Quý Hàn từ sau hôm đó trở về, lâu lâu cuối tuần lại chạy đến nhà Diêu gia bồi dưỡng tình cảm, không những mang cho ba Diêu trà tốt, còn tặng cho mẹ Diêu cùng Diêu Vi điểm tâm,quần áo, giày dép, túi xách gì gì đó.
Còn có đôi khi bày trò cầu hôn, làm cho Diêu Vi dở khóc dở cười, cô kỳ thật có nên cấp cho Quý Hàn một viên thuốc an thần. Hiện giờ thời gian cũng không sai biệt cho lắm, cái kia nguyên nữ chủ cũng đã đến làm ở bệnh viện Quý Hàn công tác.
Đương nhiên, mọi việc Quý Hàn làm đều nhờ quân sư quạt mo Phương Hoành chỉ đạo, muốn cưới vợ, da mặt phải đủ dày, còn phải lấy lòng bố mẹ vợ tương lai.
Mấu chốt nhất vẫn là hướng nhà gái cầu hôn, Phương Hoành đem ký kíp trăm chiêu trinh phục vợ yêu trên mạng truyền đạo cho Quý Hàn, lại biết được vụ việc Quý Hàn ngày đó hướng tới ba mẹ vợ tương lai xin cầu hôn, hắn không nể tình cười nhạo một hồi, vì thế Quý Hàn hai ngày mặt đều đen thui như mặt than.
Hôm nay, theo như nguyên tác, nguyên nữ chủ Lê Hiểu Hiểu ngày đầu tiên đi làm ở bệnh viện, lại bởi vì tính cách mơ hồ, ở bệnh viện đi lạc đường, sau đó gặp bác sĩ khoa ngoại Quý Hàn.
Mà Quý Hàn trợ giúp Lê Hiểu Hiểu thoát khỏi khốn cảnh lạc đường, làm đối phương đơn thuần đáng yêu sinh ra hảo cảm.
Đối với việc này, Diêu Vi không tỏ ý kiến gì, cô nên trong thời gian này hạ thu thành quả, cô chắc 80% nhiệm vụ sẽ thành công. Còn 20% phụ thuộc vào lực lượng của cốt truyện, Diêu Vi không thể không cảnh giác.
Đi tới khoa ngoại bệnh viện, tìm một vị hộ sĩ hỏi thăm văn phòng Quý Hàn ở đâu, cười nói cảm tạ vị hộ sĩ đó rồi đi tìm Quý Hàn.
Đi đến hành lang tầng trệt, Diêu Vi rất nhanh liền thấy Quý Hàn mặc áo blue trắng, mang theo mắt kính gọng mạ vàng, ánh mắt sắc bén hùng hổ dọa người, tuy rằng trưng ra một khuôn mặt tuấn tú, nhưng không thể che giấu được hơi thở đang muốn bạophát.
Trên mặt đất rơi đầy chai lọ cùng dược phẩm linh tinh.
Mà đối diện Quý Hàn là một nữ hộ sĩ vóc dáng nhỏ xinh, cô ta hoang mang rối loạn nhặt đồ vật trên mặt đất, đối với Quý Hàn khom lưng không ngừng xin lỗi: Bác sĩ Quý, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý...... Tôi thật sự không phải cố ý......
Quý Hàn khuôn mặt đen thui lạnh lùng nói: Lê hộ sĩ, đây là lần thứ mấy cô va phải tôi? Nếu không phải cô cố ý, vậy ý cố là tôi vu cáo cô. Đây là khoa ngoại, tôi nhớ không lầm, cô không phải người trong khoa ngoại chúng tôi. Ba giờ trước cô còn hỏi tôi khoa nội đi như thế nào, làm tôi thực hoài nghi cô có phải hay không bị mấy hộ sĩ lâu năm sai sửa”
Đối diện dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu bị Quý Hàn độc miệng dọa khóc, cô ta thanh âm thút thít nức nở, nghe thực mềm mại đáng thương: Bác sĩ Quý, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý...... Mong bác sĩ tha thứ cho tôi......
Nhưng Quý Hàn không hề biết thương hương tiếc ngọc là gì, lời nói lạnh nhạt, độc tiễn bay đầy trời: Xin lỗi cũng không hữu dụng, nếu hữu dụng còn cần cảnh sát làm gì? Nếu người vừa rồi bị cô va phải là một bệnh nhân tuổi cao sức yếu, cô xin lỗi có tác dụng sao, có thể làm người bị cô va phải hết đau đớn sao? Cô cho rằng chỉ cần cô xin lỗi thì người bị cô va phải bắt buộc phải tha thức cho cô sao? Cô cho rằng lời xin lỗi của cô rất đáng giá?
Quý Hàn hiện tại tâm tình đặc biệt không tốt, cơn tức mấy ngày nay tích tụ liền bộc phát toàn bộ, mà tiểu hộ sĩ đáng thương kia lại không biết chính mình bị hắn coi là vật để phát tiết.
Lê Hiểu Hiểu bị hắn nói trực tiếp khóc lớn.
Có vài tiểu hộ sĩ nhìn thấy, đi lại nhẹ giọng an ủi Lê Hiểu Hiểu, công không giám cùng Quý Hàn tranh cãi.
Diêu Vi bất đắc dĩ đành phải đến gần, giật mình nghi hoặc hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Quý Hàn thấy là Diêu Vi, sắc mặt hơi hoãn đôi chút, thanh âm mềm nhẹ ôn nhu: Em như thế nào lại đến đây?
Đối lập với hình ảnh răn dạy Lê Hiểu Hiểu lúc nãy, hai thái độ hoàn toàn khác nhau, khiến nhóm hộ sĩ vây quanh xem náo nhiệt cằm như muốn rớt trên mặt đất.
Diêu Vi khẽ cười nói: Có chút việc.
Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Nghĩ đến điều này, Quý Hàn lập tức khẩn trương, trực tiếp kéo Diêu Vi hướng văn phòng mà đi: Nơi nào không thoải mái, anh giúp em kiểm tra.
Ai em...... Diêu Vi không kịp nói rõ ràng, đã bị Quý Hàn kéo vào trong văn phòng hắn, cửa văn phòng đóng lại ngăn trở ánh mắt bát quái bên ngoài.
Thân thể em thực hảo. Ngồi trên ghế, Diêu Vi bất đắc dĩ ngăn trở Quý Hàn cầm ống nghe bệnh trên tay.
Hảo?, vậy sao hôm nay em bỗng nhiên lại đến đây? Quý Hàn đành phải đem ống nghe bệnh một lần nữa nhét trở lại túi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diêu Vi, đây chính là lần đầu tiên Diêu Vi đến bệnh viện tìm hắn a!
Em...... Diêu Vi bị hắn nhìn không được tự nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay: Anh có việc gấp sao, em không có việc gì liền không thể tìm anh sao?
Cô cũng không thể nói cho hắn biết cô chỉ đến đây để xem thành quả của nhiệm vụ. Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Vi Vi, em…. Quý Hàn vừa mừng vừa sợ, cô lời này ý tứ là......
Quý Hàn bổ sung nói: Anh không có việc gì gấp, ở bệnh viện này còn rất nhiều bác sĩ khác.
Diêu Vi vô ngữ, trắng trợn táo bạo nói cho cô, đi làm nhưng không làm việc cũng được?
Em tới đây cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, buổi chiều anh có bận gì không, nếu không có thể đi dạo với em được hay không?
A! Đương nhiên là được! Buổi chiều anh không cần trực ca! Quý Hàn vừa nghe Diêu Vi hỏi, dùng sức gật đầu, hắn cầu còn không được?
Vậy em ở đây chờ anh? Diêu Vi chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Quý Hàn.
Um, được! Quý Hàn khóe miệng tươi cười nhịn không được mở rộng, nhìn thái độ của Diêu Vi đối với hắn, xem ra trong khoảng thời gian này hắn nỗ lực không có uổng phí.
Còn có đôi khi bày trò cầu hôn, làm cho Diêu Vi dở khóc dở cười, cô kỳ thật có nên cấp cho Quý Hàn một viên thuốc an thần. Hiện giờ thời gian cũng không sai biệt cho lắm, cái kia nguyên nữ chủ cũng đã đến làm ở bệnh viện Quý Hàn công tác.
Đương nhiên, mọi việc Quý Hàn làm đều nhờ quân sư quạt mo Phương Hoành chỉ đạo, muốn cưới vợ, da mặt phải đủ dày, còn phải lấy lòng bố mẹ vợ tương lai.
Mấu chốt nhất vẫn là hướng nhà gái cầu hôn, Phương Hoành đem ký kíp trăm chiêu trinh phục vợ yêu trên mạng truyền đạo cho Quý Hàn, lại biết được vụ việc Quý Hàn ngày đó hướng tới ba mẹ vợ tương lai xin cầu hôn, hắn không nể tình cười nhạo một hồi, vì thế Quý Hàn hai ngày mặt đều đen thui như mặt than.
Hôm nay, theo như nguyên tác, nguyên nữ chủ Lê Hiểu Hiểu ngày đầu tiên đi làm ở bệnh viện, lại bởi vì tính cách mơ hồ, ở bệnh viện đi lạc đường, sau đó gặp bác sĩ khoa ngoại Quý Hàn.
Mà Quý Hàn trợ giúp Lê Hiểu Hiểu thoát khỏi khốn cảnh lạc đường, làm đối phương đơn thuần đáng yêu sinh ra hảo cảm.
Đối với việc này, Diêu Vi không tỏ ý kiến gì, cô nên trong thời gian này hạ thu thành quả, cô chắc 80% nhiệm vụ sẽ thành công. Còn 20% phụ thuộc vào lực lượng của cốt truyện, Diêu Vi không thể không cảnh giác.
Đi tới khoa ngoại bệnh viện, tìm một vị hộ sĩ hỏi thăm văn phòng Quý Hàn ở đâu, cười nói cảm tạ vị hộ sĩ đó rồi đi tìm Quý Hàn.
Đi đến hành lang tầng trệt, Diêu Vi rất nhanh liền thấy Quý Hàn mặc áo blue trắng, mang theo mắt kính gọng mạ vàng, ánh mắt sắc bén hùng hổ dọa người, tuy rằng trưng ra một khuôn mặt tuấn tú, nhưng không thể che giấu được hơi thở đang muốn bạophát.
Trên mặt đất rơi đầy chai lọ cùng dược phẩm linh tinh.
Mà đối diện Quý Hàn là một nữ hộ sĩ vóc dáng nhỏ xinh, cô ta hoang mang rối loạn nhặt đồ vật trên mặt đất, đối với Quý Hàn khom lưng không ngừng xin lỗi: Bác sĩ Quý, thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý...... Tôi thật sự không phải cố ý......
Quý Hàn khuôn mặt đen thui lạnh lùng nói: Lê hộ sĩ, đây là lần thứ mấy cô va phải tôi? Nếu không phải cô cố ý, vậy ý cố là tôi vu cáo cô. Đây là khoa ngoại, tôi nhớ không lầm, cô không phải người trong khoa ngoại chúng tôi. Ba giờ trước cô còn hỏi tôi khoa nội đi như thế nào, làm tôi thực hoài nghi cô có phải hay không bị mấy hộ sĩ lâu năm sai sửa”
Đối diện dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu bị Quý Hàn độc miệng dọa khóc, cô ta thanh âm thút thít nức nở, nghe thực mềm mại đáng thương: Bác sĩ Quý, thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý...... Mong bác sĩ tha thứ cho tôi......
Nhưng Quý Hàn không hề biết thương hương tiếc ngọc là gì, lời nói lạnh nhạt, độc tiễn bay đầy trời: Xin lỗi cũng không hữu dụng, nếu hữu dụng còn cần cảnh sát làm gì? Nếu người vừa rồi bị cô va phải là một bệnh nhân tuổi cao sức yếu, cô xin lỗi có tác dụng sao, có thể làm người bị cô va phải hết đau đớn sao? Cô cho rằng chỉ cần cô xin lỗi thì người bị cô va phải bắt buộc phải tha thức cho cô sao? Cô cho rằng lời xin lỗi của cô rất đáng giá?
Quý Hàn hiện tại tâm tình đặc biệt không tốt, cơn tức mấy ngày nay tích tụ liền bộc phát toàn bộ, mà tiểu hộ sĩ đáng thương kia lại không biết chính mình bị hắn coi là vật để phát tiết.
Lê Hiểu Hiểu bị hắn nói trực tiếp khóc lớn.
Có vài tiểu hộ sĩ nhìn thấy, đi lại nhẹ giọng an ủi Lê Hiểu Hiểu, công không giám cùng Quý Hàn tranh cãi.
Diêu Vi bất đắc dĩ đành phải đến gần, giật mình nghi hoặc hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Quý Hàn thấy là Diêu Vi, sắc mặt hơi hoãn đôi chút, thanh âm mềm nhẹ ôn nhu: Em như thế nào lại đến đây?
Đối lập với hình ảnh răn dạy Lê Hiểu Hiểu lúc nãy, hai thái độ hoàn toàn khác nhau, khiến nhóm hộ sĩ vây quanh xem náo nhiệt cằm như muốn rớt trên mặt đất.
Diêu Vi khẽ cười nói: Có chút việc.
Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Nghĩ đến điều này, Quý Hàn lập tức khẩn trương, trực tiếp kéo Diêu Vi hướng văn phòng mà đi: Nơi nào không thoải mái, anh giúp em kiểm tra.
Ai em...... Diêu Vi không kịp nói rõ ràng, đã bị Quý Hàn kéo vào trong văn phòng hắn, cửa văn phòng đóng lại ngăn trở ánh mắt bát quái bên ngoài.
Thân thể em thực hảo. Ngồi trên ghế, Diêu Vi bất đắc dĩ ngăn trở Quý Hàn cầm ống nghe bệnh trên tay.
Hảo?, vậy sao hôm nay em bỗng nhiên lại đến đây? Quý Hàn đành phải đem ống nghe bệnh một lần nữa nhét trở lại túi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diêu Vi, đây chính là lần đầu tiên Diêu Vi đến bệnh viện tìm hắn a!
Em...... Diêu Vi bị hắn nhìn không được tự nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay: Anh có việc gấp sao, em không có việc gì liền không thể tìm anh sao?
Cô cũng không thể nói cho hắn biết cô chỉ đến đây để xem thành quả của nhiệm vụ. Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Vi Vi, em…. Quý Hàn vừa mừng vừa sợ, cô lời này ý tứ là......
Quý Hàn bổ sung nói: Anh không có việc gì gấp, ở bệnh viện này còn rất nhiều bác sĩ khác.
Diêu Vi vô ngữ, trắng trợn táo bạo nói cho cô, đi làm nhưng không làm việc cũng được?
Em tới đây cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, buổi chiều anh có bận gì không, nếu không có thể đi dạo với em được hay không?
A! Đương nhiên là được! Buổi chiều anh không cần trực ca! Quý Hàn vừa nghe Diêu Vi hỏi, dùng sức gật đầu, hắn cầu còn không được?
Vậy em ở đây chờ anh? Diêu Vi chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Quý Hàn.
Um, được! Quý Hàn khóe miệng tươi cười nhịn không được mở rộng, nhìn thái độ của Diêu Vi đối với hắn, xem ra trong khoảng thời gian này hắn nỗ lực không có uổng phí.
/123
|