh kiếm này sao?”
“Không giống thế, đây là sư phụ tặng.” Mắt hắn cong thành một đường, vừa dứt lời đột nhiên phát hiện ra lời mình nói rất là ấy ấy, vội vàng xoay người dán mặt vào vách tường, thanh thanh cổ họng nói: “Sư phụ, ta ngủ đây.”
Lưu Vân thấy hắn ôm chặt kiếm quay lưng về phía mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong lòng không hiểu sao lại thấy mất mát, mở to mắt nhìn trần phòng nửa ngày, mới dần dần ngủ được.
Rạng sáng, hắn lại bị động tĩnh trên tay áo ép tỉnh. Bàn tay ôm kiếm của Đường Đường trong lúc ngủ dần buông lỏng, sau đó lăn kềnh ra giường, lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nhìn thấy Lưu Vân, liền bỏ thanh kiếm ra sán lại, lòng đầy vui sướng lẩm bẩm một tiếng “Sư phụ”, kéo tay áo hắn tiếp tục ngủ say.
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt say ngủ không hề phòng bị của hắn, trong đầu hiện ra cặp mắt hơi say nhưng lại sáng kinh người kề bên lưng ngựa đêm Trung Thu nọ, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc hắn, than nhẹ một tiếng, lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Đường mở mắt ra lại chạm vào con ngươi tối đen của Lưu Vân lần nữa, đầu óc ngơ ngác hồi lâu, theo bản năng mở miệng: “Sư phụ…”
“Ân.” Lưu Vân cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, thanh âm trầm thấp hơn một phần so với vẻ thanh lãnh bình thường, tuy rằng chỉ một khắc ngắn ngủi, lại như dư âm kéo dài vô hạn, quẩn quanh nấn ná trong phòng, mãi mà không tan.
Không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng một cái là lập tức thúc cho đầu Đường Đường bay vèo vèo, vì thế lại là một màn gà bay chó sủa. Chờ hắn vất vả trấn định lại rửa mặt xong, bụng bỗng nhiên “ọt ọt” một tiếng rung trời, hắn ngẩng đầu đầy vô tội nhìn về phía sư phụ.
Lưu Vân lạnh mặt lạnh giọng: “Rời giường lỗ mãng! Lần sau yên phận chút cho ta!”
“Dạ!” Đường Đường rụt cổ gật đầu.
Ăn xong điểm tâm hai người lại xuất môn, Thu nương nhìn thấy họ lập tức cười duyên đưa hai người vào trong: “Tô lão bản đã về rồi, giờ ta đi gọi hắn, nhị vị công tử mời ngồi.”
Chỉ một lúc sau, từ cửa đi vào một người, một thân hoa phục, khí chất ung dung, rất có phong cách công tử thế gia danh môn vọng tộc, nhưng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ tay cầm bầu rượu của hắn, lại cảm thấy hắn có nét tiêu sái của người giang hồ.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, không chút câu nệ như đã quen biết nhiều năm.
Tô lão bản ngồi xuống, một bên rót rượu, một bên mỉm cười đánh giá Đường Đường, giọng nói mang theo khẩu âm mềm nhẹ như nước của Giang Nam: “Nghe nói Lưu Vân công tử đã nhiều năm không thu đệ tử, gần đây lại mới thu một thiếu niên quần áo lố lăng lai lịch không rõ, xem ra quả thực là như thế.”
Rõ ràng khẩu âm mềm mại như ca hát, vì sao mở miệng một cái lại độc miệng như vậy a?! Đồ đàn ông bà tám!!!
Đường Đường bị lời này của hắn làm cho tóc gáy dựng thẳng, cứng người không dám tùy tiện mở miệng, cũng không dám tùy ý lộn xộn.
Tô lão bản đẩy một chén nước đến trước mặt hắn, nở nụ cười không rõ hàm ý với hắn, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Vân: “Có lẽ đệ tử này của ngươi chắc hẳn là có chỗ nào hơn người nhỉ?”
Lưu Vân uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Như ngươi chứng kiến.”
Tô lão bản phì một tiếng cười rộ lên: “Được rồi được rồi, biết ngươi bao che khuyết điểm. Ta không hỏi nữa.”
Lưu Vân không giận không vui nhìn hắn một cái: “Tô lão bản nếu được giang hồ xưng là Bách Hiểu Sinh, sao có thể có chuyện ngươi không biết? Ta nói hay không, đối với ngưoi mà nói, có gì khác nhau?”
Bách… Bách… Bách Hiểu Sinh…!!! Đường Đường kinh sợ nhìn Tô lão bản đối diện, nhất thời cảm thấy mình giống như con dê bị lột hết quần áo đặt trước mặt hắn đợi làm thịt.
Thì ra thanh lâu này chính là cơ sở tình báo trong truyền thuyết! Tổ chức tình báo a!!! Giang hồ có nó không khác gì nước Mĩ có FBI!!!
Tô lão bản tựa hồ cảm ứng được dao động cảm xúc mãnh liệt của Đường Đường, nở một nụ cười hàm ý sâu xa với hắn, lại nghiêng đầu nói với Lưu Vân: “Ngươi hôm nay đến, không phải chỉ vì tìm ta uống rượu chứ?”
Lưu Vân đi thẳng vào vấn đề: “Là vì chuyện Ngọc Diện Sát Ma.”
“Nga?” Tô lão bản lập tức dậy hưng trí, nhướn mày cười nói, “Sao? Ngươi cũng có hứng thú? Chẳng phải nghe nói ba người Quân trang chủ bị ngươi đuổi về sao?”
Đường Đường hắc tuyến đầy đầu, được rồi, bị đuổi và bị chọc tức bỏ đi thật ra cũng không khác biệt cho lắm.
Lưu Vân không để ý lắm nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Tô lão bản gật gật đầu: “Ngươi muốn biết cái gì? Có một số chuyện ta sẽ không nói đâu đấy!”
“Ta không gây khó dễ cho ngươi.” Lưu Vân nói, “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có bao nhiêu người bị giết, có bối cảnh gì, xảy ra ở chỗ nào, được chôn ở đâu là được. Còn lại ta sẽ tự đi thăm dò.”
“Được!” Tô lão bản vung tay, “Thu nương! Hầu hạ bút mực!”
Thu nương cười tủm tỉm mang đồ vào, không bao lâu, Tỗ lão bản đã xoẹt xoẹt xoẹt viết xong, nhấc tờ giấy lên thổi khô nét mực, xòe bàn tay ra, cười ha hả nói: “Tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong.”
Lưu Vân thả ngân phiếu vào tay hắn, tiếp nhận tờ giấy kia gấp kỹ: “Đa tạ!”
Lúc gần đi, Tô lão bản đột nhiên giữ chặt Lưu Vân, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: “Đừng trách vi huynh lắm miệng, đồ đệ này của ngươi từ đâu đến, ta thực sự không tra ra được.”
Lưu Vân khẽ nhíu mày: “Ngươi tra hắn làm gì?”
“Hầy! Thói quen, không tra ngứa ngáy trong lòng.” Tô lão bản cười cười, “Ngươi nói hắn liệu có phải từ trên trời rơi xuống hay không? Hay là mọc lên từ đất? A, hay là được kết ra từ cây?”
Lưu Vân nhìn về phía Đường Đường đang nghi hoặc quay đầu chờ hắn ở cổng lớn, chậm rãi đáp: “Không sao hết.”
“Hở?!” Tô lão bản giật mình nhìn hắn.
“Hắn sẽ không hại ta.” Lưu Vân nói một cách đơn giản, nhấc chân rời đi.
Tô lão bản lại đưa tay giữ chặt lấy người, ngờ vực nhìn qua nhìn lại mặt hắn: “Có phải ngươi hay không a? Ta xem ta xem nào, không phải là dịch dung đấy chứ?”
Lưu Vân một tay đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Tuyệt đối là thật.”
Tô lão bản sờ sờ mũi, mặt đầy không thú vị: “Thôi thôi, tóm lại là nhắc nhở ngươi một câu.”
“Đa tạ hảo ý!” Lưu Vân lại chắp tay, nhấc chân rời đi.
Đường Đường thấy Lưu Vân bị Tô lão bản kéo qua thì thà thì thầm, trong lòng vô cùng chột dạ, cứ cảm thấy có liên quan đến mình. Vừa rồi họ Tô kia mỗi lần nhìn hắn đều cười đến kỳ dị, khiến cả người hắn không được tự nhiên, như là dưới mông bị kim đâm vậy, đứng ngồi không yên.
Thấy Lưu Vân chậm rãi đi đến, Đường Đường cười đến mặt mày sáng lạn: “Sư phụ a, các ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, đi ra ngoài: “Không có gì, nói ngươi được kết từ cây.”
“A?” Đường Đường đôi mắt ngốc ra đứng sững tại chỗ.
“Còn không mau đi theo?” Lưu Vân quay đầu trừng hắn.
“Dạ!” Đường Đường tí ta tí tởn chạy theo, “Sư phụ, chúng ta tiếp theo đi đâu a?”
“Khách điếm.”
“Dạ? Sao còn đến khách điếm?”
“Bỏ hành lý? Bỏ ngựa?”
“Cần cần! Sao có thể không cần a! Sư phụ quả nhiên là làm việc vừa cẩn thận vừa chu đáo!” Đường Đường nhanh chóng vuốt mông ngựa.
Lưu Vân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lại được Đường Đường dâng tặng một nụ cươi vô cùng sáng lạn, xoay người không nói thêm nửa chữ.
Hai người về khách điếm trả phòng cầm hành lý dẫn ngựa đi, Đường Đường quay đầu nhìn quán trà tửu lâu ven đường, mặt đầy vẻ không nỡ: “Sư phụ, chuyến này phải đi đường bao lâu?”
“Ba bốn ngày.”
“Lâu như vậy?!” Đường Đường nghẹn họng nhìn trân trối, bước chân lập tức dính lại tại chỗ không đi được, “Sư phụ, chúng ta ăn cơm trưa xong rồi đi đi… Phải cắn lương khô ba bốn ngày, sẽ gầy a! Lỡ như đến lúc đó gầy thành que trúc sư phụ sẽ không tìm thấy ta…” Thấy ánh mắt sắc bén bắn đến, vội vàng bổ sung, “Đương nhiên đương nhiên, không tìm thấy ta cũng không sao, nhưng mà lỡ như sư phụ gầy, ta không tìm được sư phụ thì làm sao bây giờ?”
“Cũng được.”
Đường Đường lập tức vui vẻ ra mặt, giành lấy dây cương trong tay Lưu Vân, chân chó nói: “Nào nào nào, để ta dắt ngựa, sư phụ nghỉ ngơi.”
Vào tửu lâu, Lưu Vân không kiên trì muốn nhã gian nữa, Đường Đường vui sướng không thôi. Hắn ho nhẹ một tiếng, ngông nghênh tháo Hắc Kiếm bên hông xuống, “cạch” một tiếng đặt lên bàn, vung vạt áo ngồi xuống, khí thế to còi này lập tức khiến mọi người trong quán lần lượt ghé mắt.
Lưu Vân nhíu mày, vừa muốn mở miệng giáo huấn hắn, đã thấy khuôn mặt tươi cười của hắn đột nhiên phóng đại đến trước mặt mình: “Sư phụ, ta vừa rồi có khí thế không?”
“Không.”
“Vì sao?” Đường Đường đầy vẻ bị thương.
“Chó sủa không cắn người, ngươi làm to như thế lại có vẻ không phải hàng thật giá thật. Nếu lần sau còn làm ta mất mặt như vậy, ta sẽ ném thanh kiếm này xuống hồ cho cá ăn.”
Đường Đường ngẹn họng, mặt đầy ấm ức: “Ta chỉ là muốn học sư phụ, không nắm giữ tốt lực đạo…”
Lưu Vân nhướng mày nhìn hắn, nghĩ thế nào cũng không ra chiêu này giống hắn chỗ nào.
Đường Đường đột nhiên a một tiếng, nói: “Sư phụ, sao ngươi hộm nay không ném kiếm ra? Lần trước lúc trong quán mỳ ăn mỳ chẳng phải có bày ra sao? Dạo giang hồ chẳng phải nên thật tiêu sái đập kiếm lên bàn hay sao?”
“Dạo giang hồ?” Lưu Vân nhíu mày nhìn hắn.
Cổ Đường Đường lại co rụt lại: “Á… Nói nhầm, từ này dùng không đúng lắm, tu dưỡng văn học của ta không đủ… Khi nào về ta nhất định sẽ đọc thêm nhiều sách!”
Lưu Vân rót một chén trà, chậm rãi nói: “Lần trước ở quán mỳ, không biết người bên cạnh có lai lịch gì, kiếm kia bày ra là cho họ xem, nói cho họ rằng đừng có gây chuyện.”
“À!” Đường Đường bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
“Hôm nay không cần, không có ai đến làm phiền.”
“Vì sao?”
“Nếu thật có ý đấy, chắc cũng biết chúng ta sẽ đi ngay, không đi mai phục trước, trốn ở đây làm gì?”
Nháy mắt, Đường Đường hãi rớt cả cằm, lắp ba lắp bắp nói: “Phía… Phía trước có người mai phục?”
“Suy đoán mà thôi, không rõ cho lắm.” Lưu Vân liếc nhìn hắn, “Khép cằm lại, ăn đi.”
“Dạ!”
————————————————–
(1) Yển Nguyệt Đao:
/96
|