Sáng sớm hôm sau, Đường Đường nghênh đón một hội người nhiệt tình đến an ủi. Tuy rằng khi hắn đến chỗ Vân Tam băng bó chỉ nói là không cẩn thận bị cứa phải, nhưng trong y cốc không thiếu nhất chính là tai và miệng, tin tức bay vèo vèo.
Vân Đại đầu tiên là sung sướng khi người gặp hoạ giễu cợt hắn một trận, xong lại thở dài vỗ vỗ đầu hắn nói lời thấm thía: “Vốn tưởng là một con khỉ hoang, không ngờ lại là một con trâu ương ngạnh.”
“Đại hiệp, ngươi có thể nói cách khác dễ nghe hơn không?” Đường Đường buồn bực vỗ ngực.
Vân Đại suy tư một hồi: “Khỉ hoang xinh đẹp? Trâu ương tuấn tú?”
“Biến!”
“Không biến, hôm nay còn chưa tìm ăn.” Vân Đại đứng lên tìm kiếm chung quanh, tìm được một quả quýt ánh vàng rực rỡ trên giá sách, rất là sung sướng, hất vạt áo ngồi lên bàn, vắt chân chậm rãi bóc vỏ.
Đường Đường tựa vào bàn, vươn tay vô lực chọt lên lưng hắn: “Ây ây, chú ý hình tượng!”
Vân Đại dịch mông né tránh ngón tay hắn, đổi tư thế thoải mái hơn, vừa quay đầu lại phát hiện Đường Đường không bò ra bàn, đổi thành tựa lưng vào ghế ngồi, vui vẻ: “Bàn lớn như vậy, sao không nằm ra?”
Đường Đường giật lấy múi quýt vừa được tách ra trong tay hắn nhét vào miệng, đảo cặp mắt trắng dã lẩm bẩm nói: “Sợ ngươi đánh rắm hun ta!”
“Miệng thật bốc mùi!” Vân Đại lắc đầu lại tách một múi quýt, vừa muốn cho vào miệng, bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, trên tay trống không.
Vân Nhị đột nhiên xuất hiện trong phòng, ném miếng quýt vừa giành được vào miệng, phủi phủi tay lướt nhìn Đường Đường, gật đầu phụ họa: “Ngô… Quá là thô bỉ!”
Đường Đường hoàn toàn không để ý nhún vai.
Vân Đại nghiến răng nghiến lợi tách một múi nữa, khoé mắt đảo qua phát hiện Vân Tam đang đứng ở cửa, vội đưa tay ném vào trong miệng, trừng hắn lúng búng nói: “Ngươi cũng muốn giành?”
“Cũng không phải!” Mặt Vân Tam đầy vẻ vô hại, chỉ chỉ bàn tay còn lại của hắn, “Ta muốn xin chút vỏ về, phơi khô ngâm trà uống.”
“Cầm đi cầm đi!”
Đường Đường nhìn đám sư huynh không đáng tin đến mức khiến người ta đau trứng này, hai tay bụm mặt than thở một tiếng, hung hăng chà lau, thanh âm nặng nề truyền ra từ dưới tay: “Ta là nhân sĩ thương tàn, các ngươi đến an ủi ta thế đấy! Các ngươi là một đám…” Không tìm thấy từ hình dung…
Một chuyến thăm bệnh của mấy người này làm hắn càng thêm buồn bực, hắn rốt cuộc cũng hiểu, huynh đệ không phải là để an ủi, mà là để phá!
Sau khi mọi người đi, Đông Lai vui sướng bưng một cái đĩa đến: “Tứ công tử, ngươi xem!”
Đường Đường xoay đầu qua nhìn, lập tức hoa mắt, tất cả đều là bánh ngọt trái cây quà vặt linh tinh, đủ mọi màu sắc tưng bừng sống động.
“Ở đâu ra đây?”
“Bọn Nguyên Bảo, Thanh Trúc, Mộc Nhĩ, Đậu Tử đưa, nói là sợ ngươi ba ngày này ở trong phòng chán, mang đến cho ngươi ăn giải buồn.”
Đường Đường chớp chớp mắt đầy khó hiểu nhìn hắn.
Đông Lai cười hì hì: “Họ ăn kẹo hồ lô ngươi mua, chơi cầu lông gà ngươi tặng cho ta, lại còn uống rượu ngươi nhưỡng, đương nhiên đã sớm muốn báo đáp ngươi!”
Đường Đường nhón một miếng bánh đậu xanh ném vào miệng, lại uống một ngụm nước, mơ hồ gật đầu liên tục: “Không sai không sai, Đông Lai ngươi mau ăn đi!”
Vì thế hai người ngươi một tay ta một tay, trực tiếp vét sạch quà vặt.
Đường Đường ngoan ngoãn cấm túc cả ngày, tự giác đọc sách, chỉ là bàn tay quấn băng gạc, không cầm được kiếm, đành phải ngồi luyện nội công, thời gian còn lại dạy chữ cho Đông Lai, một ngày vốn tưởng rằng rất khó chịu đựng lại qua dễ dàng như vậy, trừ không đến chỗ sư phụ, vẫn là nên làm gì thì làm như trước, không khác mấy so với bình thường.
Buổi tối rửa mặt xong không có chuyện gì để làm, đành phải sớm trèo lên giường đi ngủ. Đông Lai hầu hạ ổn thoả rồi đi ra ngoài, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Lưu Vân đang đứng trong viện, giật bắn cả mình.
“Đã ngủ chưa?” Ngữ khí lạnh nhạt, câu này hiển nhiên là hỏi Đường Đường.
Đông Lai khom người gật gật đầu nói ngủ rồi, sau đó vụng trộm quan sát thần sắc hắn, sợ hắn đến để tiếp tục giáo huấn tứ công tử.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Mặt Lưu Vân không chút thay đổi phất phất tay với hắn, nói xong liền nhấc chân đi vào.
Đông Lai không yên lòng, nhưng lại không dám lỗ mãng, đành phải cẩn thận bước từng bước chậm rãi rời khỏi.
Lưu Vân chắp tay sau lưng thong đi vào trong phòng, đèn mờ trăng tối, chỉ loáng thoáng nhìn thấy người nằm trên giường.
Người tập võ bộ pháp vững vàng bước đi cũng cực nhẹ, Lưu Vân thì càng quen đi không phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng nhỏ đến không thể nghe thấy.
Đường Đường đương nhiên là không hề phát hiện, ngủ tít thò lò, tấm chăn Đông Lai vừa mới đắp cho quay qua quay lại đã bị đá văng ra, một chân treo bên cạnh giường, đầu cách khỏi gối nửa thước, hai hàng lông mày thon dài xoắn tít lại, lông mi và con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, ngủ không quá an ổn.
Đầu mày Lưu Vân khẽ nhíu, dừng trong chốc lát mới chậm rãi ngồi xuống, đang muốn đưa tay kéo chăn, đột nhiên nghe thấy một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng. Rũ mi nhìn lại, chỉ thấy hắn hơi hơi bĩu môi, vẻ mặt đầy ấm ức, hai chân lập tức đá loạn một cái, nhẹ lẩm bẩm một tiếng không rõ: “Sư phụ… Hừ…” Vặn eo xoay mình lại tiếp tục ngủ say.
Lưu Vân nghe thấy lời nói thầm của hắn, vẻ mặt hơi hơi ngẩn ra, con ngươi vẫn luôn lạnh lẽo sâu thẳm dưới ánh nến lay động mất đi mấy phần lợi hại.
Phất tay áo điểm huyệt ngủ của hắn, khơi sáng bấc đèn, lại cầm bàn tay quấn băng gạc của hắn lên, tháo băng gạc ra giơ lên trước ánh lửa nhìn kỹ, không ngờ có tận hai vết, đều sâu đến có thể thấy cả xương, nếu tăng thêm chút lực đạo, xương cốt này chắc chắn sẽ gãy.
Khó trách ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không quên oán giận hắn…
Kỳ thật hắn lần này đã cực lực kiềm chế bản thân, hắn đương nhiên biết đứa nhỏ này quan tâm hắn, chỉ là hắn không quen, không thích, không nhịn được liền nổi giận.
Năm đó ba đồ đệ Vân Đại kia cũng từng thử quan tâm hắn, nhưng đều bị hắn chối từ ngoài cửa, ngày qua ngày, chỉ còn lại cung kính. Đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ như vậy…
Lưu Vân quấn kỹ băng gạc lại lần nữa, nhét tay hắn vào trong ổ chăn, lại lẳng lặng nhìn hắn phát ngốc một lát, lúc này mới xoay người rời khỏi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đông Lai đã ba lần bảy lượt ngó ngó nghiêng nghiêng, vừa thấy người tỉnh lập tức nhào qua, lo lo lắng lắng sờ mặt lại sờ tay: “Tứ công tử, ngươi không sao chứ? Công tử tối hôm qua có mắng ngươi không? Có đánh ngươi không?”
“A?” Đường Đường vốn đang nửa tỉnh nửa mê, bị hắn hỏi như vậy lại càng thêm mơ hồ, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Có a.”
Đông Lai lo lắng kiểm tra hắn từ trong ra ngoài một lần, phát hiện không có gì khác thường, vừa muốn thở phào một hơi, đột nhiên nghe hắn nói như vậy, lại căng thẳng lên: “A? Công tử đánh ngươi? Ở đâu? Có bị thương không? Có nặng hay không?”
Đường Đường mê mang trong chốc lát, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn chút, lau lau nước miếng nơi khoé miệng, díu mắt xốc chăn lên: “Đánh trong mơ, không mất một miếng thịt a.”
Đông Lai càng nghe càng hồ đồ.
Động tác của Đường Đường khựng lại, đôi mắt phút chốc sáng lên, bắt lấy vai hắn hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Sư phụ từng đến?”
“Ơ? Ngươi không biết?” Đông Lai càng không hiểu ra sao.
“Thực sự đã đến? Lúc nào?”
“Tối hôm qua a!”
Đường Đường buông vai hắn ra, cau mày nghiêng đầu trái lo phải nghĩ cũng không nhớ được ấn tượng gì, nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được kéo lên, gãi gãi mặt toét miệng sướng rơn, ngẩng đầu hớn hở nói với Đông Lai: “Sư phụ không giận ta!”
Tâm tình Đường Đường siêu tốt, nhiễm đến Đông Lai cũng cả ngày vui vẻ. Hai người ăn ăn uống uống học học, thời gian hai ngày còn lại chớp mắt là qua.
Kỳ hạn cấm túc ba ngày vừa qua, Đường Đường lập tức chạy đến viện Lưu Vân chịu đòn nhận tội. Đương nhiên cũng không dám thật sự chìa cành xoan ra, làm to như vậy ngược lại sẽ làm người ta phiền lòng, chỉ cực kỳ có thành ý quỳ xuống, nâng chén trà cung kính mời sư phụ uống trà hạ hoả.
Lưu Vân nhìn vị trí hắn quỳ chính là nơi ba ngày trước dính vết máu, ngực không hiểu sao khó chịu, xoay mặt đi thản nhiên mở miệng: “Đứng lên.”
Đường Đường vừa nghe mặt lại trắng, khẽ cắn môi cố lấy dũng khí nói: “Đây không phải lấy lòng sư phụ, đây là trà ta đến nhận sai thỉnh tội. Sư phụ uống, ta mới đứng lên.”
Lưu Vân quay sang, ánh mắt sắc bén bắn lên khuôn mặt trắng bệch của hắn, lạnh lùng nói: “Mệnh lệnh đơn giản như vậy cũng không nguyện ý nghe theo, càng ngày càng không để sư phụ vào mắt?”
Đôi mắt Đường Đường cay cay, lại không dám nhiều lời, đành nghe theo đứng dậy khỏi mặt đất, đứng tại chỗ ấm ấm ức ức rũ mi cúi đầu, yên lặng không lên tiếng.
Lưu Vân nhận lấy trà trong tay hắn, khẽ nhấp một ngụm rồi để xuống bàn.
Đường Đường sửng sốt, lập tức phản ứng lại, trên mặt nhất thời cười tươi như hoa nở, sung sướng hài lòng nói: “Sư phụ không giận là tốt rồi, ta về sau sẽ không bao giờ chống đối ngươi nữa.” Cùng lắm là nói trong lòng, tuyệt đối không phun ra miệng.
“Lại đây.”
Đường Đường lại sửng sốt, nghe lời tiến gần một bước.
Lưu Vân kéo tay hắn qua, từng vòng từng vòng chậm rãi tháo băng gạc.
Đầu Đường Đường “ong” một tiếng, nhất thời đứng hình, mắt không nháy lấy một cái nhìn chăm chăm băng gạc từng vòng từng vòng trượt xuống trên tay, tư duy trống rỗng.
“Đã đổi thuốc chưa?” Lưu Vân xem xét miệng vết thương một lượt, lại nửa ngày không nghe thấy lời đáp, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Đường Đường đang ngây ngẩn nhìn tay mình, ánh mắt dại ra, liền kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“A?” Tròng mắt Đường Đường máy móc chuyển lên mặt hắn, lại rũ xuống, chậm chạp gật đầu, “Ân.”
Lưu Vân bọc lại băng gạc lần nữa, buông tay hắn ra, đứng lên nói: “Tạm thời không cần luyện kiếm, đợi vết thương lành rồi nói sau.”
“Ân.” Đường Đường gật đầu.
“Trong ba ngày này có đọc sách không?”
“Ân.”
“Được rồi, ngươi đi về trước đi.”
“Ân.” Đường Đường lại gật gật đầu, ngoan ngoãn rời đi.
Đông Lai từ khi có Đường Đường làm thầy giáo, nhiệt tình đối với học tập tăng vọt chưa từng có, không có việc gì làm thì ngồi vào bàn viết chữ. Lần này không biết là hắn viết quá chuyên tâm, hay là động tĩnh của Đường Đường quá nhỏ, đến tận khi người đi vào phòng chắn ánh sáng, Đông Lai mới phát hiện ra hắn.
“Tứ công tử, ngươi đã về rồi!” Đông Lai vui vẻ nghênh đón.
Đường Đường ừ một tiếng ngồi xuống ghế, tuỳ tay cầm một quyển sách để trước mặt rồi bắt đầu ngẩn người.
“Tứ công tử, ngươi làm sao vậy?” Đông Lai xán lại quan sát, thấy thần sắc hắn không ổn, lập tức căng thẳng, “Có phải công tử lại mắng ngươi hay không? Có phải còn chưa nguôi giận hay không?”
“A? Sư phụ?” Đường Đường trợn mắt, rốt cục lấy lại tinh thần, một tay mò mẫm băng gạc, trong đầu chiếu lại động tác vừa rồi của sư phụ một lần, bỗng chốc cong khoé môi cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía Đông Lai sáng ngời ngời, “Đông Lai ngươi không cần lo lắng, sư phụ ấy à, thật ra mềm lòng.”
“Mềm, lòng?” Đông Lai không thể tin nổi trừng hắn, trong đầu thoáng qua khuôn mặt sông băng núi tuyết vạn năm không đổi và đôi mắt chỉ có khí lạnh mà hắn e ngại không thôi, nhất thời vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ bị tắc ở yết hầu.
“Đông Lai!” Đường Đường đột nhiên xé họng gọi, doạ Đông Lai đang trong giai đoạn không thể tiêu hoá giật bắn mình, tay kia còn đập một cái lên bàn, hưng phấn nói, “Chúng ta đi dạo chợ đi!”
Đông Lai có thêm một câu không tiêu hoá được quanh quẩn trong đầu.
“Ngươi xem bàn tay này của ta dù sao cũng không cầm được kiếm, nhân khoảng thời gian nhàn rỗi này, ta đưa ngươi đi ra ngoài ăn uống chúc mừng!”
“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Đông Lai vẫn chưa thể tiêu hoá.
“Chúc mừng… Chức mừng…” Ơ đệch, sao tự nhiên lại giở chứng gì thế này, có gì mà chúc mừng a! Nhưng lúc tâm tình tốt có phải nên buông thả thoả mãn khẩu vị một chút hay không? Đường Đường vỗ đầu đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ một chốc, đột nhiên quay đầu hỏi, “Đông Lai, khi nào thì đến sinh nhật ngươi?”
“Sinh nhật?”
“Sinh nhật của ngươi là khi nào?”
Đông Lai đã rất lâu rồi chưa được hưởng sinh nhật, nhất thời chính mình cũng không nhớ ra, ngây ra một lúc mới nói: “Hai mươi tám tháng mười.”
“Đi! Thế thì tổ chức sinh nhật sớm cho ngươi!” Đường Đường đập bàn, đưa ra quyết định.
“Như vậy cũng được?” Mặt Đông Lai đầy vẻ mờ mịt.
Hưng phấn suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau Đường Đường kích động chạy đến chỗ sư phụ xin phép, mang theo Đông Lai xuất môn. Hai người dọc theo hàng quán rực rỡ muôn màu bên đường vừa đi vừa xem, không chọn gì cả mà trực tiếp vào “Khách Lai tửu lâu” lần trước kia.
“Sao lại đến đến chỗ này?” Đông Lai giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi, sợ hắn đến để phá tiếp.
“Ngươi không phải muốn ăn món ăn nơi này sao?” Đường Đường chép chép miệng nhìn biển hiệu trên đỉnh đầu, “Hơn nữa, tiểu nhị điếm này cũng đùa rất vui.” Hắn kiên quyết không thừa nhận là vì lần trước được gọi mấy tiếng gia khiến hắn toàn thân thư sướng, vô cùng hồi vị.
“Tứ gia, ngài tới rồi!”
Quả nhiên, tâm tình vô cùng thư sướng.
“Tứ gia, mau mời vào! Có cần nhã gian trên lầu không ạ?” Điếm tiểu nhị khom người đưa bọn họ vào trong, ân cần hỏi.
Đường Đường quay sang cười hắc hắc với hắn, cười đến nỗi tiểu nhị mồ hôi lạnh điên cuồng tuôn xối xả, đầu não nhanh chóng xoay vòng, liều mạng nhớ lại xem vừa rồi có chỗ nào cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn hay không.
“Không cần nhã gian, sảnh lớn cho cho náo nhiệt.” Đường Đường cười tủm tỉm nói.
“Vâng! Được ạ! Ngài xem vị trí này có được không?” Điếm tiểu nhị chỉ vào một cái bàn cạnh cửa sổ, mắt chứa chờ mong. Tổ tông, trăm ngàn lần đừng phá rối…
“Ân, không tệ không tệ!” Đường Đường kéo Đông Lai ngồi xuống, “Mang thực đơn lên.”
Điếm tiểu nhị vội vàng đưa thực đơn cho hắn, lại cực kỳ ân cần pha một ấm trà ngon.
Đường Đường rất là đau đầu với tên mấy món ăn lòe loẹt không biết này, mỗi lần nhìn trúng một món ăn đều phải hỏi xem là chế biến từ gì, sau đó hỏi Đông Lai có thích hay không.
Tiểu nhị chờ hắn xem xem xét xét gọi món xong, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại chậc chậc lấy làm lạ, thầm nghĩ người ngồi bên cạnh hắn kia rõ ràng là hoá trang của tiểu tư, nhưng Tứ gia lại quan tâm đến hắn như vậy, nhìn diện mạo kia cũng là thanh tú nhã nhặn, chẳng lẽ là quý công tử nhà ai cải trang ra ngoài chơi? Vừa nghĩ như vậy, càng thêm nhiệt tình đối với Đông Lai.
Đường Đường nhìn hết vào mắt, trong lòng không ngừng cười như điên, vỗ vỗ bả vai điếm tiểu nhị nói: “Tiền đồ vô hạn lượng, ta có lời khen!”
Tiểu nhị cười hì hì tặng kèm thêm một bàn lót dạ.
Hai người đang thoải mái dùng bữa, trên lầu đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười, ngay sau đó thấy trên cầu thang có mấy nam tử đang vừa cười vừa nói đi xuống.
“Nay chính là thời buổi rối ren, nếu không nhỏ tận gốc thế lực tà ác, chỉ sợ võ lâm mãi mãi không thể thái bình! Phục ma đại hội lần này dám mong chư vị lưu ý nhiều hơn a!” Một nam tử trung niên chắp tay cười.
“Quân trang chủ khách khí!” Một người trung niên hình thể hơi béo khác nói, “Giúp đỡ chính nghĩa là trách nhiệm của mọi người. Chúng ta đều sẽ dốc hết toàn lực! Môi hở răng lạnh mà!”
Người còn lại cũng dõng dạc nói: “Tin rằng bằng sức mạnh của toàn bộ võ lâm chính đạo chúng ta, tính mạng của ma đầu nhất định có thể dễ như trở bàn tay!”
Đường Đường nhìn mấy khuôn mặt tươi cười một người dối trá hơn một người của bọn họ, nghe mấy lời vòng vo kia, trong lòng lạnh cóng một trận, không nhịn được run run.
“Tứ công tử, ngươi làm sao vậy?” Đông Lai thân thiết hỏi.
“A? Không có việc gì, dùng bữa dừng bữa đi.” Đường Đường cúi đầu bới cơm.
Người bên kia nghe tiếng quay đầu lại, vừa thấy một đầu tóc ngắn của Đường Đường, vội vàng theo bản năng nhìn xuống hông hắn, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau mấy cái, lại thêm một hồi hàn huyên ngươi tới ta đi, sau đó lần lượt chắp tay cáo từ.
Vị nam tử trước đó được gọi là Quân trang chủ xoay người lại, đi đến trước bàn hai người Đường Đường, như có như không khiêm tốn chắp tay: “Vân Tứ công tử, làm phiền.”
“A, không phiền không phiền.” Đường Đường cũng ôm ôm tay với hắn, sau đó như không có việc gì tiếp tục ăn cơm, lại gắp một miếng măng cho vào bát Đông Lai, “Đông Lai, ăn nhiều măng mới có lợi cho sức khoẻ.”
“Ân, cám ơn tứ công tử!” Đông Lai ăn say sưa, miệng đầy đồ ăn nên nói chuyện cũng lúng búng không rõ.
Quân trang chủ kia không để tâm, như quen biết đã lâu ngồi xuống ghế đối diện, mỉm cười nói: “Không biết Lưu Vân công tử có ở quý phủ hay không? Tại hạ có chuyện lớn muốn bàn bạc.”
“Chuyện lớn?!” Đường Đường vạn phần hoảng sợ nhìn hắn.
Quân trang chủ bị biểu cảm này của hắn làm cho sửng sốt, nhất thời không phân biệt được là thật hay giả, vội vàng cười nói: “Đúng! Chuyện lớn! Liên quan đến đại ma đầu và phần lớn tính mạng anh hùng hào kiệt cùng người nhà trong toàn bộ võ lâm!”
Đường Đường run rẩy run rẩy, rụt cổ nói nhỏ: “Đại ma đầu?”
Quân trang chủ lại sửng sốt, suy nghĩ suy nghĩ, tin phản ứng của hắn đến bảy tám phần, tròng mắt xoay xoay, dịu giọng nói: “Vân Tứ công tử đã bao giờ nghe đến Ngọc Diện Sát Ma chưa?”
Vân Đại đầu tiên là sung sướng khi người gặp hoạ giễu cợt hắn một trận, xong lại thở dài vỗ vỗ đầu hắn nói lời thấm thía: “Vốn tưởng là một con khỉ hoang, không ngờ lại là một con trâu ương ngạnh.”
“Đại hiệp, ngươi có thể nói cách khác dễ nghe hơn không?” Đường Đường buồn bực vỗ ngực.
Vân Đại suy tư một hồi: “Khỉ hoang xinh đẹp? Trâu ương tuấn tú?”
“Biến!”
“Không biến, hôm nay còn chưa tìm ăn.” Vân Đại đứng lên tìm kiếm chung quanh, tìm được một quả quýt ánh vàng rực rỡ trên giá sách, rất là sung sướng, hất vạt áo ngồi lên bàn, vắt chân chậm rãi bóc vỏ.
Đường Đường tựa vào bàn, vươn tay vô lực chọt lên lưng hắn: “Ây ây, chú ý hình tượng!”
Vân Đại dịch mông né tránh ngón tay hắn, đổi tư thế thoải mái hơn, vừa quay đầu lại phát hiện Đường Đường không bò ra bàn, đổi thành tựa lưng vào ghế ngồi, vui vẻ: “Bàn lớn như vậy, sao không nằm ra?”
Đường Đường giật lấy múi quýt vừa được tách ra trong tay hắn nhét vào miệng, đảo cặp mắt trắng dã lẩm bẩm nói: “Sợ ngươi đánh rắm hun ta!”
“Miệng thật bốc mùi!” Vân Đại lắc đầu lại tách một múi quýt, vừa muốn cho vào miệng, bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, trên tay trống không.
Vân Nhị đột nhiên xuất hiện trong phòng, ném miếng quýt vừa giành được vào miệng, phủi phủi tay lướt nhìn Đường Đường, gật đầu phụ họa: “Ngô… Quá là thô bỉ!”
Đường Đường hoàn toàn không để ý nhún vai.
Vân Đại nghiến răng nghiến lợi tách một múi nữa, khoé mắt đảo qua phát hiện Vân Tam đang đứng ở cửa, vội đưa tay ném vào trong miệng, trừng hắn lúng búng nói: “Ngươi cũng muốn giành?”
“Cũng không phải!” Mặt Vân Tam đầy vẻ vô hại, chỉ chỉ bàn tay còn lại của hắn, “Ta muốn xin chút vỏ về, phơi khô ngâm trà uống.”
“Cầm đi cầm đi!”
Đường Đường nhìn đám sư huynh không đáng tin đến mức khiến người ta đau trứng này, hai tay bụm mặt than thở một tiếng, hung hăng chà lau, thanh âm nặng nề truyền ra từ dưới tay: “Ta là nhân sĩ thương tàn, các ngươi đến an ủi ta thế đấy! Các ngươi là một đám…” Không tìm thấy từ hình dung…
Một chuyến thăm bệnh của mấy người này làm hắn càng thêm buồn bực, hắn rốt cuộc cũng hiểu, huynh đệ không phải là để an ủi, mà là để phá!
Sau khi mọi người đi, Đông Lai vui sướng bưng một cái đĩa đến: “Tứ công tử, ngươi xem!”
Đường Đường xoay đầu qua nhìn, lập tức hoa mắt, tất cả đều là bánh ngọt trái cây quà vặt linh tinh, đủ mọi màu sắc tưng bừng sống động.
“Ở đâu ra đây?”
“Bọn Nguyên Bảo, Thanh Trúc, Mộc Nhĩ, Đậu Tử đưa, nói là sợ ngươi ba ngày này ở trong phòng chán, mang đến cho ngươi ăn giải buồn.”
Đường Đường chớp chớp mắt đầy khó hiểu nhìn hắn.
Đông Lai cười hì hì: “Họ ăn kẹo hồ lô ngươi mua, chơi cầu lông gà ngươi tặng cho ta, lại còn uống rượu ngươi nhưỡng, đương nhiên đã sớm muốn báo đáp ngươi!”
Đường Đường nhón một miếng bánh đậu xanh ném vào miệng, lại uống một ngụm nước, mơ hồ gật đầu liên tục: “Không sai không sai, Đông Lai ngươi mau ăn đi!”
Vì thế hai người ngươi một tay ta một tay, trực tiếp vét sạch quà vặt.
Đường Đường ngoan ngoãn cấm túc cả ngày, tự giác đọc sách, chỉ là bàn tay quấn băng gạc, không cầm được kiếm, đành phải ngồi luyện nội công, thời gian còn lại dạy chữ cho Đông Lai, một ngày vốn tưởng rằng rất khó chịu đựng lại qua dễ dàng như vậy, trừ không đến chỗ sư phụ, vẫn là nên làm gì thì làm như trước, không khác mấy so với bình thường.
Buổi tối rửa mặt xong không có chuyện gì để làm, đành phải sớm trèo lên giường đi ngủ. Đông Lai hầu hạ ổn thoả rồi đi ra ngoài, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Lưu Vân đang đứng trong viện, giật bắn cả mình.
“Đã ngủ chưa?” Ngữ khí lạnh nhạt, câu này hiển nhiên là hỏi Đường Đường.
Đông Lai khom người gật gật đầu nói ngủ rồi, sau đó vụng trộm quan sát thần sắc hắn, sợ hắn đến để tiếp tục giáo huấn tứ công tử.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Mặt Lưu Vân không chút thay đổi phất phất tay với hắn, nói xong liền nhấc chân đi vào.
Đông Lai không yên lòng, nhưng lại không dám lỗ mãng, đành phải cẩn thận bước từng bước chậm rãi rời khỏi.
Lưu Vân chắp tay sau lưng thong đi vào trong phòng, đèn mờ trăng tối, chỉ loáng thoáng nhìn thấy người nằm trên giường.
Người tập võ bộ pháp vững vàng bước đi cũng cực nhẹ, Lưu Vân thì càng quen đi không phát ra tiếng động, ngay cả hô hấp cũng nhỏ đến không thể nghe thấy.
Đường Đường đương nhiên là không hề phát hiện, ngủ tít thò lò, tấm chăn Đông Lai vừa mới đắp cho quay qua quay lại đã bị đá văng ra, một chân treo bên cạnh giường, đầu cách khỏi gối nửa thước, hai hàng lông mày thon dài xoắn tít lại, lông mi và con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, ngủ không quá an ổn.
Đầu mày Lưu Vân khẽ nhíu, dừng trong chốc lát mới chậm rãi ngồi xuống, đang muốn đưa tay kéo chăn, đột nhiên nghe thấy một tiếng lẩm bẩm khẽ khàng. Rũ mi nhìn lại, chỉ thấy hắn hơi hơi bĩu môi, vẻ mặt đầy ấm ức, hai chân lập tức đá loạn một cái, nhẹ lẩm bẩm một tiếng không rõ: “Sư phụ… Hừ…” Vặn eo xoay mình lại tiếp tục ngủ say.
Lưu Vân nghe thấy lời nói thầm của hắn, vẻ mặt hơi hơi ngẩn ra, con ngươi vẫn luôn lạnh lẽo sâu thẳm dưới ánh nến lay động mất đi mấy phần lợi hại.
Phất tay áo điểm huyệt ngủ của hắn, khơi sáng bấc đèn, lại cầm bàn tay quấn băng gạc của hắn lên, tháo băng gạc ra giơ lên trước ánh lửa nhìn kỹ, không ngờ có tận hai vết, đều sâu đến có thể thấy cả xương, nếu tăng thêm chút lực đạo, xương cốt này chắc chắn sẽ gãy.
Khó trách ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không quên oán giận hắn…
Kỳ thật hắn lần này đã cực lực kiềm chế bản thân, hắn đương nhiên biết đứa nhỏ này quan tâm hắn, chỉ là hắn không quen, không thích, không nhịn được liền nổi giận.
Năm đó ba đồ đệ Vân Đại kia cũng từng thử quan tâm hắn, nhưng đều bị hắn chối từ ngoài cửa, ngày qua ngày, chỉ còn lại cung kính. Đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ như vậy…
Lưu Vân quấn kỹ băng gạc lại lần nữa, nhét tay hắn vào trong ổ chăn, lại lẳng lặng nhìn hắn phát ngốc một lát, lúc này mới xoay người rời khỏi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đông Lai đã ba lần bảy lượt ngó ngó nghiêng nghiêng, vừa thấy người tỉnh lập tức nhào qua, lo lo lắng lắng sờ mặt lại sờ tay: “Tứ công tử, ngươi không sao chứ? Công tử tối hôm qua có mắng ngươi không? Có đánh ngươi không?”
“A?” Đường Đường vốn đang nửa tỉnh nửa mê, bị hắn hỏi như vậy lại càng thêm mơ hồ, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Có a.”
Đông Lai lo lắng kiểm tra hắn từ trong ra ngoài một lần, phát hiện không có gì khác thường, vừa muốn thở phào một hơi, đột nhiên nghe hắn nói như vậy, lại căng thẳng lên: “A? Công tử đánh ngươi? Ở đâu? Có bị thương không? Có nặng hay không?”
Đường Đường mê mang trong chốc lát, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn chút, lau lau nước miếng nơi khoé miệng, díu mắt xốc chăn lên: “Đánh trong mơ, không mất một miếng thịt a.”
Đông Lai càng nghe càng hồ đồ.
Động tác của Đường Đường khựng lại, đôi mắt phút chốc sáng lên, bắt lấy vai hắn hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Sư phụ từng đến?”
“Ơ? Ngươi không biết?” Đông Lai càng không hiểu ra sao.
“Thực sự đã đến? Lúc nào?”
“Tối hôm qua a!”
Đường Đường buông vai hắn ra, cau mày nghiêng đầu trái lo phải nghĩ cũng không nhớ được ấn tượng gì, nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được kéo lên, gãi gãi mặt toét miệng sướng rơn, ngẩng đầu hớn hở nói với Đông Lai: “Sư phụ không giận ta!”
Tâm tình Đường Đường siêu tốt, nhiễm đến Đông Lai cũng cả ngày vui vẻ. Hai người ăn ăn uống uống học học, thời gian hai ngày còn lại chớp mắt là qua.
Kỳ hạn cấm túc ba ngày vừa qua, Đường Đường lập tức chạy đến viện Lưu Vân chịu đòn nhận tội. Đương nhiên cũng không dám thật sự chìa cành xoan ra, làm to như vậy ngược lại sẽ làm người ta phiền lòng, chỉ cực kỳ có thành ý quỳ xuống, nâng chén trà cung kính mời sư phụ uống trà hạ hoả.
Lưu Vân nhìn vị trí hắn quỳ chính là nơi ba ngày trước dính vết máu, ngực không hiểu sao khó chịu, xoay mặt đi thản nhiên mở miệng: “Đứng lên.”
Đường Đường vừa nghe mặt lại trắng, khẽ cắn môi cố lấy dũng khí nói: “Đây không phải lấy lòng sư phụ, đây là trà ta đến nhận sai thỉnh tội. Sư phụ uống, ta mới đứng lên.”
Lưu Vân quay sang, ánh mắt sắc bén bắn lên khuôn mặt trắng bệch của hắn, lạnh lùng nói: “Mệnh lệnh đơn giản như vậy cũng không nguyện ý nghe theo, càng ngày càng không để sư phụ vào mắt?”
Đôi mắt Đường Đường cay cay, lại không dám nhiều lời, đành nghe theo đứng dậy khỏi mặt đất, đứng tại chỗ ấm ấm ức ức rũ mi cúi đầu, yên lặng không lên tiếng.
Lưu Vân nhận lấy trà trong tay hắn, khẽ nhấp một ngụm rồi để xuống bàn.
Đường Đường sửng sốt, lập tức phản ứng lại, trên mặt nhất thời cười tươi như hoa nở, sung sướng hài lòng nói: “Sư phụ không giận là tốt rồi, ta về sau sẽ không bao giờ chống đối ngươi nữa.” Cùng lắm là nói trong lòng, tuyệt đối không phun ra miệng.
“Lại đây.”
Đường Đường lại sửng sốt, nghe lời tiến gần một bước.
Lưu Vân kéo tay hắn qua, từng vòng từng vòng chậm rãi tháo băng gạc.
Đầu Đường Đường “ong” một tiếng, nhất thời đứng hình, mắt không nháy lấy một cái nhìn chăm chăm băng gạc từng vòng từng vòng trượt xuống trên tay, tư duy trống rỗng.
“Đã đổi thuốc chưa?” Lưu Vân xem xét miệng vết thương một lượt, lại nửa ngày không nghe thấy lời đáp, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Đường Đường đang ngây ngẩn nhìn tay mình, ánh mắt dại ra, liền kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“A?” Tròng mắt Đường Đường máy móc chuyển lên mặt hắn, lại rũ xuống, chậm chạp gật đầu, “Ân.”
Lưu Vân bọc lại băng gạc lần nữa, buông tay hắn ra, đứng lên nói: “Tạm thời không cần luyện kiếm, đợi vết thương lành rồi nói sau.”
“Ân.” Đường Đường gật đầu.
“Trong ba ngày này có đọc sách không?”
“Ân.”
“Được rồi, ngươi đi về trước đi.”
“Ân.” Đường Đường lại gật gật đầu, ngoan ngoãn rời đi.
Đông Lai từ khi có Đường Đường làm thầy giáo, nhiệt tình đối với học tập tăng vọt chưa từng có, không có việc gì làm thì ngồi vào bàn viết chữ. Lần này không biết là hắn viết quá chuyên tâm, hay là động tĩnh của Đường Đường quá nhỏ, đến tận khi người đi vào phòng chắn ánh sáng, Đông Lai mới phát hiện ra hắn.
“Tứ công tử, ngươi đã về rồi!” Đông Lai vui vẻ nghênh đón.
Đường Đường ừ một tiếng ngồi xuống ghế, tuỳ tay cầm một quyển sách để trước mặt rồi bắt đầu ngẩn người.
“Tứ công tử, ngươi làm sao vậy?” Đông Lai xán lại quan sát, thấy thần sắc hắn không ổn, lập tức căng thẳng, “Có phải công tử lại mắng ngươi hay không? Có phải còn chưa nguôi giận hay không?”
“A? Sư phụ?” Đường Đường trợn mắt, rốt cục lấy lại tinh thần, một tay mò mẫm băng gạc, trong đầu chiếu lại động tác vừa rồi của sư phụ một lần, bỗng chốc cong khoé môi cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía Đông Lai sáng ngời ngời, “Đông Lai ngươi không cần lo lắng, sư phụ ấy à, thật ra mềm lòng.”
“Mềm, lòng?” Đông Lai không thể tin nổi trừng hắn, trong đầu thoáng qua khuôn mặt sông băng núi tuyết vạn năm không đổi và đôi mắt chỉ có khí lạnh mà hắn e ngại không thôi, nhất thời vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ bị tắc ở yết hầu.
“Đông Lai!” Đường Đường đột nhiên xé họng gọi, doạ Đông Lai đang trong giai đoạn không thể tiêu hoá giật bắn mình, tay kia còn đập một cái lên bàn, hưng phấn nói, “Chúng ta đi dạo chợ đi!”
Đông Lai có thêm một câu không tiêu hoá được quanh quẩn trong đầu.
“Ngươi xem bàn tay này của ta dù sao cũng không cầm được kiếm, nhân khoảng thời gian nhàn rỗi này, ta đưa ngươi đi ra ngoài ăn uống chúc mừng!”
“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Đông Lai vẫn chưa thể tiêu hoá.
“Chúc mừng… Chức mừng…” Ơ đệch, sao tự nhiên lại giở chứng gì thế này, có gì mà chúc mừng a! Nhưng lúc tâm tình tốt có phải nên buông thả thoả mãn khẩu vị một chút hay không? Đường Đường vỗ đầu đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ một chốc, đột nhiên quay đầu hỏi, “Đông Lai, khi nào thì đến sinh nhật ngươi?”
“Sinh nhật?”
“Sinh nhật của ngươi là khi nào?”
Đông Lai đã rất lâu rồi chưa được hưởng sinh nhật, nhất thời chính mình cũng không nhớ ra, ngây ra một lúc mới nói: “Hai mươi tám tháng mười.”
“Đi! Thế thì tổ chức sinh nhật sớm cho ngươi!” Đường Đường đập bàn, đưa ra quyết định.
“Như vậy cũng được?” Mặt Đông Lai đầy vẻ mờ mịt.
Hưng phấn suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau Đường Đường kích động chạy đến chỗ sư phụ xin phép, mang theo Đông Lai xuất môn. Hai người dọc theo hàng quán rực rỡ muôn màu bên đường vừa đi vừa xem, không chọn gì cả mà trực tiếp vào “Khách Lai tửu lâu” lần trước kia.
“Sao lại đến đến chỗ này?” Đông Lai giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi, sợ hắn đến để phá tiếp.
“Ngươi không phải muốn ăn món ăn nơi này sao?” Đường Đường chép chép miệng nhìn biển hiệu trên đỉnh đầu, “Hơn nữa, tiểu nhị điếm này cũng đùa rất vui.” Hắn kiên quyết không thừa nhận là vì lần trước được gọi mấy tiếng gia khiến hắn toàn thân thư sướng, vô cùng hồi vị.
“Tứ gia, ngài tới rồi!”
Quả nhiên, tâm tình vô cùng thư sướng.
“Tứ gia, mau mời vào! Có cần nhã gian trên lầu không ạ?” Điếm tiểu nhị khom người đưa bọn họ vào trong, ân cần hỏi.
Đường Đường quay sang cười hắc hắc với hắn, cười đến nỗi tiểu nhị mồ hôi lạnh điên cuồng tuôn xối xả, đầu não nhanh chóng xoay vòng, liều mạng nhớ lại xem vừa rồi có chỗ nào cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn hay không.
“Không cần nhã gian, sảnh lớn cho cho náo nhiệt.” Đường Đường cười tủm tỉm nói.
“Vâng! Được ạ! Ngài xem vị trí này có được không?” Điếm tiểu nhị chỉ vào một cái bàn cạnh cửa sổ, mắt chứa chờ mong. Tổ tông, trăm ngàn lần đừng phá rối…
“Ân, không tệ không tệ!” Đường Đường kéo Đông Lai ngồi xuống, “Mang thực đơn lên.”
Điếm tiểu nhị vội vàng đưa thực đơn cho hắn, lại cực kỳ ân cần pha một ấm trà ngon.
Đường Đường rất là đau đầu với tên mấy món ăn lòe loẹt không biết này, mỗi lần nhìn trúng một món ăn đều phải hỏi xem là chế biến từ gì, sau đó hỏi Đông Lai có thích hay không.
Tiểu nhị chờ hắn xem xem xét xét gọi món xong, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại chậc chậc lấy làm lạ, thầm nghĩ người ngồi bên cạnh hắn kia rõ ràng là hoá trang của tiểu tư, nhưng Tứ gia lại quan tâm đến hắn như vậy, nhìn diện mạo kia cũng là thanh tú nhã nhặn, chẳng lẽ là quý công tử nhà ai cải trang ra ngoài chơi? Vừa nghĩ như vậy, càng thêm nhiệt tình đối với Đông Lai.
Đường Đường nhìn hết vào mắt, trong lòng không ngừng cười như điên, vỗ vỗ bả vai điếm tiểu nhị nói: “Tiền đồ vô hạn lượng, ta có lời khen!”
Tiểu nhị cười hì hì tặng kèm thêm một bàn lót dạ.
Hai người đang thoải mái dùng bữa, trên lầu đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười, ngay sau đó thấy trên cầu thang có mấy nam tử đang vừa cười vừa nói đi xuống.
“Nay chính là thời buổi rối ren, nếu không nhỏ tận gốc thế lực tà ác, chỉ sợ võ lâm mãi mãi không thể thái bình! Phục ma đại hội lần này dám mong chư vị lưu ý nhiều hơn a!” Một nam tử trung niên chắp tay cười.
“Quân trang chủ khách khí!” Một người trung niên hình thể hơi béo khác nói, “Giúp đỡ chính nghĩa là trách nhiệm của mọi người. Chúng ta đều sẽ dốc hết toàn lực! Môi hở răng lạnh mà!”
Người còn lại cũng dõng dạc nói: “Tin rằng bằng sức mạnh của toàn bộ võ lâm chính đạo chúng ta, tính mạng của ma đầu nhất định có thể dễ như trở bàn tay!”
Đường Đường nhìn mấy khuôn mặt tươi cười một người dối trá hơn một người của bọn họ, nghe mấy lời vòng vo kia, trong lòng lạnh cóng một trận, không nhịn được run run.
“Tứ công tử, ngươi làm sao vậy?” Đông Lai thân thiết hỏi.
“A? Không có việc gì, dùng bữa dừng bữa đi.” Đường Đường cúi đầu bới cơm.
Người bên kia nghe tiếng quay đầu lại, vừa thấy một đầu tóc ngắn của Đường Đường, vội vàng theo bản năng nhìn xuống hông hắn, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau mấy cái, lại thêm một hồi hàn huyên ngươi tới ta đi, sau đó lần lượt chắp tay cáo từ.
Vị nam tử trước đó được gọi là Quân trang chủ xoay người lại, đi đến trước bàn hai người Đường Đường, như có như không khiêm tốn chắp tay: “Vân Tứ công tử, làm phiền.”
“A, không phiền không phiền.” Đường Đường cũng ôm ôm tay với hắn, sau đó như không có việc gì tiếp tục ăn cơm, lại gắp một miếng măng cho vào bát Đông Lai, “Đông Lai, ăn nhiều măng mới có lợi cho sức khoẻ.”
“Ân, cám ơn tứ công tử!” Đông Lai ăn say sưa, miệng đầy đồ ăn nên nói chuyện cũng lúng búng không rõ.
Quân trang chủ kia không để tâm, như quen biết đã lâu ngồi xuống ghế đối diện, mỉm cười nói: “Không biết Lưu Vân công tử có ở quý phủ hay không? Tại hạ có chuyện lớn muốn bàn bạc.”
“Chuyện lớn?!” Đường Đường vạn phần hoảng sợ nhìn hắn.
Quân trang chủ bị biểu cảm này của hắn làm cho sửng sốt, nhất thời không phân biệt được là thật hay giả, vội vàng cười nói: “Đúng! Chuyện lớn! Liên quan đến đại ma đầu và phần lớn tính mạng anh hùng hào kiệt cùng người nhà trong toàn bộ võ lâm!”
Đường Đường run rẩy run rẩy, rụt cổ nói nhỏ: “Đại ma đầu?”
Quân trang chủ lại sửng sốt, suy nghĩ suy nghĩ, tin phản ứng của hắn đến bảy tám phần, tròng mắt xoay xoay, dịu giọng nói: “Vân Tứ công tử đã bao giờ nghe đến Ngọc Diện Sát Ma chưa?”
/96
|