Anh run run bàn tay to, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Thì ra có thể chạm vào cô, là chuyện đáng mừng như vậy, bắt đầu từ giờ khắc này, tất bcar những nguyên tắc của anh nháy mắt tan rã, ngay cả hứa hẹn anh đốivới Ba ba Đào cũng cùng nhau đổ sập.
Ngao Húc Bang không đưa Đào Xán Xán trở về Đào gia, mà anh cũng vẫn chưa tìm được chỗ ở, bởi vậy đem cô về khách sạn thuê một phòng.
Vừa đi vào phòng, anh vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm, giúp cô xả nước ấm, muốn cho toàn thân lạnh như băng của cô tắm một cái, ấm áp thân mình.
Cô gọi điện thoại báo bình an, mặc kệ đầu điện thoại kia Ba ba Đào rít gào như thế nào, cô vẫn kiên quyết cắt đứt điện thoại. Nếu cô muốn tự mình lựa chọn cuộc sống sau này của mình, sẽ cố lấy dũng khí, không sợ hãi con đường phía trước có bao nhiêu bụi gai sẽ đâm tổn thương cô.
Cô không sợ, bởi vì cô biết sẽ có một người sẽ phấn đấu quên mình nhảy ra, giúp cô đỡ bụi gai đó, giúp cô thừa nhận đau đớn.
Đào Xán Xán đi chân trần đi trên tấm thảm mềm mại, đi vào cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa, thấy anh đang vội vàng đo độ nóng của nước, lại đã quên toàn thân của mình cũng ướt đẫm.
Cô cầm lấy khăn tắm, dang hai tay ra, bước nhanh đến.
Ngao Húc Bang nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu, nhìn thấy thân mình nhỏ xinh của cô đi về phía chính mình.
“Xán Xán? Em lạnh phải không? Nước ấm đã chuẩn bị xong......”
Cô lắc đầu, dùng sức ôm thắt lưng của anh, chăm chú nhìn anh,“Ôm anh, kỳ thật cũng rất ấm áp.”
Anh ôm ấp cô như cô mong muốn, chỉ có cô có thể dừng lại. Toàn thân anh cứng ngắc, nhìn cô cọ xát giống như con mèo con, nghe cô ôn nhu than nhẹ, thế nhưng không hiểu sao mặt đỏ. Mỗi khi đêm khuya trong giấc mộng của mình, anh chờ mong nhất không phải là thân mình mềm mại của cô sao? Nay anh ngay cả đụng vào đều cảm thấy sẽ mạo phạm cô.
Đúng vậy! Ở trong lòng anh, cô vẫn là cô công chúa của năm đó.
Công chúa luôn luôn để cho người ta nâng niu trên lòng bàn tay, thương yêu ở trong lòng, người thô kệch như anh, có thể chạm vào thân thể mềm mại của cô, xem như đời trước đã thành tâm thắp nhàng hướng phật rồi.
Bàn tay to của anh lướt qua mái tóc dài bóng mượt buông xõa xuống bờ vai của cô, tiếp theo là khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, cái mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên cánh môi hồng căng mọng của cô.
“Xán Xán......” Anh nuốt một ngụm nước miếng, vẫn là không dám vượt qua khuôn phép.
Đào Xán Xán trừng mắt nhìn tình, toát ra chờ mong quang mang.
Im lặng mấy phút, thấy anh vẫn như cũ không có áp dụng hành động gì, làm cô nhịn không được chu cái miệng nhỏ nhắn, mạnh mẽ nhón chân, buộc anh hơi xoay người, chủ động hôn lên bờ môi của anh.
Ngao Húc Bang trợn to hai mắt nhìn cô, khiếp sợ như là bị sét đánh...... Không, giống như được trúng giả đặc biệt, , kinh ngạc sau là một loại vui sướng không thể dùng ngôn ngữ hình dùng. Cô chớp chớp đôi mắt đẹp, không ngừng nhẹ hôn lên bờ môi của anh.
Có chút bất tri bất giác, bàn tay của anh đặt nhẹ lên eo của cô, chậm rãi xiết chặt, kéo cô vào sát ngực của mình hơn.
Cô giống như hạ cổ đang từng giọt từng giọt mê hoặc lòng của anh, dần dần thoát khỏi lo lắng, dường như cả thế giới này chỉ còn lại có hai người.
“Xán Xán......” Thanh âm của anh khàn khàn, yêu cầu cô đừng nên chơi với lửa có ngày chết cháy.
“Suỵt….” Đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen nóng cháy của anh. “Lúc này anh đừng nên nói gì cả, có điều, nếu so sánh sẽ sát phong cảnh nha.”
Cô nghĩ cũng không cần phải nghĩ, cũng đã biết những lời anh nói khẳng định là liên tiếp không thể, hoặc là cái gì sự thật không cho phép bọn họ, đủ mọi chuyện ma quỷ linh tinh.
Nhưng, đã không còn kịp rồi. Bởi vì anh dẫn theo cô trở về, từ nay về sau những chuyện cô làm, anh đều phải liên quan phụ trách. Vì thế, phấn lưỡi của cô nhẹ nhàng liếm dọc theo bờ môi của anh, sau đó tiến vào trong miệng của anh.
“Ngô......” Ngao Húc Bang cau mày, giống như đang đè nén điều gì.
Cánh tay anh hơi xiết lại, bàn tay to lại không biết nên đặt nơi đâu vẫn là cô nắm hai tay của anh lên, nhẹ nhàng đặt ở eo của cô.
“Xán Xán......” Anh rời khỏi môi của cô, cố mà nuốt nước miếng.“Em không nên......”
“Húc Bang, là em tự mình đa tình sao?” Cô nhăn lại gương mặt đẹp, cắn cánh môi.
“Không......” Anh có chút vội vàng xao động, áp chế ngọn lửa hừng hực đang tán loạn trong lòng mình.
“Vậy sao anh vẫn cự tuyệt em, không cùng em bắt đầu lại?” Thân thể nhỏ nhắn của cô ép về hướng anh.
Anh vẫn lui về phía sau, mãi đến khi lưng anh chạm vào vách tường lạnh lẽo.
Dùng nhan xinh đẹp của cô ánh vào trong mắt của anh, anh còn có thể đủ cầm giữ phòng tuyến cuối cùng, có thể nói là ý chí kiên cường.
“Hay anh ghét loại phụ nữ tự mình đưa đến tận cửa?” Cô vẻ mặt cầu xin, bộ dáng đầy ủy khuất.
“Xán Xán......” Tim Ngao Húc Bang nhói đau. Tha cho anh đi! Anh đã thực cố gắng áp lực bản năng thú tính. Cô chu đôi môi đỏ mọng, bàn tay nhỏ bé đặt ở trong ngực của anh,“Ngao Húc Bang, nếu anh không chạm vào em, vậy đừng trách em, đem anh đẩy ngã.”
Anh giật mình nhìn cô, nghĩ rằng mình đã sinh ra ảo giác.
Ngay sau đó, cô nóng nảy kiên quyết, lôi kéo anh khỏi phòng tắm, thong dong đi đến bên cạnh giường lớn.
Anh còn không kịp suy nghĩ, cô đã đẩy ngã anh lên chiếc giường hai người mềm mại, bất chấp quần áo trên người hai người đều ướt đẫm, cũng không để cho anh có cơ hội đổi ý, leo lên giường theo anh, hai chân nhất khóa, ngồi ở trên bụng anh, cúi đầu nhìn vẻ giật mình của anh.
Đào Xán Xán cúi người, ở bên tai của anh nhẹ giọng kể ra,“Húc Bang, quá khứ anh đã nợ em, hôm nay em nhất định phải đòi lại......”
Giống như đang nói cho anh biết, đêm nay anh đã không thể rời khỏi cô một bước.
Thì ra có thể chạm vào cô, là chuyện đáng mừng như vậy, bắt đầu từ giờ khắc này, tất bcar những nguyên tắc của anh nháy mắt tan rã, ngay cả hứa hẹn anh đốivới Ba ba Đào cũng cùng nhau đổ sập.
Ngao Húc Bang không đưa Đào Xán Xán trở về Đào gia, mà anh cũng vẫn chưa tìm được chỗ ở, bởi vậy đem cô về khách sạn thuê một phòng.
Vừa đi vào phòng, anh vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm, giúp cô xả nước ấm, muốn cho toàn thân lạnh như băng của cô tắm một cái, ấm áp thân mình.
Cô gọi điện thoại báo bình an, mặc kệ đầu điện thoại kia Ba ba Đào rít gào như thế nào, cô vẫn kiên quyết cắt đứt điện thoại. Nếu cô muốn tự mình lựa chọn cuộc sống sau này của mình, sẽ cố lấy dũng khí, không sợ hãi con đường phía trước có bao nhiêu bụi gai sẽ đâm tổn thương cô.
Cô không sợ, bởi vì cô biết sẽ có một người sẽ phấn đấu quên mình nhảy ra, giúp cô đỡ bụi gai đó, giúp cô thừa nhận đau đớn.
Đào Xán Xán đi chân trần đi trên tấm thảm mềm mại, đi vào cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa, thấy anh đang vội vàng đo độ nóng của nước, lại đã quên toàn thân của mình cũng ướt đẫm.
Cô cầm lấy khăn tắm, dang hai tay ra, bước nhanh đến.
Ngao Húc Bang nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu, nhìn thấy thân mình nhỏ xinh của cô đi về phía chính mình.
“Xán Xán? Em lạnh phải không? Nước ấm đã chuẩn bị xong......”
Cô lắc đầu, dùng sức ôm thắt lưng của anh, chăm chú nhìn anh,“Ôm anh, kỳ thật cũng rất ấm áp.”
Anh ôm ấp cô như cô mong muốn, chỉ có cô có thể dừng lại. Toàn thân anh cứng ngắc, nhìn cô cọ xát giống như con mèo con, nghe cô ôn nhu than nhẹ, thế nhưng không hiểu sao mặt đỏ. Mỗi khi đêm khuya trong giấc mộng của mình, anh chờ mong nhất không phải là thân mình mềm mại của cô sao? Nay anh ngay cả đụng vào đều cảm thấy sẽ mạo phạm cô.
Đúng vậy! Ở trong lòng anh, cô vẫn là cô công chúa của năm đó.
Công chúa luôn luôn để cho người ta nâng niu trên lòng bàn tay, thương yêu ở trong lòng, người thô kệch như anh, có thể chạm vào thân thể mềm mại của cô, xem như đời trước đã thành tâm thắp nhàng hướng phật rồi.
Bàn tay to của anh lướt qua mái tóc dài bóng mượt buông xõa xuống bờ vai của cô, tiếp theo là khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, cái mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên cánh môi hồng căng mọng của cô.
“Xán Xán......” Anh nuốt một ngụm nước miếng, vẫn là không dám vượt qua khuôn phép.
Đào Xán Xán trừng mắt nhìn tình, toát ra chờ mong quang mang.
Im lặng mấy phút, thấy anh vẫn như cũ không có áp dụng hành động gì, làm cô nhịn không được chu cái miệng nhỏ nhắn, mạnh mẽ nhón chân, buộc anh hơi xoay người, chủ động hôn lên bờ môi của anh.
Ngao Húc Bang trợn to hai mắt nhìn cô, khiếp sợ như là bị sét đánh...... Không, giống như được trúng giả đặc biệt, , kinh ngạc sau là một loại vui sướng không thể dùng ngôn ngữ hình dùng. Cô chớp chớp đôi mắt đẹp, không ngừng nhẹ hôn lên bờ môi của anh.
Có chút bất tri bất giác, bàn tay của anh đặt nhẹ lên eo của cô, chậm rãi xiết chặt, kéo cô vào sát ngực của mình hơn.
Cô giống như hạ cổ đang từng giọt từng giọt mê hoặc lòng của anh, dần dần thoát khỏi lo lắng, dường như cả thế giới này chỉ còn lại có hai người.
“Xán Xán......” Thanh âm của anh khàn khàn, yêu cầu cô đừng nên chơi với lửa có ngày chết cháy.
“Suỵt….” Đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen nóng cháy của anh. “Lúc này anh đừng nên nói gì cả, có điều, nếu so sánh sẽ sát phong cảnh nha.”
Cô nghĩ cũng không cần phải nghĩ, cũng đã biết những lời anh nói khẳng định là liên tiếp không thể, hoặc là cái gì sự thật không cho phép bọn họ, đủ mọi chuyện ma quỷ linh tinh.
Nhưng, đã không còn kịp rồi. Bởi vì anh dẫn theo cô trở về, từ nay về sau những chuyện cô làm, anh đều phải liên quan phụ trách. Vì thế, phấn lưỡi của cô nhẹ nhàng liếm dọc theo bờ môi của anh, sau đó tiến vào trong miệng của anh.
“Ngô......” Ngao Húc Bang cau mày, giống như đang đè nén điều gì.
Cánh tay anh hơi xiết lại, bàn tay to lại không biết nên đặt nơi đâu vẫn là cô nắm hai tay của anh lên, nhẹ nhàng đặt ở eo của cô.
“Xán Xán......” Anh rời khỏi môi của cô, cố mà nuốt nước miếng.“Em không nên......”
“Húc Bang, là em tự mình đa tình sao?” Cô nhăn lại gương mặt đẹp, cắn cánh môi.
“Không......” Anh có chút vội vàng xao động, áp chế ngọn lửa hừng hực đang tán loạn trong lòng mình.
“Vậy sao anh vẫn cự tuyệt em, không cùng em bắt đầu lại?” Thân thể nhỏ nhắn của cô ép về hướng anh.
Anh vẫn lui về phía sau, mãi đến khi lưng anh chạm vào vách tường lạnh lẽo.
Dùng nhan xinh đẹp của cô ánh vào trong mắt của anh, anh còn có thể đủ cầm giữ phòng tuyến cuối cùng, có thể nói là ý chí kiên cường.
“Hay anh ghét loại phụ nữ tự mình đưa đến tận cửa?” Cô vẻ mặt cầu xin, bộ dáng đầy ủy khuất.
“Xán Xán......” Tim Ngao Húc Bang nhói đau. Tha cho anh đi! Anh đã thực cố gắng áp lực bản năng thú tính. Cô chu đôi môi đỏ mọng, bàn tay nhỏ bé đặt ở trong ngực của anh,“Ngao Húc Bang, nếu anh không chạm vào em, vậy đừng trách em, đem anh đẩy ngã.”
Anh giật mình nhìn cô, nghĩ rằng mình đã sinh ra ảo giác.
Ngay sau đó, cô nóng nảy kiên quyết, lôi kéo anh khỏi phòng tắm, thong dong đi đến bên cạnh giường lớn.
Anh còn không kịp suy nghĩ, cô đã đẩy ngã anh lên chiếc giường hai người mềm mại, bất chấp quần áo trên người hai người đều ướt đẫm, cũng không để cho anh có cơ hội đổi ý, leo lên giường theo anh, hai chân nhất khóa, ngồi ở trên bụng anh, cúi đầu nhìn vẻ giật mình của anh.
Đào Xán Xán cúi người, ở bên tai của anh nhẹ giọng kể ra,“Húc Bang, quá khứ anh đã nợ em, hôm nay em nhất định phải đòi lại......”
Giống như đang nói cho anh biết, đêm nay anh đã không thể rời khỏi cô một bước.
/30
|